Chương 08 : Dọa Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chỉ nghe thấy từ bên tai vang đến một âm thanh trầm đục, cảm giác xuyên thấu đau đớn trong dự liệu cũng không hề tới gần, Tiền Trình run rẩy mở mắt ra, đối diện chính là ánh mắt sắc bén khiến người ta dựng tóc gáy của Lạc Uyên, cậu chỉ cảm thấy đôi mắt của Lạc Uyên cực kỳ giống đại bàng trong đêm tối, dường như chỉ cần dùng ánh mắt thôi là có thể đem mình xé thành từng mảnh.

Khẽ quay đầu lại, liền nhìn thấy nắm đấm của Lạc Uyên sượt qua tai mình, nện vào thân cây phía sau, thân cây vậy mà bị mạnh mẽ nện ra một cái hố nông, vài lá cây bị chấn động, từ trên đỉnh đầu hai người chậm rãi bay xuống.

Hoàn toàn hiểu rõ nắm đấm uy lực của Lạc Uyên, Tiền Trình không tự chủ được mà rụt cổ lại, tưởng tượng nắm đấm vừa rồi nếu giáng xuống mặt mình thì chỉ sợ là sẽ giống như thân cây này bị làm cho lõm một khối, nghĩ như vậy cậu lập tức rùng mình.

Lạc Uyên lần nữa đưa tay về phía Tiền Trình, Tiền Trình cho rằng hắn lại muốn ra tay, sợ tới mức vô thức dùng hai tay che đầu lại, nhưng ngay sau đó chỉ cảm thấy hai má đau xót, Lạc Uyên vậy mà dùng một tay nắm lấy hai má của cậu.

"Ưm.... Đau, đau... Đừng... bóp mà...".

Mặt bị ép buộc ngẩng lên, tư thế này vừa mập mờ vừa nguy hiểm, Tiền Trình rên rỉ, vội vàng lắc đầu muốn tránh thoát, nhưng không ngờ trong nháy mắt lực tay trên mặt trở nên mạnh mẽ hơn, đau tới mức cậu hít vào một ngụm khí lạnh, không dám tùy tiện cử động nữa.

Lạc Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiền Trình, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng trầm lặng trước đây, vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Đã nháo đến nước này rồi, coi như tôi không động vào cậu, thì cậu còn có thể tiếp tục để tôi ở lại trường học? Đằng nào cũng không thể vậy thì dứt khoát chơi chết cậu cho rồi, dù sao tôi cũng chỉ là một học sinh con nhà nghèo túng, có thể kéo đại thiếu gia của Tiền gia làm đệm lưng thì cũng không tệ..."

"Oa... Hức..." Gương mặt bị dùng lực nắm lấy, muốn nói cũng không nói nên lời, Tiền Trình mở to đôi mắt trong veo, có chút không dám tin mà nhìn Lạc Uyên đột nhiên biến thân thành đại ác ma trước mặt, có lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn, lập tức cảm thấy cực kỳ hoảng hốt và sợ hãi.

Dáng vẻ âm tàn của chàng trai trước mặt không có vẻ gì là đang nói dối một chút nào, làm không tốt người này có lẽ thật sự sẽ lựa chọn cá chết lưới rách.

Nghĩ như vậy, Tiền Trình cũng không bận tâm đến đau đớn trên mặt, chật vật mở miệng, hàm hồ nói, "Không, đừng mà... Tôi sẽ không... Gây phiền phức cho anh nữa... Thả, thả tôi ra..."

Ánh mắt của Lạc Uyên vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm Tiền Trình đang run rẩy trước mặt, cũng không biết là bị dọa hay vẫn là bởi vì bị đau mà hốc mắt cậu đã trở nên phiếm hồng, lúc này hắn mới khai ân, buông gương mặt mà tay mình đang nắm chặt ra.

Cuối cùng, gương mặt rốt cuộc cũng được buông tha, Tiền Trình vừa thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy Lạc Uyên nói, "Cậu sẽ không tiếp tục gây phiền phức cho tôi nữa chứ?"

Trong giọng nói mang theo vẻ âm trầm lạnh lùng.

"Ừm ừm..." Nghĩ đến nắm đấm đầy uy lực vừa rồi, Tiền Trình vội vàng gật đầu, bả vai co lại, lưng gấp gáp dán trên thân cây phía sau, dáng vẻ ngoan ngoãn hoàn toàn khác với bộ dáng trước đó.

Lạc Uyên lần nữa đút hai tay vào trong túi áo, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên một tia khinh thường, cười lạnh một tiếng, "Hy vọng cậu nói được thì làm được, mỗi ngày tôi đều phải đi làm công rất bận rộn, không rảnh rỗi lãng phí thời gian trên người mấy tiểu thiếu gia như cậu...".

"Ừm ừm..." Tiền Trình mím môi, rưng rưng nước mắt nhìn Lạc Uyên, bộ dáng nhỏ bé khiến người nhìn vào trong mắt lại cảm thấy có chút đáng thương.

Lạc Uyên liếc mắt nhìn Tiền Trình thật sâu, không tiếp tục làm khó cậu, xoay người rời khỏi rừng cây nhỏ mà không hề quay đầu lại.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Lạc Uyên biến mất toàn bộ sau lùm cây nhỏ phía ngoài, mấy người Dương Kỳ mới giãy dụa từ dưới đất bò dậy, không ngờ rằng trộm gà không được còn mất nắm thóc, ai lấy đều đau tới mức nhe răng trợn mắt.

"Trời ạ, Lạc Uyên còn là người sao?" Mặt của Dương Kỳ bị đánh sưng như đầu heo, "Này cũng quá hung ác rồi..."

Vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tiền Trình còn đang đứng ngốc bên dưới thân cây cổ thụ. "Trình Trình, cậu không sao chứ? Lạc Uyên có làm cậu bị thương hay không?"

Thấy Tiền Trình chỉ mím môi mà không nói chuyện, Dương Kỳ dáng vẻ ảo não, "Không ngờ rằng tên Lạc Uyên đó lợi hại như vậy, nếu sớm biết thì đã mang nhiều người đến hơn..."

"Ở đây xảy ra chuyện gì thế này?"

Một thiếu niên vóc dáng cao gầy đi tới, đánh giá tình hình trong rừng cây, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Dương Kỳ nhìn thấy người tới trước tiên, che khuôn mặt bị đánh sưng tấy, có chút mồm miệng không rõ, lẩm bẩm nói, "Nam Trác, sao bây giờ anh mới đến?"

Thiếu niên tên Nam Trác không phải ai khác, chính là anh họ của Tiền Trình, hơn cậu hai lớp, bình thường quan hệ với Tiền Trình cũng không tệ, vẫn luôn sủng ái yêu thương em họ của mình, ánh mắt quét qua quét lại trên khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy của Dương Kỳ, cuối cùng rơi vào Tiền Trình bên cạnh thân cây cổ thụ, "Tôi vốn dĩ không có ý định tới, bình thường tôi vẫn luôn không thích tham gia vào trò đánh nhau như trẻ con ngây thơ này, chỉ là không yên lòng cho nên tới nhìn một chút..."

Nói rồi, khóe miệng Nam Trác nở một nụ cười ngả ngớn, "Không ngờ nha, thật đúng là khiến người mở mắt mà..."

"Anh còn cười!" Tiền Trình thấy dáng vẻ cười cợt của Nam Trác, bẹp bẹp miệng, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lập tức "Lộp bộp" rơi xuống không ngừng, thút thít nói, "Tui suýt chút nữa bị Lạc Uyên đánh chết rồi..."

Lúc này, vết lõm trên thân cây ở phía sau cậu vẫn còn nguyên, Tiền Trình chỉ cần vừa nghĩ tới nếu nắm đấm tạo ra cái hố nông đó mà rơi xuống mặt mình là lập tức dựng tóc gáy.

Về phần nguyên nhân khiến cậu rơi nước mắt, sợ hãi cũng là một phần, nhưng phần lớn lý do là cảm thấy mất mặt, trước giờ Tiền Trình vẫn luôn được mọi người phủng trong tay, người trong nhà càng là ngoan ngoãn phục tùng, hơn nữa đều nghe theo ý muốn của cậu, thậm chí chưa từng nói nặng một lời, từ nhỏ đến lớn làm gì có người nào dám tàn nhẫn với cậu như thế?

Nhưng hôm nay, chẳng những có người tổn thương cậu, làm cậu cảm thấy uất ức và sợ hãi, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, quả thực xấu hổ tới mức đem mặt ném đến nhà bà ngoại luôn rồi, về sau mặt của cậu còn để ở chỗ nào được chứ?

"Trình Trình, sao cậu lại khóc..."

Dương Kỳ nhìn thấy Tiền Trình khóc, cho rằng cậu bị Lạc Uyên hù dọa, nhất thời khó thở, "Tôi muốn cùng Lạc Uyên liều mạng!"

Còn chưa đi được hai bước, đã bị Nam Trác túm lấy cổ áo sau gáy, dễ như trở bàn tay lôi trở về, "Cậu đã như vậy còn định tiếp tục đi trêu chọc Lạc Uyên? Ngại mặt mình còn chưa đủ sưng sao?"

Vừa mới đọ sức một trận, Dương Kỳ biết rõ mình cùng Lạc Uyên chênh lệch bao nhiêu, liền bình tĩnh lại một chút, tức giận đứng sang một bên.

Những người khác cũng nhích lại gần xem xét vết thương, trong lòng đương nhiên đều không phục, bạn học cùng lớp bị đánh nặng nhất hùng hùng hổ hổ nói, "Mẹ nó, tên nhóc Lạc Uyên kia đã cùng chúng ta kết thù, Tiền Trình, cậu tranh thủ thời gian đi mách cho cha cậu, để chú ấy đuổi Lạc Uyên ra khỏi trường..."

"Đuổi cái rắm!" Một bạn học khác ngắt lời, nghĩ đến thân thủ vừa rồi của Lạc Uyên thì lập tức có chút kiêng kị, liếc mắt nhìn Tiền Trình, "Vừa rồi cậu không nghe thấy sao? Tiền Trình đã đáp ứng không tìm Lạc Uyên gây sự nữa, nếu hiện tại đuổi học hắn, Lạc Uyên nhất định sẽ biết là do Tiền Trình làm ra, hắn có thể thật sự sẽ trả thù Tiền Trình..."

"Vậy cũng không thể bị bắt nạt vô ích như vậy... Tiền Trình cậu nói một câu... Chẳng lẽ cậu thật sự sợ Lạc Uyên đó hay sao?"

Tiền Trình vẫn không nói chuyện, im lặng nghe bạn học bên cạnh tôi một lời cậu một câu, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền, nước mắt rơi càng dữ dội hơn.

Nam Trác thấy vậy liền xua tay với mấy người kia, "Được rồi, chuyện của Lạc Uyên chúng ta sẽ bàn luận sau, các cậu có thể đi về trước."

Sau khi đuổi những bạn học kia đi, lúc này Nam Trác mới quay đầu lại, nói với Tiền Trình, "Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đã sớm khuyên mấy người đừng tiếp tục khi dễ Lạc Uyên nữa, hắn là một học sinh nhà nghèo, bản thân vốn chẳng có gì đáng giá, nhưng em là con một của Tiền gia đấy, nếu như hôm nay thật sự bức hắn tới đường cùng, khiến hắn làm ra chuyện cá chết lưới rách, vậy thì cái được không bù nổi cái mất..."

"Vậy cũng không thể bị đánh vô ích như thế chứ! Hắn còn khiến Trình Trình khóc nữa" Dương Kỳ tức giận bất bình, vẻ mặt vốn hung ác càng trở nên đáng sợ hơn.

"Ui chao, cậu thật là lợi hại, " Nam Trác nhìn Dương Kỳ chỉ có mỗi mặt ngoài là hung ác, nụ cười mang theo một tia đùa giỡn, nâng ngón tay dài nhỏ lên chọc chọc gương mặt đã sưng tấy như đầu heo, "Tôi hiểu rồi, cậu là cảm thấy mặt mình còn chưa đủ sưng?"

Dương Kỳ bị Nam Trác chọc như vậy, đau tới mức kêu "Ngao ngao", nhưng hết lần này tới lần khác biết rõ người này mặt ngoài ôn tồn lễ độ, thực ra trong lòng lại cực kỳ nham hiểm, hơn nữa còn là anh họ của Tiền Trình cho nên không dám trêu chọc, chỉ có thể giận mà không dám nói gì lùi về phía sau lưng Tiền Trình, cùng hắn bảo trì khoảng cách nhất định.

Tiền Trình cảm thấy bản thân đã thảm như vậy, hai người này còn ở trước mặt mình liếc mắt đưa tình, miệng bẹp một cái, nước mắt lại rơi xuống hai giọt.

Nam Trác thấy thế liền khuyên bảo Tiền Trình, "Em thu liễm một chút cũng không có gì là không tốt, mặc dù tôi là anh họ của em, nhưng trong chuyện này tôi sẽ đứng về phía Lạc Uyên, hắn và em vốn không phải cùng một thế giới, em nhất định phải dây dưa không buông? Lần một lần hai thì thôi, em còn chưa xong hả? Trước đó tại sao tôi lại không thấy em kiên trì bền bỉ như vậy bao giờ nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau