75. Khiêu vũ cùng anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào mừng ngài đã đến Elendale."

Ellen duyên dáng như người mẫu, khéo léo đưa mắt nhìn tôi thay vì nhìn thẳng vào Jiwoong.

Cô ấy có nghĩ rằng sao chúng tôi lại khác nhau đến mức đó hay không?

"Sự kiều diễm của Công nương thật qúa đúng như những gì ta từng nghe. Yujin, em phải ghen tị lắm nhỉ."

"Chỉ khi anh ghen tị với chồng em thôi."

"Ôi tệ quá, ta bị phát hiện rồi."

Ngay khi Jiwoong tặc lưỡi như thể đang lưỡng lự, tiếng cười bật ra từ mọi phía.

Ngay cả đôi anh em lạnh lùng kia cũng cười nhẹ.

A, khung cảnh này thật ấm cúng làm sao?

Khi tôi đi lại, chào hỏi những vị khách khác và giới thiệu với mọi người bằng cách khoác tay cả anh trai và cả chồng mình, tôi có cảnh giác điềm gở đang đến ngày càng gần rồi.
Thật lòng mà nói, sự xuất hiện hoà nhã đáng được trao thưởng của Jiwoong không có gì là quá ngạc nhiên.

Hắn ta là người đàn ông thiên biến vạn hoá vào mọi lúc, mọi nơi theo ý mình muốn.

Điều khiến tôi bận tâm bây giờ là hắn ta đang che giấu cảm xúc của mình, đến cả tôi cũng không thể biết được.

Và bất cứ khi nào hắn hành động như vậy, kết cục sẽ luôn là một mớ hỗn loạn khiến tôi bàng hoàng.

Dự là sẽ khó khăn hơn rồi đây...

"Hôm nay người xinh đẹp quá, thưa Công tử Han Yujin."

"Ồ, cảm ơn Tổng giám mục."

Tôi quay lưng lại với Tống giám mục, người đã đứng trong Phái đoàn nghênh đón lúc trước đó.

Không phải vì Tổng giám mục, mà chính là vì người đi bên cạnh.

"Thưa ngài, đây là trưởng nữ của Hầu tước Kim."

"Thật vinh dự khi được gặp ngài, thưa Đức Hồng y Valentino."
Bạn thân nhất của Ellen, Flaya, người có thân hình thanh lịch, luôn luôn hoàn hảo không tì vết.

Giống với Ellen, mái tóc được bện gọn gàng của cô ta trông thật rực rỡ với những viên thạch anh tím và đá spinel, bộ váy tím đậm làm tròng mắt của cô ta trở nên sáng hơn.

Đôi mắt hơi ngước lên nhìn Jiwoong, mang theo những tia hiếu kì lấp lánh.

Hơn thế, trông cô ta có vẻ ngạc nhiên.

"Ôi trời. Những tiểu thư ở Elendale luôn kiều diễm như này sao? Thật tốt vì ta đã để Matthew quay trở lại."

"Nếu Matthew đến đây và hành xử như những gì anh ấy làm ở Phương Nam thì sẽ phải quay về nhà bằng thuyền ngay trong tối nay mất."

"Đúng vậy. Em không buồn vì thằng bé lỡ mất yến tiệc này sao?"

"Cũng không hẳn ạ. Anh ấy sẽ chỉ gây náo loạn nếu như xuất hiện cùng với em thôi."

Khi tôi tỏ ra một chút thảo mai với đố kỵ, Jiwoong vuốt ve mái tóc của tôi, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Sau đó, Flaya nói với tôi trong khi vẫn quan sát chúng tôi cùng với nụ cười kỳ quái.

"Tôi nghĩ rằng lời khen này phải dành cho cậu ấy mới đúng. Thưa ngài, Công tử không nói với ngài rằng ngài là một người tuyệt vời tới mức nào."

"Trông nàng có vẻ khá thân thiết với em trai ta."

"Đương nhiên là vậy ạ, Công tử rất đáng yêu nên ai cũng muốn được ở gần cậu ấy."

"Là vậy ư? Đó là sự thật sao, Yujin?"

Hai người không thể cùng nắm tay nhau và đi xuống địa ngục à?

Mong muốn này vốn đã giống như thắp một que diêm trên thiên đường rồi.

Trước những câu hỏi của loại người toan tính này, tôi đàng gật đầu.

"Vâng, em rất quý Tiểu thư Kim ạ. Vì thế, nếu Tiểu thư cảm thấy mình đã bị xúc phạm vào ngày hôm trước, thì nhân đây tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi đến với cô, thưa Kim Tiểu thư."
Tổng giám mục đang trò chuyện vui vẻ với những vị Hồng y khác hướng mắt về phía này.

Jiwoong cũng có vẻ nghi hoặc.

"Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Nếu anh biết thì anh sẽ buồn lắm đó. Dù sao thì, cô vẫn ổn chứ, Tiểu thư?"

Flaya nhếch miệng nhìn về phía tôi, giả vờ cẩn trọng.

"Thưa Công tử, tôi đã quyên chuyện đó từ lâu rồi. Người không cần phải nhắc tới ở nơi này..."

"Flaya."

Giọng nói lạnh lùng của Ellen khiến mọi người nhất thời bối rối.

Cho dù tôi có sai sót hay không đi chăng nữa.

Ellen nhìn Flaya, người đang khựng lại và quay đầu nhìn cô ấy với ánh mắt đầy trách móc.

Ánh mắt của Flaya lướt về phía tôi và Gunwook.

Tôi nao núng ngước nhìn Gunwook

Anh quay đi ngay khi tôi kịp nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt anh.

"Ta sợ rằng ngài sẽ hiểu lầm. Vợ ta là một người tốt bụng, như ngài đã biết đấy."
Một nụ cười rạng rỡ đến lạ lẫm. Bàn tay lớn đeo găng nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng tôi.

Jiwoong ném một cái nhìn lạnh lùng vào bàn tay của anh, đáp lại câu nói bằng nụ cười như thể hắn đã sớm biết điều đó.

"Thế thì ta an lòng rồi. Ta biết em trai thân yêu của mình không phải là một đứa trẻ dễ bị bắt nạt, nhưng thân làm anh lớn cũng không thoát khỏi sự lo lắng khi phải gả em mình đến một vùng không có ai để nhờ vả. Thật yên tâm vì em rể là người đáng tin cậy."

Đúng là một khung cảnh diệu kỳ khi mà cả hai con người này đang cười với nhau ngay phía trên đầu tôi.

Có ai ở đây có đươc phúc phần này như tôi không?

"Dù sao thì, Yujin à, em có muốn trở thành bạn nhảy đầu tiên với anh trai mình ở phương Bắc không?"

Jiwoong đột ngột chuyển chủ đề, khẽ siết chặt bàn tay đang giữ lấy cổ tay tôi.
Khi bản nhạc du dương và êm ái kết thúc, điệu valse hân hoan đã vang lên.

Con ngươi xanh thẳm như lớp băng mỏng phản chiếu lại tròng mắt xanh nhạt của tôi.

"Em rể, ngài nghĩ sao? Ngài có thể nhường điệu nhảy đầu tiên cho ta trong buổi tiệc tối nay hay không?"

"Sao lại không nhỉ."

Gunwook có vẻ bực dọc, kẽ đẩy đôi vai đang chần chừ của tôi.

"Đi đi em."

"Ơ..."

"Ta sẽ dõi theo em từ đây."

Tại sao người chồng hà khắc của tôi lại lịch sự đến vậy?

Thật buồn khi anh đã phải xuống nước quá sớm.

Tôi quay đầu lại với một nụ cười.

"Không còn cách nào khác rồi. Nhưng đã lâu quá rồi, em có thể sẽ đạp vào chân anh mất."

"Em đã giẫm lên chân ta rất nhiều lần kể từ những bước nhảy đầu tiên."

Đó không phải là tôi.

Dù thể xác là một, nhưng chàng trai nhỏ khi ấy là là một người khác.
Khi tôi tiến tới vũ trường và nắm chặt lấy tay hắn, những người đàn ông và phụ nữ cũng lần lượt tham gia và bắt cặp với nhau.

Chúng tôi cùng tiến vào vũ trường và cùng nhảy điệu valse.

Thật dễ hiểu khi tôi và Jiwoong bắt đầu khiêu vũ, mọi ánh mắt từ khắp phía bỗng đổ dồn về đây.

Ngoài những hiếu kỳ ra, Jiwoong còn luôn bị theo dõi ở bất cứ nơi nào. Tôi phải thừa nhận điều này.

Dưới ánh đèn lung linh của vũ trường, hắn ta như một vị hoàng tử phương Nam đang toát ra vẻ nam tính khiến đối phương choáng váng.

Dù vậy thì, hắn ta vẫn chỉ là một tên tâm thần thôi.

"Có một điều rất đáng yêu mà ta không thể ngờ tới trong chuyện này."

"Dạ?"

"Chồng của em đấy. Hắn ta rất nóng lòng muốn chiếm lấy em làm của riêng."

Hắn ta lùi lại và mỉm cười trìu mến trong khi thì thầm.
Tim tôi đập mạnh.

"Anh đang nói về điều gì vậy? Đó là- "

"Hắn ta ăn diện đẹp hơn vì em."

Ánh mắt như một con báo lướt từ chiếc vương miện trên đầu tôi xuống đến đôi giày lấp ló dưới tà váy.

Sau đó, hắn ta nhanh chóng ngước mắt lên và nhìn tôi thật kỹ.

"Ta đã nghĩ em không phù hợp để mặc lên những trang phục dành cho những người trưởng thành, nhưng trông em lộng lẫy đến khó tin đấy. Là do sức mạnh của tình yêu đầu sao?"

Chất giọng trầm thấp cùng nụ cưới mỉa mai trong bầu không khí vui tươi của hắn ta làm tôi lạnh sống lưng.

Không còn gì có thể đáng sợ hơn bàn tay đang ôm lấy cơ thể tôi, nhưng tôi vẫn thản nhiên mỉm cười như thường lệ.

Tôi phải cẩn trọng, nếu như hắn ta phát hiện ra dù chỉ là một chút ý định của tôi...

"Làm sao mà bằng anh được chứ, Anh trai."

"Ý em là trông ta cũng đẹp?"

"Thỉnh thoảng, chẳng hạn như ngay bây giờ đây. Làm gì có ai khác xứng đáng sánh vai với anh chứ? Em đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu rồi. Cha thế nào rồi? Matthew thì sao?"

"Cha bận bịu bên tình nhân mới rồi. Julia thì đang mang thai."

Hắn ta nắm lấy eo tôi, nâng bổng tôi lên và đặt xuống một cách dễ dàng trong khi vẫn hoà mình với giai điệu.

Chiếc đèn chùm rực rỡ đang quay tròn ngay phía bên trên tôi.

"Matthew đã bị Cha cho một trận nhừ tử vì nó đã gây rắc rối khi tham gia cuộc chiến tại Trại Rimini."

"A... Nghe có vẻ đúng với anh ấy."

"Thằng bé đã phải trốn ở nhà mẹ ta trong thời gian gần đây. Một người đàn ông như vậy lại là chỉ huy Quân đội Giáo hoàng. Ta tự hỏi đến khi nào thì cha con họ mới có thể xích gần nhau hơn, hừm."

Những cảm xúc u ám và đắng chát loé lên bên trong đôi mắt màu ngọc bích của hắn.

Tôi nhớ lại về người mẹ của Jiwoong và Matthew ở Cortizan.

Tôi chỉ thỉnh thoảng được gặp bà ấy vì bà rất hiếm khi xuất hiện trong các buổi gặp gỡ công khai và chỉ lặng lẽ ở trong ngôi nhà của riêng mình, nhưng tôi nhớ có lần tôi đã không tin rằng bà ấy chính là mẹ ruột của Jiwoong.

"Thật lòng mà nói, Anh xứng đáng với vị trí chỉ huy hơn tất cả mọi người. Tuy nhiên, em không thích những lúc anh phải đến những nơi đầy rẫy nguy hiểm."

Khoé miệng người đàn ông này kẽ nhếch lên sau nụ cười, ánh mắt sắc bén đủ để cắt tôi thành hai nửa.

"Ôi em trai bé bỏng yêu quý. Dạo này Cha lúc nào cũng nóng nảy một cách bất chợt. Còn Matthew cũng vẫn chỉ là Matthew, nhưng đến cả em cũng đã gây ra một bê bối lớn đấy."

Đúng, tôi đã trải qua mọi chuyện một cách vô cùng khó nhọc. Là do tôi đã khiến cuộc hôn nhân này kéo dài mãi mãi.

Khi tôi định hé miệng để đáp lại, tiếng nhạc đã kết thúc.

Jiwoong nói lời cuối cùng với giọng điệu đáng sợ khi kéo tôi vào lòng.

"Hai ta sẽ nói về vấn đề đó sau, vì vậy hãy cùng xem hết đống lộn xộn này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro