Chương 19: Hôm qua và hôm nay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Đảo mắt đã đến thứ sáu. 

Tuy rằng chồng không nhớ rõ, nhưng Du Niệm từ sớm đã cẩn thận chuẩn bị quà kỷ niệm, còn tự mình gói nó trong giấy gói quà và dự định sẽ tặng vào bữa tối. 

Cậu đã mất rất nhiều thời gian để chọn được phần lễ vật này, cất công đi đi lại lại nhiều cửa hàng quần áo nam phù hợp với sở thích của Tiêu Mặc Tồn trước khi chọn được ra chiếc áo khoác dạ dài màu đen.

Phong cách Kensington, được cắt may gọn gàng, trông ổn định và thoải mái, phù hợp với môi trường làm việc của Tiêu Mặc Tồn.

Kế đó, Du Niệm vội vã đến siêu thị mua rau, thịt bò và cá chẽm sau giờ làm. Tất nhiên là đồ tươi sẽ tốt rất nhiều so với đồ đông lạnh. Một nhà hai người kỳ thật ăn không được bao nhiêu, hơn nữa Tiêu Mặc Tồn luôn dễ dàng tiêu tiền vì Du Niệm, nhưng những lúc khác hắn cũng không phải là kẻ hoang phí, cho nên Du Niệm cũng không có ý định làm quá nhiều.

Với cậu, rau xào, cá chẽm hấp, ức bò om cà chua đều là những món ăn đơn giản, hai ba tiếng là quá đủ cho bữa ăn tối của hai người. Điều khiến cậu lo lắng là món tráng miệng sau bữa ăn.

Cậu nghe Tiêu Đại Hoa nói rằng, từ nhỏ Tiêu Mặc Tồn chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt. Kể cả là sau khi kết hôn, Du Niệm cũng chưa từng thấy hắn chủ động ăn các loại đồ ngọt chẳng hạn như là bánh ngọt vân vân, nên vốn định sẽ bỏ qua phần tráng miệng này.

Có thể là sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy, dù sao thì hôm nay cũng là ngày kỷ niệm quan trọng. Nếu như mọi thứ vẫn diễn ra giống như thường lệ thì sao có thể gọi là kỷ niệm được?

Vậy nên cuối cùng, cậu vẫn chọn phải làm điều gì đó đặc biệt, liền bắt tay vào việc làm ra một vài viên kem khoai ít đường lại mỹ vị.

Đến bảy giờ, cá đã được mổ bụng làm sạch, toàn thân trong ngoài đều nhồi gừng và hành lá cũng được thái sợi nhỏ, chỉ chờ được vào nồi và dùng lửa hấp là chín. 

Trong phòng ăn, khăn trải bàn đã được thay bằng một tấm vải hoa mới màu nhạt, trên đó có đặt một chiếc bình màu nâu cắm đầy hoa gừng trắng mà Du Niệm mua. 

Du Niệm thực yêu thích loại hoa này, không chỉ vì nó có mùi hương giống với hương Pheromone của cậu, mà còn vì khí chất giản dị, chất phác, trông giống như một con bướm màu trắng tinh khiết lại đẹp đẽ, thanh lệ lại tao nhã.

Có một tầng hoa trắng như đám mây nổi trên nền lá xanh, ở giữa có nhị hoa màu vàng nhạt, được bó tất cả trong chiếc bình sứ eo thon, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. 

Bất quá, có một chút chuyện Du Niệm vừa vặn lại không quá vừa ý, đó chính là ngôn ngữ của loài hoa này——

Lưu giữ mãi mãi những kỷ niệm mùa hè.

Lời văn tuy tốt đẹp nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn nồng đượm. 

Hè qua rồi sẽ có thu, có đông, rồi cuối cùng là xuân, vậy sao lại nói ký ức sẽ còn lưu giữ mãi trong mùa hè? Ngày tháng sẽ luôn tiến về phía trước, và chỉ cần con người còn sống, họ sẽ tiếp tục tạo ra những kỷ niệm mới với những người xung quanh họ.

-

Bận hết mọi công việc trong tay, Du Niệm kéo lấy ghế ngồi vào bên cạnh bàn, bắt đầu yên lặng và bình tĩnh chờ đợi.

Đến giữa trưa, cậu nhịn không được thấy hơi bất an và bồn chồn, liền cố gắng gửi tin nhắn thăm dò cho Tiêu Mặc Tồn, hỏi khi nào thì hắn có thể về nhà.

Câu trả lời của Tiêu Mặc Tồn là hắn sẽ quay lại vào lúc khoảng tám giờ.

Còn chưa đầy một giờ nữa là đến tám giờ, Du Niệm dự định chờ thêm nửa giờ nữa sẽ lại gửi một tin nhắn khác đi để hỏi thăm. 

Nếu như chồng cậu đang trên đường về, cậu sẽ ngay lập tức có thể bắt đầu hấp cá.

Buổi tối ngày hôm đó, Tiêu Mặc Tồn biểu hiện ra không nhớ chút gì về ngày đặc biệt này, Du Niệm kỳ thật có chút thất vọng cùng mất mát. 

Tuy nhiên, ở phương diện khác thì cậu không có năng lực, nhưng việc tự an ủi bản thân là cậu làm được đỉnh nhất. Cậu nhanh chóng nhận ra rằng Alpha của mình, người đang bận rộn với sự nghiệp, không nhạy cảm với bất kỳ ngày lễ nào cũng là điều bình thường, càng không phải là vì hắn không thích ngày hôm nay.

Chí ít thì Tiêu Mặc Tồn thậm chí còn không thể nhớ được ngày sinh nhật của chính mình.

Năm đó, Du Niệm biết được ngày sinh trên danh nghĩa của Tiêu Mặc Tồn cũng là nhờ đọc qua sổ đăng ký ở trường. Cậu đã gọi người đàn ông này từ khu ký túc xá xuống vào lúc không giờ sáng và cầm một chiếc bánh cỡ lòng bàn tay để chúc mừng sinh nhật hắn. Vị nhà cậu khi đó bị bất ngờ, nhưng ngược lại vẫn ăn bận rất tử tế, mặc áo len, mang quần soóc và đi giày vải, hai tay thì đút vào túi và cau mày.

"Sinh nhật cậu?"

Dọa Du Niệm sợ hãi thật lâu không dám mở miệng nói chuyện. Nếu không phải cậu đã nhiều lần cùng Ôn Tử Ngọc xác nhận, cậu hẳn sẽ còn tưởng rằng chính mình nhầm lẫn ngày tháng gì đó.

Thấy vẻ mặt của cậu không ổn lắm, Tiêu Mặc Tồn nhướng nhướng một bên mày kiếm, miệng nói ra một câu càng đáng kinh ngạc hơn.

"Xin lỗi, tôi không chuẩn bị quà. Chúc mừng sinh nhật."

Lúc đó, Du Niệm vẫn luôn không hiểu tại sao Tiêu Mặc Tồn lại không nhớ được, chỉ đơn giản cho là đối phương có thần kinh thô.

Trong lòng cậu có một loạt quạ đen bay qua, chiếc bánh ngọt trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất, mang vẻ mặt không nói nên lời.

"Tiêu Mặc Tồn... Anh thậm chí còn không nhớ được sinh nhật của chính mình sao?"

Alpha trẻ tuổi đẹp trai trước mặt lúc này mới hơi giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Du Niệm hồi lâu, cho đến khi cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, mới chậm rãi nói.

"Sao cậu biết."

Du Niệm nở nụ cười ranh mãnh.

"Bấm ngón tay là biết ngay. Bánh này là cho anh đó."

Cậu có thể nhìn ra được cảm xúc xúc động trong mắt Tiêu Mặc Tồn, đuôi của cậu liền vểnh lên đến tận trời, khóe miệng không ngừng nhếch lên.

"Nhỏ như vậy sao?" Tiêu Mặc Tồn cười đùa trêu ghẹo. "Không nỡ mua cái lớn sao?"

"Nói bậy!" Du Niệm cười trừng mắt hắn. "Cái lớn ăn không hết, cái nhỏ cũng được, anh không cần mang về ký túc xá chia cho người khác."

"Tại sao lại không thể chia cho người khác?"

Nói xong liền ôm lấy khóe miệng, dùng một đôi mắt sâu thẳm thâm thúy nhìn Du Niệm, giống như một học sinh đang chờ đợi giáo viên tuyên bố đáp án chuẩn.

Nhưng Du Niệm còn có thể nói cái gì nữa? 

Cậu tự hỏi, liệu sinh viên đứng đầu trước mặt mình, người đứng đầu khoa hàng năm với thành tích xuất sắc, đang thực sự không hiểu hay chỉ là giả bộ không hiểu.

Nếu thực sự không hiểu, hà cớ gì lại phải đứng đây cho muỗi ăn vào lúc nửa đêm? Mà nếu là giả bộ không hiểu...

Chần chờ một hồi lâu, cậu vẫn chưa xác định được, như là hờn dỗi khi mà gặp phải tên đầu gỗ còn giả vờ trì độn, trong miệng nhỏ giọng reo lên.

"Quên đi, cứ coi như em keo kiệt không nỡ mua cái lớn."

Hai người đứng trong khoảnh sân yên tĩnh được bao quanh bởi những tòa nhà ký túc xá, bên cạnh có những chiếc ghế dài và những bụi cây thấp, phía xa có những thanh sắt song song và một tấm lưới tennis tạm thời được kéo lên bằng dây thừng. 

Tiêu Mặc Tồn mang theo tâm tình không tồi mà theo dõi cậu chằm chằm, tựa hồ có thể nhìn thấu được phần sâu nhất trong trái tim cậu. 

Nhưng Du Niệm thì không biết vì sao lại thấy có chút chột dạ, tránh né ánh mắt của hắn một hồi, không được tự nhiên mà quay đầu lại, giả vờ giận dỗi.

"Giận?" 

Trong giọng nói của Tiêu Mặc Tồn mang theo ý cười trầm thấp.

"Không có." 

Du Niệm đột nhiên vươn tay kéo dây rút áo len của Alpha, kéo hết phía bên phải rồi ném mạnh vào ngực đối phương.

Cậu bất quá chỉ là đùa nghịch một chút thôi, nhưng Tiêu Mặc Tồn hoàn toàn không hề né tránh hay rời mắt khỏi cậu một tí nào, đứng im lặng một lúc lâu thì đem đưa dây rút bên phải cho cậu chơi tiếp một lần nữa.

"Cậu không keo kiệt chút nào. Là tôi keo kiệt, tôi không đành lòng chia chiếc bánh cậu mua cho tôi cho người khác."

Du Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đầu vang lên một tiếng nổ đùng, giống như có vô số pháo hoa lập tức được thắp sáng dưới bầu trời đêm tối tăm. Tiêu Mặc Tồn rõ ràng đã biết mọi chuyện, hắn chỉ là đang giả ngu mà thôi.

Người thực sự ngu ngốc chính là bản thân mình.

Trong lòng cậu vừa ngọt vừa chua, trong mắt có chút ươn ướt, còn đâu cái gì mà chơi dây với cả không chơi dây, xấu hổ quẩn bách nói.

"Anh..."

Trên đời sao có thể có người xấu xa như vậy? 

Tiêu Mặc Tồn đã lấy đi trái tim và tất cả sự chú ý của cậu mà không nói một lời, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục tỏ ra tử tế một cách bừa bãi. 

Nhưng đối với một người như vậy, cậu chỉ cần người ta thỉnh thoảng vẫy tay và mỉm cười, cậu sẽ lại lao theo sau như người mất hết linh hồn, sợ bị tụt lại phía sau một bước.

Bởi vì không thể làm rung động được Tiêu Mặc Tồn, cho nên cậu chỉ có thể phối hợp với hắn, giả vờ ngu ngốc.

Một lúc sau, cả hai cùng ngồi xuống ghế băng ghế dài. Tiêu Mặc Tồn đặt chiếc bánh thả vào chính giữa, định dùng dao cắt làm đôi.

"Chờ một chút." Du Niệm ngăn cản hắn. "Còn chưa thắp nến ước nguyện."

Tiêu Mặc Tồn nói.

"Chuẩn bị đầy đủ vậy sao?"

"Tất nhiên rồi." 

Vừa hướng dẫn hắn cắm nến, Du Niệm vừa cúi đầu sờ sờ trong túi quần, sau đó lập tức lấy ra một cái bật lửa.

Dưới ánh trăng, Tiêu Mặc Tồn định thần nhìn thấy nó, hai mày lập tức cau chặt lại.

"Lấy ở đâu?"

Đang muốn thắp lửa, Du Niệm chợt giật mình.

"A?"

"Bật lửa, ở đâu?" Ngữ khí Tiêu Mặc Tồn cực kỳ nghiêm túc, chất vấn cậu. "Học hút thuốc?"

"Sao có thể!" Du Niệm trợn tròn mắt, vừa thắp nến vừa nói. "Em mượn của anh trai a."

Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng như băng sương của Tiêu Mặc Tồn mới tiêu tán.

"Ừ, đừng học hút thuốc."

"Em biết, em biết." Du Niệm phàn nàn oán trách một cậu. "Sao anh lại nói như giống anh em vậy..." Sau đó thì cầm bánh ngọt nâng lên, cười híp mắt. "Nào, anh ước đi nhanh lên."

Khuôn mặt góc cạnh của Tiêu Mặc Tồn bị ánh nến phản chiếu càng có vẻ nghiêm nghị hơn.

"Không cần."

"Không được, cơ hội hiếm có, nhất định phải nhận lấy!" Du Niệm đưa bánh về phía trước. "Mau lên, Mặc Tồn, anh nhanh lên, nhanh lên."

Nửa phút sau, Alpha cao lớn cuối cùng cũng bị đánh bại bởi Beta trước mặt. Mặc dù hai tay không nắm chặt nhưng mắt đã chịu nhắm lại, và từ từ lại mở chúng ra sau mười giây im lặng.

"Ước xong chưa?" 

"Ừm."

"Nhanh thế......"

Tiêu Mặc Tồn cười nhạt.

"Nói nhiều quá Chúa không nhớ được."

"Anh ước gì thế?"

"Tại sao tôi phải nói cho cậu?."

"Tiết lộ một chút đi mà."

"Nói ra không linh, câu này cậu chưa từng nghe qua sao?"

"Trái tim chân thành sẽ linh nghiệm! Anh nói cho em nghe mong muốn của anh liên quan đến cái gì đi, học tập? Tìm việc làm? Hay việc gì khác? Vẫn là nói một chút, nói cho em biết đi..."

"Ăn bánh đi, để khỏi nói chuyện."

"...nhạt nhẽo."

"Tôi vốn là người nhạt nhẽo."

"Anh là người nhạt nhẽo nhất đêm nay!"

...

Chờ lúc Du Niệm miễn cưỡng khôi phục lại tinh thần từ quá khứ tươi đẹp thì đã gần tám giờ tối.

Cậu thầm kêu lên hai tiếng không tốt, vạn nhất Tiêu Mặc Tồn ngay lập tức bước vào nhà, hắn sẽ phải đợi thêm một lúc nữa cậu mới có thể dọn lên bữa ăn.

Vì vậy, cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và gọi cho chồng để tìm xem đối phương đang đến chỗ nào rồi.

Đô--

Đô--

Điện thoại reo rất lâu nhưng trước sau vẫn không có ai trả lời.

Lái xe nên không tiện nghe?

Có thể đi.

Nghĩ đến đây, cậu trực tiếp đi vào nhà bếp sắp xếp nồi hấp và bắt đầu hấp cá, kế đó thì rót ra hai cốc nước chanh trong khi đợi khoảng mười phút, đề phòng lúc về đến nhà thì Tiêu Mặc Tồn sẽ khát.

Kết quả là kim giây trong phòng khách cứ tích tắc dịch chuyển, mười phút trôi qua, ba mươi phút trôi qua, cá hấp đã bốc khói nóng hổi, nồi nguội đi cũng đã hơn một canh giờ sau, vậy nhưng vẫn không có bóng dáng của Tiêu Mặc Tồn.

Tâm trạng chờ đợi bây giờ của cậu hoàn toàn khác với tâm trạng cầm bánh ngoài sân thời điểm đó. Dù lúc đó có đợi bao lâu đi chăng nữa, Du Niệm vẫn có thể chắc chắn rằng Tiêu Mặc Tồn cuối cùng sẽ đi xuống, chẳng qua là có việc khiến hắn phải trì hoãn. 

Nhưng bây giờ thì thế nào? Bây giờ không ai có thể chắc chắn liệu người chồng của cậu có còn nhớ ước định của bọn họ hay không.

Hoặc có thể Tiêu Mặc Tồn căn bản không coi đó là một cái ước định.

Những cuộc điện thoại mà cậu cố gắng gọi đi gọi lại chỉ tạo ra những tiếng đô đô lặp đi lặp lại, và món cá trên đĩa đã bốc lên mùi tanh tưởi giống như một khay thức ăn thừa hay một món súp để nguội. 

Đợi đến hơn mười giờ, Du Niệm chậm rãi từ bên cạnh bàn đứng dậy, ý muốn bưng đĩa cá mang đến nhà bếp, miễn cho cả phòng ăn đều ám phải mùi hôi. Ai ngờ đâu vừa mới đứng thẳng lưng dậy, cửa căn nhà đột nhiên vang lên một tiếng rầm thật lớn, giống hệt như bị người đá tung ra, bụi trên tường cũng theo đó bị hất bay đi xuống.

Du Niệm bị dọa sợ đến toàn thân đều run rẩy, còn chưa kịp rời khỏi bàn ăn, cậu lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập, đôi giày da nện xuống sàn nhà phát ra âm thanh thùng thùng vang vọng.

Giây tiếp theo, giọng nói quen thuộc của Alpha vang lên từ phòng khách, tràn đầy phẫn nộ, như thể hắn đang muốn từ trong ngôi nhà này tìm ra kẻ thù để bắt đầu cho một cuộc trả thù đẫm máu.

"Du Niệm——!"

Hoàn chương 19

Editor: Mình vừa được nghỉ lễ 4 ngày, bận trông con nên không đăng chương mới. Cứ anh Tiêu mà xuất hiện là có chuyện haha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo