Chương 18: Như gần như xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Sau đêm đó, hai người có tới gần hai tháng là không có xảy ra mâu thuẫn nào nữa.

Không chỉ vậy, bọn họ còn gần như là sống chung hòa hợp được với nhau. Được lợi từ việc thời điểm tóc mai và vành tai hai người chạm vào nhau, Du Niệm đều nhất nhất chỉ biểu hiện ra sự tận tâm và ngoan ngoãn của mình, Tiêu Mặc Tồn dường như cuối cùng cũng đã nhận ra rằng thái độ trước đây của hắn đối với Beta của mình quá tệ, và bắt đầu cố tình kiềm chế tính nóng nảy của bản thân, ít nhất là sẽ không dễ dàng mắng mỏ người nữa. 

Đương nhiên, Du Niệm tự nhiên cũng vì thế mà vui vẻ như một đứa trẻ được kẹo, mỗi ngày đều nấu những món ăn đặc biệt theo nhiều cách khác nhau, cố gắng hết sức để làm Alpha vui vẻ, hy vọng đối phương sẽ thưởng cho mình thêm vài viên kẹo ngọt khác.

Bất quá, việc bây giờ cậu có thể làm được nhiều hơn cho hắn duy chỉ có nấu ăn.

Trước đây, cậu vẫn sẽ hoài nghi khi nghe người khác nói rằng điều quan trọng nhất để có một cuộc sống hôn nhân hòa thuận là tình dục hài hòa, nhưng giờ đây, cậu đã coi như đó là một câu nói khôn ngoan. 

Những viên thuốc vốn định dùng thử một lần rồi cất đi, không bao giờ dùng đến nữa, đã trở thành khách quen sau kệ sách, tuy không nhìn thấy được ánh sáng, cũng không hề động đậy di dịch ra khỏi vị trí, thế nhưng cứ cách mỗi hai ngày lại bị giảm mất một viên.

Đêm đó, Du Niệm đã bị quyến rũ hoàn toàn bởi một Tiêu Mặc Tồn ấm áp và ân cần, sau lần đầu tiên, tự nhiên cậu sẽ khát khao muốn có thêm lần thứ hai hay lần thứ ba, gọn gàng lại sạch sẽ quên đi mối nguy hiểm tiềm tàng cất chứa bên trong, nói cái gì cũng không chịu quay lại như quá khứ.

Như thể có một ngọn lửa đang sưởi ấm bên dưới, lớp băng bên ngoài ngôi nhà này cuối cùng cũng bắt đầu tan dần. 

Du Niệm và Tiêu Mặc Tồn tuy không tính là tâm ý tương thương, nhưng họ ngủ trên cùng một giường hai hoặc ba đêm trong bảy ngày một tuần, vì vậy cũng không thể nói họ là những người xa lạ. 

Một mặt, Du Niệm cảm thấy mình đã làm ra được một cái quyết định rất sự rất thông minh, mặt khác, cậu lại rất rất mong chờ tương lai, suốt cả ngày đều tràn đầy hy vọng.

Với cậu, cuộc sống kiểu này giống như uống thuốc độc để giải khát, nhưng đối với Tiêu Mặc Tồn, nó giống như ăn nhiều nhớ vị.

Cảm giác trải qua ở trên giường cùng với nhau thật sự rất tuyệt vời, so với kiểu phải chịu nhiều đau đớn và gượng ép trước đây, giờ đây hai người họ mới tự biết tới sự khác biệt ở trong lòng. 

Khi tình yêu bền chặt và nồng nàn, thì dù cho người đó có lạnh lùng hay kiêu ngạo đến đâu, cũng sẽ nói ra một hai lời tử tế dễ nghe, và Tiêu Mặc Tồn đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Có lúc, hắn sẽ nói với câju rằng bên trong rất nóng rất thoải mái, cũng có khi là hút thật chặt, sau đó thì cảm thán nói cậu "eo cậu thật mềm", khiến Du Niệm nghe được hận không thể đem đầu chôn luôn vào trong gối trốn đi.

Hơn nữa, chỉ trong hai tháng qua, Du Niệm mới dần dần phát hiện ra rằng mình đã đánh giá quá thấp mong muốn chinh phục phối ngẫu của một Alpha cấp Eβ10 như Tiêu Mặc Tồn. 

Da mặt Du Niệm mỏng, từ nhỏ đã được dạy làm người phải cư xử lịch sự và dịu dàng. Anh trai cậu Du Viễn cũng quá nghiêm khắc, còn không cho phép cậu kết bạn đi chơi, bởi vậy cậu thậm chí còn chưa từng có cơ hội xem qua phim người lớn, giờ đây được lăn lộn trên giường càng có chút khó có thể buông ra.

Tới tới lui lui vẫn luôn là cùng một tư thế, cậu bị hắn áp ở bên dưới, không quá ba bốn nhịp liền dính người như bùn nhão, Tiêu Mặc Tồn không hề dưới một lần dùng tông giọng trầm thấp thủ thỉ bên tai dỗ hắn cậu xúi người xuống, sau đó quỳ sát ở đằng sau mạnh mẽ thúc đi vào, còn có nửa uy hiếp nửa yêu cầu mà muốn cậu tự cưỡi lên dương vật của hắn. 

Đương nhiên, Du Niệm chỉ có thể để mặc cho Alpha thoải mái thao túng mình. 

Giống như trường hợp tối hôm qua. 

Giữa đêm khuya thanh vắng, trong phòng ngủ chính tràn ra tình dục khoái cảm và những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng tiêu hồn, có lúc cao và căng, cũng có lúc thấp và mềm mại. 

Nét xuân ngậm trong khóe mắt và sự rụt rè dính lấy trên lông mày Du Niệm. Cậu khỏa thân ngồi trên Alpha, từng nhịp nhẹ nhàng lắc lư eo nhỏ, miệng huyệt thít chặt cắn giữ lấy cây hàng, trước sau nghiền nát, lên xuống điên cuồng.

Alpha vốn luôn bình tĩnh và tự chủ của dĩ vãng, nay cũng bị cậu làm cho mất đi cảm giác thăng bằng, bàn tay đặt trên thắt lưng của cậu dùng sức cực kỳ mạnh, thậm chí cho đến bây giờ trên da của Du Niệm vẫn còn lưu lại đầy những dấu tay đỏ nông và sâu.

So với tình dục nồng nàn triền miên, điều mà Du Niệm nhớ nhất vẫn chính là việc Tiêu Mặc Tồn sẽ hôn lấy cậu. 

Như muốn tìm thêm lối thoát cho lượng Pheromone đã vượt quá nồng độ tiêu chuẩn trong cơ thể, Tiêu Mặc Tồn sẽ hôn cậu một cách hưng phấn và cuồng nhiệt, giữ chiếc lưỡi mềm mại trong hai làn môi mỏng của mình và mút lấy nó một cách lưu luyến, truyền tải hương vị gỗ mun nồng nàn và thổn thức mà chính hắn cũng có thể ngửi thấy.

Không những vậy, mồ hôi trên cổ rơi xuống khi môi và răng quyện vào nhau cũng có vị ngọt như mật làm từ hoa gừng. Mỗi lần như thế, Tiêu Mặc Tồn sẽ đưa đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng cậu, sau đó trao đổi nụ hôn với mùi hương hoa gừng.

Nghĩ tới đây, Du Niệm vốn dĩ đang ngồi trong văn phòng cũng bất giác mỉm cười yếu ớt. Cậu nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa xoa cánh môi mình, gò má hây hây ửng hồng.

"Này! Nghĩ gì đấy?"

Lý Ngu búng ngón tay, đem suy nghĩ xa xôi của Du Niệm kéo trở về.

"Không, tôi không nghĩ gì hết."

Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu cúi đầu giả vờ bận rộn sắp xếp lại thông tin.

"Còn nói là không nghĩ gì." Lý Ngu nhìn cậu rồi cười cười. "Biểu cảm trên mặt cậu đẹp đến mức người không biết còn tưởng rằng cậu vừa thắng được giải nhất đó."

Du Niệm hơi nép đầu xuống vai, ngượng ngùng hỏi lại.

"Rõ ràng như vậy sao?"

Lý Ngu tự cho là đúng.

"Thật sự đoạt được giải thưởng sao?!"

Lúc này Du Niệm mới bật cười.

"Đùa cậu thôi." Rồi dừng một chút. "Nhưng cũng gần giống như vậy..."

Hai người trò chuyện một lúc về công việc làm ăn, Lý Ngu ngồi trên bàn làm việc phía ngoài, lật qua lật lại lịch trình thực địa, vung chân phải nhàn nhã trong không trung với biên độ nhỏ. 

Thấy tâm trạng Lý Ngu có vẻ không tệ, Du Niệm liền mở lời.

"Lý biên tập, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu, tuần này... cậu giúp tôi đi thực địa với được không?"

Theo lý mà nói, Du Niệm nên đến xưởng in để in số tạp chí này, nhưng không may là ngày hôm đó cậu lại vừa khớp có việc gấp phải làm.

Việc thay người đi thực địa là chuyện rất bình thường trong công ty, càng huống chi là Du Niệm lại rất ít khi đưa ra yêu cầu đột xuất như vậy, bởi vậy Lý Ngu cơ hồ là không hề suy nghĩ gì nhiều, liền nhanh chóng trả lời cậu.

"Được a, cậu có muốn xin nghỉ phép không?"

"Không cần xin phép, nhưng hôm đó tôi phải về nhà sớm. Cậu biết mà, nếu đến xưởng in thì chắc đến sáu giờ mới rời đi được...."

Lý Ngu gật đầu, một lời đồng ý luôn.

-

Ngày hôm đó trên đường tan tầm về, Du Niệm giữa chừng xuống xe, đi vào chợ hoa và chim, mang hai chậu cây xanh đặc biệt về nhà. 

Hiện đã có ba chậu cây trang trí không khí trong nhà, bất quá nhiệm vụ và ý nghĩa của hai chậu cảnh này lại có chút khác biệt.

Chúng là thủy tùng hồng đậu.

Hôm qua, lúc Du Niệm đang xem tivi ở nhà và vô tình chuyển sang chương trình làm vườn, một người đàn ông đeo tạp dề cầm trên tay một chậu cây cao chừng năm mươi phân, với những cành xanh và quả màu đỏ trông rất đẹp mắt. 

Ông ấy giới thiệu cái đó gọi là cây hồng đậu, bởi vì quả của nó nhìn từ xa giống như những viên đậu đỏ nên liền được đặt tên như vậy. Loại thực vật này được khuyến khích trồng trong những nhà có người hút thuốc, vì nó có thể hấp thụ nicotin và thanh lọc sạch sẽ bầu không khí.

Du Niệm không nghe thấy bất kỳ cái gì mà tác dụng ngăn ngừa ung thư hay là hít phải formaldehyde thì thế nào, cái duy nhất khiến cậu rung động chính là câu chuyện về việc hấp thụ nicotin.

Vì không có cách nào thuyết phục Tiêu Mặc Tồn bỏ thuốc lá, vậy nên cậu chọn cách tìm ra phương pháp để bảo vệ sức khỏe của chồng mình, hễ cứ giảm được bớt nguy hại thì cậu càng yên tâm hơn.

Bởi vậy, cậu không chút do dự quyết định chuyển vài chậu cây thủy tùng này về nhà. Nếu không phải lúc nhấc lên và phát hiện ra rằng mấy cái chậu có đất này thật ra cũng không nhẹ chút nào, chắc chắn cậu sẽ còn muốn mang ba hoặc bốn chậu cùng một lúc.

Đợi đến khi thở hổn hển nặng nhọc mở cửa nhà, Du Niệm đã mệt đến nỗi tóc ướt đẫm bết dính mồ hôi, mặt nóng đỏ lên bừng bừng như lửa cháy.

Đương nhiên, cậu vẫn là người duy nhất đang ở nhà.

Sau khi thay giày xong, Du Niệm bắt đầu nhìn xung quanh các góc để đánh giá, cuối cùng thì đem đặt một chậu ở ban công, một chậu ở phòng ngủ chính, hai nơi này rất có thể sẽ trở thành phòng hút thuốc của Tiêu Mặc Tồn. 

Chậu hoa có màu xanh đậm, cùng cây cao to xanh biếc bổ sung lẫn nhau. Trên cậu có in hai từ tiếng Anh màu nâu sẫm, nổi bật: Aimless Life.

Cuộc sống không mục đích.

Du Niệm yêu thích nó, cậu cho rằng nó phù hợp với triết lý nhân sinh của chính mình. Cuộc sống nên đơn giản và thuần túy. Nó không nên bị vướng mắc bởi công danh lợi lộc, hay là thế nhân sa đọa.

Cuộc sống là cuộc sống, tự do tự tại, không bị ép buộc cưỡng bách. 

Muốn tiến bộ thì hãy sống tiến bộ hơn. Muốn bình thường thì hãy sống bình thường. Điều cậu muốn liền chỉ là do trái tim cậu điều khiển. Những người quyết tâm trở nên nổi tiếng hoặc đạt được tham vọng lớn lao đều là những người đáng được ngưỡng mộ, nhưng họ không phải là thước đo giá trị quan của Du Niệm.

Tất nhiên, Tiêu Mặc Tồn nhất định sẽ không tán đồng với ý kiến này, thậm chí có thể nói rằng hắn luôn sống có mục đích và chí hướng rõ ràng, nhưng điều này không ngăn cản được việc hắn vĩnh viễn vẫn là người mà Du Niệm yêu thương sâu sắc.

Beta vốn là người dễ tính, luôn nguyện ý bao dung và săn sóc, đặc biệt là với Alpha của mình. 

Nghĩ đến Tiêu Mặc Tồn, Du Niệm không khỏi mỉm cười, cúi người ngồi xổm xuống xoay xoay chậu hoa quay mặt trái vào tường.

Tội nghiệp hai chậu thủy tùng hồng đậu, chỉ cho phép mày được thực hiện chức năng của mình chứ không được phép nói năng tùy tiện đâu nha.

-

Mười giờ tối, khi Tiêu Mặc Tồn trở về nhà sau một ngày công tác dài mệt mỏi, Du Niệm đang loay hoay dọn dẹp nhà cửa. 

Robot quét sàn từ ​​dưới gầm bàn bê Bánh Bao đi ra, hướng thẳng đến chậu hoa bên tường. Sau một tiếng vang nhẹ, Bánh Bao kinh hãi nhảy xuống kêu meo meo, cây xanh trong chậu cũng bị đụng đến lệch sang một bên, suýt chút thì đã ngã hẳn xuống đất.

Du Niệm còn đang thay dở ga trải giường, "nha" một tiếng liền hốt hoảng vội vàng chạy tới dùng chân đỡ lấy chậu, sau đó cúi người khó nhọc di chuyển nó đến vị trí an toàn hơn.

Đây cũng là cảnh tượng mà Tiêu Mặc Tồn nhìn thấy khi mới bước vào tới cửa.

"Mặc Tồn, anh về rồi!" Du Niệm vừa nhìn thấy chồng mình liền đặt chậu hoa xuống, đứng thẳng eo dậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. "Em còn tưởng hôm nay anh sẽ ở văn phòng đến tận mười một giờ cơ."

Tiêu Mặc Tồn dừng lại một chút, tay trái nới lỏng cà vạt, liếc nhìn chậu cây trên mặt đất.

"Cái gì đây?"

"Hồng đậu." 

Du Niệm cười yếu ớt đi theo phía sau hắn, một bên giải thích sự lợi hại của nó, một bên lấy vải lau trong tay xoa xoa chạm vào chậu hoa, lúc thấy Tiêu Mặc Tồn muốn hạ túi đựng máy tính xuống đất thì liền hướng phía hắn đưa tay ra.

"Đưa áo cho em, em treo nó lên cho anh."

Ai biết được là sau khi nhìn thấy hành động của cậu, sắc mặt của Tiêu Mặc Tồn đột nhiên trầm xuống, trên thực tế còn lộ ra một tia chán ghét.

Đây là...

Du Niệm sửng sốt chỉ một giây, chợt nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng giải thích.

"Em không cố ý lấy lòng anh! Em chỉ đang sắp xếp tủ quần áo, còn phân loại áo khoác theo màu sắc và độ dày, cho nên em sợ anh có thể làm hỏng chúng nếu treo chúng không đúng chỗ..."

Cậu chợt nhớ tới lời Tiêu Mặc Tồn đã từng nói, rằng hắn không thích được cậu phục vụ mình như người hầu, cũng không thích cậu cố tình lấy lòng hắn.

Cậu sợ hãi, thậm chí lập tức lùi lại một bước, rút ​​tay lại và nói tiếp.

"Anh có thể tự làm, em sẽ chỉ chỗ treo cho anh."

Lúc này, Du Niệm tình cờ đang mặc bộ đồ ngủ trễ ngực phía trước có cài cúc gỗ, mái tóc mới gội còn chưa khô hẳn, xõa ra ngoan ngoãn treo trước trán, trên mặt điểm chút sợ hãi nên trắng bệch.

Nghe được lời giải thích, vẻ mặt Tiêu Mặc Tồn liền dịu đi một chút, đôi mắt sắc bén trở nên nhẹ nhàng hơn, chầm chậm liếc nhìn bàn tay bất an của cậu.

"Tôi còn chưa nói gì, cậu không cần phải sợ như vậy."

Hai tay Du Niệm bất đắc dĩ kéo kéo vạt áo ngủ, mi mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói.

"Vừa rồi anh nhìn em chằm chằm, làm em còn tưởng anh giận."

Gần đây Du Niệm cảm thấy việc nói chuyện với chồng mình một cách thoải mái dễ hơn trước nhiều. Trước đây, cậu chưa bao giờ dám nói về ba điểm giải thích hay bảy điểm phàn nàn giống như lúc này.

Tiêu Mặc Tồn đi vòng qua cậu, bước đến bên tủ quần áo, chờ lúc hắn mở cửa tủ ra, hắn tựa hồ phát hiện quy luật sắp xếp đồ đạc bên trong đã thay đổi rất ngoạn mục, dừng lại thêm hai giây nữa, hắn xoay đầu nhìn Du Niệm đang đứng khép nép ở đó.

"Lại đây."

Nghe thấy tín hiệu này, Du Niệm mới dám đi tới, lấy bộ đồ treo lên móc áo, sau đó đưa tay mở một cánh cửa tủ khác.

"Áo khoác đã dùng thì treo ở đây, áo chưa mặc thì ở bên trái, đều dùng bao chống bụi che lên nhé."

Trong quá trình đó, Tiêu Mặc Tồn đứng ở bên giường nhìn cạu thuần thục làm tất cả những việc này, sau đó lại nhìn cậu đóng cửa tủ, mang mèo cùng chổi quét đi, không nói thêm một lời thừa thãi nào. Trước khi rời đi, Du Niệm có đứng ở cửa nhìn chồng mình tháo đồng hồ, rồi ngập ngừng hỏi.

"Mặc Tồn, ngày kia khi nào anh tan làm?"

Dây đeo đồng hồ bằng kim loại đặt lên bàn phát ra âm thanh lạch cạch, Tiêu Mặc Tồn ngước mắt liếc nhìn cậu.

"Không chắc, có chuyện gì à?"

Dường như là chỉ có mỗi cậu nhớ thôi, Du Niệm nghĩ.

Ngày mốt là kỷ niệm ngày cưới của hai người bọn họ, ngoài việc nhớ đến đúng giờ vào ngày đăng ký, Tiêu Mặc Tồn hoàn toàn không nhớ thêm một chi tiết nào khác.

Du Niệm hít vào một hơi thật chậm.

"Không có gì đặc biệt đâu. Ngày mốt em được tan làm sớm một tiếng, vậy nên chỉ muốn hỏi anh có muốn về ăn tối không thôi."

Tiêu Mặc Tồn nghe vậy, khẽ mỉm cười một tiếng, tựa như đang khinh thường cậu.

"Công việc của cậu nhàn rỗi thật đấy."

Du Niệm không để ý tới sự mỉa mai của hắn, cắn môi hỏi.

"Vậy anh có về hay không?"

"Lúc đó tính." Tiêu Mặc Tồn lười nhìn cậu lần nữa, tùy ý nói. "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, tôi còn phải về sớm ăn cơm?"

Du Niệm ừm một tiếng.

"Cũng đúng..."

Hoàn chương 18

Editor: Định bụng là mỗi ngày chỉ update một chương của một truyện nào đó thôi mà lỡ tay update cả ba bộ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo