Chương 17: Hơi ấm của nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Nửa đêm nhiệt độ xuống thấp, Du Niệm mệt mỏi ngủ thiếp đi, chờ thức dậy thì đã là hai giờ sau, bởi vì cảm thấy lạnh lẽo, trong bóng tối liền chậm rãi tỉnh lại.

Cậu mơ mơ màng màng đưa tay ra tìm tòi, phát hiện trên người mình chỉ che phủ được một nửa chăn, hai chân đều lộ ra bên ngoài, đoán chừng là trong mộng bị cậu đá văng ra đi. Bên vai phải cũng thấy lạnh, nguồn nhiệt độ vốn dĩ khiến toàn thân cậu nóng bừng không biết từ lúc nào đã biến mất, chỉ còn lại cậu một mình ở bên trong chiếc giường lớn.

Đầu óc nhão nhoẹt như hồ dán của cậu đột nhiên khôi phục trở lại. Du Niệm nghi ngờ ngay lúc thần trí không rõ mình bị ném trở lại phòng ngủ phụ, hốt hoảng gượng dậy thân thể, mở mắt ra nhìn hồi lâu mới phát hiện dưới thân vẫn là chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, cuối cùng thì liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu lập tức nhận ra một vấn đề.

Tiêu Mặc Tồn đâu?

Trong và ngoài phòng đều là một mảnh tối tăm và yên tĩnh, hình như không có ai khác ở đó. Nếu không phải khăn trải giường khi chạm tay vào vẫn có chút ướt át, cảm giác đau nhức cùng dính nị ở giữa mông vẫn chưa biến mất đi, Du Niệm gần như đã nghĩ đến sự tình thân mật vừa diễn ra mấy tiếng trước đều là hoang đường, hoặc chỉ là do tự mình ảo tưởng.

Cậu rón rén rời khỏi giường, muốn đi ra bên ngoài nhìn thử xem. Vừa lúc duỗi chân đứng thẳng dậy, một luồng nhiệt lưu nóng bỏng đột nhiên từ bên trong khoang sinh sản liền trào ra, khiến cậu theo phản xạ mà kẹp chặt hai chân lại.

Trong cơ thể giống như có thứ gì đó không thể bị ngậm lại nổi ở nơi bí mật nhất đang tí tách nhỏ giọt chảy xuống.

Đây là...

Vừa nghĩ ra được thứ chất lỏng đặc quánh đó là gì, Du Niệm vội vàng dùng hai tay che mặt, chân không thể cử động nổi giống như bị đóng đinh trên sàn nhà.

Một lúc sau, cậu lúng túng di chuyển đến bàn, ngẫu nhiên rút ra vài mảnh giấy lau, lau qua loa phần hạ thân của chính mình, còn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể lau khô vùng chỗ miệng huyệt một lần nữa. 

Trong khi lau, tâm trí cậu vẫn cứ thấp thỏm lo lắng, sợ Tiêu Mặc Tồn sẽ đột nhiên đẩy cửa bước vào. 

Lúc xong xuôi, cậu nhón chân lén lén lút lút ném quả cầu giấy đi.

Tuy nói hai người đã qua làm những việc thân mật và đáng xấu hổ nhất, vậy nhưng khi tỉnh lại Du Niệm vẫn không nhịn nổi lúng túng không thôi.

Thật ngại ngùng khi giành được một khoảnh khắc khoái cảm vui thích thông qua sự dụ dỗ một cách tích cực của cậu, lại nói đến vạn nhất thứ mà Tiêu Mặc Tồn đã lưu lại tiếp tục tồn tại trong cơ thể cậu, sau đó thì bén rễ, nảy mầm và dần lớn lên thành một bé con xíu xiu thì sao?

Cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay phải, mím môi nghĩ nghĩ, điều đó có lẽ sẽ còn xấu hổ hơn, nhưng cũng không thể tốt hơn được nữa.

Có thể mang thai hay không là một chuyện, nhưng liệu hắn có muốn đứa trẻ mà cậu và hắn cùng nhau cộng hưởng sinh ra hay không lại là chuyện khác. Kỳ thực, từ ngày kết hôn, Du Niệm đã không ngừng ảo tưởng rằng có lẽ một ngày nào đó ông trời sẽ thương xót cậu, sau đó để lại một bông hoa gừng dại ngoan cường giữa sa mạc cằn cỗi, và lúc đó cậu thật sự có thể sinh ra một đứa bé trắng nõn mềm mại của hai người. 

Máu của cả hai sẽ chảy trong cơ thể đứa trẻ này, và đó đương nhiên cũng sẽ là mối liên kết sâu sắc nhất trong cuộc đời bọn họ. 

Bất kể là con trai hay con gái, tướng mạo tốt nhất vẫn là giống chồng cậu, như vậy các đường nét trên khuôn mặt cũng sắc sảo hơn, tính cách nếu giống mình thì tuyệt, nếu không thì đứa bé sẽ trở thành một thùng thuốc súng hoàn chỉnh mất.

Nghĩ đến đây, khóe miệng cậu không khỏi nở lên nụ cười, lông mày vô cùng dịu dàng, như thể cậu đã chạm vào da thịt vô cùng mềm mại của đứa bé trong tay.

"Khụ khụ--"

Ngoài phòng bỗng truyền đến hai tiếng ho khan nghèn nghẹn, cắt đứt dòng suy nghĩ vẩn vơ của cậu.

Cậu vội vàng nhặt quần áo vương vãi trên sàn tròng vào người, dựa vào đèn ngủ cảm biến dưới chân lần mò đi vào phòng khách, rất nhanh liền nhìn thấy bóng người trên ban công.

Tiêu Mặc Tồn đang dựa vào mặt kính thủy tính của lan can, quay lưng về phía phòng khách, tay phải cầm điếu thuốc, còn có một chiếc bát sứ màu trắng tinh được đặt trên mặt bàn làm cái gạt tàn tạm bợ. 

Từ bóng lưng nhìn sang, ánh trăng nhạt nhẹ nhàng chiếu rọi, dáng người Tiêu Mặc Tồn thon dài mảnh khảnh, tư thái lại tao nhã, nhìn không giống như đang hút thuốc mà giống như đang chiêm ngưỡng một cảnh đêm biết chuyển động nào đó trước mặt.

Khi họ mới kết hôn, Tiêu Mặc Tồn thỉnh thoảng vẫn có hút thuốc ở nhà, mặc dù Du Niệm biểu hiện không tỏ ra chán ghét gì, nhưng ít nhiều cậu cũng đã cố gắng thuyết phục hắn một hoặc hai lần. Không phải là cậu không chấp nhận người hút thuốc, đơn giản chỉ là vì cậu lo lắng cho sức khỏe của Tiêu Mặc Tồn, hút thuốc chung quy luôn có hại.

Sau này, có lẽ vì nghe riết nên hóa phiền, Tiêu Mặc Tồn đã ngừng hút thuốc ở nhà, ngay cả chiếc gạt tàn cũng theo đó mà biến mất. Thời gian trôi qua, Du Niệm gần như quên mất Alpha của mình là một người đàn ông đã hút thuốc được vài năm.

Vậy tại sao hôm nay lại...?

Có điều gì đó làm hắn thấy khó chịu, hay chỉ đơn thuần là chứng nghiện thuốc phát tác?

Cánh cửa trượt giữa phòng khách và ban công không đóng chặt, bất quá mùi hắc của nicotine vẫn không lọt vào được bên trong vì cửa sổ lớn đang được mở rộng.

Tiêu Mặc Tồn chỉ mặc áo ngắn tay, sau khi hít mấy hơi thì liền dừng lại, ho khan một tiếng nữa, nhưng vẫn phát ra âm thanh nghèn nghẹt, nghĩ thôi cũng biết là hắn đang cố tình đè thấp. 

Du Niệm thấy vậy cũng không nhịn được, cuối cùng bèn quyết định không chỉ đứng nhìn lén chồng ở sau lưng nữa mà bước về phía trước.

Sợ làm chồng giật mình, Du Niệm giơ tay gõ nhẹ một cái vào cửa kính.

Bóng lưng Tiêu Mặc Tồn quay lại một lát, nhìn cậu, giây tiếp theo lại cau mày.

Nửa mẩu thuốc lá bị ngón tay hắn kẹp lấy rồi dùng sức đem di di xuống đáy bát, sau đó thì đóng kín cửa sổ lại rồi mới mở cửa ngăn cách ra hỏi.

"Tỉnh rồi?"

Du Niệm ừm một tiếng, ánh mắt đảo qua khuôn mặt và thân thể người trước mặt, trong mũi ngửi thấy mùi thuốc lá còn vương vấn lại. Cậu xoay người nhìn lại đồng hồ trong phòng khách, nhận ra bây giờ đã là ba giờ sáng.

"Mặc Tồn, sao anh không ngủ?"

Tiêu Mặc Tồn cằm về phía góc ban công.

"Tăng ca."

Theo động tác của hắn, Du Niệm chợt phát hiện trong góc bàn tròn sắt có một chiếc máy tính xách tay đang hoạt động, ánh đèn huỳnh quang từ màn hình chiếu sáng một khu vực nhỏ trên bức tường trắng đối diện. Bên cạnh bàn có một chậu cây xanh cao khoảng một mét, Bánh Bao thì nằm ngủ ngon lành dưới bóng lá, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.

Vừa rồi cậu quá tập trung ngắm nhìn dáng dấp Tiêu Mặc Tồn hút thuốc lá, dĩ nhiên nhất thời không để ý đến nó.

"Trễ thế này vẫn phải làm sao?" 

Du Niệm ngạc nhiên hỏi. Cậu biết thừa Tiêu Mặc Tồn làm việc rất vất vả, mà ngày thường hai người vẫn cứ luôn chia phòng ngủ riêng, tới tối thì đóng cửa lại, liền cũng không biết thật ra sau khi tắt đèn thì người kia có đã đi ngủ hay chưa, huống hồ phần lớn thời gian cậu so với Tiêu Mặc Tồn càng ngủ sớm hơn.

Tiêu Mặc Tồn nhàn nhạt đáp.

"Bằng không, cậu cảm thấy tiền từ đâu tới?"

"Em--"

Nghe được câu này, Du Niệm cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy mình đã không hoàn thành nghĩa vụ của một phối ngẫu đúng nghĩa, không xét ra rõ ràng được những vấn đề cơ bản nhất của đối phương thí dụ như là công việc hay là thời giờ nghỉ ngơi, thậm chí còn làm phiền hắn, quấn lấy không tha trong suốt một ngày bận rộn như vậy.

Du Niệm đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, nhìn máy vi tính một lúc lâu mới ngượng ngùng thu mắt lại, ngập ngừng nhìn hắn.

"Có phải em làm lãng phí thời gian của anh, khiến anh bận rộn như vậy không..."

Sau khi tốt nghiệp đại học, vì không yêu cầu về lương bổng nên Du Niệm gia nhập công ty tạp chí mà không hề tốn nhiều công sức, không phải làm thêm giờ và càng không có lo lắng gì về tiền bạc. So với sự thoải mái của chính mình, Tiêu Mặc Tồn đã phải sống một cuộc sống như một kẻ liều mạng, một phút cũng phải chia làm hai phần. Sau đó, Tiêu Mặc Tồn không chỉ phải trả khoản đặt cọc bằng tiền hoa hồng từ dự án mà còn tự mình gánh hết các khoản vay thế chấp để mua nhà, càng không liên hệ với Tề gia để đòi thêm nửa xu tiền nào.

Du Niệm luôn cho rằng đây là vì hắn tức giận với chính mình, nhưng khi bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ lại, đó không phải là một loại quan tâm sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu nhìn đối phương càng thêm một tầng cảm giác tội lỗi.

Tiêu Mặc Tồn né đi ánh mắt của cậu, bước đến bên bàn, từ phía sau bật máy tính lên.

"Tôi không nghĩ chồng chồng sống chung là lãng phí thời gian."

Một câu nói duy nhất liền khiến bên tai Du Niệm nổ lên như sấm, trong nháy mắt như mất đi hết khả năng suy nghĩ.

Vậy ý tứ là... 

Tiêu Mặc Tồn cũng thích tiếp xúc thân mật như vậy với mình phải không?

Trong tim cậu bừng bừng nóng lên, ngay cả miệng mồm cũng trở nên vụng về, cậu nhìn bóng lưng của chồng mình, đoạn nói. 

"Em, em cũng không nghĩ là lãng phí thời gian..."

Nói xong lại cúi đầu, trong miệng tràn ngập ngọt ngào.

"Meo--"

Bánh Bao không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, mặc dù đang lười biếng nằm ở góc bàn không nhúc nhích, nhưng cái đuôi của nó đã chậm rãi vẫy vẫy. Đôi mắt lồi của nó khép hờ, lim dim nhìn nhìn từ ông bố số một của mình sang tới ông bố số hai, cả người toát lên vẻ buồn ngủ và bối rối.

Tiêu Mặc Tồn tựa hồ như là bị nó hấp dẫn lực chú ý, hắn đứng ở trước bàn đưa lưng về phía Du Niệm, hơi cúi đầu nhìn xem, vẻ mặt không rõ ràng là đang cười hay là đang không có cảm xúc.

Một nhà ba người ở cùng nhau, tại thời điểm này và địa điểm này là một thứ gì đó khá xa lạ, còn cố tình là bầu không khí hiếm khi tốt đẹp.

Trái tim sưng phồng của Du Niệm tràn ngập cảm xúc dâng trào. Mùi hương gỗ mun mấy giờ trước dường như đã xâm nhập vào trái tim, mạnh mẽ chiếm giữ mọi ngóc ngách một. Cậu còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng cơ môi không tài nào khống chế được, tay chân cứng ngắc như khúc gỗ, liền chỉ biết đứng đó ngơ ngác nhìn, không biết phải tranh thủ cho chính mình như thế nào.

Qua khóe mắt, Tiêu Mặc Tồn nhìn thấy cậu đang đứng ngây ra bất động. Hắn dùng tay trái cầm điện thoại lên, mở khóa rồi liếc nhìn màn hình.

"Cậu đi ngủ trước đi." 

Câu nói này rõ ràng là nói cùng với Du Niệm, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn vào Bánh Bao.

Du Niệm sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu.

"Được." 

Nói xong cái chữ này, hai chân cậu vẫn như cũ giống như bị gỉ mà không thể nhấc lên được, toàn thân chỉ nghe thấy tiếng trái tim: Cậu không nỡ rời xa Tiêu Mặc Tồn.

Giống như khi hai người cùng nhau đến rạp xem phim năm đó, Du Niệm đã nói dối rằng mình quá thích bài hát kết thúc, vậy nên liền kéo theo Tiêu Mặc Tồn ngồi lại ở đó cho đến khi dòng phụ đề cuối cùng lăn ra mới chịu rời đi, và lúc này cũng như vậy, cậu không thể chịu được việc phải kết thúc mối quan hệ khó thắng này.

Không có thời gian suy nghĩ tỉ mỉ về hậu quả, sự bốc đồng liền lấn át hành động bản thân mình muốn làm. 

Cậu níu lấy ống tay áo, lặng lẽ đi theo sau Tiêu Mặc Tồn, trong mũi lập tức càng ngửi thấy dư vị của thuốc lá nhiều hơn. 

Không chờ chồng cậu quay người, Du Niệm đã ôm lấy hắn bằng cả hai tay, vòng tay chặt chẽ siết qua eo, cách một tầng vải liền dễ dàng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể đối phương

Thân thể Tiêu Mặc Tồn cứng đờ.

"Cậu làm gì?"

Du Niệm chậm rãi đem đầu nghiêng lại tựa vào lưng chồng mình, lúng ta lúng túng nói.

"Em muốn ôm anh một lát, có được không?"

Tiêu Mặc Tồn chỉ dừng lại trong chốc lát, sau đó liền nắm lấy cổ tay cậu rút ra, nhưng lực đạo không mạnh, trầm giọng nói.

"Đừng ôm, trên người có mùi khói thuốc."

Nếu như hắn chỉ nói nửa câu đầu, Du Niệm cũng không dám tiếp tục làm thế nữa, nhưng người ta lại cố tình bỏ thêm nửa câu sau vào, khiến Du Niệm mạnh dạn trở nên cố chấp, áp chặt tai trái vào sau lưng hắn, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực đối phương.

"Chỉ một lát thôi, sẽ không lâu đâu..."

Lòng can đảm khó có được này, là do tình yêu say đắm đêm đó cậu được nhận từ hắn, đồng thời cậu cũng nhận thấy một chút kiên nhẫn đến từ phía Tiêu Mặc Tồn, thời hạn không xác định, cũng không biết lần xuất hiện tiếp theo là khi nào.

Cho nên, cậu cho rằng mình không nên lãng phí chút gì cả, phải tận dụng thật tốt thì mới có thể sống xứng đáng với viên thuốc nhỏ có thành tích xuất sắc đó.

Lực đạo trên tay cậu tồn tại được một lúc, sau đó dần yếu đi, cuối cùng thì biến mất. Tiêu Mặc Tồn tựa hồ bị buộc phải thỏa hiệp, hắn cứng ngắc như một cái thân cây, không quay đầu cũng không thoát ra, mặc cho Du Niệm thoải mái ôm thật chặt.

Khoảng cách giữa hai trái tim cũng vì thế mà xích lại rất gần, một khoảng cách vật lý.

Là nhân chứng duy nhất cho cái ôm này, Bánh Bao cực kỳ có mắt nhìn mà không tiến lên làm phiền họ. Nó đi vòng nửa vòng tròn bên cạnh bộ đồ ngủ màu sáng của Du Niệm, sau đó ngồi xuống cách đó không xa, ngẩng đầu lên tò mò mà quan sát.

Nhiệt độ trên ban công rõ ràng là rất thấp, nhưng Du Niệm, người vừa tỉnh dậy sau cái lạnh ở trong phòng, lúc này lại không hề thấy lạnh chút nào, máu trong cơ thể dường như đã lại nóng lên, lục phủ ngũ tạng giống như đang được ngâm mình trong suối nước nóng, tim đập rối như tơ vò.

Sẽ tuyệt vời biết bao, nếu cậu có thể nhận được cái ôm này mỗi ngày?

Du Niệm nghĩ, nếu như vậy, cậu hẳn chính là một trong những người hạnh phúc nhất trên đời, cho dù không phải là số một, chí ít cũng phải là thứ hai, nhưng mà dù sao thì chồng mình vẫn là tốt nhất.

Đang lúc nhắm mắt tận hưởng giây phút yên bình, Tiêu Mặc Tồn tựa hồ như muốn cắt đứt đoạn dịu dàng này, đột nhiên hỏi.

"Sao lại ôm tôi?"

Thời điểm hắn nói chuyện, lồng ngực cũng có chút rung lên, trong câu hỏi cố ý kiềm chế mười phần cảm xúc, khiến Du Niệm không đoán được hắn đang nghĩ gì, nhất thời có chút bối rối, suy nghĩ nửa ngày mới chậm rãi nói.

"Sợ anh lạnh..."

Lúc đứng bên trong phòng khách, Du Niệm cảm thấy hắn là Tiêu Mặc Tồn nhất định sẽ thấy có chút lạnh. Gió hôm nay không còn là gió mùa hè nữa, Alpha dù có mạnh mẽ đến đâu, dù mặc áo ngắn tay và đang hút thuốc, cũng nhất định vẫn sẽ có khả năng bị cảm lạnh. 

Vì vậy, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy bóng dáng này, cậu đã muốn lao tới ôm lấy người ấy ngay, sau đó truyền nhiệt độ cơ thể mình đến cho đối phương.

Hai người dù sao cũng tốt hơn một người.

Chỉ cần Tiêu Mặc Tồn bằng lòng để cho cậu ở bên hắn, cậu liền nguyện ý cùng hắn chịu đựng những ngày tháng gian khổ và lạnh lẽo, và cho dù có lạnh đến đâu, đối với cậu cũng không sao cả.

Sau khi lời nói rơi xuống, lại là một khoảng im lặng kéo dài, Tiêu Mặc Tồn hơi rút tay ra, quay người lại, cuối cùng là nhìn thẳng vào mắt cậu, thế nhưng lần này trong mắt hắn lại có một điểm gì sâu thẳm, khiến cậu không cách nào có thể hiểu được.

Tuy rằng Tiêu Mặc Tồn là một người có tính cách giống như một tảng băng trôi, nhưng Du Niệm luôn có cảm giác so với tảng băng trôi, Tiêu Mặc Tồn càng giống một ngọn núi lửa đã lâu không hoạt động, tràn ngập dung nham nóng hổi cuồn cuộn chảy ào ạt, cho đến thời điểm không thể kiểm soát được nữa thì sẽ là thời điểm phun trào.

Nhìn nửa ngày, đến khi làn da trên cổ Du Niệm đều nổi hết một tầng da gà, Tiêu Mặc Tồn mới nhỏ giọng nói.

"Trở về phòng đi, đến giờ đi ngủ."

Ngữ khí của hắn đã lâu không thấy bình tĩnh như vậy, cẩn thận nghe kỹ càng có thể nghe được một chút dịu dàng ẩn dấu, trong một chốc thoáng qua Du Niệm còn ảo tưởng mình là đang nhìn thấy bóng dáng hắn thời còn học đại học.

"Vậy còn anh thì sao?"

Du Niệm hỏi. Tiêu Mặc Tồn cũng không có trả lời ngay mà chỉ cầm máy tính rồi bước ra vào nhà, tiện thể còn cúi đầu nhìn Bánh Bao một cái. 

Tới lúc này thì Du Niệm mới ngộ ra được ý tứ của hắn, cậu dùng đầu ngón tay nhéo nhéo lòng bàn tay mình mấy cái, gần như vui mừng đến độ muốn bay lên trời. 

Một giây tiếp theo, cậu nhanh chóng bước theo chồng đi vào, đi tới nửa đường liền quay người chạy tới lấy cái bát dùng làm gạc tàn thuốc khi nãy, sau đó đá dép đuổi theo bước chân Tiêu Mặc Tồn, còn hô lên. 

"Mặc Tồn anh đợi em, em đổ cái này rồi đi ngủ——"

Vậy mà Tiêu Mặc Tồn thực sự dừng một chút, đứng ở ngoài cửa phòng ngủ chính, nhìn Du Niệm đang hoang mang hoảng loạng, lông mày cau lại, nói.

"Thật sự là phiền phức."

Hoàn chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo