- P -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời trung học, Soonyoung đặc biệt nổi bật trong trường bởi học lực vượt trội. Các giáo viên cũng đặc biệt quan tâm hắn, mong đợi hắn với danh nghĩa học trò của họ mang về thật nhiều giải thưởng ở bộ môn họ giảng dạy.

Ngày đấy, nếu trong trường Soonyoung nổi tiếng với học lực trong mắt giáo viên thì trong mắt các học sinh trong trường Soonyoung lại nổi tiếng vì cái khác.

Hắn xuất thân từ gia đình cũng xem là có tiếng giàu có của thành phố. Vẻ bề ngoài cũng đặc biệt nổi bật thu hút rất nhiều nữ sinh hay thậm chí là nam sinh.

Soonyoung không chỉ học hành xuất sắc mà đối nhân xử thế cũng rất tốt. Hắn nếu không phải là ở cùng mấy người anh em thân thiết thì tuyệt đối sẽ giữ bộ dáng lịch thiệp, hiền lành và tốt bụng đó. Nói thẳng ra, hắn luôn vạch ra khoảng cách.

Vậy mà, chỉ vì ấn tượng đầu ấy mà Soonyoung lần đầu mong muốn bắt chuyện với người đó.

Soonyoung gặp Lee Jihoon lần đầu tiên vào năm hai trung học. Chuyện là Jihoon chuyển trường từ thành phố khác đến. Nhiều người truyền tai nhau những tin đồn về em.

Có tin đồn nói rằng Jihoon không hòa thuận với bạn bè khi ở trường cũ, thậm chí còn dẫn đến đánh nhau, thế nên mới phải chuyển trường. Lại có tin đồn nói rằng em bị bắt nạt đến mức không muốn đến trường. Và nguyên nhân xuất hiện trong các tin đồn về Jihoon chính là việc em là người đồng tính.

Ban đầu Soonyoung thật sự không quan tâm em. Hắn xem em giống như bao người khác, tựa như không khí tồn tại xung quanh hắn nhưng chẳng nhìn thấy.

Cho đến khi, Seo Myungho, người bạn thân của Yoon Jeonghan mang em đến ngồi cùng bàn vào giờ ăn trưa. Soonyoung đã bị em gây choáng.

Hắn chưa từng nghĩ khi nhìn em ở một khoảng cách gần em sẽ trông tuyệt vời đến thế. Jihoon không phải kiểu người đẹp tuyệt trần gì. Em trông khá bình thường nhưng có đôi nét đáng yêu. Jihoon có nụ cười rất đẹp, nó tựa nắng hạ làm bừng sáng cả một góc phòng tâm tối.

Nhưng những suy nghĩ của hắn về em chỉ dừng ở đó, chỉ nụ cười đó thôi. Và rồi, hắn ở trong đám đông, chứng kiến những kẻ bắt nạt lôi lôi kéo kéo em ra hành lang đông người chỉ để hỏi và miệt thị xu hướng tính dục của em.

"Mày là bê đê đúng không?"

"Này, sao không trả lời?"

"À, bọn bê đê bọn mày sĩ diện hả?"

"Này, trả lời đi. Tin đồn là thật đúng không? Mày là thằng bê đê bóng gió đã cố cưa cẩm người yêu em gái tao đúng không?"

Chà, tên bắt nạt ấy có một cô em họ trùng hợp lại học cùng trường cũ với Jihoon. Theo như những mà Kim Mingyu nói, trước khi chuyển trường Jihoon có thân thiết với một đàn anh mà người này lại đang có mối quan hệ không rõ ràng với em họ tên bắt nạt. Vì vậy, chuyện của lúc này có thể xem là trả thù hộ.

Soonyoung lại không mấy tôn trọng cách trả thù này. Dù sao quan hệ không rõ ràng, tự xem bản thân là người chính thức rồi đi gây chuyện. Tên kia cũng chỉ là người ngoài, lại còn không phân đúng sai trực tiếp tìm người.

"Lần trước bị đánh vẫn chưa sợ à?"

Jihoon đột nhiên lên tiếng, bộ dạng trông thật sự rất thoải mái. Mà câu nói này cũng xem như đem chuyện đánh nhau ở trường cũ ra mà xác thực.

"Mẹ nó, thằng chó!"

"Này này, đừng mắng thế chứ."

"Mẹ kiếp. Mày nghĩ tao dễ cho qua lắm hả?"

Jihoon bật cười, chỉ là giống như nén cười rồi bỗng nhiên bật ra một tiếng thôi. Khi em bước tới phía tên đó thì cậu ta liền lùi xuống, cứ như vậy em tiến một bước cậu ta lùi một bước cho đến khi lưng cậu ta chạm tường.

Đột nhiên, Jihoon nắm lấy cổ áo cậu ta. Mấy người được xem là đàn em của cậu ta cũng vào thế chuẩn bị. Nhưng rồi, Jihoon kéo cậu ta lại gần mình, trực tiếp hôn cậu ta.

"Trời ơi."

"Bạo ghê."

Những tiếng xì xầm vang lên. Đó không thật sự là một nụ hôn, chỉ đơn giản là chạm môi nhau và kéo dài khoảng hơn 15 giây.

Khi em buông cậu ta ra, tên đó liền hét toáng cả lên. Cậu ta còn liên tục dùng tay lau miệng, vừa lau vừa mắng chửi.

"Thằng chó gay bẩn thỉu."

"Nào, sao cứ chửi thề miết nhỉ?"

Đột nhiên tên đó vung nấm đấm trực tiếp vào mặt em. Cú đấm bất ngờ khiến Jihoon không kịp tránh mà hứng trọn, mặt em lệch về một bên và khóe môi bật máu.

Khi em xoay mặt lại nhìn thẳng vào mắt tên đó lần nữa, ánh mắt em thay đổi. Không còn bộ dáng giễu cợt nữa mà trông thật sự nghiêm túc. Jihoon bắt lấy cổ áo của cậu ta mà kéo cao, tay còn lại nắm thành quyền lao đến nhưng rồi dừng lại ngay khi nó sắp chạm vào sống mũi cậu ta.

"Mày mà còn gây chuyện với tao nữa là tao hôn mày tiếp đấy!"

Tên kia nghe xong liền mím môi. Jihoon nhìn thấy thì bật cười.

"Mày nhát cấy thế? Tao nói thế mà mày đã sợ à? Sợ tao đấm rồi giờ còn sợ tao hôn nữa à?"

"Anh Jihoon!"

Khi đó Myungho gọi to tên em mà chạy đến, chính cậu ấy là người giải quyết tất cả trước khi giám thị đến. Đó cũng chính là ấn tượng đầu tiên của Soonyoung về Jihoon.

Nhưng ấn tượng ấy chẳng là gì so với lần đầu hắn trông thấy mấy người bị em đánh.

Jihoon không quá xuất sắc ở mảng học hành nhưng em đặc biệt có năng khiếu ở các môn nghệ thuật như âm nhạc hay vẽ. Vì vậy, các giáo viên nghệ thuật rất yêu quý em. Nhưng cũng vì vậy, bọn bắt nạt càng lấy nó ra miệt thị em.

Dẫu sao, Jihoon không quá quan tâm. Bởi nếu em muốn em có thể đánh chúng bầm dập, chỉ là em không quan tâm thôi.

Lần đầu Soonyoung nhìn thấy Jihoon đánh người cũng có chút liên quan đến hắn.

Ngày đó, Seungkwan, người vốn nên đến điểm hẹn cùng hắn từ lúc năm giờ rưỡi lại mất tâm đến tận hơn sáu giờ tối. Soonyoung cuối cùng không nhịn được lo lắng mà chạy ra ngoài tìm em ấy. Giữa chừng, điện thoại hắn vang lên mà người gọi đến chính là Seungkwan.

Trong điện thoại, hắn nghe tiếng Seungkwan sụt sịt gọi hắn đến. Soonyoung lo lắng vô cùng, đoán chừng đứa em trai nhỏ này bị bắt nạt nên gấp rút chạy đến địa chỉ em nói. Vừa đến nơi, Soonyoung từ lo lắng chuyển sang ngạc nhiên.

Seungkwan đứng ở một góc, bộ dạng hơi luộm thuộm nhưng khá lành lặn. Ở phía đối diện em ấy, Jihoon đứng trước mấy cậu trai đang cuối đầu rối rít xin tha, bộ dạng không tốt lắm.

"Anh ơi!"

Seungkwan reo lên vui mừng chạy đến ôm lấy Soonyoung. Lúc này, Jihoon cũng từ từ nhìn theo. Em nhìn thấy Soonyoung liền nở nụ cười, vui vẻ mà bước đến.

"Hóa ra cậu là người quen của nhóc này à?"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Ca học đàn của tôi ngay sau ca của nhóc này nên có nói chuyện vài lần, lúc tôi ra ngoài mua nước thì bắt gặp cảnh lũ kia bao vây làm khó nên tôi giúp thôi."

"Ra là vậy."

"Anh, cảm ơn anh rất nhiều. Em tên là Seungkwan, thật sự cảm ơn anh."

"Ừm, anh là Jihoon. Nè, sau này bảo người nhà của em đến đón. Không thì chịu khó chờ anh một chút, đến giờ giải lao anh đưa em về."

"Thôi ạ. Phiền anh lắm."

"Không sao. Anh tình nguyện."

Jihoon cười, tự nhiên xoa đầu Seungkwan. Sau đó em bước đến chỗ lũ bắt nạt để nói gì đó. Soonyoung không rõ cuộc nói chuyện nhưng chỉ chốc sau Jihoon đột ngột vung nấm đấm vào mặt người mà Soonyoung đoán là đầu xỏ.

Seungkwan đứng nhìn thấy mà giật mình, vội muốn can ngăn. Nhưng Soonyoung đã kéo em lại, trực tiếp bước đến.

"Này, đừng đánh nữa."

"Thằng này cần được dạy dỗ."

"Bỏ đi. Bảo an tới thì rắc rối lắm."

"Nhưng mà..."

"Chuyện này tôi sẽ giải quyết."

Jihoon nghe xong thì đắn đo một lúc rồi mới buông tay. Em bỏ mặt chúng, khó chịu bước ra kéo tay Seungkwan.

Kết quả hôm đó, Jihoon bỏ luôn buổi học đàn vì đã quá giờ ra ngoài cho. Đổi lại, Seungkwan mời em về nhà ăn tối và cả hai đã dành thời gian cho nhau trên phòng riêng của Seungkwan, đương nhiên Soonyoung không có mặt vì hắn đã bị buộc rời đi sau khi bữa tối kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro