Chương 8: Không lưu tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vào buổi chiều một tuần sau đó, người ta xếp hàng dài ở quán cà phê bên ngoài tòa nhà văn phòng. 

Giới tinh hoa tài chính đeo thẻ chìa khóa màu đỏ, cam và xanh lục trên ngực, trông giống như cầu vồng, bọn họ đang nối đuôi nhau sải bước về phía quảng trường lớn, tay cầm cốc cà phê, túm năm tụm ba thì thầm to nhỏ với nhau.

Lúc này Du Niệm mới vừa chạy đến nơi. 

Cậu cầm trong tay một túi đựng thức ăn sọc xanh trắng và đang đứng ở lối vào đàm phán với nhân viên bảo vệ. Đối phương giơ cánh tay dài chặn cậu lại.

"Không được, cậu không thể vào được."

Các nhân viên bảo vệ ở đây khó chịu hơn nhiều so với những người trong khu vực làm việc của cậu nhiều, họ không tỏ ra tôn trọng người lạ và nói một cách kiên quyết.

"Người cậu đang tìm phải ra đón cậu."

Câu nói này đã đánh thẳng vào tử huyệt trong lòng Du Niệm, làm sao người mà cậu đang tìm có thể bình tâm hòa nhã đi ra đón cậu?

Đang giữa lúc cậu do dự có nên gọi điện thoại lại thêm lần nữa hay không, đột nhiên phía trước bỗng nhiên có người gọi cậu.

"Du Niệm?"

Du Niệm vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một người không ngờ tới đang đứng trước mặt mình.

"Tử Ngọc?"

Du Niệm cực kỳ kinh ngạc.

"Sao cậu lại tới đây?" Trên mặt Ôn Tử Ngọc chợt lóe lên một tia không tự nhiên. "Tôi  vừa mới nhận việc."

Sau đó thì bước tới, còn nói với nhân viên bảo vệ. "Đây là bạn của tôi. Lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu ấy lời mời thăm khách, để cậu ấy vào trong trước."

Sau khi nhân viên bảo vệ thả Du Niệm ra, cậu mới đi tới trước mặt Ôn Tử Ngọc, liếc mắt nhìn thấy dòng chữ trên tấm thẻ cửa trên ngực đối phương.

"Cậu làm ở công ty của Mặc Tồn?"

Hơn nữa còn cùng một bộ phận với nhau. Mặc dù việc hiện nay Alpha và Omega có thể làm việc cùng nhau hàng ngày cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng việc hai người này gặp lại nhau vẫn khiến cho người ta kinh ngạc.

"Ừm. Tình cờ ở đây có đang tuyển dụng vị trí ở bộ phận ngân hàng đầu tư, tôi lại đậu phỏng vấn nên mới đến. Lần trước công việc cũng chưa ổn thỏa nên tôi cũng không nói cho cậu biết." Ôn Tử Ngọc quay người chỉ lên lầu. "Chính là tòa này."

Bọn họ ở nơi này, ngày đêm sớm tối cùng nhau đối mặt, mà lúc này Du Niệm mới biết điều đó.

Đang lúc nói chuyện, hai người cũng vừa vặn đi tới đại sảnh của công ty, Ôn Tử Ngọc lại hỏi.

"Gọi cho đàn anh của cậu chưa? Có cần tôi lên gọi cậu ấy xuống không."

"Tôi gọi rồi, nhưng không ai trả lời."

"Hai ngày nay cậu ấy bận làm hồ sơ đấu thầu, chắc cũng không thèm xem di động, cậu ngồi trên sofa đợi, tôi lên gọi cậu ấy cho."

Du Niệm chỉ có thể nói.

"Được, cảm ơn cậu nhiều."

Nhiều năm sau khi tốt nghiệp, Ôn Tử Ngọc vẫn gọi Tiêu Mặc Tồn là đàn anh, hơn nữa chồng mình đang làm gì, Ôn Tử Ngọc so với mình còn rõ ràng hơn. Nhìn bóng lưng Ôn Tử Ngọc đi về phía thang máy, Du Niệm chợt cảm thấy rất khó chịu.

Thế nhưng cậu cũng chỉ cho rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều. 

Những người khác có thể bị nghi ngờ, nhưng người bạn thân nhất từ thời đi học của mình thì không thể. 

Hơn nữa, cậu vẫn luôn quen thuộc mùi thơm ngọt ngào trong pheromone của Ôn Tử Ngọc, tuy khứu giác của cậu không đủ nhạy bén, nhưng cậu khẳng định mình chưa bao giờ ngửi thấy một chút mùi hương nào tương tự với mùi đặc trưng của Omega cấp độ bayr trên người Tiêu Mặc Tồn.

Trong một thế giới như vậy, pheromone nói lên rất nhiều điều về sự thân mật.

Những nam thanh nữ tú xung quanh Du Niệm đều mặc một thân âu phục, trong lúc nói chuyện tất cả đều là tiếng lóng trong ngành, bước đi vội vã, chỉ ngoại trừ Du Niệm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi cotton thoải mái, ngồi nhàn rỗi trên ghế sofa ở khu vực tiếp tân, cùng với một chai nước khoáng miễn phí đặt trên bàn. 

Đợi khoảng chừng mười phút, Ôn Tử Ngọc gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng mình vẫn chưa tìm thấy Tiêu Mặc Tồn, cũng không biết người đã đi đâu.

Du Niệm không biết phải làm sao, chỉ có thể tiếp tục lúng túng ngồi xuống, bất an mở chai nước khoáng uống một ngụm, dự định lát nữa sẽ thử gọi điện lại lần nữa.

Cậu quay người lại nhìn chung quanh, hầu hết những người đang xuất hiện ở đây đều trông bận rộn và nhanh nhẹn. Đó là một bầu không khí hoàn toàn khác với văn phòng tạp chí, tần suất nhìn thấy người nước ngoài cũng rất thường xuyên.

Bất quám mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ.

"Tìm bạn?"

Một người đàn ông với mái tóc được xịt keo bóng lưỡng cùng với khuôn mặt hồng hào đột nhiên xuất hiện bên cạnh Du Niệm, anh ta đang ngồi trên tay vịn của ghế sofa, quanh hông thì đeo một chiếc thắt lưng hàng hiệu, trên cổ thắt một chiếc cà vạt trông rất gợi cảm, mặt mũi tràn đầy ý cười nhìn cậu.

"Ừm..." Du Niệm giật mình, sợ hết hồn tránh sang một bên.

"Tôi là Kevin." Người đàn ông mỉm cười, chỉnh lại bộ âu phục một chút. "Vừa nãy tôi ở đằng kia quan sát em từ rất lâu rồi."

Trên người của người đàn ông đến từ công ty nước ngoài tên Kevin này có mùi nước hoa Colone nồng nặc, khiến Du Niệm không khỏi cau mày gật đầu với anh ta một cái rồi nhanh chóng đổi chỗ ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn khác.

"Có phải pheromone của em có mùi thơm từ một bông hoa cỡ trung bình, hoa gừng hay hoa dành dành phải không?" 

Kevin hướng tới cậu nháy nháy mắt. Du Niệm thì ngược lại cực kỳ kinh ngạc ngẩng đầu.

"Làm sao anh biết?"

"Ngửi được a, còn có thể như thế nào mà biết được?"

"Không có khả năng." Du Niệm có chút nghi hoặc. "Mùi của tôi rất nhạt."

Kevin tiến lại gần cậu một chút.

"Tôi là Alpha, mũi rất thính, chỉ cần em không phải là beta có mùi vị nhạt nhẽo như nước đun sôi thì không có gì là tôi không ngửi được." 

Càng nói Kevin lại càng đắc ý, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ủy khuất của Du Niệm.

"Hơn nữa, mùi của em cũng không hẳn là nhạt đi? Eβ2? Một Omega độc thân đi ra ngoài mà không có miếng dán ngăn mùi?"

"Tôi không độc thân, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa tôi là Beta." 

Du Niệm vội vàng giải thích. Nồng độ pheromone của Beta không được phân loại. Eβ từ một đến mười đều là các loại cấp độ dành riêng cho Alpha và Omega.

"Sao?!" Vẻ mặt của Kevin đột nhiên thay đổi như thể anh ta đã mua phải hoa nhựa trong cửa hàng hoa thật. Kevin hơi lùi ra một chút. "Em thực sự là Beta à?"

Du Niệm thành thật gật đầu.

"Thật sự, đó là lý do tại sao mỗi lần ra ngoài tôi đều không đeo miếng dán, tôi... tôi sẽ không để lại mùi Alpha trên người."

Con khổng tước hoa ở trạng thái xòe đuôi vừa rồi đang rất hứng thú với Du Niệm lập tức ngừng mở mắt, vẻ mặt tràn đầy thất vọng nói.

"Này, tôi tưởng cậu nhất định là Omega, bởi vì trông cậu rất đẹp, mùi thơm quá."

Du Niệm lúng túng nở nụ cười xấu hổ, lấy túi thức ăn từ trong lòng ra, đặt ở bên cạnh.

Cậu không hề thấy ngạc nhiên hay là ngoài ý muốn chút nào, việc trong mắt những Alpha có học thức cao này, những lời khen ngợi về ngoại hình và mùi thơm chỉ dành riêng cho Omega là điều đương nhiên.

Trong lúc đối phương đang hờn dỗi không lên tiếng, Du Niệm cũng đang muốn quay người giả vờ quan sát xung quanh, chợt nhận ra một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa xoay.

"Mặc Tồn——" Cậu lập tức đứng dậy và gọi. "Mặc Tồn!"

Người ở cách đó vài mét hơi dừng lại bước chân một chút, quay lại và cau mày khi nhìn thấy nguồn gốc của âm thanh. Hắn ngừng lại tầm hai giây, xoay người nói với đồng nghiệp bên cạnh vài câu, sau đó đi về phía Du Niệm.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Có chút chuyện..." Du Niệm theo bản năng không đề cập đến việc đưa thức ăn trước mặt người khác.

"Anh Tiêu!"

Kevin vậy mà ngoài ý muốn lại có quen biết với Tiêu Mặc Tồn, ngay khi nhìn thấy hắn, Kevin đã thu liễm lại ý đùa cợt nhã, đoan đoan chính chính nghiêm túc chào hỏi.

Vốn dĩ Tiêu Mặc Tồn ban đầu hoàn toàn không để ý tới người này, hắn nhìn qua Kevin một chút rồi nhìn về phía Du Niệm.

"Quen nhau?"

Họ vừa mới gặp nhau, Du Niệm thầm nghĩ, cậu thậm chí còn không biết rằng người tên Kevin này có quen biết với Tiêu Mặc Tồn nhà cậu.

"Ừm... coi như là có quen biết đi..."

"Vậy cậu tới tìm cậu ta hay tìm tôi?" 

Vẻ mặt Tiêu Mặc Tồn rất không kiên nhẫn.

"Tìm anh, đương nhiên là đang tìm anh." 

Từ khi Tiêu Mặc Tồn xuất hiện, ánh mắt Du Niệm chưa từng rời khỏi người hắn. Ánh mắt của Kevin lướt qua giữa hai người bọn họ, trên mặt hiện rõ sự không chắc chắn, 

"Anh Tiêu, hai người có phải là...?"

Kevin cong hai ngón tay cái về phía nhau trước ngực, tự hỏi liệu Alpha tàn nhẫn không có tình người trước mặt mình và Beta nhìn có vẻ hiền lành dễ bị bắt nạt này có phải hay không là một đôi?

Không giống, quá không giống. Không tính cái khác, xét về pheromone thì hoàn toàn không xứng.

Tiêu Mặc Tồn không nói gì.

"Ừm." Du Niệm khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên liếc nhìn chồng mình. "Anh ấy là Alpha của tôi."

Kevin nhìn họ một cách kỳ lạ.

"Cái quái gì vậy... Pheromone Alpha Eβ10, nồng độ cấp cao nhất lại kết hôn với Beta. Còn không nghẹn chết..."

Ngủ với Beta đương nhiên không thoải mái như ngủ với Omega. Đây cũng coi như được xem là nhận thức nhất trí của hầu hết tất cả các Alpha, điểm khác biệt duy nhất là những người có học thức sẽ không nói điều này ra khỏi miệng.

Kevin tự hào mình là người được giáo dục tốt nên chỉ trầm giọng và tự nói với chính mình, cho rằng tất cả những hành động không tốt mà Tiêu Mặc Tồn vẫn đang thể hiện trong công ty là do những mong muốn không được thỏa mãn trong đời sống tình dục của hắn.

Du Niệm thì cả người đều hoàn toàn tập trung vào chồng mình nên không nghe thấy gì. Trái lại thì Tiêu Mặc Tồn lại dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn Kevin.

"Tôi nhớ quy định của công ty không cho phép Alpha có mùi pheromone vượt quá cấp ba, nếu không sẽ coi là hành vi thiếu chuyên nghiệp. Rõ ràng là cậu đã vượt quá tiêu chuẩn."

Trong giờ giải lao mà bọn họ vẫn đang nói chuyện về tính chuyên nghiệp, khiến Du Niệm cảm thấy hình như chồng mình quá nghiêm khắc rồi.

Kevin sửng sốt.

"Anh hiểu lầm rồi, đây không phải mùi pheromone của tôi, đây là nước hoa tôi xịt thôi. Tôi đã dùng thuốc khử mùi, mặc dù không tốt bằng loại anh Tiêu dùng hàng ngày. Ngẫm lại xịt cái thuốc đấy nhiều cũng rất không thoải mái đi..."

Kevin vừa nói vừa run rẩy như sợ hãi.

"Vừa rồi cấp trên của cậu đang tìm cậu ở tầng mười hai, cậu có muốn tôi nhắn tin nói rằng tôi thấy cậu đang lười biếng ở đây không?"

"Không, không!" Kevin quyết định lập tức tránh ra. "Tôi sẽ tự mình lên tìm cô ấy!"

Chờ sau khi cái tên đầy mùi hương này vừa rời đi, Du Niệm cuối cùng cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trước mặt cậu, Tiêu Mặc Tồn hai tay đút túi quần nhìn chằm chằm mình, toát ra năng lực và sự tự tin mà hắn vốn có khi đang trong trạng thái làm việc.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Du Niệm dừng một chút, sau đó xoay người cầm túi đi đến trước mặt hắn.

"Em mang cơm tối  cho anh, nhưng không biết buổi chiều anh tan làm lúc mấy giờ. Em có điện thoại nhưng không liên lạc được với anh, giờ đã hơi muộn rồi. Có phải là anh đã ăn rồi không?"

Cậu tóm tắt mọi thứ chỉ qua một lời nói nhẹ nhàng, liên mặc kệ công lao của mình vất vả đi làm về nấu ăn, sau đó bắt tàu điện ngầm chen chúc cực khổ để đến đây, cuối cùng chỉ lo tiếc nuối mình đã đến muộn.

"Cậu rảnh quá à?" 

Tiêu Mặc Tồn ấn sáng lên điện thoại di động liếc nhìn thời gian. 

Du Niệm không khỏi nao núng trước bàn tay đang đưa ra của mình, duỗi cũng không được mà co lại cũng không xong.

"Anh nghĩ vậy cũng được, em tan làm sớm, anh có thể nhận nó được không... có rất nhiều người đang nhìn..."

Cảnh tượng này cực kỳ giống với việc Omega tặng quà thủ công cho Alpha yêu thích của mình trong cuộc sống đại học, Du Niệm đã nhiều lần nhìn thấy nó diễn ra ở tầng dưới ký túc xá.

Tuy nhiên, Tiêu Mặc Tồn vẫn bất động không nhúc nhích. Hắn vẫn một tay đút túi, tay kia cầm điện thoại. 

"Đừng mang đến đây nữa. Đồng nghiệp của tôi sẽ gọi salad cùng nhau."

"Cái đó không có dinh dưỡng." 

Du Niệm vội vàng nói.

"Còn gì nữa không?"

Có vẻ như Tiêu Mặc Tồn đã muốn rời đi.

Hôm nay Du Niệm tới đây tựa hồ cũng không có chuyện gì đặc biệt lớn lao muốn hoàn thành, vậy nên đành miễn cưỡng nhẹ nhàng hỏi.

"Anh có thể ngồi xuống một chút được không? Một chút thôi, em đứng mỏi chân rồi."

Dưới sự cầu xin với cương vị yếu thế như vậy, Tiêu Mặc Tồn không còn cách nào khác đành phải ép mình ở bên cạnh Du Niệm thêm độ hai phút nữa. Hai người bọn họ mỗi người ngồi một bên của chiếc ghế sofa dài, giữ một khoảng cách an toàn tuyệt đối.

"Vừa rồi Kevin nói anh dùng thuốc ngăn mùi, cái đó có nghĩa là gì?" 

Du Niệm hỏi.

Thuốc ngăn mùi có hai chức năng. Một là ngăn mùi pheromone trên cơ thể tùy ý phát tán, hai là làm suy yếu nồng độ pheromone mà người khác ngửi thấy. Nó có thể được Omega sử dụng để tự bảo vệ mình và có thể được sử dụng bởi Alpha để ngăn chặn việc giải phóng pheromone. 

Tuy nhiên, vì việc tiêm loại thuốc này vào tĩnh mạch sẽ gây ra đau đớn cực kỳ mãnh liệt dù là chỉ trong thời gian ngắn, vậy nên không những là Omega sẽ chọn miếng dán ngăn mùi, chắn ngang sau gáy vừa tiện lợi lại vừa rẻ hơn mà ngay cả Alpha cũng không sử dụng nó là lựa chọn đầu tiên của bản thân.

Là chồng của một Beta, Tiêu Mặc Tồn thực ra không cần phải sử dụng loại thuốc mạnh như vậy, bởi vì theo lẽ thường, trong cuộc sống của hắn sẽ không có bất kỳ nguồn pheromone nào có thể dễ dàng khiến hắn rơi vào trạng thái động dục.

"Tránh khỏi những rắc rối không cần thiết." 

Tiêu Mặc Tồn nhàn nhạt đáp.

"Nhưng em chưa từng thấy anh tiêm ở nhà. Anh dùng thuốc này bao lâu rồi?" 

Du Niệm hơi mở to hai mắt, tò mò nhìn Alpha của mình. Tuy rằng bọn họ không phải lúc nào cũng gặp nhau, nhưng cũng không tới nỗi chừng hai ba năm mới gặp một lần, trừ khi Tiêu Mặc Tồn cố ý không cho cậu nhìn thấy, lần nào cũng chỉ tiêm lúc còn ở công ty, hoặc là hắn chỉ mới bắt đầu sử dụng nó cách đây không lâu.

Tiêu Mặc Tồn trực tiếp né tránh câu trả lời.

 "Còn có chuyện gì sao?"

"Tử Ngọc thì sao?" Du Niệm lo lắng nhìn hắn. "Sao anh không nói cho em biết cậu ấy đã trở thành đồng nghiệp của anh?"

Nếu không hỏi ra nút thắt này trong lòng, e rằng cậu sẽ không thể sống được một ngày nào tốt đẹp.

"Ôn Tử Ngọc." Tiêu Mặc Tồn theo bản năng lặp lại cái tên này, mặt không biểu tình nói. "Bạn của cậu sao cậu lại cần tôi phải nói mới biết? Hơn nữa, khối lượng công việc còn nặng nề như vậy, ai biết cậu ta có thể trụ được bao nhiêu ngày?"

Tiêu Mặc Tồn hiếm khi nói nhiều hơn một hai lời với cậu, cảm giác ưu việt bẩm sinh của một Alpha trong giọng điệu vang lên, như thể công việc này chỉ phù hợp với những người vượt trội về thể chất và tinh thần. 

Du Niệm không còn cảm thấy có gì không ổn, liền khẽ mỉm cười.

"Em biết anh là người có năng lực, nhưng Tử Ngọc cũng có thể chịu đựng được cực khổ đó."

Tiêu Mặc Tồn nghe vào tai, hiếm thấy không mở miệng nói chuyện mỉa mai.

Chiếc điện thoại di động trong tay hắn liên tục hiện lên những thông báo nhắc nhở tin nhắn mới, thúc giục hắn quay trở lại thế giới vật chất tiền bạc. Sau khi đứng dậy, hắn nhìn bữa tối rồi nói.

"Cái này cậu có thể mang về, sau này không cần phải mang nữa."

Tuy rằng là từ chối, trong lời nói cũng không có súng ống, chỉ là đơn giản từ chối bữa tối mà thôi, vậy mà Du Niệm đã cảm thấy vô cùng may mắn rồi. 

Cậu cũng đứng dậy, xách túi lên và bước lại gần chồng.

"Mặc Tồn, em làm như vậy có được tính là đối xử tốt với anh không?" 

Cậu nhìn người trước mặt, ôm lấy một tia hi vọng nhỏ bé.

Phương pháp được sử dụng không hề thông minh, cậu cũng không dùng quá nhiều thủ thuật, chỉ có thể cố gắng học cách đối xử tốt nhất với Alpha của mình.

Điều đáng tiếc là khi ném đồng xu xuống giếng ước nguyện, ít nhất người ta cũng có thể chờ để nhìn thấy nó rơi xuống đáy, vậy nhưng khi ném đồng xu xuống nước giếng, cái mà chúng ta chờ đợi hầu như sẽ không vọng lại bất kỳ âm thanh nào.

Tiêu Mặc Tồn lạnh lùng quay đầu nhìn cậu.

"Tôi nhớ rõ ngày đó không có đồng ý với cậu.

Trong một phút hoảng hốt, Du Niệm ngơ ngác quay trở lại buổi sáng hôm đó, khi chính mình cầu xin hắn thử thêm một lần, nghe hắn hỏi ngược lại.

"Cố gắng ba năm còn chưa đủ sao?"

Sau khi để lại những lời này, Tiêu Mặc Tồn đã quay trở lại phòng ngủ. 

Bóng người trước mặt dần dần trùng lặp với ngày hôm đó, thân ảnh từng bước biến mất trước mặt cậu.

Xem ra, nỗ lực của ngày hôm nay lại thất bại, nhưng may mắn thay, Du Niệm nghĩ mình vẫn còn có biện pháp khác.

Sau đó, cậu đi qua cánh cửa mà cậu đã đi vào lúc đến đây, kỳ thực đây cũng không phải là con đường gần ga nối liền với ga tàu điện ngầm nhất, nhưng đáng tiếc là không có ai nói cho cậu biết cả.

Trên tầng mười hai của tòa nhà C, hướng phía nam của cửa sổ sát đất, có một bóng người vẫn đứng im bên cạnh đó. Hắn đã đứng rất lâu, nhìn bóng dáng gầy gò bước đi trên đường lớn của người bên dưới mà không nói một lời nào.

"Đàn anh, làm sao vậy?"

Ôn Tử Ngọc không biết đã đi tới từ lúc nào, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn ra ngoài. 

"Không có gì." Tiêu Mặc Tồn không muốn cùng người khác nhiều lời, giây tiếp theo liền xoay người. "Nhìn một người nhàm chán."

"Nhàm chán sao?" Ôn Tử Ngọc cầm trong tay bản thảo đầu tiên của hồ sơ mời thầu, mỉm cười đưa cho hắn. "Còn chán hơn những thứ kém cỏi do người trong văn phòng nhỏ này tạo ra sao?"

Tiêu Mặc Tồn liếc nhìn bộ hồ sơ một cái. 

"Rất nhàm chán, nhàm chán đến mức phải lãng phí thời gian trên người tôi."

Hoàn chương 8

Editor: Hay đăng một phát hết truyện luôn chòi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo