83. Vườn kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời khen ào ào đổ về trong tôi.
Dù đã phải cắn răng chịu đựng để ngốn hết đống đồ ăn như thể được bày ra để phục vụ cho một bữa tiệc kéo dài hàng năm trời, nhưng cuối cùng, tôi đã tránh được mọi câu hỏi nhờ pudding dâu tây. Một sự chống cự tuyệt vời.
Tôi đã điên cuồng ăn nhiều thứ đến như vậy trong cùng một lúc.
Làm sao mà tôi biết mỗi người bọn họ đang nghĩ gì, và diễn biến tiếp theo như nào được cơ chứ?
Có lẽ là cả ba người họ chỉ đơn giản là đang chìm trong men rượu và bông đùa vài ba câu.
Tôi biết Jiwoong sẽ chẳng bao giờ như vậy, nhưng tôi không chắc về hai người còn lại.
Tuy nhiên, tôi sẽ không vì thế mà để lộ dù chỉ là một kẽ hở nhỏ cho tất cả bọn họ.
Phù, chết mất thôi. Tuy nhiên, nếu tôi có thể trụ được đến ngày mai, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.

"Em ổn không?"

Khoảnh khắc đó là lúc tôi đang giả vờ bước ra và lau tay, sau khi đã súc miệng sạch sẽ và dặm thêm một lớp trang điểm.
Tôi đã gần như nhảy dựng lên khi thấy anh trai mình đang dựa nhẹ vào bức tường hành lang bên cạnh cửa phòng vệ sinh như thể đang chờ đợi tôi.
Lồng ngực tôi nghẹn lại, tim đập thình thịch như một con thỏ đang phải đối mặt với con cáo già ma mãnh.Không sao cả, không phải sợ gì hết, hắn ta không biết gì về chứng rối loạn ăn uống của mình..."Vâng, cảm ơn anh. Chỉ là vì em đã ăn quá nhiều đồ ngọt nên cảm thấy miệng mình hơi khô thôi ạ."
"Ta hiểu. Nhân tiện, đã lâu rồi ta không thấy điều này."
"Dạ?"
"Em đã ăn rất ngon miệng đấy."

Lúc này, tôi đã tự hỏi chính mình rằng liệu có phải hắn ta đang chế giễu tôi ngay sau khi nhận ra điều tôi đã làm không, nhưng nhìn Jiwoong lặng lẽ cụp hờ đôi mắt xanh dương và nhìn xuống dưới sàn nhà, trông có vẻ là hắn ta không mỉa mai hay đùa giỡn gì cả.

"Lần đầu tiên ta thấy em như vậy kể từ khi chũng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ."
Bầu không khí thật kì lạ.

Chỉ là hiểu lầm thôi đúng không, nhưng sao tôi lại nghe được sự chua xót tới lạ lùng trong câu nói đó?
Hắn say thật sao?
Nghe nói hắn không giỏi uống rượu, nhưng nhân vô thập toàn.
Tôi đã phát hiện ra rằng tên tâm thần biến thái này đôi khi cũng khiến tôi cảm thấy thật kỳ quái và lạ lẫm khi nhắc tới thời thơ ấu của Han Yujin.
Tôi nghĩ rằng hắn ta nhớ về những ngày xưa cũ.
Nhưng Han Yujin lúc đó đâu phải là tôi.
Tôi không phải là cậu bé bám theo một gã tâm thần như hắn mà không hay biết gì.

"Em vẫn luôn như vậy mà... Em chỉ đang cố thưởng thức các món ăn đang được ưa thích thôi."

"..."

"Sao vậy ạ? Có phải em lại làm sai gì không?"
Khi tôi hỏi lại một cách bình tĩnh và thận trọng, hắn ta lắc đầu và thả tay mình xuống.
Hắn đưa ta đưa tay ra nắm lấy tay trái của tôi và liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay tôi.
Là chiếc nhẫn được đeo lên kể từ khi tôi kết hôn ở Romagna, trông vẫn bình thường, không có bất kì điểm gì lạ.

"Không... Ta chỉ bâng quơ vậy thôi."

Chuyện quái gì vậy?Một thoáng im lặng trôi qua.

Anh trai tôi mân mê tay tôi một lúc lâu, rồi đứng thẳng dậy, thở dài.
Cuối cùng, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, gương mặt xuất hiện một nụ cười đắng chát.

"Em dẫn ta đi dạo được không? Có một nơi ta rất muốn ghé đến."

"Anh muốn thăm nơi nào?..."

"Vườn kính."

"..."

"Ta nghĩ nó khá là có tiếng."

... Đúng vậy. Tất cả đều thật quái lạ khi anh ta đứng chờ ở đây.
Sự căng thẳng trog tôi lại tăng vọt lên. Vùng dưới hai cánh tay tôi lại bắt đầu toát mồ hôi.

"Vườn kính khá nổi tiếng... Nhưng anh sẽ thất vọng khi thấy nơi đó. Khu vườn ấy chỉ bắt chước khu vườn ở Romagna một vài điểm thôi."

"Ta sẽ biết khi tận mắt thấy nó. Em không muốn cho ta xem?"
Hắn ta nói một cách tự nhiên, nhưng ẩn sâu trong lớp nghĩa đó là sự cảnh cáo.Anh đoán đúng rồi đấy. Thật lòng mà nói, người mà tôi không muốn cho vào thăm khu vườn nhất chính là Jiwoong.
Chỉ là một khu vườn thôi, nhưng tôi chẳng hiểu vì sao hắn lại muốn bước vào đó.
Tuy vậy, tôi vội lắc đầu, không thể từ chối được.
"Đương nhiên là không phải vậy ạ. Chúng ta đi thôi."

***

Ta đang làm gì đây?
Nhìn theo bóng lưng của đôi anh em đang khoác tay nhau, cùng dạo bước trong hoa viên, Ellen thoáng chìm vào nỗi hổ thẹn cực độ.

Chuyện gì đang xảy ra với ta thế này?
Sau sinh nhật lần thứ năm, nàng đã không còn rình mò ở nhà mình và theo dõi kẻ khác.

Trái ngược với quyết định rằng nàng nên quay về và trở lại sảnh tiệc tối, Công nương băng giá của Brittannia đã phát hiện ra bí mật và nhanh chóng bám theo họ.
Nàng thậm chí còn chẳng biét mình đang làm gì.

Chỉ vì lời nhờ cậy của Gunwook?
Chỉ vì lúc nãy trông Yujin có vẻ kì lạ?
Dù cho điều chi phối nàng có là gì đi chăng nữa, thì nàng không ngừng để tâm tới cậu ấy, một cảm giác kì lạ không ngừng chiếm hữu lấy nàng, cào xé một góc trong tâm trí của nàng cả ngày hôm nay.
Lý do đó chẳng hề vui vẻ chút nào.
.......
"E hèm."
Ellen tức tối quay đầu lại khi nghe thấy tiếng hắng giọng sau lưng mình.
Ngay sau đó, ánh xanh lục từ đôi mắt lấp lánh đầy ẩn ý của một hiệp sĩ đẹp như hoa xuân đập vào mắt nàng.
Một thoáng im lặng.

"Nếu em không hiểu rõ về ngài Hanbin, thì có lẽ em đã nghĩ rằng ngài đang theo dõi em đấy."

"Nếu ta không hiểu rõ Công nương, thì có lẽ ta đã nghĩ rằng nàng ấy đã phải lòng thái tử phương Nam mất rồi."

Có phải ngài ấy đang trên chọc nàng không?
Ellen nhìn thẳng vào gương mặt nhăn nhở của Hanbin một lúc, nhưng ngay lập tức định thần lại và thở dài.

"Em không biết có phải anh trai chị ấy ...?"

"Đúng, với Công nương...?"

"Nếu đúng là như vậy, ngay từ đầu, em không hiểu vì sao anh ấy lại tham gia giải đấu. Lẽ ra anh ấy nên ở bên cạnh chị ấy không rời nửa bước mới đúng."
Ellen thực sự bực bội. Chỉ là chút canh cánh trong lòng.
Nàng chẳng biết vì sao và cố kìm nén lý do đang treo ngay trên đầu lưỡi, khi Hanbin lặng lẽ theo sau nàng.

"Ta đoán là họ tìm tới khu vườn kính."
"..."
"Công nương?"

"...Em không biết mình đang làm gì nữa. Yujin sẽ thất vọng nếu anh ấy biết chuyện này. Thật thảm bại."

"Có một người nữa sẽ cùng thảm hại với chúng ta đấy. Không phải ngay từ đầu, Gunwook mới là tên độc ác ở đây sao?"

"Anh ấy bảo hãy để mắt tới các vị sứ thần Romagna, chứ không phải là trở thành gián điệp như thế này."

"Ý nàng là sao? Chắc chắn phải có lý do mà, phải không? Nếu nàng tìm thấy manh mối gì đó, thì chắc chắc đó là lý do chính đáng. Ổn thôi."
Hanbin nói thêm, đưa cánh tay ra.

Ellen đăm chiêu vào cánh tay ấy trong giây lát, cuối cùng cũng mấp máy.
"Đúng vậy..."
"Đi nào. Chúng ta cùng đi dạo trong vườn kính."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro