Chương 14: Tấm màn mở ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Trên đường trở về, trong xe chỉ có một người nên tự nhiên trở  yên tĩnh.

Tiêu Mặc Tồn sẽ không có giống như Du Niệm tự nói chuyện một mình, lại càng không muốn nghe đài radio phát thanh buổi tối nhàm chán. Hắn chỉ muốn lái xe yên tĩnh một mình.

Nhưng cho dù có thế nào thì tâm trạng của hắn cũng không thể bình tĩnh lại được, hắn phải thừa nhận rằng bản thân cảm thấy hơi hối hận vì việc mình vừa làm.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn trút giận lên Du Niệm. Vừa lúc mới đầu họ cãi nhau, hắn chưa một lần cảm thấy hối hận, nhưng cho đến một ngày nọ cách đây chừng một năm.

Lần đó hắn vừa mới ký hiệu qua Du Niệm, còn chưa kịp ngửi thấy mùi pheromone thì hai người đã bắt đầu cãi nhau trong phòng khách. Nói là cãi nhau, nhưng thực ra chỉ là hắn đơn phương mất bình tĩnh với Du Niệm mà thôi. 

Âm thanh càng ngày càng lớn hơn, hắn bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế sofa, trong đầu chợt xuất hiện một cảm giác nặng nề không thể kiểm soát được.

Hắn muốn nhấc chân đá Du Niệm, đá mạnh vào cơ thể mềm mại của cậu, đá cho đến mức thịt rách da tan, như vậy mới có thể bình tĩnh lại.

Ngọn lửa không tên này lập tức bùng lên như que diêm đánh vào giấy phốt pho, may mắn thay, nó chỉ cháy trong thời gian ngắn, ngay cả Du Niệm cũng không phát hiện ra suy nghĩ điên cuồng này của hắn, vì chỉ hai ba giây sau đã bị khống chế lại.

Vậy nhưng hai ba giây này thôi, cũng đủ khiến hắn phải sợ hãi. Hắn đang làm gì thế này? Muốn đánh Du Niệm sao? Hắn điên rồi?

Ngày hôm đó, Du Niệm cũng nhìn hắn với vẻ sợ hãi và nhẫn nhịn giống y hệt hôm nay, không dám tùy tiện thốt ra bất cứ một lời nào.

Từ đó về sau, cứ mỗi lần cãi nhau, hắn đều cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình, không cho phép mình tùy tiện mắng mỏ Du Niệm hay làm điều gì quá đáng với Du Niệm, thế nhưng hắn thực sự không phải là chân chính có thể kiềm chế được hoàn toàn.

Giống như dòng nước chảy ào ào sau cơn mưa lớn, trôi ra thành lũ quét, hắn chỉ muốn nổi giận với Du Niệm, mỗi ngày trôi qua mỗi lúc càng nghiêm trọng hơn.

Tình yêu càng mãnh liệt thì ngọn lửa trong trái tim càng mạnh mẽ.

Hắn không hiểu rõ là tại sao, có lẽ giống như người ta vẫn hay nói, hắn là một đứa con hoang, có mẹ sinh nhưng không có mẹ dưỡng, dù cho có đọc bao nhiêu sách hay dù quần áo mặc lên trên người có đắt tiền đến đâu thì hắn cũng không thể giấu được sự nghèo khó túng quẩn trời sinh của mình. 

Hắn thô lỗ và ít học, thậm chí còn la mắng và chì chiết những người thân thiết với mình. hắn sẽ không bao giờ sống được cuộc sống yên bình như Du Niệm và Du Viễn. 

Đó là thói quen sống trong nhung lụa từ nhỏ, được nuông chiều và vô ưu vô lo mới có thể hình thành, thế nên Tiêu Mặc Tồn mới cho rằng mình không bao giờ có thể sở hữu được nó.

Hắn không nghĩ điều đó là không công bằng, nhưng hắn hiểu được rõ ràng rằng, sự chênh lệch đó xa như eo sông với vịnh hẹp, cả đời một con kiến ​​cũng khó có thể vượt qua được. 

Đối với Du Niệm của trước đây, tiền tiêu không bao giờ đủ, không cần lo lắng chuyện gì, có rất nhiều giải pháp. Còn bản thân hắn thì khác. Hắn phải làm việc, phải trông coi cửa tiệm, phải học tập, và phải cảnh giác như một con sói trước mọi nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh mình, sau đó còn muốn dành thời gian để nghĩ về Du Niệm.

Đúng vậy, trong cuộc sống căng thẳng và dồn nén của hắn, dù muốn hay không muốn, hắn vẫn sẽ dành chút thời gian để nhớ về Du Niệm. Đây là một bí mật mà hắn chưa từng cho ai biết.

Hắn lựa chọn không nói cho Du Niệm, từ trước đến bây giờ, bởi vì có nói ra, cũng vô dụng. 

Trước đây, hắn là một thằng nhóc nghèo, cố gắng hết sức để bắt kịp và bấu víu lấy một thiếu gia nhà giàu. Hắn chẳng có gì hơn, ngoài pheromone với nồng độ cao nhất. Dù lời nói của hắn có chân thành hơn lời cầu nguyện trong nhà thờ, hẳn là cũng sẽ không có ai chịu tin. 

Hắn muốn ở bên Du Niệm, một Beta, chỉ vì hắn thích người ấy. Nhưng bây giờ đây, hắn lại trở thành một tên khốn nạn chỉ biết dựa vào pheromone của bản thân để làm bất cứ điều gì mình muốn, một trăm phần trăm chỉ nói về những từ ngữ lỗi thời và ngụy biện.

Nếu cậu dùng pheromone để làm tổn thương tôi, vậy tôi cũng sẽ dùng pheromone để làm tổn thương cậu, nghe có vẻ công bằng phải không? Dù chúng ta có làm địch bị thương một nghìn và mất tám trăm cho mình, chúng ta cũng không thể làm được gì khác, thà là cả hai bên đều tổn thất. Ai đã bảo số phận lại trêu đùa nhau đến như vậy?

Nghĩ đi nghĩ lại đã đi quá xa chủ đề, Tiêu Mặc Tồn đem suy nghĩ của mình kéo về chuyện xảy ra tối nay. Hắn đỗ xe bên đường và bấm số điện thoại của một người bạn.

"Này."

Bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông khác, chỉ ba giây sau anh ta đã nhấc máy, có phần nghi hoặc mà hỏi. 

"Tiêu Mặc Tồn? Nghĩ cái gì mà gọi cho tôi? Nhớ tôi à?"

Chiếc xe lóe lên hai lần, chiếu sáng hàng cây phía trước.

"Chí Tiệp, đang trực ban đúng không?"

"Ừ, tuần này, thứ hai, tư, sáu đều trực hết. Cậu đi viện à?"

Người nói là một người bạn mà Tiêu Mặc Tồn đã gặp trong thời gian ở nước ngoài. 

Lúc đó đối phương là một du khách ba lô, hắn thì là một hướng dẫn viên du lịch nói tiếng Trung được thuê bởi một nhóm du lịch, loại không có chứng chỉ. Hai người gặp nhau tại một địa điểm danh lam thắng cảnh. 

Sau khi gặp gỡ trò chuyện ăn ý, cả hai đã cùng nhau trao đổi số điện thoại, kế tiếp thì mất liên lạc một thời gian, mãi tới năm trước mới có cơ hội gặp lại nhau ở tại Bệnh viện trung tâm Lạc Thành. 

Sau đó, họ thường xuyên liên lạc với nhau vì vấn đề tuyến thể, dần dần cũng trở thành bạn thân.

"Không phải tôi, là Beta của tôi." Tiêu Mặc Tồn dừng một chút. "Du Niệm."

Chu Chí Tiệp vội vàng hồi tưởng lại chuyện tìm tuyến thể tương xứng, thu liễm lại giọng nói tản mạn của mình.

"Cậu ấy sao thế? Tuyến thể gốc có vấn đề sao?"

"Không." Tiêu Mặc Tồn đưa mắt nhìn thân cây trước xe, chậm rãi nói. "Cậu ấy bị mèo cào, đi tiêm phòng ở chỗ cậu. Cậu tranh thủ qua xem chút."

Chu Chí Tiệp sửng sốt hai giây, sau đó ở hành lang khoa nội trú bắt đầu lớn tiếng mắng người.

"Tiêu Mặc Tồn, cậu càng ngày càng quá đáng! Chúng ta bèo nước gặp nhau vô tình biết nhau coi như tôi xui xẻo. Tôi nhận, trước đó lại giúp cậu tìm tuyến thể ghép nối coi như là lương tâm thầy thuốc, tôi nhận nốt. Nhưng mà Du Niệm bị mèo cào, cậu còn dám kêu tôi tới xem xem? Cậu nghĩ tôi rảnh há?? Tôi đây còn cả tá giường để kiểm tra, không đi không đi!"

Tiêu Mặc Tồn đưa điện thoại ra xa một chút, vẻ mặt không thay đổi nhìn đồng hồ.

"Cậu đến đó ngay đi. Cậu ấy đã đến từ mười lăm phút trước rồi, chắc bây giờ cũng bốc số đăng ký xong. Tìm thấy cũng không cần bắt chuyện với cậu ấy, không tìm được thì gọi cho tôi."

"Con mẹ nó cậu-"

"Kính nhờ cậu, Chí Tiệp." 

Tiêu Mặc Tồn thấp giọng nói.

"Mẹ kiếp..." Chu Chí Tiệp tắt lửa. "Kiếp trước tôi nợ cậu." 

Tiêu Mặc Tồn bất động thanh sắc, bình tĩnh cong môi. 

"Nếu cậu lo lắng cho Du Niệm như vậy, tại sao cậu không cùng đi tiêm với cậu ấy?"

"Tôi có việc gấp phải làm, phải về ngay."

"Gấp hơn việc Du Niệm bị mèo cào sao?"

Tiêu Mặc Tồn suy nghĩ một chút.

"Cậu ấy lo."

Hắn nói chuyện luôn luôn nói ngắn gọn như vậy, không quan tâm đối phương căn bản nghe có hiểu hay không, Chu Chí Tiệp ngạc nhiên phát hiện mình vậy mà đã sớm tập thành thói quen rồi.

"Quên đi, tôi không hiểu cũng không muốn hiểu luôn... Một vấn đề cuối cùng, tôi không biết bộ dáng Du Niệm như thế nào, làm sao có thể tìm được người?"

"Tôi có ảnh, giờ gửi cho cậu."

Sau khi bật màn hình bên ngoài, Tiêu Mặc Tồn mở ra album ảnh và nhanh chóng tìm thấy mục tiêu trong số rất ít hình ảnh cổ phiếu. Sau khi đưa cho Chu Chí Tiệp, hắn cũng không nhìn lại nữa.

Đó là bức ảnh duy nhất được chụp giữa hắn và Du Niệm khi họ còn học đại học, một bức ảnh selfie trước Hồ Thiên Nga. 

Hắn đeo một chiếc túi đeo chéo vai mộc mạc, mái tóc chỉ dài hơn một centimet một chút, cơ thể không có gì nổi bật, ngoại trừ đường nét khuôn mặt tương đối khỏe khoắn. Bên cạnh hắn là Du Niệm, một Beta có nụ cười rạng rỡ và đôi mắt linh động, so với những chú chim trắng muốt duyên dáng vỗ cánh trên mặt hồ không hề kém cạnh, ngay từ cái nhìn đầu tiên liền có thể thấy ngay từ nhỏ cậu đã được nuôi dạy rất tốt.

Du Niệm vui vẻ như vậy, là ai đã khiến cậu ấy biến mất không còn?

Tiêu Mặc Tồn hỏi ra, trong lòng cũng im lặng không thể suy nghĩ được câu trả lời. hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để trục xuất nguồn năng lượng đang dồn nén trong cơ thể và mở miệng nói một cách khó khăn.

"Chí Tiệp."

"Hả?" 

Chu Chí Tiệp đang xem ảnh hắn gửi sang, nên không chú ý nghe hắn nói lắm.

"Nếu muốn kiềm chế bản thân khỏi mất bình tĩnh, có loại thuốc nào có thể dùng được không?"

"Kiềm chế tính khí?" Chu Chí Tiệp đầy bụng nghi hoặc, tất cả đều thể hiện qua giọng điệu của mình, âm cuối còn kéo dài rất lâu, "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Cho rằng tôi đây là đang học y học luyện tiên đan sao?"

"Tôi cũng nghĩ vậy." Tiêu Mặc Tồn thấp giọng nói. "Khó mà tìm được biện pháp."

Nghe ra được hắn không đúng lắm, Chu Chí Tiệp liền lên tiếng trấn an.

 "Không phải... Nói cho tôi biết, đến cùng là có chuyện gì đang xảy ra với cậu thế?"

"Không có gì."

"Không có gì, không có gì mà cậu khó chịu thành như vậy? Hôm nay là ngày đầu tôi biết cậu chắc, cho cậu hai phút, nói nhanh, nói xong tôi giúp cậu đi tìm Du Niệm."

Tiêu Mặc Tồn giơ tay trái lên xoa xoa đôi mắt nhức nhối, khó nhọc phân tích trái tim mình.

"Đôi khi tôi cảm thấy mình như một con chó điên."

Chu Chí Tiệp ở đầu bên kia điện thoại run lên, cảm giác mệt mỏi do làm ca đêm trong nháy mắt biến mất.

"Cậu nói cậu như cái gì cơ?"

"Như chó điên." Tiêu Mặc Tồn bất đắc dĩ cười cười. "Tùy ý tức giận, nhìn thấy ai cũng cắn. Cậu không nghĩ vậy sao?"

"Cậu..."

"Không cần an ủi tôi, tôi biết mình là dạng gì."

Trong mấy năm quen biết Tiêu Mặc Tồn, Chu Chí Tiệp chưa bao giờ thực sự thấy qua bộ dáng chân chính nổi nóng hay mất bình tĩnh của hắn, thế nhưng anh hoàn toàn biết rõ tính khí của Tiêu Mặc Tồn tệ đến mức như thế nào, bởi vì họ thường xuyên nói về Du Niệm.

Chu Chỉ Tiệp nghẹn họng hồi lâu không nói nên lời.

"Vậy cậu thay đổi đi..."

"Cậu cho rằng tôi chưa từng cố gắng sao? Nói nghe thì dễ." Tiêu Mặc Tồn hiếm khi tỏ ra cực kỳ thất vọng, hắn vĩnh viễn vẫn luôn ngẩng cao đầu. "Khi bắt đầu tức giận, đừng nói tới Dân Niệm, bản thân tôi đều không có cách nào ngừng lại. Đôi khi tôi có thứ gì đó trong tay, tôi chỉ muốn đập nát nó, trong phổi không biết từ đâu bùng lên một luồng khí, nóng như lửa vậy, luôn muốn hét vào mặt cậu ấy, hét ra rồi cảm giác tốt hơn nhiều."

Một cơn gió chợt thổi qua cửa sổ xe bên trái, mang theo chút lạnh lẽo, thổi bay lời nói của hắn tan ra thành từng mảnh. 

Những triệu chứng như vậy khi được người khác kể lại có thể bị nghi ngờ là cường điệu, nhưng từ miệng Tiêu Mặc Tồn nói ra, điều này chỉ có thể rằng tình hình đúng là đã rất tệ rồi. 

Trực giác nghề nghiệp khiến Chu Chí Tiệp mách bảo anh nói ra một câu.

"Có phải là do cậu quá căng thẳng, có lẽ là đang mắc chứng hưng cảm nhẹ chăng?"

Dễ tức giận, hay khó chịu, kích động và bốc đồng, thực sự là những triệu chứng của chứng hưng cảm, nhưng chúng cũng có thể đơn giản được hiểu chỉ là một loại tính khí xấu mà thôi. 

Bất quá, chứng hưng cảm cũng không phải là một vấn đề lớn lao gì, hơn nữa còn có cách để chữa trị thực sự cho nó, vì vậy hắn càng không cần phải chờ đợi một viên tiên đan. 

Chu Chí Tiệp không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh cùng lắm chỉ là đưa ra một ít suy đoán mà thôi.

Điều anh không biết là, Tiêu Mặc Tồn vốn dĩ đã biết được những gì anh đang nói, thông qua Internet trước đó rồi.

"Có lẽ." Tiêu Mặc Tồn không muốn trò chuyện thêm nữa "Có cơ hội lại nói chuyện sau, cậu đi tìm Du Niệm trước đi, tôi lo lắng cậu ấy sẽ không nghe lời tôi." 

Chu Chí Tiệp do dự một lát.

"Được rồi, tuần sau chúng ta tìm cơ hội gặp mặt, tôi sẽ đích thân giải thích với cậu."

Lúc cúp máy, một chiếc lá rơi từ trên cây rơi xuống vô tình rơi xuống mui xe phía trước, Tiêu Mặc Tồn đưa mắt nhìn thoáng qua, trong lòng nổi lên một chút bất an.

Mùa thu đã đến, một mùa nữa lại bắt đầu.

Hoàn chương 14

Editor: Buồn, cứ nghĩ tới cuộc đời anh Tồn là buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo