Chương 10 : Mời Ăn Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời nói của Tiền Trình rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, thậm chí còn cho rằng cậu là đang cố ý gây chuyện, còn chưa đợi Lạc Uyên mở miệng, mấy nữ sinh bên cạnh đã không nhịn được đứng ra bênh vực kẻ yếu.

Cả đám đều hóa thân thành dáng vẻ mẹ già che chở cho con, "Tiền Trình, cậu đừng có quá phận, chính cậu không phải là không biết điều kiện gia đình của Lạc Uyên rất khó khăn, những dây đeo điện thoại di động và móc chìa khóa này đều là em gái của cậu ấy làm ra, chúng tôi thích cho nên cậu ấy lấy ra bán cho chúng tôi, cậu ấy kiếm tiền bằng sức lao động của mình, có lỗi gì hả?"

"Đúng vậy, chính là bởi vì chúng tôi yêu cầu cho nên cậu ấy mới đem tới trường học, đúng là trường học có điều lệ và quy định, nhưng cũng chẳng nói rõ là không cho phép học sinh bán đồ trong trường..."

"Đúng thế đúng thế, bạn học Lạc Uyên mỗi ngày kiếm tiền cực khổ như vậy, nếu cậu dám đi tố cáo với giáo viên thì thật sự quá đáng ghét rồi..."

"Được rồi, được rồi" Tiền Trình xua xua tay, vẻ mặt có chút ủy khuất, nhìn thoáng qua mấy nữ sinh, "Trong lòng mọi người, tôi chính là loại tiểu nhân có thể làm ra việc mách lẻo giáo viên như vậy sao? Tiền Trình tôi là người như nào, nhân phẩm ra sao, chẳng lẽ mấy người không biết?"

Tiền Trình nói xong lời này, trên mặt tất cả nữ sinh ở đây đều là sửng sốt, không có bất cứ một cô gái nào đi hưởng ứng cậu.

Cảnh tượng này muốn có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu, Tiền Trình nhìn thấy tình huống các nữ sinh đơn phương ủng hộ về một bên, giận không chỗ phát tiết, cậu có chút không hiểu cho lắm, trước đó ở trường học mình rõ ràng là rất nổi tiếng, tại sao từ khi gặp Lạc Uyên, sự nổi tiếng lại dần dần giảm xuống, cách đây không lâu, lời mình nói, nữ sinh xung quanh nào có không ủng hộ?

Cho nên có thể thấy được, những nữ sinh trước mặt này khi đối diện với sắc đẹp thì có bao nhiêu nông cạn.

Tuy rằng trong lòng đang phàn nàn, nhưng cậu vẫn nhớ rõ mục đích quan trọng nhất của việc lần này tới đây, cũng lười giải thích cùng các nữ sinh bên cạnh, quay đầu nhìn Lạc Uyên rồi nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, khuôn mặt muốn làm người khác thích bao nhiêu thì khiến người thích bấy nhiêu, "Lạc Uyên, lần này tôi đến không phải là gây chuyện, trước đó tôi đã đáp ứng anh rồi, tôi nói lời giữ lời..."

Lạc Uyên : "...."

Hắn ngẩng đầu lên đối mặt cùng Tiền Trình, ánh mắt không mấy thiện cảm, bên trong ánh mắt sắc bén còn có sự cảnh giác, dường như muốn nhìn thấu mục đích mà lần này cậu tới đây.

Tiền Trình biết Lạc Uyên hiện tại cực kỳ mâu thuẫn với chính mình, nên cũng không thèm để ý, mặt dạn mày dày, "Sau ngày hôm ấy, lúc trở về tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại, trước đó đúng là tôi đã làm hơi quá mức... Cho nên, sáng sớm hôm nay tôi cố ý tới đây tìm anh, chính là đến để nhận lỗi, tối nay anh có thời gian hay không, tôi mời anh ăn cơm..."

Lạc Uyên :  "...."

Hắn nhìn chằm chằm nụ cười ân cần của Tiền Trình, lông mày anh tuấn chậm rãi nhíu lại.

Không phải là hắn không hiểu rõ tính cách của Tiền Trình, người này thật sự sẽ chủ động thừa nhận sai lầm của mình, trong đó sợ là có bẫy, vừa định mở miệng đem cậu đuổi đi.

Tiền Trình là người đầu tiên nhìn ra ý định của hắn, phát một đã nắm lấy bàn tay thon dài đẹp mắt của Uyên, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc vô cùng, đôi mắt to tròn chớp chớp, "Anh không được phép từ chối, tôi rất ít khi chủ động mời người khác ăn cơm, nếu như anh cự tuyệt tôi, vậy thì tôi sẽ rất đau lòng..."

Không ngờ rằng, tay của Lạc Uyên thật sự là không chỉ nhìn đẹp mắt thôi đâu, mà khi sờ vào còn có cảm giác mát lạnh, xúc cảm cực kỳ tốt, hoàn toàn khác với bàn tay mềm mại và ấm áp của nữ sinh...

Wattpad : Damdang99

Tiền Trình đắm chìm trong việc "chấm mút" đến mức không cách nào thoát ra được, nhưng Lạc Uyên lại không hề nể mặt mũi mà dứt khoát kéo tay của cậu ra, "Xin lỗi, tôi chấp nhận, ăn cơm thì thôi, tôi không dám làm phiền Tiền đại thiếu gia..."

"Đừng mà, sao anh có thể không cho tôi thể diện như vậy?"

"Không cần, buổi tối tôi phải bày hàng, dọn quầy xong còn phải đi làm thêm, tôi không có thời gian."

Lời nói của Lạc Uyên hoàn toàn vô cảm, Tiền Trình đột nhiên có chút bị đả kích, không ngờ rằng chính mình đã chủ động thỏa hiệp đến tình trạng này, nhưng nam sinh trước mặt nghĩ cũng không nghĩ mà vẫn từ chối cậu như cũ...

Chỉ là nếu Tiền Trình dễ dàng bỏ cuộc như vậy thì đã không phải là Tiền Trình, cậu mím môi im lặng một lúc, đôi mắt đen bóng đảo qua đảo lại, nhìn thoáng qua những đồ chơi nhỏ trên bàn đá, duỗi tay ra cầm một cái lên lắc lắc, trên đó có gắn một cái chuông nhỏ phát ra âm thanh trong trẻo, "Anh dựng sạp chỉ để bán những thứ này... Nếu như tôi mua hết những thứ này, anh sẽ không cần đi bày quầy bán hàng nữa phải không, có thể đi ăn cơm cùng tôi..."

"Mua hết?" Ánh mắt của Lạc Uyên rõ ràng hiện lên một tia dao động.

Tiền Trình nhìn thấy, lập tức khẳng định "Tiền" chính là điểm yếu của Lạc Uyên.

"Ừm ừm, đúng vậy, mua hết..."

Nói rồi, móc bóp từ trong túi ra...

Rút "Vù vù" ra hai tờ một trăm tệ, đặt xuống trước mặt Lạc Uyên, "Gấp đôi."

Trong mắt người khác có lẽ hai trăm tệ không đáng nhắc tới, nhưng đối với Lạc Uyên mà nói, sức hấp dẫn thực sự quá lớn...

Hắn biết Tiền Trình không phải người sẽ chủ động thỏa hiệp, đột nhiên nói muốn mời hắn ăn cơm tối, có lẽ còn có một "Trò chơi" lớn hơn đang chờ hắn, chỉ là nếu như nhận hai trăm tệ này, thì chí ít trong một tuần sẽ không cần phải lo lắng tiền sinh hoạt của hắn và hai đứa em ở nhà...

Khi đưa tay tiếp nhận hai tờ tiền mặt, trong lòng Lạc Uyên nghĩ rằng, cho dù tối nay có bị hung hăng đánh một trận thì vì hai trăm tệ này cũng là đáng giá.

...

...

Khi hai người ngồi trong một nhà hàng Tây cao cấp, bầu không khí thực sự còn rất tốt.

Lạc Uyên có chút kinh ngạc, Tiền Trình vậy mà thật sự chỉ mời hắn ăn cơm, hai người ngồi đối diện nhau, đồ ăn trước mặt cũng rất ngon miệng, tuy rằng biết rõ mục đích của Tiền Trình không đơn thuần, nhưng vẫn là không nhịn được buông xuống cảnh giác và bắt đầu tận hưởng đồ ăn ngon.

Khi Tiền Trình mang Lạc Uyên tới đây, vốn dĩ là mang theo một chút ác ý.

Nhà hàng này đẳng cấp khá cao, trang trí xa hoa, phong cảnh xinh đẹp, đương nhiên giá cả cũng là cực kỳ đắt đỏ, người đến đây, đừng nói là học sinh nhà nghèo giống như Lạc Uyên, cho dù là gia đình có điều kiện tốt, cũng sẽ khó tránh khỏi việc luống cuống tay chân, cậu cố ý mang Lạc Uyên tới, nhưng thật ra là muốn nhìn thấy hắn bị xấu mặt, dù sao người như Lạc Uyên có lẽ cơm Tây còn chưa ăn qua chứ đừng nói đến việc tới một nhà hàng cao cấp như vậy...

Nhưng không ngờ rằng, sau khi những món ăn tinh xảo được bưng lên, Lạc Uyên lại có thể khéo léo và thuần thục hưởng thụ đồ ăn ngon như vậy, khiến Tiền Trình có chút ngoài ý muốn.

Chỉ thấy nam sinh đối diện, eo lưng thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, hai tay cầm dao nĩa, dáng vẻ ưu nhã cắt miếng thịt bò bít tết, dường như hắn mới là quý công tử nhà có tiền, mà bộ dáng tùy ý của mình mới chính là một cậu bé vừa tầm thường vừa đáng thương.

Lạc Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy Tiền Trình hai tay cầm dao nĩa, ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, chủ yếu là do trên bàn có món bò bít tết thượng hạng mềm ngọt cho nên hiếm khi Lạc Uyên chủ động nói chuyện với Tiền Trình, "Sao cậu không ăn?"

"A..."

Lạc Uyên đột nhiên mở miệng, Tiền Trình mới phản ứng lại, cậu di chuyển dao nĩa trên tay, nhét một miếng bò bít tết vào miệng, không nhịn được lần nữa ngẩng đầu tiếp tục nhìn dáng vẻ ưu nhã chậm rãi khi ăn của Lạc Uyên, cuối cùng vẫn là không khỏi tò mò, "Lạc Uyên, anh thật sự rất nghèo sao? Tại sao nhìn dáng vẻ của anh không giống như vậy nha..."

Nghe Tiền Trình nói như vậy, dao nĩa trên tay của Lạc Uyên thoáng ngừng lại, ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng liếc nhìn Tiền Trình, bình tĩnh nói, "Trước đây, điều kiện gia đình nhà tôi cũng không tệ lắm..."

Theo bản năng, Tiền Trình vô thức truy hỏi, "Vậy tại sao hiện giờ anh lại nghèo như vậy?"

Lạc Uyên cúi đầu, nhìn đồ ăn tinh xảo trước mặt, "Cha tôi đứng ra bảo lãnh cho một người bạn tốt, kết quả là người đó bỏ chạy, để trả nợ, công ty của gia đình, nhà ở, hay tất cả những thứ có thể bán đều đem bán..."

Những chuyện như này vốn dĩ không thể xảy ra đến trên người Tiền Trình, dù sao phá sản cũng là động từ quá xa lạ đối với cậu, cho nên cậu chỉ có thể nói, "Ồ... Vậy thì anh thật sự cũng rất khổ..."

Lạc Uyên không tiếp lời, hai người lại nhanh chóng chìm vào trong im lặng.

Hiển nhiên, Tiền Trình không quen dùng bữa dưới hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, hơn nữa lần này mình mời Lạc Uyên ăn cơm, vốn là cố ý muốn tiếp cận hắn, việc ưu tiên hàng đầu là phải cố gắng làm thân với hắn, xóa tan tâm lý mâu thuẫn của hắn đối với mình.

Lơ đãng nhấp một ngụm canh, cuối cùng Tiền Trình vẫn là không nhịn được sự tò mò trong lòng, thăm dò nói, "Lúc đầu vốn cho rằng anh sẽ chỉ lo việc học, nhưng không ngờ rằng anh đánh nhau cũng lợi hại như vậy, chỉ bằng một chiêu liền có thể đem Dương Kỳ quật ngã, anh học ở đâu nha? Tôi cũng muốn đi học một chút..."

Lạc Uyên nhìn về phía Tiền Trình đối diện, nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy phấn khởi đang nhìn mình chằm chằm, "Tôi không có cố ý học qua."

Đương nhiên, Tiền Trình không tin, "Gạt người, tư thế của anh rõ ràng là chuyên nghiệp."

"Là thật, trước đó chẳng qua tôi từng là bạn tập luyện trong lớp huấn luyện Sanda..."

"Bạn tập thì cũng không thể luyện được cái thân thủ như vậy..." Tiền Trình bưng lấy nước trái cây uống một ngụm.

Lạc Uyên bình tĩnh nói, "Có lẽ dây thần kinh vận động của tôi tương đối phát triển, trong khoảng thời gian vừa rồi tôi tiện tay giành được chức vô địch Sanda quốc gia."

Tiền Trình : "...."

Lúc này, không biết tại sao trong đầu cậu đột nhiên lại nhớ tới thân cây có cái hố nông ở khu rừng nhỏ phía sau của trường học...

Sau đó, chỉ cảm thấy cơ thể nhỏ bé trở nên run lẩy bẩy.

"Tiền Trình...".

"Dạ!". Đột nhiên Lạc Uyên lần nữa mở miệng, làm cho Tiền Trình giật bắn, eo lưng thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh mở to, mặt nhỏ trở nên vô cùng căng thẳng, giống như đang tham gia huấn luyện quân sự lúc đầu năm học.

Lạc Uyên : "...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau