Chương 10: Dưới Tàng Cây Năm Đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

"Tiểu Niệm, tiểu Niệm, con còn ở đó không?"

Tiếng của Tiêu Đại Hoa ở trong điện thoại đã cắt đứt dòng ký ức của Du Niệm.

"Dạ, con đây thưa bố."

Tiêu Đại Hoa lại cười nói.

"Vừa vặn bố có chuyện muốn hỏi con, về việc bán đồ ăn mang về. Mấy ngày nay có người đến khuyến khích bố mở kênh trên mạng bán đồ ăn mang về, bố không hiểu, Mặc Tồn bận quá, bố cũng không muốn làm phiền nó vì mấy chuyện nhỏ này. Con có thời gian không? Hướng dẫn cho ông già này với."

"Dạ có." Du Niệm vội vàng đáp. "Con rảnh chứ, có cần con tới đó không?"

"Con đến được thì tốt quá. Bố nghĩ có lẽ con sẽ cần phải dạy bố từng bước một đó."

"Không thành vấn đề ạ, bây giờ con sẽ đi thẳng tới đó."

Du Niệm nhanh chóng đưa ra quyết định, lựa chọn thay đổi lộ trình của mình trực tiếp đi đến thị trấn đại học.

Thời điểm cậu đến quán, trước cửa chỉ có duy nhất một người đang đứng chờ đồ ăn. Tiêu Đại Hoa nấu cơm rang xong, qua loa đóng cửa quầy hàng lại, sau đó thì thân thiết dẫn Du Niệm vào nhà.

Trong phòng so với lần trước Du Niệm đến hầu như vẫn không có gì thay đổi, trưng bày đơn giản mộc mạc, bất quá mùi khói dầu còn rất ít, nhìn ra được chủ nhân ngôi nhà đã rất dụng tâm trong việc giữ gìn cửa tiệm thật sạch sẽ.

"Đây, con ngồi đây." Tiêu Đại Hoa kéo ra một cái ghế nhựa từ trong góc, lấy khăn sạch lau cẩn thận rồi mới nói. "Có thể ngồi xuống rồi."

Nhìn Du Niệm mỉm cười rồi chậm rãi ngồi xuống, ông tùy ý cởi tạp dề, ngẫu nhiên chọn một cái ghế khác đem ngồi ở đối diện.

"Bố, tối nay chúng ta đóng cửa à?"

Du Niệm hỏi.

"Đóng cửa, thỉnh thoảng con mới tới đây một lần, chúng ta cùng nhau nói chuyện."

Tiêu Đại Hoa luôn dùng ánh mắt hòa ái nhìn Du Niệm, khóe mắt chỉ toàn ý cười, nhưng thân thể tựa hồ là cố ý giữ khoảng cách.

"Bố ngồi cạnh con đi."

Vu Niệm nói.

"Không được." Tiêu Đại Hoa vội vàng xua tay. "Trên người toàn là mùi khói dầu, sợ ám qua người con."

Du Niệm sững sờ.

"Không quan trọng mà, người bố cũng không có mùi dầu gì đâu."

Tiêu Đại Hoa tự mình ngửi tới ngửi lui một chút, xác thực là có tí mùi thức ăn, nhưng Du Niệm lại không có mẫn cảm như vậy, cũng không để ý gì mà tới gần vị trưởng bối hiền lành này.

Nhưng vô luận là cậu có thuyết phục thế nào thì đối phương vẫn luôn ngồi an ổn ở phía bên kia bàn. Du Niệm cũng không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, ngồi hướng ngược lại hướng dẫn Tiêu Đại Hoa đăng ký một cửa hàng bán đồ ăn mang về, tải lên các bằng cấp kinh doanh và chỉ đợi bản đánh giá được xét duyệt là có thể nhận đơn đặt hàng.

"Chính là như vậy." Du Niệm chậm rãi lướt ngón tay lên màn hình, hướng dẫn cho đối phương . "Không khó đâu bố. Bố chỉ cần nhấp vào để nhận món, sau đó người giao hàng sẽ đến nhận nó."

Tiêu Đại Hoa nghiêng người về phía trước nhìn một lúc, sau đó gật đầu ra vẻ hiểu rồi.

"Thì ra chỉ cần thế này thôi, bố vốn tưởng rằng còn cần phải đến một tòa nhà chính phủ nào đó làm thủ tục. Tiểu Niệm, con thông minh, còn kiên nhẫn quá chừng. Con cũng mới làm lần đầu, vậy mà đã có thể dạy được người lỗi thời như bố một cách nhanh chóng luôn."

"Mỗi bước đều có hướng dẫn chi tiết, con cũng chỉ làm theo thôi."

Du Niệm cúi đầu cười ngượng ngùng, đưa điện thoại lại cho ông.

"Ôi xem bố kìa." Tiêu Đại Hoa chợt nhớ tới cái gì, tự trách mình. "Con ở đây lâu như vậy, một ngụm nước cũng chưa uống, nhất định là khát a."

Du Niệm còn chưa kịp lịch sự từ chối, ông đã đứng dậy đi tới trước tủ lạnh, ánh mắt rơi vào nồi nước chanh và dưa leo hắn vừa pha, sau đó mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng.

"Cho con."

"Cảm ơn bố."

Du Niệm nhận lấy, mở nắp chai, uống một hớp nhỏ rồi mỉm cười với bố Tiêu.

Dù rằng hai người ở trong điện thoại trò chuyện rất vui vẻ, nhưng khi mặt đối mặt thì xét cho cùng họ vẫn có chút dè dặt, trong ba năm qua họ cũng chưa có cơ hội để gặp nhau quá một lần.

Im lặng ngồi một lúc lâu, Tiêu Đại Hoa chủ động tìm đề tài.

"Tiểu Niệm, con có muốn xem căn phòng mà Mặc Tồn đã sống những năm qua không?"

Nói là căn phòng, nhưng thực ra nó chỉ là một không gian nửa tầng cách biệt với phòng ngoài.

"Được sao ạ?"

Du Niệm liếc nhìn căn gác xép phía trên, vẻ mặt rõ ràng có chút do dự. Lần trước cậu tới, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Tiêu Mặc Tồn dùng thái độ ác liệt mà đánh đuối xuống.

"Có gì mà không được? Đi nào đi nào."

Tiêu Đại Hoa đứng dậy, dẫn theo Du Niệm đi về góc đông nam sau tấm rèm làm từ ga trải giường cũ, đồng thời không quên cầm theo chai nước đặt ở trên bàn cho cậu.

Vén lên rèm vải mành, phía sau ẩn hiện một chiếc thang gỗ kiểu cổ, tựa vào nền xi măng, cũng là lối đi duy nhất lên gác mái. Tiêu Đại Hoa đi phía trước quay người lại, ra hiệu cho Du Niệm bước lên phía trước.

"Tiểu Niệm, con đi lên trước, bố ở phía dưới giữ thang cho con, đừng sợ, không nguy hiểm."

Du Niệm gật gật đầu, nhớ tới lần trước chính mình đi theo Tiêu Mặc Tồn leo lên cầu thang gỗ, quả thực tâm lý lúc đó có chút sợ hãi.

Cậu không dám nói với Tiêu Mặc Tồn rằng đây là lần đầu tiên kể từ khi còn nhỏ cậu leo lên một chiếc thang gỗ mà phải dùng cả tay và chân như vậy.

Trong ấn tượng của cậu, những người giúp việc được gia đình thuê sẽ dựng một cái thang khi lau chao đèn bên ngoài bức tường biệt thự, nhưng nó không phải là như thế này. Đó là một chiếc thang hai mặt có chất liệu trông giống như là nhôm.

Lúc bước lên gác mái, ánh sáng bên trong hơi mờ mịt, Du Niệm không biết công tắc đèn ở đâu, cứ quỳ dưới đất chờ Tiểu Đại Hoa leo lên bật đèn mới dám động đậy tiếp.

Căn gác mái rất đơn giản, nhìn sơ là có thể thấy rõ tất cả đồ đạc. Có hai chiếc giường đơn được ngăn cách bởi một tấm màn, giống như lần trước cậu đã nhìn thấy chúng.

"Bố ngủ bên trong, Mặc Tồn ngủ bên ngoài." Tiêu Đại Hoa cúi người đi vào, giơ tay kéo rèm vào trong cùng. "Nó học hành chăm chỉ lắm, hồi cấp hai trời còn chưa sáng là đã rời giường đến trường để tự học. Vậy nên nó ngủ bên ngoài này cho thuận tiện, con ngồi, ngồi đi."

Người trưởng thành không có cách nào có thể đứng thẳng lưng trên gác mái này, thế nên Tiêu Đại Hoa đã sắp xếp cho Du Niệm ngồi trên giường của Tiêu Mặc Tồn.

Du Niệm ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, thử chạm vào tấm ga trải giường bên dưới, cảm giác không tốt, ít nhất cũng không bằng tấm ga bốn chữ số để ở nhà.

Nhưng cậu nghĩ, Tiêu Mặc Tồn nhất định sẽ cho rằng ngủ như thế này thoải mái hơn.

"Đây là ba lô của Mặc Tồn."

Ông chỉ vào chiếc ba lô thể thao trong giỏ đựng đồ ở đầu giường.

"Hồi học đại học con từng thấy anh ấy đeo."

"Ừ." Tiêu Đại Hoa mỉm cười gật đầu. "Nó đã mang hẳn mấy năm liền, vốn là định mang ra nước ngoài luôn, nhưng bố không đồng ý, lén mua cho nó một cái mới, sau đó nó mới ngoan ngoãn chịu nghe lời."

Du Niệm đưa tay nhận lấy, ánh mắt dịu dàng nhìn chiếc ba lô cũ sạch sẽ, vẻ mặt hoài niệm như đang nhìn Tiêu Mặc Tồn khi đang đọc sách.

"Bố nghĩ lúc đó Mặc Tồn đã phải vất vả rất nhiều mới giành được học bổng của một trường đại học nước ngoài, bởi vậy bố ráng làm việc hai năm để tiết kiệm chi phí sinh hoạt, vất vả mới được toại nguyện. Dù sao bố cũng là bố của nó, đương nhiên phải tặng nó một món quà, vậy nên bố mua cho nó một chiếc hàng hiệu rất đắt tiền, bất quá nó cứ vẫn không muốn vứt cái cũ đi."

Nói đến chuyện bốn năm trước, Du Niệm cảm thấy buồn bã và chua xót trong lòng, một mặt xấu hổ nhìn chiếc túi trong tay, chậm rãi hỏi.

"Đi nước ngoài du học có phải là giấc mơ mà anh ấy đã ấp ủ từ lâu phải không bố?"

Tiêu Mặc Tồn chưa bao giờ nói với ông rằng du học là mong muốn của mình, trước đây cũng không, mà bây giờ lại càng không. Năm đó, hắn chỉ nói sẽ cố gắng nộp đơn vào một trường đại học nước ngoài, có thể thì đi không thể thì thôi, bởi vì chi phí bỏ ra không phải là thứ mà họ có thể gánh vác nổi.

"Coi như thế cũng đúng."

Ông đại khái cũng biết năm đó phát sinh một ít chuyện không vui, trong lời nói liền có chút ý tứ muốn giải thích.

"Đừng nhìn gia cảnh nghèo khó của chúng ta, đứa trẻ này từ nhỏ đã có tính cạnh tranh. Lần đầu tiên bố đưa nó về sống ở nông thôn, ở nông thôn, nếu ai có con có thể đi du học thì sẽ được đánh bằng cồng chiêng và trống để cho mọi người được biết. Mọi người đều đến chúc mừng, bố cũng dẫn nó đi, lúc về thì nghe nó nói: 'Bố ơi, sau này con sẽ ra nước ngoài, muốn cả làng đều khen bố có đứa con trai ngoan cơ.'"

Ông dừng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt.

"Con xem, lúc đó nó chỉ là học sinh tiểu học, vậy mà những gì nó nói đều giống như một người trưởng thành. Tiêu Mặc Tồn trưởng thành sớm lắm. Con cũng biết, nó là một người rất có chính kiến. Hồi đó ra nước ngoài, bố nghĩ chủ yếu là để thực hiện cho xong cái tâm nguyện đã ấp ủ từ lâu của nó thôi."

Ông nắm lấy tay Du Niệm, vỗ nhẹ nhàng giống như an ủi.

Du Niệm khẽ ừm một tiếng, không có đồng ý cũng không có phủ nhận.

"Không nói chuyện này nữa." Tiêu Đại Hoa đặt ba lô về chỗ cũ, từ trong ngăn kéo tủ thấp lấy ra một cuốn album ảnh."Không phải trong điện thoại con đã nói muốn biết nhiều hơn về nó sao? Tình cờ là bố có một ít ảnh hồi còn nhỏ của nó này."

Du Niệm nóng lòng hỏi.

"Con có thể xem được không?"

"Đương nhiên."

Tiêu Đại Hoa mỉm cười đưa cho cậu.

Mở album ảnh ra, bức ảnh đầu tiên là hình của một người duy nhất. Bức ảnh bị ố vàng và mờ nhạt, nhưng các cạnh vẫn còn nguyên vẹn, giống như đã luôn được bảo quản cẩn thận. Trong ảnh là một cậu bé mặc áo ba lỗ, quần đùi, đi giày thể thao cũ, đứng dưới gốc cây thông cao hơn mình mấy lần, vẻ mặt nghiêm túc, ở bên cạnh có một con mèo vàng trưởng thành nằm dưới chân.

Nỗi buồn vừa rồi nhanh chóng được thay thế bằng sự mới lạ. Du Niệm mỉm cười xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời.

"Mặc Tồn từ nhỏ nhìn đã chững chạc rồi này... A. Anh ấy nuôi con mèo này sao bố?"

"Không phải." Tiêu Đại Hoa lắc đầu. "Ở nông thôn làm gì nuôi được mèo nhà, đều là mèo hoang cả. Nó thường theo chúng ta xin đồ ăn thừa, còn không có cả đặt tên cho nó, chỉ gọi A Hoàng. Sau này khi chúng ta chuyển đến Lạc Thành, A Hoàng liền đi theo người hàng xóm ở bên cạnh, nghe nói năm ngoái thì mất rồi."

Cách đây một năm, tình cờ cũng chính là lúc Du Niệm mang bánh bao về nhà. Cậu trầm ngâm như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu, cảm thấy trong bóng tối tự nhiên lại có ý trời.

Sau khi lật qua vài trang album ảnh, cậu bé Alpha dần lớn lên và biến thành một người đàn ông, giống như những thước phim nhanh của một bộ phim cũ. 

Mặc dù vì điều kiện gia đình có nhiều hạn chế, nên cũng không phải hàng năm đều có ảnh chụp để làm kỷ niệm, nhưng cậu phát hiện ra rằng số ảnh chụp của Tiêu Mặc Tồn có nhiều hơn một tấm đều là chụp dưới gốc cây này, hắn ngày càng cao hơn, dung mạo cũng ngày càng trưởng thành hơn. 

Trong lòng Du Niệm khẽ động.

"Cái cây này có gì đặc biệt sao? Con thấy mấy bức ảnh của Mặc Tồn đều được chụp dưới gốc cây này."

"Tiểu Niệm thật thông minh." Tiêu Đại Hoa nhìn cậu. "Chính dưới gốc cây này, bố đã nhặt được Mặc Tồn."

"Dưới gốc cây?"

Du Niệm kinh ngạc ngước mắt lên. Cậu vốn biết Tiêu Mặc Tồn là bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng những chi tiết khác thì cậu đều không biết, cũng không bao giờ dám hỏi.

"Ừ." Tiêu Đại Hoa nhìn Tiêu Mặc Tồn trong ảnh với ánh mắt sâu thẳm. "Mặc Tồn lúc đó còn chưa đầy một tháng tuổi, bị ném dưới gốc cây thông sau nhà, quấn trong một tấm chăn tối màu, bên trong còn nhét vào mấy trăm đồng tiền. Bố lúc đó cũng mới có hai mươi hai tuổi. Chưa nói đến trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, bố còn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều trẻ em dưới một tuổi đâu. Quả thực lúc đó bố đã bị dọa cho sợ chết khiếp."

 Ông mỉm cười, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve cậu bé trong ảnh. 

"Nhưng Mặc Tồn, đứa nhỏ này khi còn bé thực sự rất là chọc người ta thương, khuôn mặt hồng hồng, nho nhỏ lại tròn trịa, lông mày rậm, hai mắt thì tròn xoe. Những đứa trẻ khác ít tóc, nó thì ngược lại, cũng không khóc quấy gì hết, đưa cái gì cũng ăn. Không có sữa bột thì uống nước cơm, bố trêu một chút là nó sẽ cười khúc khích, nó sẽ theo bố bất cứ nơi nào bố đi, như thể bố là cả thế giới của nó, vừa tin bố lại vừa cần bố. Con nói xem, làm sao mà bố có thể nhẫn tâm bỏ nó được. Cho nên, bố nghĩ, thôi thì cứ vất vả như vậy cũng được, bằng giá nào cũng phải nuôi nấng nó. Những người ở quê đó thích buôn chuyện dèm pha, cũng không giết được ai, cứ để họ nói, cùng lắm thì dọn đi. Sau đó thì chúng ta đến Lạc Thành, vì pheromone mà mấy lần bố suýt gặp chuyện, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định cắt bỏ tuyến thể, thế là xong."

Nghe thấy việc lấy xuống tuyến thể một cách đơn giản như vậy, trái tim Du Niệm không khống chế được đập thình thịch liên tục, hai mắt trân trân như không thể tin nhìn Tiêu Đại Hoa, nhưng đối phương chỉ dịu dàng gật đầu an ủi.

"Bố không có tuyến thể nhiều năm rồi, ngoài ý muốn lại cảm thấy rất thoải mái."

"Bố không thấy tiếc nuối sao?"

Du Niệm hỏi. Omega mà không có tuyến thể so ra còn tệ hơn cả Beta, bọn họ vĩnh viễn sẽ không thể được bất kỳ người nào yêu mến nữa.

"Tiếc cái gì cơ?" Tiêu Đại Hoa ôn nhu nhìn cậu. "Cả đời bố nuôi dưỡng Mặc Tồn, giáo dục nó trở thành một người tự lập, có chỗ đứng trong xã hội. Đây chính là thành tựu lớn nhất rồi. Những việc khác, không có cũng không có gì ghê gớm đâu."

Cuộc trò chuyện của ông chân thành đến mức khiến trong mắt Du Niệm đều ngấn lệ.

"Bố nói nhiều quá phải không?" Tiêu Đại Hoa cười nhìn cậu. "Tiểu Niệm nghe đến đây cũng chán rồi."

"Không có." Du Niệm vội vàng xoay người lại, dùng ống tay áo lau nước mắt. "Con thích nghe mà."

"Vậy thì tốt, bình thường bố cũng không tìm được người để nói chuyện, mà tính tình thằng nhóc kia thì nóng nảy, không thích nghe những chuyện xưa xửa xừa xưa này, bởi vậy gặp con bố liền không nhịn được nói thêm vài câu." "

Ông lại đẩy cuốn album ảnh đến trước mặt Du Niệm.

"Con xem đi, bố không làm phiền con nữa, quán xá bên dưới còn chưa dọn sạch, bố đi làm chút việc."

Thấy Du Niệm gật gật đầu, Tiêu Đại Hoa khom người leo xuống thang gỗ, để lại cậu ngồi một mình trên gác xép.

Trong album thật ra không có quá nhiều ảnh, Du Niệm chỉ mất một khoảng thời gian ngắn là đã xem xong tất cả.

Trong nghèo khổ, Tiêu Đại Hoa vất vả nuôi Tiêu Mặc Tồn vội vã lớn lên, rồi sau đó trở thành con người có dáng dấp mà ngày đó cậu gặp được.

Lúc sau, cậu mới cúi đầu đi xuống lầu, tạm biệt Tiêu Đại Hoa rồi lại một thân một mình quay trở về nhà.

Đêm hôm nay, như thường lệ, cậu không đợi Tiêu Mặc Tồn trở về rồi mới đi ngủ.

Cậu thiếp đi. Mà kỳ lạ chính là, cậu lại có thể nằm mơ thấy người chồng thời thơ ấu của mình, mặc áo ba lỗ, quần đùi cộc, đứng dưới gốc cây thông lớn, dưới chân chính là bánh bao nhà mình.

Hoàn chương 10

Editor: Tình cha ấm áp như vầng thái dương.........................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo