Tháng 12. Trúc mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là một oan hồn vất vưởng không siêu thoát.

Ta tên gì? Qua lâu lắm rồi nên ta cũng không nhớ nữa...

Chỉ biết rằng tại làng nơi ta từng sinh sống, ta chính là mỹ nhân đẹp nhất làng. Mẫu thân mất sớm, ta vừa làm đồng vừa chiếu cố tiểu đệ đệ, còn phụ thân, ông chán nản, suốt ngày say xỉn cờ bạc không quản sống chết tỷ đệ ta.

Phụ thân đánh bạc thiếu nợ, liền không chút đắn đo bán ta vào thanh lâu.

Nhan sắc ta nổi tiếng, liền có một vị công tử thế gia ngưỡng mộ, bao trọn hằng đêm. Hắn ta chính là ác ma! Hắn dùng dây thừng trói ta, liên tục quất roi, tìm đồ vật nhọn đâm vào nơi yếu ớt nhất của ta. Chỉ ba tháng, ta đã suy yếu chỉ còn hơi tàn, vết thương ghẻ lở sưng loét kinh tởm, dung mạo không còn như ngày trước nữa. Tiểu a đầu hầu hạ ta chịu không nổi, lén lút giúp ta bỏ trốn.

Ta lê thân tàn ra khỏi làng, dùng hết sức còn sót lại đi cả ngày đêm không nghỉ. Đến lúc ta không còn sức lực nữa, ta phát hiện bản thân đang ở trên một ngọn đồi thoải, dưới hai gốc cây to lớn là xích đu gỗ xinh đẹp. Ta tựa đầu trên xích đu, hít thở một hơi cuối cùng rồi nặng nề nhắm mắt.

Vậy đó, vì chết oan khuất, nên hồn ta không cách nào siêu thoát, ở loanh quanh xích đu và hai cây cổ thụ.

Đám hài tử ở dưới đồi rất thích lên chơi với xích đu trên đây. Ta có khi ngồi trên tán cây xào xạc, có khi lại ngồi trên xích đu nghe đám hài tử ca hát kể chuyện, nhìn chúng chơi, chúng bắt chim...

Ta đã chứng kiến từng lứa từng lứa hài tử lớn lên, chứng kiến sinh ly tử biệt, chứng kiến khổ ải trần gian. Tâm ta sớm lạnh, quản cũng không muốn quản, vẫn ngày ngày làm một vong hồn, nên chơi thì chơi, nên nô đùa thì nô đùa, tự do tự tại.

Sẽ như vậy...nếu như ta không gặp hắn

Năm đó xảy ra chiến sự. Toàn bộ nam tử đều bị bắt ra trận. Đám hài tử thường xuyên nô đùa cũng không đến nữa, chúng hiểu biết hơn, đều ở nhà phụ giúp gia đình.

Một tiểu nam hài lạ lẫm chạy đến. Lúc ấy đã là chiều tà, hoàng hôn đỏ rực cả một khung trời, ta đang ngẩng người vừa nhìn trời vừa chơi xích đu, thì tiểu nam hài kia nhào vào lòng ta oa oa khóc.

Đứng người ba giây...

Này, hình như ta chết rồi đúng không? Chưa nói đến nhìn thấy hồn ma, mà có thấy cũng chưa chắc chạm vào được a! Tiểu tử này đâu ra? Sao có thể ôm ta được thế này?

Ta hắng giọng, đã lâu không mở miệng, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu hài tử, đây là có chuyện gì?"

Tiểu hài tử dụi hết nước mắt vào ngực nàng mới ngẩng mặt lên, cái mũi nho nhỏ ửng hồng, hai má phúng phính nộn nộn thịt, đôi mắt sáng ngời kia ngập nước. Quả thật là một tiểu bảo bối khiến người gặp người yêu thương. Hắn khịt mũi, tay nhỏ bấu lấy vạt áo nàng đáp: "Tỷ tỷ, ta là Hạo Dương, vừa chuyển vào huyện hôm qua. Ta khóc, vì phụ thân ta thân mang trọng bệnh mà chúng vẫn bắt chiêu binh, còn nói muốn thoát thì nộp năm lượng bạc trắng ra... Nhà Hạo Dương vừa tốn bạc chuyển đến, làm sao có bạc nộp cho quan sai nữa?"

Tiểu Hạo Dương nghẹn ngào kể lại. Ta yên lặng lắng nghe, lau nước mắt cho nó, vỗ vỗ lưng nó. Lặng lẽ thở dài cảm thán, chúng sinh thật khổ...

"Dương Dương, nghe lời tỷ, đệ đến đầu thành, từ gốc cây hòe nơi đó đến chín bước lớn thì ngừng lại, rẽ trái chín bước nữa, sau đó đào lên. Đệ mượn tạm năm lượng trong đó đi, nhớ phải trả a." Chuyện này là ta nghe một hài tử, à không, lão bà đã khuất thì thầm với phu quân bà ấy tại nơi này, vô tình ghi nhớ lại. Hai người thanh mai trúc mã lớn lên, đến già cũng không có con cái, vàng bạc cả đời đều cất giấu tại đó.

Tiểu Hạo Dương ngưng khóc, rối rít cảm tạ ta, rồi chạy vội đi.

Hạo Dương có con mắt âm dương, có thể tiếp xúc và nhìn thấy người đã khuất. Tiểu hài tử này đột nhiên xuất hiện, thành công làm xáo trộn cuộc sống nhàn nhã của ta. Hắn bất kì chuyện gì cũng tìm ta, kể ta nghe bao nhiêu chuyện lí thú, lâu lâu còn làm mấy cái linh tinh tặng ta. Ban đầu ta cảm thấy phiền não hết sức, nhưng không hiểu sao càng về sau, ta lại có thói quen cứ chiều tà lại ngồi trên xích đu đung đưa chân, đợi hắn.

Ta cùng hắn bất tri giác cứ ngây ngô như vậy, từ khi hắn còn là một tiểu nam hài, đến khi hắn trở thành một đại nam nhân, từ khi hắn còn nằm trong ngực ta đến khi đổi lại ta ngồi trên đùi hắn.

Hôm đó hắn nói với ta, hắn sẽ lên kinh dự thi khoa cử, khi hắn đỗ Trạng Nguyên cũng là lúc mang kiệu tám người khiêng rước ta về.

Lúc đó, nước mắt rất lâu rồi chưa từng xuất hiện đột nhiên rơi trên má ta.

Hắn biết, hắn biết ta là người quá cố. Hắn mặc kệ âm dương cách biệt, mặc kệ trái với ý trời, trái với luân thường đạo lý, cũng muốn ở cùng một chỗ với ta.

Hắn vừa đi thì có người đến tìm ta.

Người đến là một lão bà tóc bạc trắng cùng một phụ nhân đứng tuổi. Hai người đến liền nhìn chằm chằm ta, sau đó quỳ xuống vừa khóc vừa cầu xin ta tha cho Hạo Dương. Một là ngoại tổ mẫu của hắn, một là thân mẫu của hắn, và dĩ nhiên hai người đều có mắt âm dương.

Họ cầu ta tha cho Hạo Dương. Hạo Dương là độc đinh, tương lai sáng lạng, còn ta là u hồn, vừa không thể nối dõi, vừa có hại đến tuổi thọ Hạo Dương. Ta đã tồn tại quá lâu, âm khí quyến luyến hút dương khí của người trần, chẳng bao lâu nữa, Hạo Dương cũng sẽ chết!

"Tiểu thư, nếu ngài thật lòng yêu thích tiểu Dương, xin hãy siêu thoát, cho tiểu Dương nhà ta sống cuộc sống bình thường như bao người khác." Mẫu thân hắn siết chặt lấy tay ta, ánh mắt kiên định cực kỳ

Ta khép hờ mắt...

Tấm lòng người làm phụ mẫu trong thiên hạ sâu như biển. Ta không trách họ, cũng chẳng có quyền trách họ. Chung quy vẫn là ta sai, tự bản thân lún sâu, tự bản thân trầm luân.

"Hai vị, ba ngày nữa mời giúp ta một cao tăng đến đây, tụng kinh siêu thoát"

"Đa tạ tiểu thư đã hiểu" Mẫu thân hắn vừa khóc vừa cười, đỡ lão nhân dậy, từng bước chậm rãi xuống đồi.

"Lão nói thật tiểu thư đừng giận, nếu tiểu thư còn sống, lão nhất định cho người đến hỏi cưới tiểu thư! Đáng tiếc âm dương cách biệt...Tiểu thư, chẳng qua là một kiếp người, ngài cũng sống đủ lâu rồi hẳn nên thấu rõ thế nhân. Đành vậy, hẹn kiếp sau, nếu có duyên..."

Ta gật đầu, cố gắng nặn một nụ cười tươi nhất. Lời lão nhân ta sao có thể không hiểu. Nhân sinh vốn là vậy, chẳng qua chỉ trải qua một kiếp người.

Hạo Dương, ta không chờ chằng được nữa rồi

Hạo Dương, sống tốt nhé

Hạo Dương...ta đi đây, thật sự đi đây

Hương khói nghi ngút, tiếng tụng kinh gõ mõ đột nhiên ngừng lại. Vị cao tăng già chắp tay, ánh mắt xa xăm nhìn về phía xích đu, mấp máy môi: "A di đà phật. Nữ thí chủ đã đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro