Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quốc ngân mất tích

Thiên Tranh (Thiên Bình), Giải Mặc (Cự Giải)

Cửa lớn Chính Điện từ từ mở ra, mấy cung nữ vừa nhìn thấy người tới thì cung kính ra đón, nhanh chóng vào trong thông báo với thái giám tổng quản. Bóng lưng tử y nam tử đứng ngược với ánh sáng đem lại cảm giác đối nghịch không tưởng. Cả thân hắn tỏa ra khí chất trầm ổn, lãnh đạm, suy cho cùng hắn không phải người kiệm lời nhưng chỉ khi hắn muốn nói người khác mới có thể nghe. Trên tay hắn cầm một chiếc quạt có thân và nan quạt làm từ ngọc bích thủy. Từ khi Ngọc quốc khai thành, bích thủy luôn là thứ đồ quý giá có một không hai, chỉ hoàng tộc mới được sử dụng. Tương truyền năm xưa còn từng bị thất lạc không ít số ngọc, chỗ còn lại gần như đã đúc kết hết trên chiếc quạt Ly Tịch mà nam tử kia giữ. 

Thái giám tổng quản từ tiền sảnh đi vào thư phòng, cúi mình bẩm báo với Khánh Hưng đế đang ngồi sau thư án.

"Hoàng thượng, Nhị hoàng tử đến rồi ạ."

"Cho vào đi."

"Vâng."

Chỉ thoáng chốc sau có tiếng bước chân rất nhẹ tiến vào. Thiên Tranh đi tới mang theo cả khí lạnh đầu đông bên ngoài, một lần nữa có cảm giác hắn thật đối nghịch.

"Tham kiến phụ hoàng."

"Con tới rồi, ngồi đi."

Thiên Tranh đến bên ghế tựa gần đó ngồi xuống, hắn không mở lời trước cũng không uống trà, chỉ hơi cúi đầu chậm rãi xoay chiếc quạt ngọc trong tay. Thực ra đối với một người đã rời khỏi hoàng cung tự ra bên ngoài lập phủ, hoàng cung sẽ rất nhanh chóng trở thành nơi xa lạ. Hơn nữa hắn đã hứa với một người sẽ tránh xa vương quyền tranh đoạt, làm một cơn gió tự do. Chính vì vậy số lần một năm tiến cung gần như chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong mắt các huynh đệ khác, Nhị hoàng tử Thiên Tranh là đối thủ không đáng lo nhất. Không có mẫu tộc hậu thuẫn, không có sự ủy thác của phụ hoàng và cả những triều thần một lòng ủng hộ. Trên con đường tới ngôi vị thái tử kia, bọn họ hoàn toàn có thể yên tâm một phần.

Quạt ngọc Ly Tịch có lẽ là sự ưu ái nhất mà hắn được dành cho và cũng như một phần an ủi khi từ quá sớm đã phải đơn cô thế cô. Nhiều người có thể nghĩ rằng địa vị của hắn phải rất lớn mới sở hữu được thứ đồ trân quý đại diện cho Ngọc quốc này như vậy, thực ra không phải. 

"Tranh nhi, đã lâu lắm rồi con không tiến cung thăm ta và hoàng tổ mẫu, có phải con đã quên chúng ta rồi hay không?"

"Thiên Tranh xin phụ hoàng thứ tội. Chỉ là thời gian gần đây trong cung liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, con lo rằng mình tới càng thêm phiền khiến phụ hoàng mệt mỏi nên thiết nghĩ để mọi sự ổn thỏa mới tới thỉnh an người và hoàng tổ mẫu."

Khánh Hưng vừa nghe thấy thế thì thở dài một hơi, từ từ đặt bút lông trên tay xuống. Ông có vài phần đau lòng, vài phần bất đắc dĩ, tất thảy đều không thể giấu nổi sau ánh mắt.

"Con định cứ như vậy tới bao giờ?"

"Nhi thần không hiểu ý của phụ hoàng."

"Ta biết năm xưa ngạch nương con qua đời, trước khi lâm chung đã căn dặn còn từ nay về sau không được tham gia chính sự, đụng chạm tới vương quyền. Thế nhưng ta cũng biết con vốn dĩ không cam tâm với điều đó."

Thiên Tranh khẽ cụp mi mắt như muốn chôn hết tất cả tâm tình của bản thân vào sâu tận đáy lòng, tuyệt đối không muốn ai biết đến nó. Lời hứa với mẫu thân là thứ hắn không thể phá bỏ nhưng hắn cũng biết người ra đi trong uất ức khi bị hãm hại. Có quyền lực sẽ đi trái với ý nguyện thuần đơn đó, không có quyền lực hắn không thể một lần nữa tìm hiểu chuyện năm xưa. Chân tướng không rõ ràng khiến người hắn trân quý nhất cuộc đời phải ra đi cùng máu và nước mắt, làm sao hắn có thể cam lòng?

Thiên Tranh siết chặt quạt ngọc trong tay đến đau đớn, nếu nó không phải được làm từ chất liệu cứng cáp thì chắc chắn đã nát vụn rồi. Có ai hiểu được tâm tình của một người phải đứng giữa những ngã đường lựa chọn, dù bước đến hướng nào cũng sai trái? Mười năm chưa một ngày hắn thôi suy nghĩ về những chọn lựa nhưng cũng bằng ngần ấy thời gian hắn vẫn không thể đưa ra một đáp án. Con người mãi bị hao mòn trong vòng tròn lẩn quẩn không lối thoát.

"Không phải như vậy đâu ạ."

"Con là hài tử của ta, chẳng nhẽ nào ta lại không hiểu. Năm xưa có rất nhiều uẩn khúc chưa nói hết, ngạch nương con là ra đi trong những câu hỏi còn bỏ ngỏ thế nhưng ta lại lực bất tòng tâm. Đứng trên ngôi vị này không phải muốn làm gì thì có thể làm thế, có rất nhiều quyết định được đưa ra vì nghĩ cho đại cục. Không thể tìm hiểu được sự thật cũng là một trong những điều ta luôn canh cánh bấy lâu nay."

Khánh Hưng đế cúi đầu vân vê miếng ngọc bội bản thân đã đeo trên người bấy lâu nay. Chất ngọc của nó hơi thô, kiểu dáng cũ là của nhiều năm trước, vốn không hề được tinh xảo như bây giờ. Dù chỉ nhỏ bé không đáng nói nhưng đối với người có tâm tư thì đó lại là tín vật có một không hai trên đời, chẳng gì có thể thay thế nổi. Khánh Hưng đế nghĩ tới một thiếu nữ đã rời xa nơi này cách đây rất lâu, nàng ấy cũng mang họ Nam, liệu nàng ấy có còn hận hay không?

Thiên Tranh biết điều mà phụ hoàng thực sự canh cánh trong lòng không phải cái chết không rõ lý do của ngạch nương hắn - Nam Yến mà là...

"Phụ hoàng là vì dì Nam Chi đúng không ạ?"

Cho dù hắn là hậu bối nhưng những chuyện trước đây đều ít nhiều biết tới. Nam gia sụp đổ trong một đêm như thế nào, ngạch nương hắn vì ái mộ một người, vì những gì còn sót lại của mẫu tộc mà đã cố gắng ra sao. Suy cho cùng quá khứ tăm tối đó không thể trách người nhưng chỉ e rằng dì Nam Chi không nghĩ như vậy...

Dì là người thân duy nhất mà hắn còn biết tới, khi thấy dì vẫn không thể buông bỏ được đột nhiên Thiên Tranh tự vấn lòng mình. Hắn làm một cánh chim tự do như những gì mẫu thân mong muốn liệu có đúng đắn hay không? Lòng hắn thực sự an ổn chứ?

Khánh Hưng đế không nói gì như ngầm thừa nhận. Đúng vậy, làm vua một nước nhưng ông cũng chỉ là một nam nhân, trái tim từ nhiều năm trước đã trao cho một thiếu nữ như nhánh hoa mai chớm xuân ấy, chưa từng thay đổi. Ngày nàng ấy quay lưng rời đi, Khánh Hưng đế nhận ra thế giới cuối cùng của mình đã sụp đổ. Gánh trên vai trọng trách thiên triều không chịu buông bỏ, nghi kỵ những kẻ dòm ngó nó không phải vì tham quyền cố vị mà là vì ông biết cơ nghiệp này được xây dựng lên từ xương máu trong đó có cả Nam gia. Vì những uẩn khúc còn chưa lời giải đáp, Khánh Hưng đế không thể buông tay.

"Tranh nhi, ta đã đợi rất nhiều năm để tìm một thời điểm thích hợp. Điều duy nhất ta mong đợi chính là con có thể tạm thời giữ lại lời hứa với ngạch nương con cùng ta tìm ra chân tướng của năm đó. Ta đã nợ một lời hồi đáp rất lâu, lúc này có lẽ phải trả lời rồi."

"Phụ hoàng, chuyện này..."

"Hãy suy nghĩ những lời ta nói, khi con có đáp án của riêng mình hãy ở trước mắt ta nhận mệnh."

Khánh Hưng đế chậm rãi quay lưng lại, bóng dáng u buồn khác hẳn với dáng vẻ uy nghi thường ngày. Tay ông vẫn không ngừng vân vê miếng ngọc bội nhỏ, trầm tư không nói. Thiên Tranh cũng nhìn quạt ngọc Ly Tịch mà không kìm được tâm sự. Có lẽ cả hắn và phụ hoàng đều có những khúc mắc nhất định phải gỡ, âu cũng là định mệnh.

"Nhi thần đã hiểu. Nhi thần xin được cáo lui."

Khánh Hưng đế thoáng gật đầu biểu thị đồng ý, Thiên Tranh chưa ra khỏi Chính Điện bao lâu thái giám tổng quản đã hốt hoảng từ ngoài chạy vào.

"Hoàng thượng, Giải Mặc đại nhân có chuyện gấp xin được cầu kiến ạ."

"Mau truyền."

Khánh Hưng đế vừa dứt lời, không chờ để cho thái giám tổng quản quay lại mời người, Giải Mặc đã từ bên ngoài nhanh chóng bước vào thư phòng. Hắn không mặc triều phục như thường lệ mà là thường phục thông thường. Tuy trông có vài phần tùy ý nhưng không thể phủ nhận dù thế nào đi chăng nữa dáng vẻ và thần thái của hắn cũng chẳng thuyên giảm. Ngược lại có thể thấy dù con người khoác lên mình dáng vẻ bình đạm đến đâu, chỉ cần người đó thực sự tỏa sáng từ cốt cách thì tất cả mọi người đều nhìn ra. Giải Mặc là người từng được ví như một viên bạch ngọc chưa được mài rũa, thuần chất nhất nhưng cũng đẹp nhất. Và cũng vì nét tính cách cương trực ngay thẳng như tre xanh ấy, hắn được Khánh Hưng đế vô cùng tín nhiệm. 

"Có chuyện gì Giải Mặc?"

"Bẩm hoàng thượng, phần quốc ngân được trích ra để chuyển đi cứu nạn đại hàn đã mất tích trên đường vận chuyển."

"Cái gì?!"

"Xin hoàng thượng trách tội, là vi thần đã thất trách."

Khánh Hưng đế tức giận đập mạnh xuống thư án, không gian như cô đọng, càng im ắng lại càng đáng sợ. Dưới áp lực vô hình lớn tới vậy nhưng Giải Mặc một chút biến sắc cũng không có. Suy nghĩ của hắn xoay nhanh như chong chóng, thoáng chốc có thể nghĩ ra rất nhiều giải pháp cho chuyện này. Hắn là kiểu người làm sai rồi sẽ không đứng yên mà nhìn, thay vì đó tìm ra phương thức để sửa sai mới quan trọng. Dù người làm mất đồ không phải là hắn nhưng trong những người đứng đầu nhận trách nhiệm này không thể thiếu hắn. Từ sâu trong lòng Giải Mặc biết rõ nguồn cơn của sự tình không hề đơn giản. Nếu nói là một sự cố thì không ai có thể tin nổi, chỉ e rằng có người cố ý gây nên và mục tiêu chính là hắn.

"Ai phụ trách đưa quốc ngân đi?"

"Là phó tướng dưới trướng Kết Hoàng Tiêu tướng quân ạ. Mọi chuyện đều bình thường cho tới khi qua sông Giang Tự, nội tình vẫn còn đang được điều tra."

"Chẳng nhẽ chuyện duy nhất ta có thể biết lúc này là quốc ngân đã mất tích hay sao?!"

"Vi thần có tội."

"Giải Mặc ngươi đúng là có tội nhưng ngươi phải hiểu là ai muốn ngươi có tội. Một chuyện vô lý như thế lại có thể xảy ra ngay trước mắt, xem ra là muốn ngươi phải nhận gáo nước bẩn này. Nếu giờ ta để ngươi công khai điều tra nội tình các triều thần khác nhất định sẽ không đồng ý, hơn nữa càng được thể suy diễn chống đối lại ta."

"Vi thần cho rằng đây là điều bọn họ muốn, chỉ còn một cách chính là để một người khác đứng ra xử trí chuyện này."

"Đúng vậy, tuy nhiên dù ai xử trí cũng không thể tường tận sự tình bằng ngươi. Một cái cớ cấm túc để có thời gian điều tra sẽ cho ngươi cơ hội ra khỏi kinh thành."

Giải Mặc biết Khánh Hưng đế vẫn luôn tin tưởng hắn. Sự tín nhiệm luôn kèm với gánh nặng, gánh nặng đối với sự tín nhiệm đó, gánh nặng đối với con mắt của người đời, với những thế lực đối nghịch. Thế nhưng Giải gia trước nay là gia tộc nhiều đời tận trung với hoàng tộc, trải qua nhiều triều đại tư tưởng này đã ăn sâu vào trong máu từng thế hệ của Giải gia và Giải Mặc không phải ngoại lệ. 

"Vi thần xin lĩnh mệnh."

"Giải Mặc, từ nay vì chuyện sẽ có rất nhiều thế lực cùng lúc tham gia, ngươi vừa phải thuận theo dòng chảy vừa phải ngược hướng dòng chảy, hy vọng ngươi sẽ biết cách xử trí mọi chuyện."

"Vi thần đã hiểu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro