Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía sau tấm bình phong lớn chắn ngang chính đường, hiển hiện bóng dáng của người nữ nhân vô cùng yêu kiều, xem bộ đã không còn thanh thuần, trẻ trung nhưng từ bộ dạng có thể thấy bà ta sở hữu một khí chất thực cao quý, nhã nhặn đặc biệt.

Mi tâm co lại tỏ ý bất bình, bà ta cuối cùng đã hiểu được dụng ý của tướng công qua sự việc lần này, Đại thọ? Giai nhân kề cận? Nhân Mã? Định để cho thứ cặn bã đó có cơ hội bước chân vào hoàng thất ư? Đừng hòng! Nghĩ tới đây, nộ khí trong lòng bà không khỏi dâng lên ngùn ngụt.

Nguyệt Hoa thiên sinh dung mạo hơn người, lại thêm được bà rèn giũa cho đầy đủ tài năng, thông minh, hiểu phép tắc lại ôn nhu, dịu dàng, vậy mà từ đầu cho tới chí cuối lại không bằng một nữ tử kém cỏi như Nhân Mã, nữ nhi gì mà tính tình mạnh bạo, ăn nói cộc cằn, không có tôn ti, cũng không chịu khó dùi mài đèn sách, thi ca mà suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào mấy thứ thương đao, chẳng ra sao cả!

''Người đủ tư cách để đường hoàng bước vào hoàng thất chỉ có một, đó chính là Triệu Nguyệt Hoa, ái nữ của Khang Tiêu Dung ta mà thôi, Nhân Mã ư? Cứ tiếp tục với mộng võ lâm của ngươi đi!''

Lẩm bẩm vài câu, sắc mặt Khang Tiêu Dung càng lúc càng trở nên gian tà đến rợn người, không chần chừ mất nhiều công sức, bà ta nhanh chóng lui về hậu viện tìm ái nữ, cấp thiết thay đổi thế cục.

...

Vút!

Phong thanh càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, sắc bén, dưới lưỡi thanh trường kiếm sắc nhọn lạnh lẽo, từng đám phong lần lượt bị chém đứt, bên trên còn đọng vài giọt sương, càng thêm phần bạo dạn, khí thế. Thảo nguyên rộng lớn cư nhiên bao trọn lấy một thân bạch y thanh thoát, càng làm bật lên khí chất đặc biệt của người nữ nhân.

Phàm là nam nhân, không cần biết đến địa vị, gia thế, chỉ cần vô tình hay hữu ý trông thấy thân ảnh mĩ lệ dưới nắng sớm bay lượn tựa tiên nhân, vừa ôn nhu như thủy, lại vừa dứt khoát, mạnh mẽ như hỏa, thanh thuần nhưng rất có khí chất, nhẹ nhàng nhưng rất mực phóng kháng, thực say mê vô cùng.

Vung thêm vài đường, động tác nàng chợt khựng lại giữa không trung, có chút hụt hẫng. Nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán, ánh mắt nàng theo đó cũng vô thức ngước lên bầu trời quang đãng, cảm nhận phong thanh đang dần lặng đi. Gọi nơi này là thảo nguyên thì xem ra có phần phô trương, nhưng thảo viên này phụ thân nàng chính là vì nàng mà làm ra, dẫu không rộng mênh mông, bạt ngàt, nhưng âu cũng là muốn thỏa mãn ham mê của đại tiểu thư Triệu gia ương bướng như nàng.

Bất giác, nàng đưa tay chạm nhẹ vào vết thương qua lớp bạch y tiêu lãng mà dần chìm vào hồi tưởng,...nếu không nhờ người ấy bất chấp hút hết độc từ trong vết thương ra, có lẽ giờ này nàng đã chẳng thể bình an, tự tại mà ở đây múa thương luyện kiếm. Giây phút nàng nghe Thu Hương thuật lại sự tình, thực chẳng hiểu sao trong tâm khảm lại dấy lên niềm cảm kích mãnh liệt, lại có chút nhung nhớ, Nhân Mã nàng...lại nảy sinh cảm giác kì lạ ấy với một tiểu cô nương? Mà giờ cũng chẳng biết được tung tích Ngưu Nhi, thực khiến nàng khẩn trương vô cùng! Nghĩ tới đây, Nhân Mã không thể kiềm chế mà than nhẹ một tiếng.

Xét ra thì nàng cùng Ngưu Nhi đã vài lần tương ngộ, mà lần nào cũng là rơi vào tình thế nguy hiểm, cùng nhau vượt quỷ môn quan, vậy mà nàng lại chẳng hề biết gì về người nữ tử họ Vương, thực xấu hổ! 

Trông Ngưu Nhi rồi nhìn lại bản thân, nàng cư nhiên cảm thấy mình thực thua kém, người ta cũng là nữ tử, nhưng ngoài tính tình dịu dàng, ôn nhu, lại rất dũng cảm, liều lĩnh, người như vậy, thực khiến nàng hứng thú! Mà kể cũng lạ, một nữ nhân yếu đuối, tay không tấc sắt, đến trói gà còn không đủ sức, lại thêm đang bị nội thương, vậy mà chỉ qua một đêm liền có thể đi mất dạng, rốt cục là cớ gì?

Đang chìm trong mớ hỗn độn do bản thân tạo nên, Nhân Mã chợt bị một thanh âm trong trẻo phía sau đánh thức, theo bản năng quay phắt lại, thân thể cũng theo đó chuyển thành thế phòng thủ, thanh trường kiếm nhanh chóng được dịp vung lên, chĩa thẳng vào yết hầu đối phương. Nhưng...

''Đan, ngươi sao lại đến đây? Chẳng phải ta đã dặn, khi ta đang luyện công, tuyệt không được làm phiền rồi mà!''

''Thứ cho nô tì thất lễ! Đại tiểu thư, lão gia tuyên người vào chính đường yết kiến quý nhân!''

Đan cơ hồ đã bị thái độ của Nhân Mã dọa cho chết khiếp, biểu cảm vô cùng khó coi, dẫu sao người ta cũng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, tiểu thư nỡ lòng nào nạt nộ như thế.

Nhân Mã nghe vậy thì vội thu kiếm, biểu cảm theo đó cũng chợt trở nên trầm ngâm vô cùng. Qúy nhân? Là ai? Chẳng lẽ là Trung Vương gì đó mà dạo trước nha hoàn trong phủ bàn tán xôn xao mất mấy ngày? Phụ thân nàng, từ trước đến giờ nếu phải tiếp ai đó, dẫu quan trọng nhường nào cũng sẽ không để nàng lộ diện, cùng lắm là đưa Nguyệt Hoa lên thay thế, vậy mà lần này...

Một chút khẩn trương thoáng qua tâm trí, Nhân Mã không đáp trả nữa, cứ thế nghiễm nhiên tiến thẳng về hướng chính đường. Người nam nhân nghe tiếng thiên sinh anh tuấn, thông minh trác tuyệt, lại ôn nhu dịu dàng, thấu tình đạt lý rốt cục trông như thế nào?

...

Trên con đường mòn sau phủ dẫn tới chính đường, bỗng thoắt ẩn thoắt hiện thân ảnh yêu kiều cùng tà áo thắm sắc đào hoa đang nhẹ nhàng tung bay trong phong thanh, tuy ủy mị, dịu dàng nhưng không thấy chút gì điềm nhiên, nữ nhân ấy...đang vội vã.

Nàng...trước nay đều không có hiềm khích với đại tỉ, nhưng hôm nay điều đó có thể thay đổi...Nàng đã từng tương tư, mê luyến không buông người nam nhân ấy, người nam nhân mà vạn người mê đắm, giờ đây đang ở trong gia phủ, lại còn có ý tìm ''giai nhân kề cận''. Cơ hội tốt như vậy, tại sao tỉ tỉ là người được nhận mà nàng lại không?! Mẫu thân đã nói rồi, muốn đạt được điều gì, nhất quyết không thể cứ đứng đó mà đợi, phải giành lấy, giành lấy!

Đôi mắt xếch đầy quyến rũ như đã tìm được điều mình muốn. Phải rồi! Người đang ở trước mắt, không được chậm trễ! Không thể để nữ nhân đó cướp đi vinh hoa phú quý vốn thuộc về nàng. Đôi môi anh đào bặm lại tỏ ý đắn đo nhưng chỉ được một hồi rồi nhanh chóng nới lỏng, nàng cương quyết rảo bước về trước.

''Nguyệt Hoa! Sao muội lại tới đây!''

Nhân Mã đang đến gần cửa chính đường thì lập tức bị thanh âm dịu nhẹ phía sau làm cho thất kinh, hôm nay là ngày gì không biết, hết người này đến người kia thi nhau dọa nàng đến mấy lần biến sắc.

''Mẫu thân nhờ muội tuyên tỉ đến hậu viện nói chuyện! Tỉ cứ đi trước, muội giúp tỉ ra mặt cho, dù sao những việc này từ trước đã bất biến rồi mà!''

Nguyệt Hoa dùng ánh mắt điểm thẳng mặt Nhân Mã đầy sắc bén, thanh âm cũng vô cùng điềm nhiên, như là đã quen thuộc từ lâu. Cũng phải, trước nay khi phụ thân thiết đãi vị quý nhân nào cũng đều là nàng ra mặt, tuy lần này định bụng là chủ ý của nàng nhưng xem ra cũng rất có lý.

Nhân Mã ngoài mặt tỏ ý bình thản nhưng tận sâu trong tâm khảm nàng vốn không khỏi khó chịu, định kiến của nàng đối với Khang Tiêu Dung từ trước tới giờ đều bất biến, nhưng đối với Nguyệt Hoa lại không có nhiều hiềm khích, xưng hô cũng rất khách sáo, chỉ là hàm ý thị uy ngầm trong lời nói của Nguyệt Hoa quả thực khiến nàng bực bội, bảo nàng tới là nàng phải tới sao. Nghĩ vậy, Nhân Mã lên tiếng khước từ rồi nhanh chóng xoay người tiếp tục tiến bước. Nhưng chỉ mới đi được vài bước, cổ tay nàng đã bị một lực mạnh nắm lấy, kéo giật lại.

Nguyệt Hoa nhìn nàng không chớp mắt, thái độ theo đó cũng trở nên kiên quyết đến lạ, giằng co một hồi không cân sức, Nguyệt Hoa mới bấu vào cánh tay nàng, đoạn trừng mắt tỏ rõ thái độ.

''Tỉ rốt cục có nể mặt muội không vậy? Dẫu sao mẫu thân cũng là bậc trưởng bối, tỉ lại dám có thái độ này? Chẳng lẽ tỉ thèm khát vị quý nhân đang thượng tọa trong đó lắm hay sao?''

Nộ khí trong lòng Nguyệt Hoa cơ hồ đã dâng lên đến cực hạn, nàng biết đại tỉ bản tính ương ngạnh nhưng không ngờ lại đến mức này, thực không tôn trọng người khác. Hôm nay, người đủ khả năng bước vào chính đường chỉ có thể là nàng, còn lại không kẻ nào có quyền.

''Thèm khát''?! Nghe thực ''êm tai'', Nhân Mã thực không ngờ tới tiểu muội Nguyệt Hoa ôn nhu ngày thường giờ khắc này lại có thể trở thành bộ dạng này, lại còn dùng sức bấu chặt cánh tay nàng, có chút nhói nhưng không đủ lực để khiến nàng than thành tiếng. Lòng tự tôn của nàng lúc này đây đích thị chính thức bị kích thích, coi thường Nhân Mã nàng đến vậy? Thật nực cười! Bất giác, khóe miệng ấy cong lên thành một đường bán nguyệt đầy khinh khỉnh, lại có vài phần lười biếng mà rằng.

''Chỉ là gặp mặt thưởng trà thôi mà, có gì ghê gớm! Ta đi là được chứ gì, đằng nào cũng đến cửa rồi, thôi thì nhường muội vậy! Ta...cũng không có hứng thú tranh giành mấy thứ này, ấu trĩ!''

Đoạn, nàng lướt qua Nguyệt Hoa, đi về hướng ngược lại, theo đó cũng không quên để lại cho tiểu muội ''thân yêu'' ánh mắt chán chường, lười biếng cực hạn. Không yết kiến thì thôi vậy, dẫu sao nhân vật này cũng không có tầm ảnh hưởng lớn tới nàng, nàng cũng chẳng tốn nhiều công sức. Nhưng sao....lại có chút cảm giác không nỡ nhỉ? Như là Nhân Mã nàng đã vô tình bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng vậy...Thôi kệ! Bất giác, nàng than nhẹ một tiếng rồi nhanh chóng xốc lại tinh thần, bỏ qua ánh mắt sắc bén đang trông mình chằm chằm từ phía sau.

...

Đang thưởng trà đàm đạo với Triệu Nhân Sơn, Kim Ngưu chợt để ý thấy ngoài cửa đi vào một cô nương dung mạo xinh đẹp, khí chất thoát tục, thực hút hồn! Ánh mắt hắn nghiễm nhiền dồn vào thân ảnh trước mắt. 

Người nữ nhân trước mặt bộ dáng thon thả cân đối, khuôn mặt thanh tú cùng ngũ quan tinh xảo càng làm tôn lên vẻ đẹp ''hoa nhường nguyệt thẹn'' của nàng, đặc biệt là đôi mắt hơi xếch lên trông rất hút hồn, vừa có cảm giác dịu dàng, lại thêm vài phần thần bí, quả nhiên không tệ!

Sau một hồi nghĩ ngợi mông lung, hắn mới cất giọng trầm thấp, vô cùng ôn nhu mà chào hỏi vị nữ nhân trước mắt, điệu bộ nho nhã, rất mực từ tốn.

Nguyệt Hoa ngay khi nghe thấy thanh âm của Trung Vương- người nam nhân nàng hằng đêm mê luyến liền vui sướng đến cơ hồ chết trân tại chỗ. Qủa nhiên lời đồn đại không sai, Trung Vương quả thực anh tuấn, phong nhã, lại hiền hòa dễ gần, chưa kể điệu bộ tỏ rõ phong thái thư sinh hiểu biết mà khí chất lại càng bất phàm đến mê người. Tuy ngọai hình có vài điểm tương đồng nữ nhân nhưng xét tổng quan thì nàng chỉ có thể hình dung được bằng ba tiếng: Mỹ nam tử. Không vội vàng, Nguyệt Hoa chậm rãi mở lời.

''Tiểu nữ là Triệu Nguyệt Hoa, xin bái kiến Vương gia!''

''Miễn lễ!''

''Tạ ơn Vương gia!''

Đoạn, nàng nhanh chóng đứng dậy, đem khay điểm tâm đã dặn dò trước tới hầu phụ thân cùng quý nhân.

Triệu Nhân Sơn thấy Nguyệt Hoa đến liền lấy làm lạ, rõ ràng ông tuyên Nhân Mã, sao sự tình lại chuyển biến thế này. Tiểu nữ Nhân Mã này của ông quả nhiên vô phúc với cuộc sống nhung lụa, cơ hội tốt vậy mà lại vô tư cho qua, lần này thì hay rồi, sau này trách ông thì biết làm thế nào. 

Nhận thấy thái độ đầy nghi hoặc của phụ thân, Nguyệt Hoa vội vàng lên tiếng giải thích, điệu bộ bảy phần khép nép, ba phần áy náy, thanh âm cũng trầm hẳn đi.

''Bẩm Vương gia, phụ thân, thực ra đại tỉ rất muốn tới diện kiến Vương gia nhưng ngặt nỗi thân thể không tốt nên e rằng không thể tới, vì vậy nên nhờ tiểu nữ lên yết kiến quý nhân!''

Kim Ngưu nghe vậy cũng không biểu tình gì nhiều, ánh mắt hắn chỉ đơn thuần hướng ra xa, có chút mông lung mà mường tượng về người nữ nhân ấy, hắn còn cứ ngỡ...bản thân mình có chút khẩn trương...Triệu Nhân Mã-Triệu Mã Mã, cũng quá trùng hợp đi! Bất giác, hắn than nhẹ một tiếng. Dẫu sao thì sự vụ lần này cuối cùng cũng đã được giải quyết, không phải lo lắng nữa.

Nhanh chóng đồng thuận biểu đạt của Trung Vương, lúc này Nguyệt Hoa hơn ai hết rất nóng lòng mong đến Đại thọ, nàng thực sự, thực sự sẽ thay đại tỉ trở thành ''giai nhân'' bên cạnh Trung Vương?! Mới nghĩ tới đây nàng đã vô cùng kinh hỉ, cố gắng kìm nén lại dục vọng bản thân mà mỉm cười đầy e lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro