Định mệnh của chúng ta... là tàn tro sao? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian tĩnh lặng sau tiếng khóc nấc của bọn họ chưa được bao lâu đã liền bị phá vỡ.

"Không được, nếu cứ để chuyện này tiếp tục chị sẽ phải đi tù" Gương mặt cô nghiêm trọng, giọng nói trầm đi vài phần.

Thời khắc này cần phải vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ kĩ càng, nó liên quan đến an nguy của chị, cô không thể một khắc mà mất cảnh giác.

"Vậy chị phải làm sao?" 

Chị buồn, chị cũng thật hối hận, muốn ở bên cạnh cô thật nhiều, đánh đổi tất cả, tất cả đều đáng giá.

Thời gian có thể quay trở lại không?

Có thể không?

Bị lão quái nhân kia hành hạ cũng được, cưỡng bức cũng được, chỉ cần đừng bắt chị phải rời xa cô.

"Đừng sợ, em sẽ nghĩ cách" Tầm mắt cô lại nhòe đi, hình dáng chị mờ ảo qua làn nước dày đặt, thật khó chịu.

Cô dùng tay gạt đi, chị sẽ không có chuyện gì, gương mặt chị vẫn rõ rệt trước mắt mà, đừng đem chị rời xa cô như vậy.

Tình yêu phải có cảm giác lìa xa thì con người ta mới biết trân trọng luyến tiếc.

Nhưng mà chị vẫn đang ở trong vòng tay cô, tựa đầu vào vai cô như vậy, tại sao cảm giác luyến tiết kia lại cứ lẩn quẩn, vồ dập lấy tâm trí cô.

"Chị tin em không?" Giọng nói cô cứng rắn, chỉ cần chị gật đầu, tất cả tội ác gì đều để cô gánh lấy.

Chị hơi giật mình nhìn cô, vành mắt đỏ lên, chị gật đầu.

"Đêm nay có một chuyến tàu chở hàng vào thành phố, em và chị sẽ cùng trốn lên tàu, đi khỏi nơi này" Cô cười nhẹ.

Chị cũng cười, nếu như vậy thì chị và cô không cần xa nhau nữa.

"Chúng ta sẽ lên thành phố, chị ở nhà làm một cô vợ hiền lành, em sẽ đi làm kiếm tiền về vỗ béo chị, rồi chị sẽ sinh cho em thật nhiều đứa con... Thật hạnh phúc" Gương mặt cô gian manh quá, làm chị nhịn không được mà bật cười.

"Hâm à, chúng ta đều là con gái, làm sao... làm sao mà có con được" Chị đánh thùm thụp vào vai cô, chuyện thế này cũng nói được, sau này xem chị trừng trị cô thế nào.

Yoo Jeongyeon chết là cái chắc.

"Không sinh được thì xin con nuôi"

"Chị chịu thua em rồi"

"Chị biết định mệnh là gì không?"

"Sao chị biết được, chị đâu có đi học" 

Chị lườm cô một cái.

"Không phải số mệnh đã được định sẵn hay vài cái giải thích cao siêu đâu, định mệnh với em đơn giản là em yêu chị, chị yêu em" Cô bị đánh mà vẫn cứ nhe răng cười, những lời này cũng chỉ dám nói ra với chị, không một ai có thể làm cho cô để ý từng chút một như vậy nữa.

Chị lại im lặng, rúc sâu vào hỏm cổ cô, hạnh phúc đến thế là đủ.

Chỉ cần cô và chị nắm tay nhau thì giông tố trước mặt chỉ còn là vài cơn gió nhỏ.

Theo như lời cô nói, cả hai người đều đang trên đường ra ga tàu. Cô đã thay cho chị một bộ đồ mới, trên người không có gì ngoài một ít tiền, cùng lắm thì duy trì được ba ngày. Cô tính rồi, lúc lên thành phố phải nhanh một chút kiếm việc làm. Dù thế nào cũng không được để chị đói.

"Chị lạnh không?" Chưa đợi chị trả lời, cô đã đem áo khoác của mình đặt lên vai chị.

Tuyết lại bắt đầu rơi, không nhiều nhưng quãng đường còn xa như vậy, một lát sau liền rất lạnh.

"Chị không sao, em cũng nên giữ ấm một chút" Chị đem một bên vạt áo bao lấy người cô, hai người ở gần như vậy, chị mới an tâm.

Ông trời đúng là quá trêu đùa bọn họ, tuyết bắt đầu rơi càng lúc càng nhiều, vừa trèo vào trong khoang tàu thì tuyết đã phủ một lớp dày trên người của cả hai.

"Nhìn em kìa, chẳng khác nào bà cụ non" Chị chỉ tay lên đầu cô, ôm bụng cười.

Tóc cô nơi nào cũng đều bặc trắng, bởi vì lạnh lẽo mà gương mặt nhăn lại thành một cục.

Cô lung lay thân hình mảnh khảnh, khiến cho lớp tuyết trên người rơi xuống, chọc cho chị cười đến tít mắt.

"Chúng ta hãy sống đến đầu bạc răng long như thế này nhé!" Nụ cười của chị vẫn trong trẻo, nhẹ nhàng mà bay bổng như vậy, trái tim nhỏ bé của cô thật sự đã vì chị mà đập loạn nhịp, não đình trệ phản ứng.

"Đương nhiên, yêu chị đến rụng hết răng vẫn còn yêu nhiều ơi là nhiều" Cô dùng đôi tay tạo nên một trái tim thật lớn.

Không gian sau ồn ào khi nãy đã trở về yên tĩnh, chỉ còn hai người tựa vào vai nhau, cảm nhận sự hiện diện của đối phương và tiếng đoàn tàu đang không ngừng lăn bánh.

Như thế này mãi, liệu có tham lam quá không?

Trong cơn mê man, cô bị đánh thức bởi tiếng sắt gỉ phát ra ở đầu nối của toa tàu, loại tiếng này thật sự rất khó nghe.

Chị vẫn đang ở trong vòng tay của cô, hiển nhiên chỉ cần có cô ở bên cạnh liền mặc kệ xung quanh, nói chị dễ dãi lại còn chối.

Cẩn thận cho chị chỗ dựa mới, bản thân lại len lén đi đến nơi phát ra tiếng kêu, càng lại gần thì tai lại càng đau lên. Ánh mắt cô có chút khẩn trương, trên trán lại xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

"Chị dậy một chút được không? Chỗ này rất nguy hiểm" Cô lay chị dậy, sợ chị còn chưa tỉnh ngủ, nghé vào tai chị nói rõ từng chữ.

"Có nghiêm trọng lắm không?" Chị chưa nhận thức được vấn đề, chỉ nghe cô nói, rồi thuận miệng hỏi ngược lại.

Nghe giọng liền biết chị nửa tỉnh nửa mê, cô bất đắc dĩ nhìn chị, cũng thật biết chọn lúc mà ngờ nghệch ra như vậy.

"Sang toa khác thì ổn thôi" Cô đỡ chị, chỉ cho chị cách chuyển sang toa tàu phía trước.

Đợi chị trèo qua thành công, cô mới ở sau trèo theo. Một chân cô đã bước qua toa tàu, lại như gặp vấn đề nghiêm trọng, gương mặt cô biến đổi, lúc trắng lúc xanh.

So với khẩn trương lúc nãy, lần này cô còn khẩn trương hơn gấp nghìn lần.

FUCK!!!

Như thế nào lại mất?

Bàn tay đang nắm lấy tay chị lại buông ra, cô quay trở lại toa tàu cũ, lục lọi rối tung hết lên, lại chẳng tìm được.

"Em mau qua đây, đầu nối sắp đứt rồi, bên đó rất nguy hiểm" Chị giận đỏ cả mắt, nhìn chằm chằm vào cô lại nhìn xuống đầu nối sắp đứt lìa ra.

Nước mắt như thế nào lại rơi.

"Một chút nữa, em không thể để mất nó" Cô thật kiên trì tìm kiếm, cứng đầu như vậy làm chị thật giận.

Một lát sau, cô cùng với ánh mắt thất vọng nhìn về phía chị, thấy mặt chị đỏ bừng bừng, cô hốt hoảng, bỏ luôn cả cái vật vô cùng quan trọng kia, chạy đến bên chị.

"Nắm chặt tay chị" Ngay cả chị bây giờ cũng khó có thể giữ được bình tĩnh, giọng chị nức nỡ.

Chị cố vươn ra cánh tay nhỏ bé, hy vong nhỏ nhoi rằng cô nắm lấy, chỉ một chút nữa thôi chị và cô có thể vui vẻ rồi, ước muốn của chị nào có xa xỉ, chị với cô có thể cùng một chỗ là tốt rồi.

"Bắt được rồi" Cô với được tay chị rồi, chị không ngăn được hưng phấn tràn đầy trong khóe mắt.

Cánh tay chị đau quá, sắp giữ không được nữa, chị thét lên sợ hãi: "Bám chặt lấy, đừng buông tay chị... Nghe rõ chưa?"

Tiếng tách tách càng lúc càng lớn, phỏng chừng không bao lâu nữa thật sự hai toa tàu sẽ đứt lìa.

Chị cố chấp liều mạng nắm lấy cánh tay cô, đầu ngón tay đều đã bị nắm đến tím tái, lòng bàn tay chị lạnh ngắt, chân chị đứng đã có chút không vững.

Đột nhiên đoạn đường xuất hiện một khúc gấp, đem đầu nối sớm đã gỉ sét kéo đứt.

Ánh mắt chị rối rắm, cả người chị nhoài về phía trước, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu, chị nhìn cô.

Biểu tình của cô lạ lẫm quá, trên gương mặt quen thuộc kia chị nhìn không ra vô vàn yêu thương mà lúc trước cô dành cho chị.

Hiển nhiên cô vùng cánh tay đang nắm lấy tay chị ra, dùng sức đẩy chị ngược trở lại toa, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra càng ngày càng xa.

"Yoo Jeongyeon, em làm gì vậy?" 

Cả thân người chị đều bị hù cho run rẩy rồi, là ai nói sẽ ở bên cạnh chị đến suốt đời, là ai bước đến trao cho chị hy vọng. Cái cảm giác đó, cái cảm giác mà chị ngàn vạn tin tưởng đem tình yêu của mình trao cho đối phương, rồi lại như bây giờ, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn chị như hai người xa lạ.

Tim chị đau quá.

Cô đứng đó, nhìn chị mà âm thầm đau lòng. Chị nhìn cô, cả bầu trời sụp đổ.

Toa tàu của cô lao ra khỏi đường ray, trượt xuống một vách núi sâu.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô đều không dành một chút độ ấm cho chị, kết thúc đến đây được rồi.

Chị chết lặng nhìn cô lao xuống vách núi, khóe môi cô còn khẽ nhếch lên một độ cong.

Cô cười sao?

Lòng ngực chị quặn thắt, đau lòng nhất không phải là khi cô nói lời chia tay, mà là cô cố gắng tìm mọi cách để từ bỏ chị.

Chị vô lực ngồi bệt xuống, nước mắt lại không kìm được mà ào ạt chảy ra ngoài, dùng tay vỗ mạnh vào ngực mình mấy cái, chị khốn khổ ngã nhào xuống đất, lớn tiếng khóc, khóc cho cái kiếp của mình, vì đâu mà mọi thứ đâu khổ nhất lại cứ dồn vào chị, chị chưa đủ khổ sao?

Cô nói yêu thương chị, sao chỉ dành cho chị những điều cay đắng như thế này.

Có lẽ cô không cố chấp chạy theo chị nữa, cứ như thế này đến bao giờ mới chạm được vào nhau?

Cuộc đời mỗi người sẽ xuất hiện một người khiến ta muốn hứa hẹn thật nhiều, hứa hẹn cả một đời và nếu lời hứa đó có thể đổi lại nụ cười của chị cô có thể hứa tất cả, không quan trọng sau này có thực hiện hết được tất cả những lời đã nói hay không, nhưng quan trọng phút giây ấy, cô chân thành muốn hứa hẹn với chị.

Nhưng cô lại gặp chị ngay lúc bản thân chưa có năng lực, lại muốn chăm sóc chị cả đời.

Là vì chị quá tốt để cô có thể giữ cho riêng mình.

Cô đâu biết ngày mai ra sao. Ngay cả việc cô yêu chị đến điên điên khùng khùng thế này, rồi lại dễ dàng buông tay chị như vậy.

Dùng tính mạng của cô đổi lại cuộc sống của chị có gì không đáng, hy vọng khoảnh khắc mà cô dứt khoác buông tay chị sẽ khiến chị mắng chửi, trách móc cô thật nhiều, rồi chị sẽ quên được cô.

Cô chỉ cần như vậy, thà cho chị chặt đứt tâm tư, điều này mới là tốt nhất cô có thể làm.  

Chị không cần phải vì cô mà day dứt mãi nữa.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro