Chương 21: Xe chấn... nơi được chọn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cởi!" Đối mặt với sự lạnh lùng và cơn thịnh nộ của Tịch Hiên cô không còn cách nào khác, tay run rẩy nắm lấy vạt áo, chầm chậm kéo cao qua đầu. Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh, làn da Vân Mạn rất trắng vì ngượng ngùng mà chuyển thành hồng, như vậy lại càng thêm quyến rũ. Đôi gò bông căng tròn, ngạo nghễ ngẩng cao. Vóc dáng Vân Mạn được liệt vào hàng cực phẩm và Tịch Hiên rất hài lòng chiêm ngưỡng cảnh đẹp rung động lòng người này. Anh vươn tay nắm chặt một bên ngực trái của cô, cảm nhận sự đàn hồi của nó. Nhưng mà cách một lớp vải, cảm xúc không được chân thật lắm...

"Cô ngồi lên đây." Tịch Hiên tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, mắt ra hiệu Vân Mạn ngồi lên đùi anh. Đợi sau khi cô chậm chạp an vị, anh mới tiếp tục nói:

"Tiếp đi." Vân Mạn không hiểu ý, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cổ áo anh, nhìn trái cổ anh lên lên xuống xuống liên tục sau mỗi động tác điều chỉnh chỗ ngồi của cô. Ngồi trên đùi anh không mấy dễ chịu, nhất là khi vật đó của anh, vật hư đốn, cứng rắn chọt vào mông cô.

Tịch Hiên khó chịu hừ nhẹ, anh cố gắng kiềm chế cảm giác bức bối đang bên trong. Vậy nhưng cô nàng không yên phận bên trên cứ lắc trái, rồi lại lắc phải. Thử hỏi có thằng đàn ông nào kiềm chế lại được?

Không đợi cô tiếp tục kéo dài thời gian nữa. Tịch Hiên mạnh tay kéo lớp áo lót cô xuống, mang cơn khó chịu của anh trả đũa lên đôi gò bông của cô. Anh bóp mạnh, hận không thể bóp vỡ cái vật trắng nõn, mềm mại trêu người này.

"Á...ưm đau." Vân Mạn đau đớn kêu lên, cơ thể run nhè nhẹ. Anh bóp cô rất đau, đau đến mức nước mắt chực chờ muốn rơi đọng lại quanh hốc mắt.

"Đau để nhớ." Tịch Hiên vùi đầu vào ngực nàng, lười quét qua quét lại, mang nước bọt thoa đều lên đôi gò bông. Đỉnh hồng dính nước bóng loáng, run rẩy đón nhận lưỡi anh an ủi và dỗ dành sau cơn đau vừa rồi.

Dục vọng đã bắt đầu dâng trào trong Vân Mạn, cả cơ thể cô như đang bị thiêu đốt trên lửa hồng... rất nóng, rất dày vò, chỗ đó cũng rất ngứa.

Cuối cùng cô bật nên những tiếng ngâm nhỏ, vô lực nỉ non. Tiếng rên của cô như tiếp thêm gió, thổi cho ngọn lửa bên trong Tịch Hiên bùng cháy dữ dội. Kéo khóa quần, anh ngay lập tức mang cự vật chen vào em gái của cô. Vân Mạn động tình vậy nên nơi đó không quá khô khốc vậy nên dù là bất chợt xông vào cô cũng không quá đau đớn. Vậy nhưng cũng không tránh được cảm giác rùng mình vì đau, cơ thể cũng vì thế căng chặt. Tịch Hiên vừa đi vào đã bị siết chặt, không tiến công được anh lấy lùi làm tiến, dứt khoát mang cự vật của mình rút ra đợi khi cô vừa thả lỏng liền mạnh mẽ tấn công, đánh tan tác phòng tuyến của cô, khiến cô phải thét lên tên anh.

Một màn kịch liệt kéo dài, vật cứng rắn không ngừng xỏ xuyên mang đến cho Vân Mạn tột cùng khoái cảm. Cô cong người, run rẩy, sướng đến cong cả ngón chân. Mà Tịch Hiên cũng vậy, anh cảm giác huyệt nhỏ của cô hút chặt khiến anh nhiều lần bị cô chèn ép muốn buông vũ khí đầu hàng, còn không nhịn được chơi xấu. Mỗi lần Vân Mạn lên đỉnh, hoa huyệt của cô đều xoắn chặt, những lúc này Tịch Hiên đều án binh bất động, bởi lẽ chỉ cần động một chút chắc chắn anh sẽ không chịu nổi. Vân Mạn lúc đầu do bị chìm trong dục vọng nên không biết, đợi khi cô rên khàn giọng, bật khóc xin anh buông tha không thành, rồi dần dà nhận ra hành động chơi xấu của anh. Để rồi chờ đến lần lên đỉnh tiếp theo, Tịch Hiên như cũ không động hông nữa, thở mạnh nghiến răng cảm nhận cảm giác dục tiên dục tử do huyệt nhỏ cô mang lại. Lúc này Vân Mạn động eo liên tục nhấp vài cái còn kết hợp gồng sức siết chặt, cuối cùng khiến anh rên mạnh đầu hàng, rốt tất cả tinh hoa tràn ngập mọi ngóc ngách trong cô.

Vân Mạn rất hài lòng, vui vẻ bật cười khúc khích. Tịch Hiên trầm mặt mất mấy giây, đầu óc trắng xóa. Một lát sau anh từ từ khối phục lý trí khóe môi nâng lên vui vẻ thì thầm bên tai cô.

"Tiểu yêu tinh em vui vậy sao? Chê cười khả năng của tôi sao?" Anh nửa đùa nửa thật trêu ghẹo cô. Việc bị cô ép buông vũ khí có chọc đến tự ái đàn ông trong anh. Vậy nhưng về khía cạnh khác, anh lại rất thích hành động phối hợp vừa rồi, rất thú vị. Nó chứng tỏ cô không quá bài xích xảy ra quan hệ với anh. Cảm giác bị cô nàng làm mình mất kiểm soát... cảm giác đó thật kì lạ.

Vân Mạn mặc kệ anh trêu chọc thế nào, cô mệt rồi, chỉ muốn ngủ một giấc thôi. Nghĩ là làm, Vân Mạn rút vào lồng ngực anh, đầu chui vào hõm cổ anh, an tĩnh chìm vào giấc ngủ mà quên cả việc hung khí gây án của anh vẫn còn ở bên trong mình. Tịch Hiên bị động nhỏ ấm áp bao lấy, siết chặt lại tiếp tục nảy sinh phản ứng. Nhưng anh cũng không hẳn là người vì dục vọng mà bất chấp tất cả. Anh vuốt tóc Vân Mạn, tay vỗ lưng giúp cô an giấc. Rồi mới lấy điện thoại trong túi quần, nhắn tin tài xế ra cốp sau lấy vào một khăn lông cỡ lớn. Lúc tài xế trở lại xe, lớp kính chắn đã được kéo lên, tên tài xế nhìn lớp kính đen, rồi nhìn lại khăn lông trên tay đầy khó xử. Bất ngờ lớp kính di chuyển, một khe nhỏ phía trên chỉ vừa đủ để nhét khăn lông vào. Đợi khi tên tài xế nhét xong khăn vào bên trong cửa chắn ngay lập tức bị kéo cao. Tịch Hiên từ đầu đến cuối đều bất động vì sợ cô gái trên người mình giật mình. Cửa là do anh điều khiển từ xa, khăn là do anh dùng chân câu được. Kể từ lần đầu anh gặp cô thì đã không nỡ đánh thức cô dậy và bây giờ cũng thế.

"Vật nhỏ vô tâm, đừng trêu chọc giới hạn của tôi. So với người khác tôi đối với em đã rất khoan dung rồi, đổi lại là kẻ khác bảo tôi câm miệng em đoán xem sẽ có kết cục gì?" Tịch Hiên mơ hồ nói, rồi lại trầm tư rơi vào dòng suy nghĩ của chính anh.

Nếu không phải là cô anh đã không bình tĩnh được như thế... anh đã đối xử với cô khác với mọi người trong vô thức, chính anh cũng không hiểu vì sao. Có lẽ bởi vì cô và bà ta giống nhau... có lẽ vậy. Tịch Hiên nghĩ một lúc lâu rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro