Chương 12 : Nụ Hôn Gián Tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Uyên ngồi trong chiếc xe có nội thất hết sức xa hoa, cảm thấy có chút gò bó, sau khi trò chuyện vài câu đơn giản với Tiền Trình thì dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một lúc sau mới phát hiện ra xe đã dừng ở lối vào của công viên giải trí.

Hắn hơi giật mình, sau đó quay đầu nhìn sang Tiền Trình, "Không phải nói là muốn học thêm sao?"

Tiền Trình mở cửa xe trước, xuống xe, cười hớn hở nháy mắt với hắn, "Đương nhiên là phải học bù, nhưng trước tiên phải chơi vui vẻ cho đủ thì mới có tâm trạng học bù nha, nếu không có học bù bằng mấy thì cũng vô ích..."

Nói xong, cũng không để ý Lạc Uyên đang đầy lòng nghi hoặc, hào phóng bỏ tiền mua hai tấm vé, nhanh chóng lôi kéo hắn tiến vào công viên trò chơi.

Tuy rằng Lạc Uyên bình thường cư xử điềm tĩnh thành thục, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên, chỉ cần là đứa bé thì nào có ai không thích chơi đùa, bị Tiền Trình lôi kéo thử sức hết trò này tới trò khác, rất nhanh cũng đắm chìm trong đó.

Hai người một khi chơi chính là chơi cả ngày, chờ tới lúc hai người gần như phát điên, Tiền Trình đã mệt đến mức gần như co quắp ở trên người Lạc Uyên, tùy tiện dựa vào bả vai rắn chắc của Lạc Uyên, yếu ớt nói, "Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa rồi, nếu lại ngồi thêm một lúc ở trò kích động như vừa rồi, chắc chắn tôi sẽ ói ra mất..."

Lạc Uyên để Tiền Trình dựa vào mình, hơi quay đầu sang, cái đầu lông xù mềm mại của cậu liền cọ lên trên mặt hắn, cảm thấy hơi ngứa ngáy, sâu trong ánh mắt cũng mang theo một chút ý cười, "Cũng không biết là ai ngay từ đầu nói khoác mà không biết ngượng còn muốn khiêu chiến tất cả các hạng mục trò chơi có tính thách thức nhất."

"Gần mười năm nay, tôi đã không đến công viên giải trí rồi, ai mà biết hiện tại các hạng mục trò chơi lại đáng sợ như vậy...", Tiền Trình bĩu môi lầm bầm.

"Đúng vậy, cho nên đây chính là lý do tại sao lúc cửa thuyền hải tặc đóng lại thì cậu sống chết nắm lấy cánh tay của tôi, tới mức tay áo của tôi đều bị xé rách?"

Tiền Trình từ trên bờ vai của Lạc Uyên giãy giụa ngồi dậy, nhìn thấy áo của Lạc Uyên bị mình túm tới rách, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, "Đây, đây là ngoài ý muốn... Là đồng phục của trường chúng ta chất lượng không tốt..."

Lạc Uyên cũng không nói gì, chỉ từ trên ghế ngồi đứng dậy, đi đến cửa hàng bên cạnh trả tiền mua một chai nước, xoay mở nắp bình, sau đó quay người đưa cho Tiền Trình.

Tiền Trình thật sự có chút khát, cũng không nghĩ nhiều nữa, ngửa đầu uống nước.

Một hơi uống hết hơn nửa chai, cảm thấy cực kỳ đã nghiền, cơ thể được bổ sung đủ nước, thể lực dường như đã trở lại một chút.

Tiền Trình vẫn chưa thỏa mãn nói, "Chúng ta ngồi cáp treo đi."

Lạc Uyên đưa tay, từ trong tay Tiền Trình lấy chai nước khoáng ra, trong chai chỉ còn lại một ít nước, uống một hơi cạn sạch.

Tay của Tiền Trình vẫn duy trì động tác cầm chai nước, có chút không dám tin mà trợn to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm, từ nhỏ ở phương diện tiếp xúc với người khác cậu vẫn luôn có chút thích sạch sẽ, đồ của cậu chính là của riêng cậu, người khác chạm vào đều không được, chớ nói chi là hai người cùng uống một chai nước, gián tiếp hôn môi như vậy đủ để khiến cậu phát điên.

Tiền Trình cứ vậy mà trừng mắt nhìn Lạc Uyên trước mặt, nhưng tên này lại không hề ý thức được việc đang khiêu chiến giới hạn của người khác một chút nào, vẫn ngẩng đầu lên như cũ, không ngừng uống nước ở trong chai, thoạt nhìn dường như đã khát từ lâu.

Trước đó, dựa theo tính cách của Tiền Trình, nếu có người mà dám khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cậu thì đương nhiên là cậu sẽ phát điên, nhưng khi nhìn thấy yết hầu nhấp nhô trên chiếc cổ thon dài của Lạc Uyên, nháy mắt liền cảm thấy gợi cảm cực kỳ.

Mãi cho đến khi Lạc Uyên uống nước xong, lúc này Tiền Trình mới tỉnh táo được, nhận ra lý do khiến mình vừa rồi thất thần, không khỏi cảm thấy khó thở, bĩu môi, bất mãn nói, "Sao anh lại uống nước của tôi..."

"Hả?" Lạc Uyên trong tay vẫn còn cầm cái chai, lơ đễnh nói, "Tôi tưởng cậu uống xong rồi."

"Tôi uống xong, nhưng chai nước này tôi đã uống qua rồi mà, uống như vậy, không vệ sinh..."

Nói xong, Tiền Trình mới cảm thấy biểu hiện của mình có chút ngượng ngùng, quả thực giống như một cô gái nhỏ, nhanh chóng giương cằm lên tiếp tục nói, "Tôi không biết, cho dù chỉ là một chai nước thì tôi cũng không thích để người khác chạm vào, nếu anh khát như vậy thì vừa rồi sao không mua hai chai? Nhất định phải uống của tôi..."

Đôi mắt xinh đẹp lại thâm trầm của Lạc Uyên nhìn thoáng qua Tiền Trình, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu bình tĩnh, "Thật xin lỗi, nước trong khu vui chơi bán đắt hơn so với bên ngoài một chút..."

Lạc Uyên còn chưa nói thêm điều gì, nhưng Tiền Trình đã hiểu.

"Tôi sẽ mua cho cậu một chai khác." Lạc Uyên quay người định đi đến cửa hàng mua nước.

"Không cần, " Tiền Trình xua tay, "Tôi uống đủ rồi, đi thôi, đi ăn cơm..."

Nói rồi, từ trên ghế ngồi đứng lên, sau đó dẫn đầu đi về phía cổng công viên giải trí.

Cậu thật sự là không hiểu con người của Lạc Uyên cho lắm, trong suy nghĩ của cậu, người nghèo sẽ đều tự ti lại nhát gan giống như nhau, thậm chí lúc đi đường đều là cúi đầu, có rất ít người giống hắn như vậy, nghèo nhưng vẫn thản nhiên, không che giấu chút nào, dường như không cảm thấy đây là một điều đáng buồn...

Càng làm cho cậu nghi ngờ hơn, kiểu dùng tiền tính toán chi li như vậy, bình thường chỉ khiến người ta cảm thấy keo kiệt hẹp hòi, nhưng hôm nay Lạc Uyên làm như vậy, cậu lại không những không ghét bỏ một chút nào, mà ngược lại là chẳng biết tại sao, trái tim đột nhiên có cảm giác bị thứ gì đó hung hăng đâm một cái, có lẽ là bởi vì đã hiểu rõ tình huống gia đình của hắn, biết hắn không phải là người keo kiệt, mà là thật sự không có tiền, vốn dĩ là độ tuổi tốt đẹp vô tư vô lo nhất, vậy mà lại phải gánh chịu áp lực nặng nề như vậy...

Tiền Trình quay đầu nhìn Lạc Uyên đang nhanh chân sải bước đi về phía cậu, mặt nghiêng của hắn vô cùng hoàn mỹ, mũi cao thẳng, độ cong của cằm cũng rất ưu mỹ, có lẽ ưu thế của hắn chính là dáng dấp đẹp, đầu óc cực kỳ thông minh, cho nên hắn không tự ti như những người nghèo khác.

Chỉ là hắn thật sự không có một chút lòng hư vinh nào sao?

Tiền Trình không nhịn được muốn xác minh một chút, vừa ra tới cổng công viên giải trí, liền nói với Lạc Uyên, "Lát nữa chúng ta đi tới nhà hàng ven biển ăn hải sản, bên cạnh chính là khu trung tâm mua sắm, anh vào đó tùy tiện chọn một bộ quần áo, tôi sẽ trả tiền, còn bộ đồng phục của anh đã rách rồi thì ném đi..."

Vốn cho rằng Lạc Uyên sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy, thậm chí có khi còn dùng công phu sư tử ngoạm, Tiền Trình gần như đã chuẩn bị sẵn sàng việc ngân khố nhỏ của mình sẽ bị tàn sát, nhưng đương nhiên chuyện lần này, sau này cậu nhất định sẽ đòi lại...

Nhưng không ngờ là Lạc Uyên chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua tay áo đồng phục bị xé rách, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, "Chỉ bị rách một chút thôi, may lại là có thể mặc được."

"May là được?" Hiện giờ đến lượt Tiền Trình trợn tròn mắt ngơ ngác, "Anh cho rằng đây là năm 1970 à, quần áo rách rồi còn phải may may vá vá, một bộ đồng phục của trường chúng ta chỉ có mấy trăm tệ, chất lượng vốn cũng chẳng ra làm sao cả, đáng giá như vậy chắc, ném đi..."

Bờ môi đẹp đẽ của Lạc Uyên mấp máy, "Đây là bộ đồng phục duy nhất mà tôi có."

Một tia hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt của Lạc Uyên, trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của hắn dường như có cả một dải Ngân Hà, mặt mũi tràn đầy khí khái hào hùng, nhưng vẫn mang theo một chút non nớt của thiếu niên, cử chỉ trầm ổn thong dong, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Tiền Trình rời ánh mắt khỏi gương mặt của Lạc Uyên, không nhìn hắn nữa, đương nhiên, cũng không nhắc lại chuyện mua quần áo.

...

...

Dưới tình huống Tiền Trình cố ý hành động, cậu và Lạc Uyên hầu như mỗi ngày sau khi tan học đều như hình với bóng.

Tuy rằng trước đó dùng việc học bù để ngụy trang, nhưng mỗi khi Lạc Uyên nhắc đến, Tiền Trình đều lấy nhiều lý do khác nhau để trốn tránh, sau đó dẫn hắn đi chơi đủ loại giải trí.

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Uyên cũng nhận ra được Tiền Trình vốn không phải thật sự muốn học bù, tuy rằng không biết tại sao cậu phải dùng tiền để tìm mình tới chơi cùng cậu, hơn nữa đã ở chung một khoảng thời gian thi thoảng cũng mơ hồ nhận ra ánh mắt ranh mãnh của Tiền Trình, nhưng đã nhận một tháng tiền công của Tiền Trình, mặc cho cậu có chủ ý gì đi chăng nữa, cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng hay không, vì sáu ngàn tệ này hắn cũng phải kiên trì.

Để khiến Lạc Uyên sa ngã càng thêm triệt để hơn, Tiền Trình phí hết tâm tư giới thiệu cho Lạc Uyên những tựa game trên điện thoại đang đứng đầu hiện nay, thầm nghĩ nếu tên này nghiện chơi game thì sẽ càng không có ý định học hành, vậy thì kế hoạch của mình cũng sẽ thành công ngay trong tầm tay.

Cứ vậy mà lôi kéo Lạc Uyên cùng nhau chơi game mấy ngày, cuối cùng Lạc Uyên bên kia không biết đã nghiện hay chưa, nhưng Tiền Trình bên này lại nghiện trước rồi.

Khi đi học, trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm tựa game điện thoại kia, sáng sớm hôm nay còn bỏ rất nhiều tiền để mua những trang bị đắt đỏ nhất, bởi vì sau khi tan học phải cùng Lạc Uyên về nhà chơi PK, trả mối thù một ngày trước bị Lạc Uyên đánh bại liên tiếp mười tám trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau