Thăm Trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Loại cảm giác này kéo dài một thời gian. Có lẽ bởi vì không gặp lại, thứ tình cảm chớm nở ấy dần bị thời gian hòa tan vào hư không, cũng có lẽ bởi tính tình ngang ngạnh của ai đấy, nhất quyết chôn giấu thứ cảm xúc này dưới đáy lòng, chôn thật sâu, bảo vệ thật kĩ, để không gì có thể làm nó tổn thương. Cứ thế nháy mắt kì thi cuối kì kết thúc, chào đón kì nghỉ hè.

Không biết qua bao lâu, điện thoại ở đầu giường vang lên, đánh thức Trúc Đào. Cô mơ màng thức giấc, ngơ ngác mấy giây, sau đó cầm điện thoại, trực tiếp tắt.

Lại một hồi chuông nửa vang lên. Trúc Đào nằm ngốc trên giường một lúc, đến khi hồi chuông thứ ba vang lên, mới chậm chạp bắt máy, "Em nghe ?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không kiên nhẫn của Đình Đình, "Em đang làm gì ? Sao không nghe máy vậy hả ?"

"Em đang ngủ." Trúc Đào cau có trả lời, "Em gọi lại cho chị, nhưng máy bận, sau đó chị gọi tiếp lần nữa nè."

Đình Đình mắng thầm một tiếng, "Nhanh dậy đi, chị đang định tới trường lấy sách vở, em muốn đi cùng không ?"

Không đợi Trúc Đào trả lời. Đầu dây bên kia vang lên thanh âm của Nguỵ Nha Ninh, "Nhật Minh hình như làm việc ở gần trường, hay gọi thằng bé đi lấy sách chung luôn?"

"Okie."

Trúc Đào mấp máy môi, thu hồi những lời muốn nói lại, thấp giọng nói, "Em cũng đi nữa."

"???"

Trúc Đào đứng lên, tìm một lý do hợp lý, "Dù gì đây cũng là lần đầu tiên em đến trường Thiên Tân mà, đi trước cho quen."

"Được, thay quần áo đi." Đình Đình nói, "Khi nào tới thì chị gọi."

Cúp điện thoại, Trúc Đào đi đến trước tủ quần áo, nhìn vào bên trong, cầm tất cả chân váy ướm thử. Xong xuôi Trúc Đào đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, đúng lúc Đình Đình gọi điện tới, cô bước ngắn bước dài chạy thẳng ra cửa.

Trúc Đào mở cửa, nhìn thấy Nhật Minh đứng tựa vào cột điện gần đó, một tay cầm điện thoại. Anh hôm nay mặc một chiếc áo thun đen, nhan sắc lạnh nhạt, nhìn tuỳ tiện mà kiêu ngạo. Anh nhìn chằm chằm Trúc Đào, màu xám nhạt trong con ngươi vì ánh mặt trời dịu dàng hôn lên mà trở nên sáng như mã não.

Qua mấy giây, như chú ý tới cái gì, anh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trúc Đào đang đứng. Anh đứng thẳng, buồn cười nói, "Bé con, em đứng không thấy mỏi chân sao ?"

Trúc Đào liếc nhìn anh một cái, ngoan ngoãn nói, "Không a."

Nhật Minh nhìn chằm chằm Trúc Đào, một đôi mắt hoa đào câu hồn, cùng đôi con ngươi trong vắt như mã não, tựa như hút hồn người đối diện vào lại tựa như thứ gì cũng không để ý.

Anh giống như không nghe rõ, đột nhiên hỏi, "Anh rất đẹp trai à ?"

"...?"

"Chẳng trách-..." Nhật Minh đột nhiên đi về phía Trúc Đào, nhíu mày cười nói, "Vừa nhìn thấy anh liền đỏ mặt."

Cô vô cùng bất bình, ngữ khí không vui đáp lại, "Anh đừng tự luyến nữa, người tự luyến thường khó tìm bạn gái lắm."

"Vậy sao ?" Nhật Minh nhíu mày, "Nhưng hình như cái này không áp dụng cho anh."

Nghe vậy Trúc Đào ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm. Nhìn nét mặt anh, cô đột nhiên phát hiện ra có chỗ không đúng. Lại nhớ đến phản ứng ban đầu của anh khi tự luyến, rõ ràng là khác xa dáng vẻ giả bộ ngốc nghếch của bây giờ.

Trong nháy mắt Trúc Đào hiểu ra, anh đang đâm chọc mình.

Nhật Minh cười hai tiếng, chậm rãi bước đi.

Tháng tám, đã sắp vào thu, những chiếc lá vàng rơi vào tầm mắt, nhưng trước mắt cô lại là một mảnh màu xám. Tiếng chim hót véo von mang theo vài phần lạnh lẽo của mùa thu, những bông hoa ở hai bên đường dần nở rộ, có vài bông tỏa ra hương thơm nhàn nhạt sau cơn mưa.

Trúc Đào mở cửa leo lên xe, Nguỵ Nha Ninh như nhớ ra điều gì đó, cô nói, "Trúc Đào, lần vào học đừng có bị áp lực, được thì làm quen với một vài người bạn."

Trúc Đào gật đầu, "Vâng a."

Bọn họ dừng bước trước cổng trường Thiên Tân.

Trúc Đào bước lên một bước, trong lòng suy nghĩ, đất của Thiên Tân không ngờ lại nhiều như vậy, ngay cả ngôi trường này cũng chiếm hết mười mấy khu đất rồi.

"Bên trái là khu cấp 2, còn bên phải là khu cấp 3. Cách nhau một sân bóng." Đình Đình tuỳ tiện vươn tay vén tóc mái, "Bình thường Nhật Minh hay ở sân bóng, nếu em muốn có thể tới đó tìm anh."

"Vâng a." Trúc Đào lúng túng trả lời, 'Dáng vẻ lúc chơi thể thao của anh Nhật Minh, chắc chắn sẽ rất đẹp.'

Dường như càng ngày càng bước tới gần hơn với người mình yêu.

Mặt trời đã ló dạng, Trúc Đào nhắm mắt lại, chậm rãi đi về phía trước.

"Anh Triết, nhìn dưới kia kìa." Andy muốn nói lại thôi.

Từ sân thượng nhìn xuống, bầu trời trong xanh như đã được gột rửa. Bốn lớn một nhỏ mặc bộ đồ đơn giản, đi về phía cổng trường.

Minh Triết khoác tay lên hàng rào, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang chỉ của Andy, dừng lại ở bóng lưng gầy yếu của Trúc Đào.

Dương Linh nghi ngờ nói, "Chuyện lạ, ngoài nhóm Đình Đình đại tỷ, Nhật Minh vậy mà lại đi cùng người con gái."

Minh Triết nhai kẹo cao su, cô gái nhỏ đang lẻo đẽo đi theo sau Nhật Minh, nhìn qua có vẻ giống như cái đuôi nhỏ. Dường như cô nữ sinh này không quá quen thuộc với địa hình trong khu bọn họ, dần dần biến mất trong tầm nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro