Chương 13 Cái gọi là tù nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Du Niệm không nghĩ tới hắn sẽ mở miệng hỏi cái này, đại khái cho rằng chính mình ngu ngốc đến mức còn có thể để cho con mèo mình đã nuôi hai năm của mình cào đi.

"Ừm." 

Cậu gật gật đầu, cụp mắt xuống không dám nhìn Tiêu Mặc Tồn. Nếu như có thể, cậu thực sự muốn bịt tai lại để tránh phải nghe thấy bất kỳ lời nhận xét mỉa mai vô tình nào như thế trong lúc chán nản này.

"Bị mèo cào chảy máu, còn nói muốn đi tìm mèo?" Tiêu Mặc Tồn dứt khoát lại đơn giản đem tắt đi đèn pin trong tay, xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm một mảnh. "Cậu là không có đầu óc hay là cậu mất trí rồi?"

Bởi vì không có ánh sáng, Du Niệm nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể nghe được vẻ nghiêm túc trong giọng điệu của hắn, tim đập lên thình thịch.

"Anh không thích nó sao? Thực ra đó không phải vấn đề của nó. Nó sợ em, là em hù đến nó, nó không phải cố ý cào em. Chúng ta có thể tìm nó về hay không Mặc Tồn?"

Cậu ở trong màn đêm, vừa cố chấp vừa bướng bỉnh nhìn chồng, mong đối phương có thể rủ lòng thương xót.

Ngược lại là Tiêu Mặc Tồn ẩn mình trong bóng tối.

"Nó tự mình chạy, không liên quan gì đến việc tôi có thích hay không."

Trong lời nói có một khoảng trống, Du Niệm khơi dậy hy vọng. Có lẽ chỉ cần tìm được Bánh Bao, nó sẽ được phép tiếp tục sống ở trong nhà.

Cậu lập tức tiến lên nắm lấy cổ tay Tiêu Mặc Tồn.

"Anh vẫn thích nó, đúng không... Em hứa sau này sẽ cẩn thận hơn, nó tuyệt đối sẽ không bao giờ cào anh bị thương!"

Vậy mà không ngờ Tiêu Mặc Tồn bỗng nhiên trở nên căng thẳng, thân thể lùi lại nửa bước, giọng nói lộ ra âm điều đầy xa cách, lạnh tới thấy xương.

"Buông tay."

Cổ họng Du Niệm nghẹn lại, vô thức nắm chặt hơn không buông.

"Anh có thể suy nghĩ thêm chút được không? Dù sao Bánh Bao cũng đã ở bên chúng ta hơn hai năm--"

"Tôi bảo cậu buông tay!"

Giây tiếp theo, tay Du Niệm bị hất ra với một lực mạnh đến nỗi cả người cậu đều bị hất nghiêng sang bên phải, loạng choạng hai bước mới miễn cưỡng có thể đứng yên.

"Anh..." Du Niệm không thể tin quay đầu trở lại nhìn chồng mình, đồng tử co lại nhanh chóng sau khi bị dọa sợ. "Sao anh lại tức giận như vậy?"

Tiêu Mặc Tồn mà cậu biết, Alpha của cậu, từ đầu đến cuối quả thực không phải là một người hiền lành, nhưng mà chắc chắn hắn cũng không phải là loại... bạo lực và ngang ngược vô lý như bây giờ. Cậu thậm chí còn có cảm giác sẽ bị tổn hại về cả thể xác, điều này là thứ vô cùng xa lạ.

Im lặng chừng một giây, sắc mặt Tiêu Mặc Tồn chìm vào tối đen.

"Pheromone rỉ ra từ vết thương của cậu, tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra."

Nếu trước Tiêu Mặc Tồn có một chiếc mặt nạ phòng độc, cậu tin Tiêu Mặc Tồn nhất định sẽ đeo nó vào mà không chút do dự.

Biểu cảm trên mặt Du Niệm nhất thời cứng đờ, ngay cả thần sắc bi thương cũng biến mất hoàn toàn, trong phút chốc mất đi hết thảy sinh động.

Hóa ra đó vẫn là vấn đề về pheromone. Việc vết thương chảy máu không quan trọng, mà quan trọng là máu đã tiết ra pheromone gây khó chịu.

Đây chính là nguyên nhân khiến đối phương đột nhiên tức giận. 

Nghe có vẻ nực cười nhưng Tiêu Mặc Tồn lại vô cùng bất an, lúc nào cũng coi cậu như một loại tai họa ngầm lúc nào cũng có thể ập tới.

Bóng cây xoay tròn lắc lư, bóng người cô đơn lẻ loi, làm sao cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của hai người.

Trong lòng Du Niệm từng chút một trầm xuống, lông mi rũ nhẹ, cố ý lại thức thời mà lùi về phía sau hai bước. Cậu vội vàng đi ra ngoài, trên người không mang theo khăn giấy, cậu suy nghĩ một lúc, kéo góc áo qua chậm rãi lau mu bàn tay bị thương của mình, vừa lau vừa nói.

"Em xin lỗi, em lại để cho anh ngửi thấy mùi hương mà anh kinh tởm nhất."

Khi một vết thương mới được hình thành mà lại bị ma sát như vậy, cho dù lực không mạnh cũng không có lý do gì mà không đau. Vậy nhưng Du Niệm buộc mình không lên tiếng, cúi đầu cẩn thận lau sạch vết máu xung quanh vết thương, mặc dù vết thương đã khô từ lâu.

"Được rồi, lau sạch cũng có thể ngửi được." Tiêu Mặc Tồn trầm giọng ngăn cản, ý tứ không gần không xa. "Không cần thiết giả vờ giả vịt."

Một câu nói nữa làm động tác của cậu đóng băng hoàn toàn. Du Niệm nhẹ nhàng cắn môi.

"Được, em không lai nữa." Chuyển chủ đề, cậu kiên trì nói. "Nhưng em sẽ tiếp tục đi tìm Bánh Bao, nếu anh không muốn giúp thì quên đi."

"Chậc." Tiêu Mặc Tồn nhịn không được nhíu mày. "Tôi đã nói đừng tìm nữa. Nghe không hiểu sao?"

"Nhưng Bánh Bao..."

"Bánh Bao, Bánh Bao, ngoài hai chữ này cậu còn có thể nói cái gì sao?!" Biểu tình trên mặt Tiêu Mặc Tồn càng bức bối. "Nếu khẩn trương như vậy, sao lại quên khóa cửa sổ?"

"Em--"

Du Niệm bị hắn khiển trách đến không còn lời nào để nói, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, đứng ngây ngốc một lúc lâu như đứa ngốc mới dần lấy lại bình tĩnh, kiên quyết bướng bỉnh lắc đầu.

"Không được, sau tối nay sẽ khó tìm được nó. EM phải nhanh lên."

"Du Niệm, cậu——!"

Tiêu Mặc Tồn nhìn chằm chằm Du Niệm, trong mắt sâu thẳm tràn đầy cảm xúc phức tạp, nhưng tựa hồ lại có chút lực bất tòng tâm. Hai người cứ thế  im lặng đối mặt nhau, Du Niệm nắm chặt nắm đấm, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, có ảo giác chính mình là đang đứng trước một cái núi lửa nguy hiểm.

Ngay lúc đang do dự không biết nên quay người bỏ đi hay tiếp tục đứng yên, Alpha trước mặt cậu đột nhiên hít một hơi thật sâu, sải bước về phía trước, bất ngờ nâng Du Niệm lên vai.

"A!"

Thế giới trong giây lát quay cuồng, Du Niệm bị treo trên vai trái của Tiêu Mặc Tồn trong tư thế cúi đầu, hai chân bị một cánh tay vững chãi ôm chặt, đầu vang lên một tiếng nổ lớn.

"Mặc Tồn anh đang làm gì vậy?!"

Cậu cảm nhận được lồng ngực của Tiêu Mặc Tồn phập phồng lên xuống hai lần, thô bạo lại tùy ý nhấc eo cậu lên cao hơn.

"Anh đưa em đi đâu vậy? Thả em xuống, em sẽ tự đi!"

"Mặc Tồn, Mặc Tồn!"

Dù có gọi cỡ nào, Tiêu Mặc Tồn vẫn giữ im lặng. Alpha cao một mét tám sáu dễ dàng bế Du Niệm gọn ơ trên tay như bế một loại thú cưng trong nhà, sau đó thì hắn bước nhanh về phía khu bắc bằng chính đôi chân dài của mình.

Đầu Du Niệm rũ xuống tựa vào lưng hắn, mũi thỉnh thoảng lại chạm vào hắn, chỉ trong vòng nửa phút, máu chảy xuống đầu cậu trở nên tắc nghẽn, khó chịu đến mức không phát ra nổi lời nào.

Trước đây cậu chưa bao giờ thử qua kiểu được mang đi khắp nơi như bao tải như thế này, vậy mà bây giờ thậm chí đến việc vùng vẫy cậu còn không dám. Cậu dùng hai tay ôm chặt chiếc áo khoác trên lưng Tiêu Mặc Tồn, không cần đối phương dặn cũng biết bé ngoan khép lại hai chân không nhúc nhích làm loạn, để tránh khỏi việc lỡ may Alpha buông lỏng tay thì đầu cậu sẽ hướng xuống đất đập mạnh.

Cách đó không xa hình như có người dắt xe đẩy đi ngang qua, từ góc nhìn của Du Niệm, cậu chỉ có thể nhìn thấy đứa bé tò mò ngồi trong xe và người phụ nữ đang đẩy xe với tốc độ càng lúc càng chậm hơn. 

Vậy mà Tiêu Mặc Tồn không hề bị ảnh hưởng chút nào, bước chân hắn nhanh đến mức có cảm giác như môt người đang chạy. Du Niệm trực tiếp đem mắt nhắm lại, không dám tưởng tượng ra cảnh người khác sẽ nghĩ gì về mình.

Cậu cảm thấy đầu óc choáng váng trong vài phút, không khí mà bản thân ngửi thấy ở mũi chuyển từ trong lành, sang ẩm ướt, rồi có xen lẫn mùi xăng. 

Đợi đến khi mở mắt ra, cậu thấy mình đã đến bị mang tới hầm để xe. Tiêu Mặc Tồn đã dừng chân, thả tay trái ra mở cửa sau, cuối cùng  là tống Du Niệm vào.

"Vào trong." 

Hắn nhét Du Niệm vào buồng sau của xe mà không để ý đến lời cự tuyệt của cậu.

"Sao lại muốn ngồi xe? Đừng đẩy em..."

"Chúng ta rốt cục là đang đi đâu?!"

Tiêu Mặc Tồn thờ ơ liếc nhìn Du Niệm đang kinh ngạc một cái, rồi đóng sầm cửa xe lại trèo lên ghế lái khởi động động cơ.

——

Trên đường cái, bên trong xe.

Toàn bộ cửa kính bốn bên xe đều được hạ xuống thấp nhất, gió đêm cuốn bụi từ đường vào trong xe khiến tóc tai cũng bị thổi tới hỗn loạn.

"Mặc Tồn..." Du Niệm cố gắng thử nói chuyện với người ngồi trên ghế lái lần thứ tám. "Anh có thể nói cho em biết anh đưa em đi đâu không?"

Sau khi bị ném lên xe, cậu đã luôn cố gắng suy nghĩ nhưng lại không thể nghĩ ra đích đến của hai người bọn họ là ở đâu. Nhưng dù cho cậu có hỏi đến thế nào, Tiêu Mặc Tồn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không đáp lại cậu, rõ rõ ràng ràng mà biểu lộ ra chính mình đang tức giận.

Nhưng Du Niệm hoàn toàn không hiểu hắn đang tức giận cái gì, là hắn tức giận mình không nghe lời mà cứ nhất quyết phải đi tìm Bánh Bao hay sao? Hay đơn giản chỉ là do vết thương trên mu bàn tay khiến pheromone tràn ra ngoài?

Gió trong xe nguyên bản đã rất ồn ào, vậy mà Tiêu Mặc Tồn còn lái xe với tốc độ nhanh, bấm còi inh ỏi khi thấy có người chuyển làn, làm cho cả cái xe giống như một kho đạn di động, hơn hai mươi phút sau rốt cục cũng chịu dừng lại trước cửa một tòa kiến trúc sáng đèn.

Là bệnh viện trung tâm.

Nhìn những chữ được chiếu sáng trên nóc tòa nhà chính của bệnh viện, tim Du Niệm trong phút chốc đập lên thình thịch. 

Bệnh viện trung tâm là nơi đã gửi báo cáo tuyến thể cho Tiêu Mặc Tồn. Mặc dù không phải là nơi gần nhất với tiểu khu, thế nhưng là nơi có công nghệ nổi tiếng là tốt, đặc biệt là về thay thế tuyến thể, tước bỏ tuyến thể hoặc là giải trừ ký hiệu, hầu như chỉ toàn là các chuyên gia đứng ở vị trí hàng đầu quốc gia.

Cậu vô cùng căng thẳng, cơ thể đều cương cứng bất động, gần như không dám đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Xuống." Tiêu Mặc Tồn đột nhiên cắt đứt luồng suy nghĩ hỗn loạn của cậu.

"Em?" Du Niệm kinh hãi nhìn gương mặt tức giận phản chiếu từ trong gương chiếu hậu. "Em không có sinh bệnh, không cần đến bệnh viện..."

Sau một tiếng cạch, tất cả các cửa đều được mở khóa, Tiêu Mặc Tồn buồn bực xoa xoa cằm.

"Đến phòng khám tiêm phòng rồi tự bắt taxi về nhà."

Tiêm phòng? Sự sợ hãi trong mắt Du Niệm lập tức chuyển thành kinh ngạc.

"Còn không xuống?" Tiêu Mặc Tồn lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, sau đó mở hộc tủ phía trước xe lấy ra mấy tờ tiền - Có lẽ nó đã được ném vào đó một cách ngẫu nhiên.

Đầu hắn không quay lại, trực tiếp đưa tay ra sau đầu đưa về phía Du Niệm.

Du Niệm sửng sốt lưỡng lự chừng hai giây, sau đó đẩy tay hắn về.

"Em có thể dùng điện thoại di động gọi taxi, không cần tiền mặt."

Tiêu Mặc Tồn lại nhìn qua gương chiếu hậu.

"Chỉ có thể dùng tiền mặt để đăng ký. Đây là kiến thức thông thường."

"Em quên mất." 

Du Niệm lập tức xấu hổ.

"Nhanh lên, tôi còn có việc." 

Tiêu Mặc Tồn thúc giục.

"Nhưng mà Bánh Bao——"

"Cậu còn dám nhắc tới hai chữ này thử xem."

"Mặc Tồn, anh không thể như thế độc đoán..." Du Niệm dũng cảm nói ra. "Cho dù anh không thích, cũng không thể thay em quyết định được, đối với em nó rất là quan trọng."

Bên trong xe nghênh đón một lúc im lặng. Giây tiếp theo, một lượng pheromone Alpha đột ngột bùng nổ, kích phát tràn ngập từng ngóc ngách và kẽ hơn trong không gian.

Mạnh mẽ, dã man và tàn bạo, giống như một cơn bão đi qua, cuốn đi mọi sự bình yên trong chốc lát.

Tiêu Mặc Tồn đã dùng cách đơn giản và trực tiếp nhất để thông báo cho Du Niệm biết hắn đã cực kỳ không vui như thế nào, đồng thời khiến cho Du Niệm nhất định phải phục tùng dưới sự chỉ thị của hắn.

"Ai nha?!"

"Ai lại vô đạo đức như vậy?!"

Những người đi bộ xung quanh bịt mũi chạy tán loạn giống như bị kích thích, từ xa trong xe vẫn còn có thể nghe thấy tiếng chửi bới vang vọng của họ.

Sau một tiếng động nhẹ, cửa sổ xe tất cả lại đóng lại. Tiêu Mặc Tồn coi như là vẫn giữ được tỉnh táo và chủ động cách ly nồng độ pheromone quá cao của mình với thế giới bên ngoài.

Không may cho Du Niệm ngồi ở ghế sau thì đã như mất hết sức lực để phản kháng. Cậu tựa đầu vào lưng ghế, há miệng thở dốc giống như cá mắc cạn. Cậu cảm thấy buồn nôn và khó chịu từ cơn đến tận bụng, gần như có ảo giác mình đã rơi xuống vực sâu, tốn công tốn sức mà hô hấp.

Trong một lúc lâu, có lẽ là vài phút, âm thanh duy nhất trong xe là tiếng thở dốc của cậu. Cậu không dám cầu xin lòng thương xót nữa, chỉ có thể chịu đựng sự sỉ nhục pheromone từ Alpha một mình. 

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước là chồng cậu không hề có một chút nào là không đành lòng, thậm chí còn không thèm nhìn lấy cậu một cái, chỉ ngồi im lặng chờ cậu rời đi.

Một lúc lâu qua đi, cậu mới tìm lại được sức lực của mình, đẩy cửa bước xuống xe. Đi được vài bước, cậu quay đầu nhìn lại về vị trí đỗ xe, chỉ thấy Tiêu Mặc Tồn đang đặt hai tay trên vô lăng, chăm chăm nhìn thẳng về phía trước, như muốn lùi xe, chứ không hề bố thí cho cậu bất kỳ cái nhìn nào.

Sự khó chịu về thể chất được cải thiện đáng kể khi nguồn pheromone biến mất, nhưng trái tim hoàn toàn đã bị bao vây bởi một cảm giác thất vọng mạnh mẽ. Sự biến mất của Bánh Bao và sự ngang ngược của Tiêu Mặc Tồn, toàn bộ đều làm cho cậu cảm thấy bất lực. 

Cuộc sống của cậu càng ngày càng xuống dốc, hôm nay lại càng trở nên tồi tệ hơn hôm qua, gần như đến mức cậu cũng không thể tự lừa dối mình được nữa.

Khởi nguồn của pheromone cũng là khởi nguồn gốc cho nỗi đau của cậu. 

Đó chính là người mà cậu đã dày công lưu tâm để ý, Alpha của cậu.

Hắn không biết yêu một cách dịu dàng, và hắn không hiểu cách sống của thế gian. Hắn muốn cùng cậu trải qua cuộc sống của hai người giống như một bãi chiến trường, chém giết quyết liệt và gầm thét rung trời. 

Mà cậu là kẻ thù của hắn, sau đó cũng là tù nhân hắn, cuộc sống này nằm trong tay hắn, và cậu cũng có thể sẽ chết bất cứ lúc nào nếu có chuyện gì xảy ra mà không thuận theo ý hắn.

Hoàn chương 13

Editor: Lúc edit tới cái kết tự nhiên thấy buồn quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo