Định mệnh của chúng ta... là tàn tro sao? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao dưới cùng một bầu trời, cùng một thành phố mà một đầu mưa gió bão bùng, đầu kia khô ráo yên tĩnh? Tại sao cùng một loại tổn thương mà một mình chị khổ sở chịu đựng, đối với em lại thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra?

Khi đã muốn lắng nghe, thì im lặng cũng đủ hiểu nhau nghĩ gì. Còn khi đã không muốn nghe thì chị muốn hét như thế nào chăng nữa em cũng cố tình không muốn hiểu đúng không?

Chị nghe nói đừng ngây thơ cho rằng sẽ có một ai đó làm chỗ dựa cho chị, vì sớm muộn có một ngày chị sẽ phát hiện ra, người hại chị đến nỗi thương tích đầy mình như bây giờ thường là người mà chị tin tưởng nhất.

Vậy không phải em rất tàn nhẫn sao?

Chị có buồn đến mấy, em cũng đâu nào hay.

Khoảnh khắc mà chị nhìn thấy em cô quạnh một mình ở đó, tim chị đau lắm, nhưng mà chị bất lực, chị không thể cứu lấy em, cùng với em thực hiện thật nhiều ước muốn của chúng ta.

Chị đã từng nghĩ "Hay là em tỉnh dậy đi. Chẳng cần ôm cũng chẳng cần nắm tay, chỉ muốn thấy tình cảm của em ẩn sâu trong đáy mắt, rồi chị và em cùng nhìn nhau cười một cái, em vẫn ổn mà. Có được không?"

Chị muốn sẽ có một ngày, kể cho em nghe trong suốt năm tháng ấy, chị đã yêu em như thế nào, lặng lẽ, giản đơn, đối với chị mà nói đó chính là điều tuyệt vời nhất. 

Mọi lời hứa giữa chúng ta cuối cùng chị vẫn phải chấp nhận hiện thực, rằng em mãi mãi không bao giờ quay trở về bên chị nữa.

Em có biết rằng chị rất sợ không? Khi cả thế giới của chị tối sầm lại, chị không muốn tìm đèn để thắp, chị tìm em.

Họ nói với chị rằng cuộc đời này ngắn ngủi, vậy tại sao chị lại cố chấp dành cả tuổi thanh xuân của mình chỉ để yêu em còn em sẽ không bao giờ có khả năng đáp lại tình cảm của chị. Vậy thì đã sao, chỉ cần chị chân thành yêu em là đủ.

Em giống như ánh trăng trên trời vậy, chỉ để cho chị nhìn ngắm thôi, chứ chẳng thể nào chạm vào được.

Thời gian mà em xa chị lâu hơn thời gian mà chúng ta bên nhau rồi đó đồ ngốc.

Chị muốn ôm trọn lấy em vào lòng, tin tưởng rằng tình cảm đó là cả đời, nhưng thức giấc vẫn chỉ còn mình chị. 

Dặn lòng rằng phải quên em đi, cuối cùng càng muốn quên chị lại càng nhớ đến em.

Chúng ta đã cùng bên nhau trên một quãng đường dài đầy giông tố. Nhưng người đợi chị ở cuối con đường không phải là em.

Em rất nhút nhát trong việc chủ động đặt chân vào thế giới của chị, hành động ngây ngô của em làm chị ấm áp, chị đột nhiên nhớ em, từ bao giờ cái cảm giác ấy lại biến thành tình yêu?

Chúng ta nói với nhau quá nhiều, nhưng làm chẳng được bao nhiêu.

Yoo Jeongyeon, chị đã biết hết rồi, em nghĩ làm như vậy sẽ gạt được chị sao?

Hôm ấy, em phải đi làm nhiệm vụ. Nhìn sự thay đổi của em, chị biết chắc rằng nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, nhưng em lại cố gắng không để chị biết, sợ chị buồn đúng không?

Lúc mới biết em là sát thủ, chị thật sự cảm thấy sợ hãi, chị sợ rằng em cũng sẽ giết chị bất cứ lúc nào, nhưng thật sự con người em rất đơn giản, là cuộc đời bắt buộc em phải trở thành một kẻ máu lạnh như vậy, chị càng không thể trách em.

Chị tìm thấy chiếc nhẫn khắc tên chúng ta nằm trong một hóc nhỏ của toa tàu, em trở lại là tìm thứ ấy sao?

Khoảng thời gian em rời xa chị, đêm nào chị cũng mơ thấy em, ngay cả trong giấc mơ, nỗi nhớ và hình bóng em vẫn ở đó, cắm rễ trong tim chị. 

Chị cố gắng bám víu lấy quá khứ của hai ta.

Chị không tin, chị đã tự tìm hiểu và chị biết rằng những lời hứa của em đều là thật. Hôm đó em đã từ bỏ tất cả, em muốn ở bên cạnh chị. Em còn mua nhẫn, em còn nói sẽ cầu hôn chị nếu như nhiệm vụ này thành công, và hôm ấy cũng là sinh nhật của em.

Ngày đặc biệt quan trọng đối với em như vậy, tại sao lại mang em đi mất. 

Cuối cùng thì tình yêu vẫn không thể giữ lại đời người, chị không thể giữ lại được người mình yêu thương.

Chị từng ngu ngốc tin rằng em thực sự đã từ bỏ chị, nhưng chính chị mới là nguyên nhân khiến em từ bỏ.

Những gì còn sót lại giữa chúng ta? Nỗi buồn, nước mắt, những lời hứa...

Chị điên cuồng nhớ em, chị đi rất nhiều nơi, mỗi một nơi đều là hình bóng em mỉm cười, chúng ta đã hạnh phúc như thế.

Không ai chọn cây cỏ dai, khi đang nằm giữa cánh đồng hoa. Nhưng em chọn chị.

Có lẽ chúng ta đã được định trước, không thể về lại nơi đã từng bắt đầu. Tình cảm cũng giống như hoa vậy, sớm nở cũng nhanh tàn.

Nhìn em ra đi, rời xa chị, rõ ràng là cách nhau chỉ vài cái bước chân, nhưng đưa tay ra lại với không tới, không cách nào chạm vào được nữa.

Những lúc chị dường như quên được em, thì em lại một lần nữa xuất hiện. Em nhìn chị cười, như ánh nắng ấm áp cứu lấy cuộc đời chị.

Hóa ra duyên số của chị và em lại mong manh đến thế. Từng gặp gỡ, từng bên cạnh nhưng lại ngắn ngủi đến đau lòng.

Phải đi qua bao nhiêu thương nhớ, chị mới quên được em vậy?

Mỗi khi trời về đông chị lại khóc, trời lạnh lắm, chị muốn nằm trong vòng tay em, nhìn em say đắm.

Thực ra bản thân chị rất cô đơn, cô đơn đến khi bất chợt thấy điều gì đó rất vui và muốn khoe với em, lại phát hiện ra em không còn tồn tại trong thế giới của chị nữa.

Em là nắng, còn chị là đêm, nên chúng ta mãi mãi chẳng thể va vào nhau.

Cả ngày chị có thể gồng mình chống chọi bao nhiêu thứ ập đến, nhưng đêm về chỉ muốn tựa vào vai em, cùng nhau ngủ một giấc đến sáng, không cần suy nghĩ trước sau, thoải mái mà ở bên cạnh em.

Em từng nói rằng rất sợ khi nhìn chị biến mất khỏi cuộc đời em, nhưng cuối cùng em cũng chẳng ở lại, chính là lúc chị cần em nhất. 

Em để lại mình chị phía sau, em thừa biết chị nhìn về phía em mà lòng đau nhói. Chị ước được làm mọi thứ trên đời này cùng em.

Chị sẽ sống vì điều gì? Nếu mất đi người mình yêu bên cạnh.

Dù chị chẳng phải là một người đặc biệt, em vẫn đứng đó, gọi tên chị, làm chị bối rối.

Dù ta chưa là gì của nhau, chị vẫn không cho phép mình rung động trước bất kì ai, chị muốn để dành tình yêu cho người chị yêu nhất.

Chị có thể giữ em trong tim, nhưng không giữ được trong vòng tay.

Chị nhớ em lắm, mỗi lần thấy nhớ em, chị đều phải chịu đựng một mình. Âm thầm lấy ra những tấm ảnh cũ của chúng ta, chưa bao giờ chị nghĩ sẽ chán, đối với chị chỉ cần ngắm em như vậy, tâm trạng liền sẽ tốt hơn. 

Ta vô tình chạm vào nhau, yêu nhau, để rồi em biến mất, em chưa hứa với chị rằng sẽ trở về bên cạnh chị mà, vậy cho nên em được cái quyền biến mất mãi mãi như vậy đúng không?

Tình cảm đó, ngay từ đầu không nên xuất hiện. Chị và em, ngay từ đầu không nên trao đi quá nhiều tình cảm.

Tình cảm càng nhiều, tâm càng đau.

Chị soi lại mình trong gương, thật xấu xí. Chị ghen tị với quá khứ, vì nó có em, còn bây giờ chị nhận lấy toàn bộ là sự cô đơn lạnh lẽo.

Chị đã uống rất nhiều thuốc ngủ, chỉ có trong giấc mơ, chị mới cảm thấy em còn tồn tại, bên canh chị cười nói vui vẻ, khung cảnh ấy đẹp đến mức khiến chị vấn vương. Rồi lại sợ ngày mai thức giấc, chị chẳng còn thấy em nữa, chẳng còn ai ôm chị vào lòng, nỉ non gọi tên chị.

Con người chị thật đáng thương, biết rằng không có hy vọng, nhưng lại không kiềm được mà ấp ủ kì vọng, rằng một ngày nào đó em sẽ trở về.

Tội lỗi lớn nhất của đời người chính là tự lừa dối mình, vậy chị cứ lừa dối rằng em vẫn sống, vẫn hằng đêm đem chị hành hạ từ đầu đến chân rồi thoải mái ôm chị vào lòng, cái tội lỗi gì đó chị không muốn quản đến nữa.

Chị tự hỏi, đến cuối cùng bản thân có thể có gắng đến khi nào, liệu cố gắng có mang em về bên chị. Hóa ra chỉ là mình chị tự ảo tưởng.

Em mãi mãi không quay về.

Hàng trăm người làm chị cảm động, duy chỉ có một mình em có khả năng làm chị rung động. 

Chỉ là em thôi, nhút nhát, nhưng lại có phần trong sáng và tỉ mỉ, thẳng thắng nhưng nhẹ nhàng. Chẳng cần lừa lộc, càng không có nịnh bợ giả dối, nhưng đủ làm chị vấn vương không dứt.

Chị phải làm sao đây? Khi mà tình cảm chị dành cho em không buông xuống được.

Bảy năm trước, chị 23 tuổi còn em là một cô gái 22 tuổi đầy kiên cường.

Em 22 tuổi, chị 23 tuổi bắt đầu học tập.

Em 22 tuổi, chị 24 tuổi tương lai vụt sáng.

Em 22 tuổi, chị 25 tuổi biết được thế nào là sinh tồn.

Em 22 tuổi, chị 26 tuổi gặp được người có thể để chị phó thác cả đời.

Em 22 tuổi, chị 27 tuổi đã khiến cho không ít người gặp chị đều phải kính trọng.

Em 22 tuổi, chị 28 tuổi kết hôn với một người khác, không phải là em.

Em 22 tuổi, chị 29 tuổi đã có một đứa con.

Em 22 tuổi, chị 30 tuổi để dành tình yêu cho người chị yêu nhất.

Chị yêu em.

Làm ơn, hãy xuất hiện một lần nữa, đến bên chị, giúp chị tháo đi những muộn phiền xiềng xích lấy chị.

Em có biết tận cùng của tuyệt vọng là gì không?

Là khi chúng ta không còn gì nữa. Em không già đi, nhưng chị lại nếm không ít chuyện đời, mặt chị đều đã hình thành nếp nhăn rồi.

Cảm ơn em đã xuất hiện trên cuộc đời này, em xứng đáng với những điều đẹp đẽ nhất thế gian, cớ sao lại chọn chị.  

Chị muốn cái gì đều có thể đạt được, duy nhất chỉ có em, chị vĩnh viễn cũng không thể chạm đến.

Bảy năm trước, chúng ta như hai người hạnh phúc nhất thế giới. Bảy năm sau, hai chữ *chúng ta* chị không dám nói ra.

Chị đánh rơi một giọt nước mắt ngoài biển khơi vô tận, và khi một ai tìm thấy nó thì đó là lúc chị ngừng yêu em.

Em đến bao giờ mới trở về bên chị?  

Cuối cùng chị đã cảm nhận được thế nào là tàn tro.

Định mệnh của chúng ta... là tàn tro sao?

                  -End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro