64. Tâm trạng của kẻ si tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta muốn thấy Dullahan ngay bây giờ quá."
Camu rên rỉ, nắm lấy chân của một con Gnome và ném xuống đất.

Tiếng kêu cuối cùng của con Gnome đó thảm thiết vang lên.

"Triệu chứng điển hình của một kẻ cuồng công việc."

Gunwook bình phẩm.

Anh lau thanh kiếm của mình bằng một mảnh vải, dưới chân là một cái xác Gnome đang bắt đầu tan chảy như một cục nhờn nhớp nháp.

Cả ngày hôm nay, anh chỉ bắt được mấy con quái vật như này.

"Ta không nghĩ đấy là điều ngài sẽ nói đâu."

"Ít nhất thì ta biết tận hưởng khoảng thời gian thư thả này."

Bỏ ngoài tai những lời đánh giá khó nghe của Camu, Gunwook vẫn rạng rỡ như đang ở trong tâm trạng tốt.

Những ngày gần đây, Camu bắt gặp anh cười khá nhiều lần.

Thực sự không thể thích nghi nổi.

Ngẫm nghĩ lại, Camu xoa trán.

Có điều gì tốt đẹp vậy?

Từ bao giờ ngài ấy lại cảm thấy hạnh phúc về vợ mình vậy?
Ngài ấy chỉ muốn gọi anh là tên khốn khiếp kiêu ngạo, nhưng ngài biết điều đó sẽ chẳnh ảnh hưởng gì tới anh.

Bởi anh ấy đã quá già dặn để tự mình suy ngẫm.

"Mẹ kiếp, nếu lo lắng cho vợ mình như thế thì ngài nên lùng sục mấy con quái vật đấy và thanh toán tất cả để tránh đau khổ về sau. Dù sao thì chúng cũng chỉ là quái vật thôi. Ngài bị làm sao vậy?"

"Nếu như muốn thoát khỏi chúng thì chỉ cần loại bỏ lũ vớ vẩn này. Chúng đang đơn độc lẩn trốn, vậy thì chúng ta có thực sự cần phải thư giãn không?"

"Nhờ ơn ngài mà chỉ có vài người được tận hưởng kì nghỉ của họ thôi. Chỉ có lũ yếu kém mới giành hết việc nhà như mấy tên tham công tiếc việc, nên họ mới là những kẻ phấn khởi nhất."

Camu thường thể hiện niềm tự hào khi bản thân được đứng vào hàng ngũ tinh nhuệ ít ỏi.
Và sự kiêu hãnh đó được diễn tả bằng hành vi dè bỉu năng lực của các cộng sự khác.

Chỉ huy của họ, người tôn sùng lòng yêu nước nồng nàn và tình đồng chí sẽ móc nhiếc ngài ấy nếu nghe được điều này.

"Không hay ho chút nào khi gọi cộng sự của mình là lũ yếu kém."

"Ngài làm thế này không phải chỉ để đề phòng những con quái vật khác tấn công và tiêu diệt đám bạn của vợ ngài sao? Ngài để ý lũ quái vật trong bao lâu rồi? Chỉ là vì không muốn vợ mình bỏ nhà đi lần nữa sao?"

Nếu muốn nhận được sự thương hại, trước tiên hãy là người đã.

Camu nhớ rất rõ cảnh một phụ nữ săn trộm đã bị xử lý ngay trong cái ngày ả ta tìm thấy Yujin ở trong khu rừng băng giá.

Hiệp sĩ Tôn giáo Britannia có quyền thay mặt nhà vua xử lý mọi tội nhân. Và kẻ săn trộm là một tội nhân nghiêm trọng.
Cánh tay của ả ta đáng lẽ ra là sẽ bị chặt đứt nếu như ả bị bắt giữ và giải đi theo đúng quy trình.

Tuy nhiên, Gunwook đã không chặt đi cánh tay của người phụ nữ đang điên cuồng cầu xin được sống.

Anh không giết ả ta.

Anh cắt lưỡi và moi hai nhãn cầu của ả ta.

Lý do quá rõ ràng, nhưng Camu với tâm hồn mong manh dễ vỡ vẫn nôn nao khi hồi tưởng lại cảnh đấy.

Hơn thế, ngài ấy ngày càng trở nên xui xẻo.

Anh vốn là một tên khốn tàn ác, nhưng anh ấy lại yêu chiều vợ mình tới nức giả vờ rằng mình là một người dịu dàng và rụt rè.

"Nếu không hài lòng thì có thể nghỉ ngơi. Đừng có bám theo ta lảm nhảm."

"Aa, cái tên khốn si tình."

Galar ngồi hút thuốc lá cạnh tổ cây cách đó không xa.

Gunwook đến gần Galar, người đang ngồi như một con gấu. Anh rút một điếu thuốc là tương tự.
Mái tóc đen đẫm mồ hôi tung bay trong gió.

Sau đó, anh phấn khích cất lời: "Thật mừng khi con thằn lằn đấy vẫn bốc hơi. Nếu không thì chúng ta lại phải bắt sống nó và đưa vào trận đấu võ sĩ."

Có ánh cười mỏng manh ẩn hiện trong tròng mắt đỏ rực của anh, mồ hôi đọng trên hàng mi dài.

Ngay sau đó, một tiếng huýt sáo khe khẽ vang lên.

Camu và Galar nhìn nhau một lúc.

Ánh mắt của Galar chứ đựng sự kinh ngạc.

Ngài ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trong cả cuộc đời mình lại có thể nghe được tiếng huýt sáo của cái tên cứng đầu này. Đây quả là điều đáng tiếc cho những người không thể tận mắt chứng kiến việc này.

"Nói hay đấy. Nhưng nếu nó bò ra và tấn công thì không thoát khỏi kết cục bị gô cổ đâu đúng không? Nhắc đến trận đấu võ sĩ, ngài có nghĩ việc ngài tham gia thực sự là một điều tốt không?"
"Ta đoán là bụng dạ ta sẽ nôn nao khó chịu lắm nếu ta không vô địch lần nữa."

"Đừng có cợt nhả. Ngài sẽ chiến đấu với lũ quái vật để đảm bảo rằng đám bạn của vợ ngài sẽ không bị tiêu diệt à? Ngài định làm gì đây? Điều gì sẽ xảy ra khi Công tử Han kinh hãi khi chứng kiến điều đó?"

"...Gần đây ngài toàn lảm nhảm những điều kì lạ đấy."

Gunwook nheo mắt lại.

Môi anh ngậm lấy điếu thuốc. Khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười.

Nhận thấy tông giọng khác thường của anh, Camu hắng giọng một cái và cẩn thận lựa lời.

"Ý ta là, nếu vợ ngài mắc sai lầm... Mẹ kiếp, thực tế chút đi. Ta cũng bồn chồn lắm chứ. Ngài thử nghĩ đến cái cảnh con lợn nướng thơm phức trên bàn ăn tự dưng nói chuyện với ngài đi! Nếu như Công tử Han có thể hiểu được bọn quái vật đó nói gì, liệu cậu ấy có bị rơi vào thế bí nếu như ngài đối đầu với chúng? Điều đó không to tát sao? Những người xung quanh sẽ đánh giá vợ ngài như nào nến cậu ấy ngồi trên khán đài và làm ra mấy hành động kì lạ chứ?"

Lấy hình ảnh con lợn nướng để liên tưởng có hơi phi lý chút, nhưng Galar cũng đồng tình với ý kiến đó.

"Ta cũng canh cánh với điều đấy, Gunwook ạ. Ngay cả khi Công tử Han có thể trấn an được quái vật, thì ngài làm sao mà biết được cái đám điên cuồng đấy sẽ tấn công như thế nào. Nếu ngài cố xông vào khán đài, thì chuyện đó là điều không thể, hoặc nếu ngài cố ra tín hiệu..."

"Ý ngài là tín hiệu gì?"

"Ai mà biết, ngôn ngữ cơ thể hay gì đó đại loại thế."

Galar im lặng quan sát Gunwook một cách kỳ lạ, tự hỏi rằng anh có tí cảm xúc như người bình thường nào không.

Gunwook bày ra bộ mặt chán nản, cuối cùng cũng lẩm bẩm như thể một cái thở dài, "Ai biết? Lý do ta tham dự đấy."

"Là sao?"

Gunwook quay lưng với hai cộng sự đang ngây ngác nhìn anh, hướng mắt về phía hoàng hôn rực cháy.

Những mưu kế hoang dã được sử dụng trong giải đấu để chế ngự quái vật đã không ngừng được thi triển mạnh mẽ hơn trong vài tháng.

Vây nên, những con quái vật bị bỏ đói, tra tấn, kích động và tiêm chất kích thích đã "tái sinh" thành những con ma thú đích thực.

Bây giờ, không ai có thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra nếu những con quái vật đó phát hiện ra Han Yujin.
Đó là lý do Hồng y Valentino không thể bị khai trừ khỏi trường đấu khi hắn tham dự với tư cách là người trong ban điều hành.

Vậy nên...

"Chỉ ta mới có thể ban cho lũ quái vật đó một cái chết nhanh nhất và nhẹ tựa lông hồng, đến nỗi chúng chẳng kịp làm gì với chính bản thân mình."

Một lời khẳng định nghiêm túc không chút tiếc thương, nhưng trong giọng nói chậm rãi của anh không hề có chút kiêu căng hay ngạo mạn nào.

Camu và Galar không muốn phản pháo một tiếng nào, bởi từng câu chữ rành mạch và khô khan vừa tuôn ra ấy như một sự thật hiển nhiên và dễ hiểu.

"Thế nên, đó là lý do... Nhưng sẽ ra sao nếu ngài dừng chân ngay giữa giải đấu?"

"Không bao giờ. Ta đã cầm chắc danh hiệu vô địch của giải đấu này."

"Ngài nghiêm túc đấy à?"

"Ta sẽ dốc sức cứu vớt linh hồn Phương Bắc và mang vinh quang về cho chú mình. Điều đó sẽ không đủ để ta đi trên con đường riêng của mình nếu sau này ta bị phát hiện ra sao? Sở thích của vợ ta có đôi chút kì lạ, bởi vậy nên sẽ có vài người đặt ra câu hỏi rằng tại sao em ấy lại chọn một người đàn ông như ta làm chồng."

Camu quay đi, tay lục túi quần và lấy ra một điếu thuốc lá.Trong khi Galar ném điếu thuốc của mình xuống và dập tắt nó, "Thế thì, bọn ta cũng sẽ phải tham gia."

""Bọn ta" là sao?"

"Ta và ngài, Camu ạ. Có thể là thêm cả Hanbin và..."

"Con gấu điên này, sao tự dưng ngài lại lôi ta vào? Và ngài không biết hành vi gian lận này đã bị cấm rồi hay sao?"

"Ai nói đó là gian ? Hãy cùng bước vào cuộc phiêu lưu mới đi."

"Nói thì sễ lắm, ngài nghĩ giải đấu võ sĩ này là trò đùa à?"

"Ngài tự ti à Camu? Thất vọng thật."

"Cái tên này, thực sự...!"

Tiếng vó ngựa ngày càng tiến gần đến phía này.

Camu xấu hổ quay mặt bỏ lại Galar đang lắc đầu thất vọng.

Gunwook vẫn chìm trong cảnh hoàng hôn buông dần.

"Mẹ kiếp. Cái đếch gì thế này."

"... Hả, Hanbin, là ngài à? Từ nãy tới giờ ngài rúc ở xó nào vậy? Sao bây giờ mới ló mặt ra hả đồ khốn gian trá."
"Ngậm c*t đi thằng khốn. Có muốn mất cái mồm thối không?"

Dù cho miệng Hanbin có bẩn đến mức nào đi nữa, thì ngài ấy cũng rất hiếm khi nói như này, điều này khiến Camu cứng họng thay vì nổi đoá lên bởi những lời tục tĩu kia.

Hanbin nhảy xuống yên và tiến đến chỗ Gunwook. Camu và Galar chăm chú quan sát mọi việc từ xa.

"Này, Wook. Chúng ta cần nói chuyện."

"Ngài đã ở đâu từ nãy mà bây giờ mới đến đây?"

"...Ta ở dinh thự của ngài. Vì Leah."

Hanbin đưa ra câu trả lời vô cùng khác thường và không hề liên quan tới những gì Gunwook vừa hỏi.

Ngài ấy có vẻ căng thẳng, lo lắng về điều gì đó. Khuôn mặt Hanbin lẫn lộn cảm xúc.

Nét vui tươi trên gương mặt Gunwook nhừng chỗ cho vẻ nghiêm trọng.

"Em gái ngài gặp tai nạn gì?"

"Không, không phải thế. Con bé chơi rất vui."

"Vậy thì ngài làm bộ lo lắng làm gì? À, ngài có thấy tiệc trà không?"

"...Có, lúc ta đến thì bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi."

"Vậy thì ngài cũng gặp Yujin rồi. Em ấy có vui không?"

Hanbin ngập ngừng.

Sự im lặng bủa vây khắp nơi.

"Hanbin."

"Hả?"

"Có chuyện gì? Sao không trả lời? Vợ ta làm sao?"

Trước câu chất vấn của Gunwook, Hanbin im lặng.

Chết tiệt, ta phải giải thích cái quái gì bây giờ đây?

Hanbin đột nhiên nghĩ rằng nếu thanh kiếm của ngài thực sự có linh hồn trú ngụ bên trong như lời Han Yujin đã nói trước đó thì thật tuyệt vời.

Như vậy thì thanh kiếm sẽ thay lời ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro