Chương 07 : Bắt Nạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiền Trình —— từ nhỏ đã trải qua cuộc sống có đủ đặc quyền, cũng đã quen với việc nhìn thấy những cảnh tượng hoành tráng, bên cạnh những người có tiền thì hiển nhiên không thiếu được đủ thể loại trai xinh gái đẹp, cho nên đã sớm miễn dịch với những người có giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng, chỉ là bộ dáng của Lạc Uyên lại mang đến cho người ta một cảm giác khác hoàn toàn.

Cậu liếc Lạc Uyên thêm một cái : "....".

Ngoại hình hoàn hảo giống như thần tiên —— Trong nháy mắt, khiến cậu cảm thấy nguy cơ tứ phía, tuy rằng dáng dấp của mình cũng rất xinh đẹp, nhưng mẹ nó căn bản là không cách nào có thể so sánh được với quỷ nghèo Lạc Uyên trước mắt, nếu mình là nữ sinh, có khi đã yêu hắn rồi cũng không biết chừng.

Tại chỗ, Tiền Trình lúc này không ngừng đấm ngực dậm chân ở trong lòng, phải gọi là ảo não không thôi. Trước đó, mọi người bên cạnh nói với cậu, cậu là nam sinh xuất sắc nhất, được hoan nghênh nhất, có một không hai trong trường học, thậm chí là Nam Trác của khối mười hai, dáng dấp vừa đẹp gia cảnh vừa tốt như thế còn chẳng sánh bằng cậu, cậu cũng chưa từng thắc mắc về điều đó bao giờ...

Hiện tại thì cậu biết rồi, đám vương bát đản xung quanh chính là muốn bẫy mình.

Ra mà xem, xem thử Lạc Uyên trước mắt này đi...

Chiều cao giữa hai người...

Tiền Trình nghển cổ lên mới nhìn được mặt của đối phương : "....".

Đệt mẹ!

Chí ít, cũng phải cao hơn mình mười mấy centimet.

Học tập —— lại càng không cần phải nói!

Tiền Trình cho dù là toán tiểu học chưa chắc đã biết giải : "....".

Cẩn thận tính toán một chút, để mà có thể mang ra so với hắn thì dường như mình cũng chỉ có tiền hơn... Thế nhưng, có tác dụng quái gì chứ? Lý Thư Yểu căn bản sẽ không để ý...

Tiền Trình :  (╥﹏╥).

Bạn học xung quanh vô cùng kinh ngạc nhìn tiểu thiếu gia Tiền Trình trước mặt ủ rũ chán nản rồi Lạc Uyên cũng không nói một lời liền quay người đi.

...

...

Sau khi tận mắt nhìn thấy chiếc nhan sắc cao như đỉnh núi Everest của Lạc Uyên, chuông báo động trong lòng Tiền Trình kịch liệt vang, vốn định xuống tay cảnh cáo trước khiến đối phương thu liễm một chút, nhưng không ngờ rằng một đống lời cảnh cáo uy hiếp còn chưa kịp nói hết, Lạc Uyên đã không thèm nhìn cậu một cái thì thôi, thậm chí cứ như vậy mà rời đi.

Dường như ở trong mắt của Lạc Uyên, mọi hành động của Tiền Trình đều chỉ là chút trò vặt, thủ đoạn tầm thường, người ta căn bản không để tâm chút nào.

Nghiêm túc mà nói, tuy rằng Lạc Uyên thật sự là chẳng hề liên quan tới chuyện này một chút nào, nhưng lòng tự trọng kiêu ngạo của Tiền Trình vẫn luôn quấy phá làm cho cậu cảm thấy khó chịu, luôn có cảm giác uy tín của mình trước mặt các bạn học bị xâm phạm, càng nghĩ càng giận, nếu không cho Lạc Uyên một chút giáo huấn để hắn biết khó rồi tự lăn ra khỏi trường, vậy thì mặt mũi của cậu còn để ở chỗ nào?

Bình thường, Tiền Trình và nhóm bạn đã quen làm nhiều việc ác ở trường, cho nên đương nhiên là có thủ đoạn riêng của mình, nhưng thái độ của Lạc Uyên vẫn như cũ, chỉ đơn giản là im lặng, dường như chẳng có dáng vẻ gì là được dạy cho một bài học cả.

Chỉ cảm thấy giống như đấm vào bông, khiến trong lòng nghẹn tới mức muốn nổ tung.

Cho tới bây giờ, chưa bao giờ từng bị coi thường như vậy, suy nghĩ kỹ một chút thì cảm thấy Lạc Uyên không chỉ coi thường mà quả thực chính là đang khinh bỉ cậu, mình như thế này mà còn chẳng dạy dỗ được một tên quỷ nghèo, cứ tiếp tục kéo dài, ngược lại chỉ làm cho những người khác cười nhạo cậu, hơn nữa cậu xác thực cũng nuốt không trôi ngụm khí này.

Nghĩ đi nghĩ lại, hoặc là dứt khoát không làm mà nếu đã làm thì phải làm cho xong, cứ mạnh mẽ đánh cho hắn một trận để xả giận là được rồi.

Buổi chiều lúc tan học, Tiền Trình liền sai người chặn Lạc Uyên ở cổng trường.

Phía sau trường học là một khu rừng nhỏ, Tiền Trình uể oải nằm trên một thân cây đổ vẹo, từ xa đã nhìn thấy Dương Kỳ dẫn đầu mấy bạn học mang theo Lạc Uyên đi tới.

Lạc Uyên vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ, sau khi tan học, hắn bị mấy người chặn lại, dẫn đến rừng cây nhỏ hẻo lánh nơi này, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề bất an một chút nào.

Một bạn học nhìn lên Tiền Trình thoải mái nhàn nhã ở trên cây, vui vẻ nói, "Trình Trình, chúng tôi mang họ Lạc tới cho cậu rồi đây, hơn nữa, hắn thực ra lại rất phối hợp...".

Tiền Trình trên thân cây ngồi dậy, hai chân lắc lư trong không khí, từ trên cao nhìn xuống Lạc Uyên, giọng điệu vẫn cao ngạo như cũ, "Anh biết tại sao tôi lại tìm anh tới đây không?"

Lạc Uyên ngẩng đầu lên cùng Tiền Trình mặt đối mặt, hai con ngươi nhạt màu vẫn nhìn không ra cảm xúc, chỉ thấy môi mỏng khẽ mở, giọng điệu nhàn nhạt như cũ, "Tiếp tục uy hiếp cảnh cáo tôi?"

Tiền Trình nhếch môi, từ trên cành cây nhảy xuống, dùng sức nghển cổ lên, nhìn dáng vẻ thực sự rất đẹp của nam sinh trước mặt, "Trước đó, anh đào góc tường nhà tôi, sổ sách cũ tôi còn chưa tính xong với anh đâu, hiện tại anh còn dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi? Xem ra, khoảng thời gian này anh vẫn là không có đem Tiền Trình tôi để vào mắt?"

Lạc Uyên cúi đầu xuống, chớp mắt nhìn thiếu niên tinh xảo như búp bê trước mặt, môi mỏng nhếch lên, vậy mà cười khẽ một tiếng, "Ai dám không đem đại thiếu gia Tiền gia để vào mắt?"

Đây là lần đầu tiên Tiền Trình nhìn thấy Lạc Uyên cười, vốn biết rằng dáng dấp của hắn không tệ, nhưng không ngờ là khi cười lên lại mang tới một cảm giác khác, cảm giác này giống như gió xuân ấm áp, dường như xung quanh hắn còn xuất hiện cả mảng lớn hoa hồng nở rộ...

Trong giây lát, Tiền Trình cứ ngây ngốc nhìn, cũng không biết tại sao tim mình lại đập lỡ hai nhịp.

Sau khi tỉnh táo lại, vì che giấu việc bản thân vừa mới thất thần, Tiền Trình ho khan một tiếng, nghiêng đầu qua một bên để không nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Lạc Uyên, "Coi như anh thức thời, lúc đầu vốn định cho anh một chút giáo huấn, chẳng qua thấy thái độ của anh không tệ, bản thiếu gia có thể mở một mắt mà cho anh một cơ hội..."

Lúc này, Tiền Trình là nhất thời nổi hứng nên không để ý tới ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của mấy bạn học bên cạnh, tiếp tục nói, "Thế này nhé, anh thành thật nói lời xin lỗi với tôi rồi cam đoan về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt Lý Thư Yểu nữa, tôi liền bỏ qua chuyện cũ lúc trước, anh còn có thể đi theo tôi chơi nha, không phải trong nhà anh rất nghèo sao? Nếu anh dỗ cho tôi cao hứng thì tôi sẽ để ban lãnh đạo nhà trường phát học bổng cho anh, sau này anh cũng không cần khó khăn như vậy..."

Đúng lúc này, Tiền Trình còn đang bận nghĩ nam sinh trước mặt sẽ cảm động đến rơi nước mắt bởi lòng rộng lượng của mình...

"Không cần, tôi cũng không cảm thấy khó khăn" Lạc Uyên đút hai tay vào túi quần, không nhìn Tiền Trình một cái liếc mắt, "Tôi còn phải đi làm công, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước..."

Nói xong, liền quay người rời đi.

Tiền Trình hiếm khi sẽ cho người khác bậc thang đi xuống như vậy, nhưng không ngờ Lạc Uyên lại không biết tốt xấu như thế.

"Này, tại sao lại nói chuyện với Trình Trình...". Nhìn thấy Lạc Uyên muốn đi, thân thể cường tráng của Dương Kỳ đã chặn đường của hắn.

Tiền Trình ở trường học không sợ trời không sợ đất như vậy, bình thường cũng có một phần là vì Dương Kỳ, Dương Kỳ vốn mang một khuôn mặt hung ác, thoạt nhìn còn hơi dữ tợn, hơn nữa thân hình cũng cao lớn, chỉ cần đứng sau lưng Tiền Trình, trừng mắt một cái, liền khiến kẻ gây chuyện lập tức nhượng bộ lui binh.

Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Uyên trước mắt vẫn không có biểu cảm gì như cũ, Dương Kỳ ngang ngược mà đẩy hắn một cái, "Này, một tên nghèo túng như anh còn giả vờ cao ngạo cái gì? Tôi cho anh biết, tôi đã sớm nhìn anh không vừa mắt!"

Dường như không nghĩ tới Dương Kỳ lại đột nhiên động thủ, Lạc Uyên bị đẩy tới lảo đảo, còn chưa kịp phản ứng lại, thì nghe thấy Dương Kỳ hô lên một tiếng, "Các anh em! Lên cho tôi!"

Vừa dứt lời, ngoại trừ Tiền Trình thì mấy người bên cạnh đã cùng nhau tiến lên, mỗi người đều háo hức định đánh cho Lạc Uyên một trận.

Chuyện đánh nhau này, từ trước tới nay Tiền Trình chưa bao giờ động thủ, từ nhỏ Dương Kỳ đã giúp cậu không chỉ một lần, kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa còn có mấy bạn học, bọn họ có tất cả năm người, đánh Lạc Uyên một người đủ xài...

Nhưng không ngờ rằng, một lát sau, mấy người họ, bao gồm cả Dương Kỳ đều lần lượt ngã xuống đất, kêu la đau đớn, hồi lâu không đứng dậy được.

Tiền Trình cơ hồ là hoảng sợ nhìn chằm chằm thiếu niên đã đánh đám người Dương Kỳ đến mức không kịp đánh trả, cậu rõ ràng là còn chưa kịp nhìn, chỉ thấy Lạc Uyên lùi về phía sau một bước, né tránh đòn tấn công ban đầu của đám người, sau đó tung ra vài cú đấm như một võ sĩ chuyên nghiệp, khiến Dương Khải và mấy người khác nhanh chóng ngã xuống đất không dậy nổi.

Nhưng Lạc Uyên vẫn vững vàng đứng ở nơi đó như cũ, không hề bị thương, eo lưng thẳng tắp như trước, lồng ngực phập phồng do vừa mới vận động dữ dội, nắm đấm siết chặt thoạt nhìn rất có uy lực.

Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm Tiền Trình bằng đôi mắt thâm thúy lại xinh đẹp, hai con ngươi nhạt màu như Liệp Ưng chăm chú tăm tia con mồi Tiền Trình, đột nhiên nhấc chân, sải bước đi tới gần cậu.

Tiền Trình bị cảnh tượng vừa rồi hù đến, thấy Lạc Uyên đi tới, sợ hãi mà run rẩy, cũng chẳng rảnh lo chuyện uy nghiêm cùng mặt mũi nữa, hoảng hốt lùi về phía sau, cho đến khi sau lưng đã dán lên thân cây lớn, không đường thối lui, "Anh, anh muốn làm gì!"

Tiền Trình trừng to mắt nhìn chằm chằm Lạc Uyên đã tới gần, đôi mắt thâm thúy mang theo một tia sắc bén lạnh lùng, khiến tóc gáy phía sau người dựng hết lên.

Tuy rằng chẳng có chút giá trị sức lực nào, nhưng trong lúc hoảng sợ thì Tiền Trình vẫn là kiên trì hét lên 囧, "Anh, anh dám đánh tôi, tôi sẽ để trường học khai trừ..."

Chỉ là lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy nắm đấm của Lạc Uyên nhanh chóng hướng tới trước mặt cậu, trong nháy mắt Tiền Trình dường như có thể cảm nhận được luồng gió do nắm đấm mang đến.

Không cách nào có thể tránh thoát, Tiền Trình theo bản năng nhắm mắt lại, lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là "Chết chắc rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau