Chương 9: Ngày đêm thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Sau khi rời khỏi công ty của Tiêu Mặc Tồn, còn chưa về tới nhà Du Niệm đã nhận được điện thoại gọi đến từ Tiêu Đại Hoa. Cậu vội vàng đứng dưới gốc cây bên đường, hắng giọng một cái rồi vui vẻ trả tiếp nhận.

"Bố ơi."

Kỳ thật cũng không có ai yêu cầu cậu phải gọi như vậy, ngay cả Tiêu Mặc Tồn cũng không hề cảm kích, tuy nhiên, Du Niệm vẫn có ý thức tự giác gọi ông bằng xưng hô như vậy, cũng may mắn là Tiêu Đại Hoa không có biểu hiện gì giống như không thích.

"Tiểu Niệm, con thế nào rồi? Mặc Tồn có thích hai cái đồ ăn đó không?"

Tối hôm đó sau khi nói chuyện cặn kẽ với con trai, Tiêu Đại Hoa cũng tranh thủ gọi điện cho Du Niệm, bề ngoài nói là muốn hỏi thăm sinh hoạt của đôi chồng chồng hai người bọn họ như thế nào, nhưng thực chất là muốn xem đứa con trai vô liêm sỉ của mình có đối xử tốt hơn một chút nào với Du Niệm hay chưa. 

Ông mong Tiêu Mặc Tồn sẽ trở nên hòa nhã hơn sau khi nghe được lời khai sáng từ mình. 

Trong cuộc gọi đó, Du Niệm đã hỏi bố chồng mình về những món ăn mà Tiêu Mặc Tồn yêu thích, và với sự khuyến khích của bậc làm cha làm mẹ, cậu liền quyết định cố gắng làm tan tảng băng là Tiêu Mặc Tồn từng chút từng chút một.

Theo lời của Tiêu Đại Hoa, con trai ông tuy đôi khi có thể dùng miệng chọc tức chết người khác, nhưng thực chất Tiêu Mặc Tồn vẫn là một người mềm lòng và tốt bụng. 

Ngay cả khi nhà bọn họ nghèo đến mức đói meo meo, Tiêu Mặc Tồn vẫn sẽ cấp thức ăn cho những người tới xin đồ ăn ở cửa.

Chỉ là sự mềm lòng này dường như không bao giờ được áp dụng trên người được xem là thân cận nhất với hắn.

"Anh ấy..." Du Niệm cúi đầu nhìn túi đựng đồ ăn đến dây kéo cũng còn chưa được đụng đến. "Anh ấy không chịu ăn."

"Không chịu ăn sao? Vậy con phải cầm nguyên thức ăn như cũ trở về à? Đứa nhỏ này... Để sau bố hỏi xem nó đang nghĩ gì, nào có cái chuyện làm ra loại hành động chà đạp tâm ý của người trong gia đình như thế?"

"Không sao đâu bố." Du Niệm vội vàng nói. "Đừng hỏi anh ấy, con đến muộn, anh ấy đã ăn rồi."

Tiêu Đại Hoa khe khẽ thở dài.

"Tiểu Niệm, con thật sự nuông chiều nó quá rồi, bố biết thừa tính tình con trai bố còn tệ hơn cả một con lừa, nếu con muốn khiến nó thay đổi tâm ý, chỉ sợ con còn phải chịu ăn không ít cực khổ."

Du Niệm đương nhiên không sợ cực khổ, nhưng lại sợ chính mình ngay cả cực khổ cũng không được phép nhận lấy. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Không sao đâu. Con tin là chỉ cần con kiên định thì một ngày nào đó mọi thứ sẽ thay đổi tốt hơn thôi."

Nói thì nói như vậy, nhưng rõ ràng muốn mở được đá vàng thì con người liền phải biết chăm chỉ làm việc đúng phương hướng, hoặc ít nhất là làm cho người khác vui lòng. 

Nói ra cũng thật xấu hổ, bọn họ vốn dĩ đã quen biết nhau được bốn năm kể từ khi học đại học, nhưng Du Niệm dường như không biết rõ về chút gì về Tiêu Mặc Tồn, thậm chí là cậu còn cần phải hỏi người khác về sở thích ăn uống của chồngmình.

Du Niệm nhìn chiếc túi còn nguyên vẹn trong tay, buồn buồn hỏi.

"Bố, sau này bố có thể kể cho con nghe nhiều hơn về Mặc Tồn không? Con muốn biết nhiều hơn về anh ấy."

Nghe Du Niệm đối với sự tình con trai mình quan tâm nhiều như vậy, Tiêu Đại Hoa không có lý do gì phải không vui.

"Việc này có gì khó? Con để tâm đến nó, bố làm bố nó cũng thấy rất vui. Chuyện của Mặc Tồn từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, từ lần đầu tiên làm lớp trưởng cho đến..." Lời nói tới đây thì dừng lại một lúc, như là đem cái gì đó rút về. "Bố vẫn nhớ tất cả những điều đáng xấu hổ của nó, bao gồm cả việc đánh nhau với người khác nữa, bất cứ lúc nào bố cũng có thể kể cho con nghe."

Du Niệm bị giọng điệu đùa giỡn một cách cố ý của Tiêu Đại Hoa làm cho vui vẻ, cảm kích nói lời cảm ơn với bố.

Sắc trời dần dần tối đen, người đi đường cũng không còn nhiều, cậu cứ như vậy chỉ cứ đi chậm trên vỉa hè, trong khi một tay thì giơ lên điện thoại di động, tay còn lại thì cầm theo túi đựng đồ ăn.

Thật ra, cậu cũng từng thấy Tiêu Mặc Tồn đánh nhau với người khác một lần, rất ngẫu nhiên.

Đó là thời điểm sau khi cả hai người vừa xem xong buổi triển lãm miễn phí trong bảo tàng, Tiêu Mặc Tồn nhất thời nghĩ ra nói muốn đưa cậu về nơi ở của mình, nói rằng muốn dẫn cậu đi xem nơi mình sống. Đó cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau trong năm đó.

Triển lãm đồ sứ rất đẹp, sau đó cậu lại càng hào hứng hơn khi được phép đến thăm nhà của Tiêu Mặc Tồn, cậu mơ hồ hiểu được điều này có ý nghĩa là gì.

Kết quả là thay vì những mong đợi và kỳ vọng lớn lao của cậu trước cửa tiệm của bố Tiêu, cậu lại chứng kiến thây một cuộc xung đột bất ngờ.

Nguyên nhân là do cửa hàng đối diện ghen tị với việc kinh doanh tốt của nhà họ Tiêu, thế nên họ đã cố tình chọc thủng lốp những chiếc ô tô cao cấp đậu ở đây. Chiếc xe là của khách, mục đích của việc chọc thủng lốp là để làm gián đoạn công việc kinh doanh thuận lợi như nước chảy của gia đình Tiêu Mặc Tồn. Tiêu Đại Hoa vốn dĩ đã luôn dùng lời lẽ tử tế để giao tiếp với người khác, nhưng đối phương đã kích động và xô đẩy ông.

Trên đường từ viện bảo tàng đi ra, Tiêu Mặc Tồn đều giữ nguyên dáng vẻ trầm ổn nội liễm, dè dặt suốt thời gian đã qua, thế nhưng vừa về đến cửa, hắn liền bước tới bảo vệ bố mình mà không nói một lời, giống như một núi lửa bất ngờ bạo phát và phun trào. 

Ở độ tuổi còn trẻ như vậy, những va chạm về chân tay khi máu nóng nổi lên đương nhiên là điều không thể tránh khỏi, nhưng may mắn thay, Tiêu Đại Hoa và những người hàng xóm cuối cùng cũng đã kéo được hai bên đang giáp lá cà ra.

Du Niệm còn nhớ rõ lúc đó khi nhìn đến lòng bàn tay của chính mình đâu đâu cũng đều đầy mồ hôi, cậu sợ Tiêu Mặc Tồn bị thương, đồng thời cũng rất ngạc nhiên, rằng người mà mình thích lại có thể để lộ ra một bộ mặt hung bạo thô bạo như vậy, rất xa lạ.

Tiêu Mặc Tồn khi còn nhỏ có phải hay không đã trải qua chuyện này nhiều lần sao? Vì thế nên trên cánh tay phải của hắn mới có một vết sẹo dài vài cm, sau đó thì luôn nói muốn về nhà kiểm tra cửa tiệm của bố vào buổi tối nữa.

Nếu muốn sống cùng Tiêu Mặc Tồn lâu dài, có phải hay không bản thân cậu nên chấp nhận xuất thân phức tạp của hắn? Liệu anh trai Du Viễn của cậu có thể hay không không muốn đồng ý?

Còn không chờ cho cậu kịp nghĩ rõ ràng những chuyện này thì Tiêu Mặc Tồn đã đi tới nói xin lỗi, ngày hôm nay trước mắt hắn sẽ không giới thiệu bố mình với cậu, hôm khác sẽ tìm cơ hội.

Hai người ở cửa nói lời tạm biệt, Du Niệm thậm chí là ngay cả cửa cũng không có bước vào. Cậu muốn hỏi Tiêu Mặc Tồn cuộc gặp tiếp theo là ngày mai hay ngày mốt, nhưng suy đi nghĩ lại thì cảm thấy bầu không khí này không thích hợp, lại xấu hổ đến mức không dám chào bố Tiêu, vậy nên đành cẩn thận mà quay người rời đi.

Hôm đó trời cũng tối giống như hôm nay, ngày kết thúc và ánh đèn đêm đã buông xuống. Hai tiếng trước có thể mờ ám đến mức Tiêu Mặc Tồn suýt chút nữa đã nắm lấy tay Du Niệm. Hai tiếng sau quay người liền đồng nghĩa với việc chia tay.

Sau đó nữa, điện thoại của Tiêu Mặc Tồn cũng rơi vào trạng thái không thể liên lạc được tiếp. Không ai có thể cho Du Niệm biết lý do là tại sao, và không có bất kỳ lời giải thích nào, mọi dấu vết về sự tồn tại của một người sống đều biến mất trong vòng vài ngày.

Một, hai ngày đầu, Du Niệm chỉ tưởng rằng Tiêu Mặc Tồn đang bận, dù sao không phải ngày nào hai người cũng gặp nhau, nhưng sau đó cậu lại hoảng sợ. 

Tin nhắn gửi đi giống như hòn đá ném xuống biển lớn, tất cả đều chìm trong im lặng, những cuộc điện thoại gọi tới cũng đều không có hồi đáp, ngay cả bóng dáng quen thuộc trong ký túc xá và thư viện cũng không còn ở đó nữa. 

Cậu thậm chí còn khẩn cầu Ôn Tử Ngọc đi đến hệ Tài chính để tìm bạn cùng phòng và bạn học của Tiêu Mặc Tồn. thế nhưng câu trả lời nhận vẫn y hệt như cũ, không ai có thể nói được là tại sao, tất cả đều nói rằng họ không biết chuyện gì cả.

Cùng đường, tuyệt vọng, Tiêu Mặc Tồn dựa vào trí nhớ của mình đến cửa tiệm ăn và không ngoài ý muốn chỉ nhìn thấy mỗi Tiêu Đại Hoa. 

Lúc đó, vị trưởng bối này đã dừng việc đang làm lại và hỏi xem cậu là ai, tìm là muốn gì ở con trai mình. Cậu chỉ có thể nói thật với ông rằng mình là bạn của Tiêu Mặc Tồn, muốn hỏi thử xem có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không, và tại sao Tiêu Mặc Tồn không trả lời các cuộc gọi hay tin nhắn của mình.

Khi hỏi ra hết, cậu cũng chợt ý thức ra rằng mình hoàn toàn không thể được coi là người đặc biệt gì của Tiêu Mặc Tồn. Họ thậm chí còn chưa xác nhận tình yêu của mình dành cho nhau.

Tiêu Đại Hoa hiền lành, tốt bụng, cũng không lắc đầu nói không biết như những người khác, chỉ cười ôn hòa rồi nói một câu khiến tâm trí cậu như quay cuồng ngay lập tức.

"Hôm qua nó đã lên máy bay rồi, trường không có cung cấp ký túc xá, bởi vậy nó hơi nóng lòng muốn thuê một căn nhà để ở, còn nói chừng nào dàn xếp xong xuôi thì sẽ  liên lạc lại sau."

Lúc đó chính mình đã nói cái gì? Du Niệm dường như đang ép cho mình nói lời cảm ơn, sau đó thì nghe Tiêu Đại Hoa hỏi anh cậu "Con ổn chứ? Sao trông sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Du Niệm không cho mình thời gian để buồn khổ, cậu chịu đựng các cảm xúc dâng trào trong lòng, vội vàng bảo ông hãy gọi điện hoặc nhắn tin cho mình khi nhận được bất kì tin tức gì về Tiêu Mặc Tồn.

"Chú, chú nhớ mau chóng báo cho cháu biết, hoặc để anh ấy tự gọi điện cho cháu! Chỉ cần nói Du Niệm đang tìm anh ấy, rất gấp. Du Niệm, cháu tên Du Niệm, cháu sẽ ghi lại số điện thoại và tên của mình. Chú... anh ấy biết, chỉ cần nói với anh ấy là Du Niệm đang tìm anh ấy thì anh ấy sẽ biết, xin chú..."

Cậu khẩn cầu và nài nỉ hết lần này đến lần khác, Tiêu Đại Hoa cũng liên tục đáp ứng, còn an ủi và bảo cậu đừng khóc hay lo lắng nhiều. 

Điều bất ngờ là sau ngày hôm đó, Du Niệm không những là không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào, mà ngay cả khi đến việc gặp Tiểu Đại Hoa, lời giải thích duy nhất mà cậu nhận được cũng chỉ là.

"Không, nó bận học quá, không có nhiều thời gian để trả lời cuộc gọi từ các bạn cùng lớp, nó nói không muốn có quá nhiều người biết số mới, vậy nên con đừng trách chú."

Dù có hỏi lại thế nào thì kết quả vẫn như cũ. Tiêu Đại Hoa thấy thật khó khăn, nhưng vẫn kiên quyết không chịu làm trái ý muốn của con trai.

Đến bước đường này, Du Niệm cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cậu là bị Tiêu Mặc Tồn cố tình cắt đứt liên lạc, bọn họ không có khả năng phát triển thêm được nữa.

Trước khi nhạc phát lên gần hết phần giới thiệu, phích cắm của đài phát thanh đã bị rút ra và mọi thứ đột ngột kết thúc.

Du Niệm không phải là loại người cứng nhắc theo đuổi, nếu như Tiêu Mặc Tồn chịu sẵn sàng nói lời tạm biệt với cậu một cách đàng hoàng, sau đó nói một câu bảo trọng, nhớ chăm sóc bản thân, có lẽ mọi chuyện sẽ vẫn phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, ít nhất sẽ không trở nên lộn xộn như cái chổi lông gà.

Vấn đề là Tiêu Mặc Tồn chọn cách rời đi mà không nói lời từ biệt, còn Du Niệm thì chỉ gần thêm một chút nữa là có được mối tình đẹp như là thủy tinh. 

Cậu không thể buông bỏ nỗi tiếc nuối và những kỷ niệm đẹp đẽ này xuống được.

Không biết đó là do định luật hấp dẫn vạn vật của vũ trụ, hay là do số phận đã được định mệnh an bài, thế nhưng hai chiếc 10859 gần nhau liền giống như một cái nam châm hút chặt. 

Du Niệm đã ngửi thấy mùi pheromone A10859, vẻn vẹn cũng chỉ là một chút mùi nhạt tuếch, khi mà Tiêu Mặc Tồn ngồi bên cạnh cậu, nhất thời không quản chế tuyến thể của mình, để nó tùy ý làm bậy. Từ đó trở đi, Du Niệm không bao giờ có thể quên được, cả trái tim lẫn tuyến thể của hắn. 

Càng ngày, cậu càng khao khát sự vuốt ve, an ủi của A10859, dù có kiềm chế đến mức nào thì cậu cũng không thể áp xuống được.

Từ trằn trọc trên giường trong ký túc xá, đến nỗi đau đớn không thể chịu nổi sau khi chuyển nhà, lại đến vụ phân hóa bất ngờ đột nhiên bạo phát vào ngày hôm đó, Du Niệm đã dùng phản ứng thành thật của cơ thể để làm minh chứng bày tỏ cho sự nhớ nhung của mình đối với người ở bên kia đại dương. 

Pheromone của Tiêu Mặc Tồn đã đánh thức tuyến thể vẫn đang ngủ say lúc đó của cậu, khiến cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, bỏ đi sự dè dặt cùng tôn nghiêm để chờ đợi sự cứu rỗi.

B10859 đang cầu xin A10859 quay trở lại bên cạnh mình, không tiếc đánh đổi cả mạng sống.

Hoàn chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo