Chương 0: Vạn kiếp không phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chốn hoàng tuyền có Bỉ Ngạn Hoa. Bỉ Ngạn Hoa, ác ma dịu dàng. Trong truyền thuyết đóa hoa tự nguyện đi vào Địa phủ, bị Chúng Ma sai khiến trở về, nhưng vẫn quanh quẩn trên đường Hoàng Tuyền, Chúng Ma không đành lòng, đồng ý để cho nàng nở ở trên đường, một lòng dẫn dắt cùng an ủi hồn tách khỏi Nhân Giới. Tương truyền hoa này chỉ nở ở Hoàng Tuyền, bình thường chỉ nở trên bờ sông Tam Đồ ở cõi u minh, thế giới bên kia sông Vong Tình là nơi có hoa. Hoa như máu đỏ tươi rực rỡ, có hoa không có lá, là hoa duy nhất chỉ có ở cõi u minh này. Truyền thuyết mùi hoa có ma lực, có thể gợi lại ký ức người chết khi còn sống. Ở trên đường Hoàng Tuyền rất nhiều rất nhiều hoa nở, xa xa nhìn qua tựa như là nơi máu trải thành thảm, lại bởi vì đỏ giống như lửa mà được ví như "hỏa chiếu chi" .

Cũng là cảnh duy nhất chỉ trên đường Hoàng Tuyền mới có. Khi linh hồn vượt qua Vong Xuyên, liền quên mất những việc đã từng làm khi còn sống, tất cả đều lưu lại ở Bỉ Ngạn, người xưa liền đạp hoa thông hướng tới ngục âm u.

Phật nói Vô Sinh Vô Tử, Vô Khổ Vô Bi, Vô Dục Vô Cầu, là quên hết thảy mọi thứ bi ai thống khổ đến Thế Giới Cực Lạc. Loại hoa vượt qua tam giới, không có trong ngũ hành, sống chết ở miền cực lạc, vô hành vô diệp, rực rỡ đỏ tươi, Phật nói, đó là Bỉ Ngạn Hoa .

Mạn Châu Sa Hoa, xưng Bỉ Ngạn Hoa. Bình thường sinh trưởng ở bên sông Tam Đồ. Truyền thuyết mùi hoa có ma lực, có thể gợi ký ức người chết khi còn sống. Đến mùa thu, liền nở rộ yêu dị, rực rỡ, màu hoa gần như là màu đỏ, nhìn khắp Bỉ Ngạn Hoa chỉ thấy một màu đỏ thẫm, như lửa, như máu.

Cảnh sắc trước mắt, trong sách cũng có ghi như vậy, đỏ rực một mảnh, phủ kín toàn bộ mặt đất. Phật nói, Bỉ Ngạn Hoa, hoa nở một ngàn năm, hoa rụng một ngàn năm, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên nhất định sinh tử. Hoa nở nhìn không thấy lá, có lá không thấy được hoa, hoa lá không gặp gỡ, sinh tồn bỏ qua nhau. Cùng nhớ cùng tiếc vĩnh viễn cùng mất nhau. Như thế hoa lá không bao giờ gặp nhau, cũng không cách nào lưu luyến bi thương.

Cho dù cảnh sắc trước mắt mê người, y trong lòng cũng không hiểu thoáng chút bi thương sâu sắc. Mà y nhớ truyền thuyết Bỉ Ngạn Hoa, đúng là chia lìa cùng đau thương . Người nào khi còn sống, cũng đều rơi lệ. Bởi vì hỉ, bởi vì bi, bởi vì đau, bởi vì hận, bởi vì buồn, vì ái.

Ta sinh nàng chưa sinh, nàng sinh ta đã già.
Ta hận ta sinh trễ, nàng hận ta sinh sớm.
Nàng sinh ta chưa sinh, ta sinh nàng đã già.
Hận không sinh đồng thời, mỗi ngày vui cùng nàng.
Ta sinh nàng chưa sinh, nàng sinh ta đã già.
Ta cách nàng chân trời, nàng xa ta góc bể.
Ta sinh nàng chưa sinh, nàng sinh ta đã già.
Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm đậu cỏ thơm.

Hoa sinh nguời sinh. Người đi hoa cũng héo hon. Hoa vì người mà khai. Hoa vìngười mà tẫn. Hay là, người vì hoa mà sinh. Người vì hoa mà tử. Nhân sinh tựanhư một giấc mộng, đến vội vã đi cũng vội vã, ta và ngươi không thể đồng sinh vậycộng tử, được chứ?!!....

Chốn hoàng tuyền nở rộ bỉ ngạn hoa, sắc màu đỏ rực diêm dúa rực rỡ kia thực sựxinh đẹp, đi qua cầu Nại Hà, uống lên vong xuyên thủy, có thể quên hết kiếp nàymọi lưu luyến trần thế, quên đi tất cả chấp niệm thế gian....
Ngàn năm qua y vì lời hứa với nàng, mà chờ mà đợi, không chịu bước vào lục đạoluân hồi, nay gặp được... cuối cùng cũng nghe nàng nói ba tiếng kia, hồn y cũnghóa thành tro bụi, dấn thân vào chốn hoàng tuyền, đến cầu Nại Hà, Mạnh Bà đưa ymột bát mạnh bà than, uống vào có thể đầu thai làm người rồi....
Vươn tay đỡ lấy bát nước, y khe khẽ cười, có chút gì đó tiếc nuối quay đầu lại,như là vương vấn người nào ở cõi trần thế....
" Sao ngươi còn chưa uống..."
Mạnh Bà thấy y chần chờ, nghi hoặc vô cùng, hầu như ai đến nơi này điều nhanhchóng uống chén vong xuyên thủy, bước qua cầu Nại Hà là có thể chuyển thế, chỉcó người này... cứ chần chờ không muốn uống...
" Làm sao bây giờ, có thể không uống sao??" Y khẽ lẫm nhẫm, y thật sựluyến tiếc, luyến tiếc nàng ấy, uống vào vong xuyên thủy, sẽ quên đi nàng, y thậtsự luyến tiếc điều đó...
" Đã đến đây rồi, ngươi còn chưa buông bỏ được chấp niệm tầm thường thếgian ư..." Mạnh Bà thở dài nhìn y
" Sao có thể buông xuống được, nếu buông xuống nàng ấy, ta sống còn có ýnghĩa gì đây..." y nhìn Mạnh Bà, bi ai cười...
" Nàng ấy... ở một mình trên kia chắc chắn sẽ rất cô đơn"
" Nàng ấy... sợ đau như vậy, nếu không cẩn thận bị thương thì ai chăm sóccho nàng ấy đây"
" Nàng ấy... cơ thể yếu như vậy, khi trời lạnh, ai lại lắng lo vì nàng ấychuẩn bị than sưởi ấm, ai lại ôm nàng ấy vào lòng.... Ai lại ban đêm thức giấcvì nàng ấy đắp chăn cẩn thận..."
" Thực sự.... lo lắng, lo lắng nhiều lắm......"
Đôi con ngươi tràn đầy nhu tình khi nhắc về người kia của nam tử, cũng không khỏikhiến cho Mạnh Bà một thoáng sợ hãi than, nàng đứng đây không biết bao nhiêulâu, gặp không biết bao nhiêu người, những kẻ chung tình cũng gặp không ít, sinhân cũng không phải không thấy, nhưng chưa từng thấy ai.... Yêu đến ngây ngốcnhư nam tử này....
" Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nếungươi cùng người kia thực sự hữu duyên thì tin rằng cũng sẽ có một ngày gặp lại..."Mạnh Bà khuyên nhủ
Hắn bất chợt cười nhẹ, khác với tiếu dung sáng lạng triêu dương như thườngngày, mà tiếu dung giờ khắc này của y mang chút gì đó bi ai, chút gì đó quyếnluyến, lại có chút gì đó .. không thốt thành lời, y nói :
" Nhưng dù là vô duyên, ta vẫn hi vọng có thể còn lại những kỷ niệm vềnàng ấy, dù đớn đau cũng được, bi ai cũng thế, ngọt ngào cũng vậy, thật sựkhông muốn quên, dẫu không có người bên cạnh, cũng sẽ còn nhớ lại, không phảisao??"
" Ngươi... hà tất gì phải khổ như thế chứ??" Mạnh Bà nghe y nói vậy,tự dưng cũng có chút mủi lòng, cố chấp đến như vậy sao, cả một đời bi ai vìtình, ngàn năm khắc khoải chờ đợi, đến như vậy mà vẫn còn không muốn quên sao,thế gian này, si nhân như y.... cũng thật khiến cho người ta khó thốt nên lờioán thán...
" Nếu không uống lên vong xuyên thủy, ngươi không thể luân hồi, thì cũngkhông còn cơ hội gặp nàng ấy...." Mạnh Bà cười khổ : " đây là quy luật,chàng trai... nếu thực sự yêu đậm sâu, cho dù có uống vong xuyên thủy, thì tìnhvấn tình vương.... Cũng khó quên được..."
Y vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn bát vong xuyên thủy, khẽ nhắm mắt, y đạm cười,nâng lên bát vong xuyên thủy, một ngụm nuốt vào...
Mạnh Bà nhìn bóng lưng của y khuất dần, khuất dần trong đám người bước qua cầuNại Hà, khe khẽ thở dài, nàng nhắm mắt, lắc lắc đầu.... thôi đi...!! Nam nhânngốc như vậy, nàng cũng không muốn làm khó....
Tại sao Mạnh Bà lại không rõ, người kia sau đi đến nửa cầu, vong xuyên thủy y uốnglên, tất cả điều nhổ ra ngoài, Mạnh Bà hiểu được chấp niệm sâu sắc của y, cũngbiết rõ nghĩ suy trong y, cũng đồng tình với y... nhưng quy luật tam giới, nàngkhông thể trái
Nếu đi qua cầu Nại Hà, mà không uống lên vong xuyên thủy, nhất định mỗi bước đisẽ giống như đi trên hàng vạn mũi dao sắc nhọn, mỗi một bước đi, như là bướcquan dung nham hỏa sơn, người kia đã nhổ ra vong xuyên thủy, thì từ con đườngđi qua cầu Nại Hà của y... không phải dễ dàng gì
Nếu y có thể vượt qua, thì có thể an toàn đầu thai chuyển kiếp
Nếu y không vượt qua được, thì cả thế cả kiếp cũng chỉ có thể trở thành lệ quỷ
Xưa nay chưa từng có ai bước qua cầu Nại Hà một không uổng vong xuyên thủy, ylà người liều lĩnh thứ nhất...
Nàng đã truyền ý thức của mình cảnh cáo cùng y, nhưng nam tử kia vẫn cố chấplàm vậy, Mạnh Bà thở dài.... Tình một tự! thật sự đẹp đến như vậy sao? Một chữtình cả ngàn năm nay, tiên giới không có ít vị tiên nữ bị hình phạt, không ítnam tử ở dưới cõi âm la bị vạn kiếp bất phục, cũng không ít nhân gian con ngườibị hồn phi phách tán, nhưng con người cũng được, ma quỷ cũng được, thần tiêncũng thế, chưa từng ngừng yêu, ngừng động lòng... có chăng cái bản năng đi yêu,sinh ra ai cũng đã có dù là nhân, là thần, là ma....
Nam tử bước đi khập khiễng, lảo đảo té ngã bao nhiêu lần, thân hình cũng đã chảykhông ít huyết, nhưng vẫn cố chấp đứng dậy đi tiếp cho hết con đường, vết máu củay trải dài khắp còn đường, từng vết máu nở rộ, lại mọc đên một đám mạn châuhoa, như là khắc khoải, là si niệm của y....
Nhanh đến rồi, chỉ còn hơn mười bước nữa thôi, dõi theo bước chân của nam tử, MạnhBà dường như cũng thấy được kỳ tích, nàng âm thầm chúc phúc nam tử...
Tám bước... bảy bước.....năm bước....
Một chút nữa, chỉ một chút nữa..... Mạnh Bà thầm than
Nam tử dường như không còn sức lực, thân mình ngã xuống, cả người nằm yên, dườngnhư cứng ngắc... thất bại rồi sao, Mạnh Bà lắc đầu, một thoáng tiếc nuối chonam tử kiên cường này. Rồi cõi u minh này lại thêm một lệ quỷ nữa, thật sự đángtiếc....
Bỗng dưng đầu ngón tay của nam tử khẽ nhúc nhích.... Mạnh Bà giật mình, nam tửmặc dù không đứng dậy được, nhưng vẫn cố vươn sức mình lê từng chút, từng chútqua cầu ....
Cho đến khi bước cuối cùng đã hoàn thành, nam tử cố ngẩng đầu quay lại, nhìnnhìn về cõi trần thế, đôi môi cong cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, bạc môi khô khốcnhư thì thầm điều gì đó : "... Nàng ở nơi đó rất cô đơn đúng không?...Đợita...ta nhất định sẽ đến bên nàng...Kiếp này nất định ta sẽ chắn trước nàng...mọithương tổn ta sẽ gánh...sẽ không...sẽ không để nang chết vì ta nữa..." rồimột luồng ánh sáng bao quát, ôm trọn lấy thân hình nam tử, biến mất...
Không biết từ bao giờ, khóe mắt của Mạnh Bà lại có chút cay cay, kỳ lạ thật, âmgiới từ khi nào có bụi vậy, lại vương vào nơi khóe mắt của nàng??...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro