Chương 15: Trao cho anh sự dịu dàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Trời đã khuya, bệnh viện vẫn không thấy thưa bớt người, có lẽ trong cuộc đời xảy ra nhiều tai nạn hơn so với Du Niệm tưởng tượng.

Lúc tiêm phòng xong thì đã gần mười giờ đúng, cậu áng chừng số tiền mà Tiêu Mặc Tồn cho còn sót lại ở trong túi, sau đó mới đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra và gọi một chiếc taxi. 

Ngay khi vừa mới mở màn hình, một cái tin nhắn vừa mới nhận được vài phút trước liền hiện lên.

Là của Tiêu Mặc Tồn, vài từ ngữ không mang theo sắc thái cảm xúc, thậm chí còn không có nổi dấu chấm câu, nhưng nội dung lại nằm ngoài sự mong đợi của cậu.

"Nó tự quay lại."

Du Niệm hưng phấn, suýt chút nữa là hét lên trên đường. Tất nhiên điều này là đề cập đến Bánh Bao. Thật kỳ lạ khi Tiêu Mặc Tồn chủ động gửi tin nhắn cho cậu, nhưng điều càng kỳ lạ hơn nữa là Bánh Bao đã thực sự lại tự mình trở về nhà. 

Du Niệm sốt ruột bắt taxi phóng về nhà. Khi xuống xe bên dưới lầu, cậu vẫn còn có chút khó tin nổi.

Còn chưa kịp vào trong nhà, tiếng mèo kêu làm nũng đã truyền đến từ hành lang, trái tim vốn căng thẳng cả ngày của Du Niệm trong nháy mắt cũng lập tức thả lỏng. Cậu vội vàng đẩy cửa, rồi nhanh chóng đóng lại thật chặt, sau mới ngập ngừng thăm dò.

"Bánh Bao?"

Một tiếng meo từ xa xa đáp lại trả lời cậu.

Đổi lại dép đi trong nhà, cậu hưng phấn bước ra khỏi bệ để giày, nhìn thấy Bánh Bao đang ngoan ngoãn nằm trên ghế sô pha, thân mình cũng không hề bẩn thỉu chút xíu nào, chỉ có vẻ hơi yếu ớt, tựa hồ chơi đùa quá mệt mỏi. 

Cậu bước nhanh tới phía trước, mạnh mẽ ôm lấy chú thú cưng suýt bị mất của mình, nhéo vào thịt cổ của nó rồi nhấc lên.

"Sau này còn dám chạy nữa không?"

"Nếu còn làm vậy tao sẽ không tìm mày nữa đâu."

Trong miệng là giáo huấn, nhưng trên mặt lại là nụ cười tha thứ, hoàn toàn quên mất mình bị nó cào cho trầy xước.

"Meo--"

Bánh Bao kêu lên một tiếng yếu ớt, đôi mắt ướt đẫm nhìn cậu, liều mạng đẩy đầu về phía lồng ngực cậu.

Nhìn xem, ngay cả thú cưng trong nhà cũng biết một đạo lý: Du Niệm là người dễ dỗ nhất.

Sau khi bế con mèo lên, Du Niệm nhìn quanh phòng thì phát hiện cửa phòng ngủ chính đã đóng, nhưng ánh sáng từ khe hở phía dưới vẫn lọt ra ngoài, có vẻ như Tiêu Mặc Tồn đang ở nhà.

Hiệu quả cách âm của căn phòng còn lâu mới tốt đến thế, người chồng nghe thấy tiếng cậu về nhà, thế nhưng hắn đang từ chối ra ngoài để gặp và đón cậu. 

Nghĩ đến trải nghiệm khó chịu trên xe cách đây không lâu, Du Niệm vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Thấy chủ nhân đứng bất động, con mèo vẫn không bỏ cuộc.

"Meo."

Bánh Bao duỗi móng vuốt, chật vật bò lên trên cổ cậu, lông tơ bên ngoài vẫn còn mùi bùn đất.

Du Niệm cúi đầu đem nó dựng lên, hai chân của nó lập tức điên cuồng đá vào không trung vẫy vẫy.

"Mày tự mình trở về à?" 

Du Niệm đối với Bánh Bao làm ra khẩu hình miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, giống như đang thì thầm to nhỏ.

Đôi mắt xanh của Bánh Bao linh hoạt nhìn chung quanh đầy sinh động, cái đuôi dài màu nâu trắng vui vẻ đung đưa qua lại, nhìn sao cũng thấy giống như đang cố tình không muốn quan tâm lời cậu nói.

"Bố đưa con về phải không?"

Du Niệm lại bắt đầu diễn kịch câm, tay trái cầm tay nó, tay phải vuốt ve đuôi nó, vuốt từ trên xuống dưới.

Không chiếm được câu trả lời, cậu làm sao cũng không cam lòng.

Cậu cho rằng chính mình không ngốc, nhưng cậu không có đủ tự tin để hiểu được Tiêu Mặc Tồn.

Cốc cốc--

"Mặc Tồn, anh ngủ rồi à?" 

Cuối cùng cậu vẫn chọn gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, Tiêu Mặc Tồn đã thay bộ đồ âu phục ban chiều thành bộ đồ ngủ ở nhà, đứng đối diện với Du Niệm, đem mắt liếc nhìn vết thương trên tay cậu một cái.

"Chuyện gì?"

"Không có gì." Du Niệm một bên nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Bánh Bao, một bên dịu dàng mà nhìn người trước mặt, cẩn thận nói. "Làm sao mà anh mang nó về được?"

Người mà lúc bình thường còn từ chối ôm một con mèo sao có thể sẵn sàng bắt nó lại, mặc dù là gặp ở dưới lầu nhưng cũng không nhất định là cam tâm tình nguyên đưa nó về nhà phải không? Chưa kể, Bánh Bao còn không phải bé ngoan, ngoan ngoãn nghe lời hắn.

"Nó tự mình đợi ở cửa, tôi không mang." 

Tiêu Mặc Tồn nhàn nhạt nói.

"Thật sao..." 

Du Niệm cúi đầu nhìn Bánh Bao đang giả vờ ngoan ngoãn, không thể tưởng tượng được hình ảnh nó nghe lời nằm chờ Tiêu Mặc Tồn về mở cửa, rồi sau đó thì đi theo hắn vào nhà.

"Còn có việc sao?" 

Tiêu Mặc Tồn hỏi.

Du Niệm đưa mắt tới, nhìn thấy một chiếc laptop đặt trên mặt bàn gỗ sồi, màn hình còn đang bật sáng. Ngoài tách cà phê, còn có một chiếc máy in tại nhà, cứ vài giây lại phun ra một tờ giấy.

Kỳ thật Tiêu Mặc Tồn không hề lừa dối cậu, hắn quả thực rất bận rộn.

Trong miệng không còn thốt ra những câu hỏi thừa thãi nữa, Du Niệm chỉ có thể nói.

"Không nói nữa, anh cứ bận tiếp đi."

Ánh mắt Tiêu Mặc Tồn dừng lại trên mặt cậu trong nháy mắt rồi đưa tay đóng cửa lại. Vào thời điểm căn phòng sắp đóng lại, Du Niệm đột nhiên một lần nữa đưa tay ra ngăn cản lại.

"Anh đi ngủ sớm chút, đừng làm việc quá muộn, công việc vốn là sẽ không bao giờ hoàn thành."

Cậu biết thừa chính mình lại nói ra những điều không cần thiết, nhưng lại nhịn không được xúc động, chỉ cần Tiêu Mặc Tồn đối với cậu để lộ ra một chút chút nhỏ xíu ân cần, cậu liền muốn thể hiện hết sự quan tâm trên cơ thể mình, không chút dè dặt nào trao cho đối phương.

Tiêu Mặc Tồn im lặng nhìn cậu mà không nói tiếng nào.

Một lúc sau, Du Niệm rũ mắt xuống.

"Ngủ ngon."

Cánh cửa vang lên tiếng đóng lại, nhưng mà không có tiếng đáp lại lời chúc ngủ ngon. Mà điều này đại biểu cho hai luồng ý nghĩa: Một là không có phản hồi tốt, hai là không có phản hồi xấu. 

Vẻ mặt không tõ rõ ý kiến trước giờ của Tiêu Mặc Tồn luôn thể hiện cảm xúc bình tĩnh và ôn hòa, vậy thôi mà đã đủ khiến Du Niệm cảm thấy biết ơn trời đất.

Cậu chưa bao giờ mong đợi sẽ nhận được những lời phản hồi "chúc ngủ ngon" hay tương tự như thế.

——

Sau khi tắm gội sạch sẽ cho Bánh Bao, thổi khô lông, sau đó chính mình cũng đi tắm lại thêm lần nữa thì kim giờ cũng đã điểm mười hai giờ.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Mặc Tồn không mở cửa, không đi lại, cũng không tắt đèn. Mỗi lần đi ngang qua cửa phòng ngủ chính, Du Niệm đều trầm ngâm nhìn qua. Cậu nghĩ, dù chỉ một lần cũng được, chồng cậu có thể mở cửa bước ra ngoài, cậu sẽ rất rất muốn được gặp hắn.

Nhưng ngày mai cậu phải đi làm, không thể nào thức lâu được nữa, huống chi Tiêu Mặc Tồn có thể sẽ không xuất hiện. 

Khi đi ngang qua lần cuối, cậu chợt nhận thấy sàn nhà vẫn như cũ, y như lúc tối mình đã dẫm lên, bẩn vô cùng, vậy nên liền quay người đi lấy dụng cụ lau chùi tới dọn dẹp.

Vốn dĩ cậu đã quyết tâm sẽ hủy hoại góc nhỏ của thế giới này, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu liền không đành lòng, chung quy vẫn phải đem chúng nó xử lý sạch sành sanh mới có thể ngủ yên.

Phòng khách yên tĩnh không hề có một tiếng động, Du Niệm không muốn bật máy hút bụi, liền trực tiếp ngồi xổm xuống dùng khăn lau lau sạch sàn nhà. May mắn thay, trên mặt đất không có nhiều bùn, còn không quá mười phút đã khôi phục sạch sẽ trở lại.

Bánh Bao luôn thích chơi đùa ở những chỗ có bùn trong vườn.

Lúc vứt khăn ướt đã qua sử dụng trong tay vào thùng rác, ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Du Niệm.

Cậu ngừng động tác lại, đứng đó và quay lại nhìn chỗ cửa ra vào.

Có thể sao?

Cậu không biết, nhưng cậu nghĩ mình có thể đến xem qua.

Đi tới cửa, Du Niệm ngồi xổm trước tủ giày, mở cửa lấy ra một đôi giày da nam. Chỉ cần liếc nhìn qua một cái, hơi thở của Du Niệm đã ngừng lại. Cậu thậm chí còn không cần phải lật đôi giày da để nhìn vào đế, bởi vì bùn có thể nhìn thấy trực tiếp ở cả hai bên giày.

Từ bệnh viện lái xe về đến về nhà, sau đó chính mình cũng về nhà, chung quy chỉ mất đâu đó chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Tiêu Mặc Tồn đã đi đâu, mà dính nhiều bùn như vậy?

Câu trả lời đã rõ ràng rồi.

Cậu ngồi xổm trước tủ vân gỗ, tim đập thình thịch vì nghi ngờ của mình đã được xác thực tử tế, ngay cả đôi giày da bẩn cũng dường như là một thứ hiếm có.

Sau khi Tiêu Mặc Tồn đưa mình đến bệnh viện, hắn liền vội vàng quay trở lại để tìm kiếm Bánh Bao, trong thời gian ngắn như vậy, không biết hắn đã dùng phương pháp gì để dẫn nó mang trở về nhà. 

Rõ ràng đó là một cử chỉ đầy thiện chí, nhưng hắn lại chọn cách im lặng thay vì nói với Du Niệm rằng hắn đã mang mèo quay lại.

Tại sao?

Bởi vì hắn sợ phiền toái, sợ bị hiểu lầm, sợ Du Niệm cho rằng hắn mềm lòng, có thêm những cảm xúc không cần thiết. Vì vậy, hắn lựa chọn trở thành một nhân vật phản diện, một kẻ ác khó gần, ngược lại chỉ cần đạt được mục đích của mình là đủ rồi.

Bánh Bao cuối cùng cũng đã trở về nhà, ai chịu khó tìm ra nó cũng chẳng sao, không quan trọng.

Nhất định là như vậy, Du Niệm cảm thấy cho dù mình không biết rõ về Tiêu Mặc Tồn, thế nhưng suy đoán của cậu về chuyện này nhất định là không thể sai được.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cậu cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch đôi giày, đặt chúng trở lại vị trí cũ rồi đi thay nước và thức ăn trong bát thức ăn cho mèo. Thức ăn cho mèo đổ vào chậu, phát ra tiếng răng rắc. Du Niệm cầm xẻng thức ăn trong tay, im lặng suy nghĩ. 

Sự tử tế nho nhỏ mà Tiêu Mặc Tồn dành cho cậu giống như hương hoa trong căn phòng yên tĩnh, dễ dàng lan tỏa đến mọi ngóc ngách. Có thể là nó không dễ dàng bị ngửi thấy, vậy nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó tồn tại.

Vậy cậu có thể làm theo trái tim mình, dành một số hồi đáp gửi đến cho Tiêu Mặc Tồn được không?

Đáy bát phủ một lớp mỏng thức ăn cho mèo, Du Niệm đã làm ra một quyết định. Sau khi đậy nắp thùng chứa ngũ cốc, cậu đứng dậy bước từng bước nhỏ về phòng, như thể đã hạ quyết tâm, lấy ra một chiếc chai nhựa màu trắng cao sáu centimet từ sau cuốn sách bìa cứng trên tầng ba của kệ sách.

——

Năm phút sau, cậu thay bộ đồ ngủ mà bản thân tự cho là đẹp nhất, lại xuất hiện trước cửa phòng ngủ chính, đồng thời quyết định chớp lấy thời cơ.

Cốc cốc cốc--

Cốc cốc--

Khi cửa phòng mở ra, Tiêu Mặc Tồn nhíu mày nhìn cậu, rõ ràng là không hiểu tại sao cậu lại đến nữa sau khi đã nói xong lời chúc ngủ ngon.

"Mặc Tồn..." 

Bởi vì dụng ý hư hỏng cùng lo lắng trong lòng, vẻ mặt của cậu liền rất không tự nhiên, khó nói thành lời.

"Cậu bị gì vậy?" 

Tiêu Mặc Tồn lạnh lùng hỏi.

"Em..." 

Du Niệm mím môi, mấy giây sau cũng không thể nói từ tiếp. Tiêu Mặc Tồn kỳ quái nhìn cậu.

"Sao vậy?"

"Em nghĩ..." Du Niệm hạ mi xuống, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhu nhuyễn, có chút xấu hổ cùng hoảng hốt vì sợ bị từ chối. "Tối nay em ngủ trong phòng anh, có được không?"

Không khí nhất thời rơi vào yên tĩnh.

Suốt một phút tròn cũng không thấy ai nói gì. Du Niệm lo lắng ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt nghiêm túc và sâu thẳm của Alpha nhà mình.

"Tôi nhớ hôm nay không phải là lúc để ký hiệu."

"Không phải là vì ký hiệu." Vu Niệm vội vàng cướp lời, mặt và cổ đều đã nóng bừng, không dám nhìn đối phương nữa, mấy ngón tay cũng xoắn chặt vào nhau, nhẹ nhàng nhắc lại. "Không cần ký hiệu."

"Cậu không sợ tôi?" 

Trong lời nói của Tiêu Mặc Tồn mang theo cảm xúc phức tạp. Du Niệm nghe vậy khẽ cắn nhẹ môi dưới, quyết định vung ra một lời nói dối đầy thiện ý.

"Anh là chồng en, sao em có thể sợ anh?"

Lại một khoảnh khắc im lặng khác nữa, ngôi nhà yên tĩnh đến mức dường như chỉ có thể nghe thấy những âm thanh duy nhất là tiếng thở và nhịp tim của hai người.

Tiêu Mặc Tồn sẽ nghĩ thế nào? Chắc sẽ không cảm thấy rằng mình đột ngột bị động kinh chứ?

Hồi lâu không thấy đáp án của hắn, Du Niệm đau lòng, lo lắng đêm nay mình lại bị từ chối. Đúng lúc cậu đang định chịu đựng xấu hổ ngẩng đầu lên thì thấy chồng mình đột nhiên quay người lại, quay lưng về phía chiếc bàn ngang.

"Tôi còn phải làm việc, không thể không có âm thanh, không ngủ được thì đừng trách tôi."

Du Niệm trong nháy mắt xua tan mây mù, nhìn thấy ánh mặt trời.

"Không sao đâu, em ở trên giường đợi anh."

Nói xong câu này mới nhận ra ý nghĩa bao hàm của nó thật sự quá lớn, mặt đỏ bừng như sắp rỉ máu, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi dời bước đi đến bên giường nằm xuống.

Một lúc sau, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của tiếng gõ bàn phím. Tiêu Mặc Tồn dường như đang nói chuyện với ai đó, hắn gõ phím rất nhanh và không có ý định ngủ sớm chút nào.

Trong chốc lát, mấy trang giấy mỏng bị lật lên xào xạc, tiếng bút huỳnh quang cọ loẹt xoẹt vào giấy, để lại những vết hằn nông sâu.

Du Niệm xoắn xuýt cuộn tròn mình núp trong chăn, ban đầu không dám làm ra cử động lớn, nhưng sau đó thân thể kỳ lạ của cậu càng ngày càng áp sát, cứ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chồng mình đang ngồi thẳng lưng trên ghế xoay.

"Mặc Tồn..."

Cậu không nhịn được mà kêu lên, giọng nói có chút run rẩy, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức kiềm chế để đối phương không nghe thấy. Tiêu Mặc Tồn cầm bút, hiếm khi quay đầu lại.

"Lại làm sao?"

Du Niệm giấu hai tay vào trong chăn, mạnh mẽ siết lấy.

"Anh có muốn đi ngủ không?"

Hai người bọn họ chưa bao giờ nói những điều tương tự như thế này trong suốt ba năm họ kết hôn. Chuyện này quá mới mẻ, đến nỗi nó giống như một cuộc nói chuyện cực kỳ kỳ ​​quặc.

Quả nhiên, ánh mắt Tiêu Mặc Tồn lập tức khóa chặt trên người cậu, môi mấp máy như định nói gì đó, nhưng Du Niệm lập tức lên tiếng chặn đầu trước.

"Em buồn ngủ quá... Em có thể tắt đèn để ngủ được không?"

Cậu sợ Tiêu Mặc Tồn sẽ hỏi cậu hôm nay đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sao lại lạ lùng như vậy. Vì không thể nghĩ ra câu trả lời hợp lý, thế nên cậu chỉ đành hỏi lại trước khi đối phương hỏi.

Để có vẻ như thật, cậu còn cố tình duỗi tay ra, dụi dụi mắt ngái ngủ rồi khẽ ngáp nhẹ một cái.

Tuy rằng diễn xuất có chút vụng về nhưng may mắn thay, uy tín bình thường của cậu trước chồng mình khá tốt và gần như là chưa bao giờ nói dối chồng. 

Vì vậy, Tiêu Mặc Tồn ngồi quan sát một hồi, sau đó bực bội nói.

"Ai bảo cậu tới chỗ tôi ngủ?"

Du Niệm không nói gì. Cậu biết, chỉ cần mình không lên tiếng nữa, Tiêu Mặc Tồn sẽ không có cơ hội để chỉ trích mình, sau đó là đuổi tự mình về phòng ngủ đi.

Năm phút trôi qua, mọi việc diễn ra y như cậu ước nguyện, Alpha trước mặt cậu thực sự đã buông xuống công việc trong tay, đóng máy tính, cất hồ sơ, tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh giường.

Đó là khoảnh khắc hiếm hoi hai người cùng nhau ngủ trong trạng thái bình yên và tỉnh táo, vai sát bên vai, được che phủ đồng nhất bởi cùng một tấm chăn mây màu xanh thẫm.

Rèm cửa bị kéo chặt, thị giác dường như cũng mất đi tác dụng. Xung quanh bốn phía của Du Niệm tất cả đều là mùi hương và nhiệt độ của Tiêu Mặc Tồn.

Đó không phải là pheromone, nó chỉ là một mùi cơ thể thuộc về Tiêu Mặc Tồn.

Du Niệm có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương tuyết tùng, mùi kem dưỡng da sau khi cạo râu hương bạch đàn, thậm chí cả mùi nước súc miệng hương bạc hà. 

Khứu giác của cậu đối với pheromone rất trì đọn, thế nhưng việc ngửi những mùi khác ngoài pheromone là điều bình thường và thậm chí còn nhạy cảm hơn những mùi khác.

Đã đi xa đến mức này, cậu cũng không còn lý do gì để lùi bước nữa, cảm giác trong cơ thể đang nhắc nhở cậu rằng mình nên chủ động nhiều hơn nữa.

Tiêu Mặc Tồn có vẻ không thoải mái khi nằm cạnh Du Niệm, trong khoảng thời gian ngắn đã thay đổi liên tục hai cái tư thế khác nhau. Chờ một lát, Du Niệm chậm rãi di chuyển vị trí, nằm nghiêng, nép vào cánh tay trái của hắn.

"Mặc Tồn..." Cậu gọi nhỏ một tiếng. "Anh ngủ rồi à?"

Một giọng nam trầm quen thuộc vang lên bên tai.

"Làm sao?"

Huyết mạch trong cơ thể Du Niệm kịch liệt dâng trào, tim đập loạn xạ. Sau khi nghe được hai chữ này, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhích đầu lại gần hơn một chút, dùng môi chạm vào cổ đối phương rồi đánh bậy đánh bạ hôn lên quả táo của Adam của hắn.

Cả người Tiêu Mặc Tồn chấn động, nhưng thân thể cũng không có lập tức rời đi.

"Cậu làm gì?"

Du Niệm cắn cắn môi không nói gì, hai cái tay run rẩy đặt ở trên ngực hắn, đôi môi xinh đẹp mò mẫm hôn lên gò má hắn.

Một lần, hai lần, nhẹ nhàng, rộn ràng, chậm chạp, lại dịu dàng vô cùng.

Bờ môi ẩm ướt, thậm chí còn phát ra chút âm thanh khi hôn xong rồi tách ra.

Du Niệm bày tỏ lời mời trực tiếp thông qua một cử chỉ thân mật như vậy——

Em dành cho anh sự dịu dàng, và hy vọng anh có thể cũng đáp lại em bằng một chút tình yêu.

Nếu đến điểm này mà Tiêu Mặc Tồn còn không hiểu, hắn sinh ra là Alpha cũng thật quá uổng phí đi.

Hoàn chương 15


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo