Chương 21: Từ bỏ lối thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Nói xong một câu như vậy, Du Niệm liền chậm rãi trở về phòng.

Trong căn hộ rộng lớn đột nhiên không có một âm thanh nào, yên tĩnh đến kỳ cục, nhiệt độ ấm áp cũng không còn, ngay cả không khí cũng không thể thuận lợi mà lưu thông.

Rõ ràng là chưa được bao nhiêu phút trôi qua, hắn đã không còn nhớ được những gì bản thân đã nói ra trong suốt cuộc cãi vã. 

Chỉ còn lại mấy lời bình tĩnh cuối cùng mà Du Niệm để lại, giống như một cú đánh vào đầu, đánh thức Alpha đang tức giận đến mất trí. Giống như thùng thuốc nổ ngâm trong nước, không có cách nào đánh chiến được với ai.

Nhưng mà nói là tức giận cũng không hoàn toàn đúng, càng nhiều hơn chính là sợ hãi.

Không có cách nào, hắn thực sự rất sợ phải mất đi người thân.

Hắn là Tiêu Mặc Tồn, người đã bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi từ khi còn bọc trong vải tả lót, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có một người thân là Tiêu Đại Hoa. Giống như cánh cửa sổ duy nhất trong một ngôi nhà kín gió bị buộc phải mở ra, nhịp tim và hơi thở đều phụ thuộc vào nó.

Từ khi còn nhỏ hắn đã liều mạng đọc sách, sau khi lớn lên thì nỗ lực kiếm tiền, căn bản không vì để nổi bật hơn mọi người, càng không phải vì thăng tiến, mà chỉ cố để hai cha con hắn có cuộc sống tốt hơn, sống có được tôn nghiêm là đủ. 

Nếu như tới bố nuôi cũng chết đi, động lực phấn đấu duy nhất trên cõi đời này của hắn cũng coi như là đồng loạt biến mất.

Cho nên, Tiêu Đại Hoa chính là người thân không thể thiếu của hắn.

Nhưng còn Du Niệm thì sao, đến tột cùng cậu có được tính hay không là người thân của hắn?

Tiêu Mặc Tồn đã đứng trong nhà ăn rất lâu không di dịch nửa bước, hắn không muốn nghĩ thêm nữa, liền giống như trước đây mà tự nhủ với mình không phải là hắn chưa từng nghĩ tới, mà là vì Du Niệm sẽ không thiếu một người thân giống như hắn. Thêm một cũng không nhiều, mà bớt một cũng không ít.

Khi xoay người lại, hắn nhìn thấy trước mắt là một bàn với các đĩa thức ăn đã nguội, hình như là chưa từng có ai nhấc đũa qua. 

Có món ức bò hầm cà chua mà khi còn nhỏ hắn không ăn được nhưng khi lớn lên lại là món yêu thích của hắn, không biết làm sao mà Du Niệm lại biết được, có lẽ là đoán bậy đoán bạ. Phía bên phải bàn ăn có một chiếc bình hoa, chính là chiếc bình mà khi nãy Du Niệm liều mạng che chở.

Nó có cái gì đặc biệt?

Nghĩ tới bóng dáng Beta vẫn luôn khiêm tốn, hòa nhã như vậy phấn đấu quên mình lúc đó có bao nhiêu tuyệt vọng, Tiêu Mặc Tồn không nhịn được phải lưu tâm. 

Chiếc bình này chắc không phải mới, hắn đã từng nhìn thấy nó được đặt trong phòng khách rồi. Mà hoa ở bên trong rất tươi, không hề có một cành hay lá héo rủ xuống nào, tới gần hơn một chút là có thể ngửi thấy mùi thơm tự nhiên.

Mùi hương này đổi với Tiêu Mặc Tồn là quen thuộc đến không thể nào quen hơn được nữa, còn không phải mùi hoa gừng thì có thể là gì đây? Người ta nói rằng nếu chỉ xét về mùi, mùi hoa gừng giống với cây dành dành, ngay cả những người làm vườn có kinh nghiệm khi bị bịt mắt cũng khó có thể nào phân biệt được, nhưng Tiêu Mặc Tồn không đồng ý.

Đừng nói là bị bịt kín hai mắt, hắn tin tưởng dù nó có cách xa mình hai mét thì hắn vẫn có thể dễ dàng nhận ra hương hoa gừng thân thuộc.

Những người có nồng độ pheromone cao hơn sẽ nhạy cảm hơn với pheromone của người khác. Đây là một kỹ năng tốt được Chúa ban cho Alpha, giúp bọn họ có thể nhanh chóng tìm được con mồi yêu thích khi đi săn. Hệ số Eβ càng cao thì Alpha sẽ càng ưu việt. 

Ví dụ như Tiêu Mặc Tồn, hắn có thể nhận ra sự khác biệt ngay lập tức, bất kể nồng độ pheromone của đối phương thấp cỡ độ Eβ1 hay Eβ2. Khả năng này có thể là điều mà các Alpha khác chỉ biết mơ ước, nhưng đối với Tiêu Mặc Tồn thì đó hoàn toàn là một cực hình. 

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì Du Niệm, người ngày đêm ở bên hắn. Dù cậu chỉ là một Beta, nhưng nồng độ pheromone hoa gừng của cậu lại hiện ra quá mức nồng nặc.

Hắn biết đó là vấn đề tâm lý.

Nhưng hắn không có cách nào có thể tắt đi chức năng của khứu giác hay kìm nén sự chiếm hữu của mình đối với Du Niệm, vậy nên hắn buộc chỉ có thể tìm cách làm tê liệt tuyến thể đang hoạt động quá mức của mình.

Thứ mà miếng dán ngăn mùi ngăn trở cho hắn, không phải là dục vọng, mà là sự chân thành.

Cảm giác đó vô cùng đau đớn, chất lỏng lạnh buốt từ tuyến thể yếu đuối mỏng manh thấm đi vào, từng chút từng chút một chảy khắp cơ thể, giam cầm mọi cảm giác bồn chồn cùng nóng nảy. 

Vô luận A10859 có muốn thế nào đi chăng nữa thì việc cắn nát B10859 cũng chỉ có thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái được một chút ít thời gian đáng thương. Dục vọng bị kiềm nén không tìm được lối thoát cuối cùng đã trở thành một loại tính khí nóng nảy, và trở thành nỗi đau gần như phải nghiến răng sau khi đâm kim.

Ba năm trôi qua trong một cái búng tay, dù có đau đớn đến đâu thì gần đây cũng đã trở nên khá hơn một chút.

Gần đây, hắn rốt cuộc không còn phải đè nén dục vọng của mình đối với Du Niệm nữa, tuyến thể bị tổn thương và đau đớn suốt ba năm rốt cục đã có thể thở được.

Nhưng sau đêm nay qua đi, có lẽ mọi thứ đại khái sẽ lại trở về con số không.

Hắn xoay người trở về phòng, phát hiện đèn trong phòng ngủ phụ cũng đã tắt. Du Niệm hiếm thấy được so với hắn lại đi ngủ sớm hơn, ngay cả Bánh Bao mà cậu yêu thích đến cực điểm cũng bị khóa ở bên ngoài phòng. 

Lý trí của Alpha lúc này mới tỉnh lại, nhớ tới Beta của chính mình khi nãy có nói là thấy không được khỏe.

Hồi tưởng lại sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Du Niệm lúc cãi nhau, khi rời đi bước chân còn có chút loạng choạng, tim hắn nháy mắt cũng co thắt hết lại, cơn đau dữ dội chồng tầng, lập tức bị chủ nhân cố tình phớt lờ.

Mặc kệ Bánh Bao đang ngáp ngắn ngáp dài trong phòng khách, anh quay trở lại phòng ngủ chính và đóng chặt cửa lại. Trên bàn còn có chiếc áo khoác gió, hắn chỉ nhìn thoáng qua thì liền cầm nó cất vào trong tủ treo quần áo, đồng thời cũng không biết khi nào thì mình mới lấy ra mặc lên người.

Không lâu sau, điện thoại di động rung lên từng hồi.

Tiêu Mặc Tồn nhặt nó lên xem qua thì thấy đó là bố mình gọi tới. Hắn lập tức thu hồi tâm trạng suy sụp của mình, hỏi.

"Bố, sao vậy? Có phải là còn khó chịu ở đâu không?"

Giọng nói của Tiêu Đại Hoa ở đầu bên kia điện thoại không còn yếu ớt như lúc trong bệnh viện, tinh thần rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

"Không không." Ông ôn hòa đáp. "Đừng làm ầm ĩ lên. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là sẽ ổn thôi. Bố gọi đến để kiểm tra xem con có nghe lời bố không đây."

Tiêu Mặc Tồn sửng sốt một giây, sau đó lập tức hiểu rõ ràng bố mình đang đề cập tới cái gì.

Thời điểm ở bệnh viện, Tiêu Đại Hoa đã nhiều lần dặn Tiêu Mặc Tồn, nếu hắn dám to gan lấy chuyện này ra so đo làm khó dễ Du Niệm, ông sẽ không cho phép hắn được trở lại căn gác xép trong vòng nửa năm.

Hắn không đồng ý, nhưng cũng không làm được, cho nên đành im lặng một lúc.

"Con nổi nóng với nó?" Giọng điệu Tiêu Đại Hoa đột nhiên cao lên. 

Tiêu Mặc Tồn không thể nói dối, trầm giọng "vâng" một tiếng.

"Thằng nhãi này!" Tiêu Đại Hoa kích động đến mức như muốn ngồi dậy khỏi giường. "Bố đã bảo bao nhiêu lần rồi, không được nóng giận, không được mất bình tĩnh, con vậy mà nghe như gió thổi bên tai sao? Khụ khụ—"

"Bố, bố đừng kích động như vậy." Tiêu Mặc Tồn khẩn trương vô ích. "Là lỗi của con, con ngu ngốc, bố đừng kích động như thế."

"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!"

Tiêu Đại Hoa cuối cùng cũng bình phục sau khi bị nghẹn và ho suốt hai mươi giây liền. Điều đầu tiên ông làm kế đó là nghiêm khắc giáo dục hắn.

"Con vẫn là không biết phân đúng sai sao, Tiêu Mặc Tồn? Bố đã nói với con, tiểu Niệm là hảo tâm giúp đỡ, con không nghe thấy sao? Cái tính nết này của con là sao đây? Bố nói cho con biết, muốn trách thì trách bố. Đừng đổ hết lên người tiểu Niệm!"

Trước mặt người khác, Tiêu Mặc Tồn có thể là Alpha nguy hiểm cấp độ Eβ10 và là người thừa kế duy nhất trong gia tộc họ tề, nhưng trước mặt bố nuôi mình, hắn chỉ là một thằng nhãi ranh không hiểu chuyện. Lúc này, thằng con ranh nào dám lên tiếng, chỉ có thể ngồi bên giường thành thật thừa nhận lỗi lầm của mình.

"Tiểu Niệm đâu? Có phải là đang trốn ở đâu đó để buồn không?" Ông thở dài, đầy vẻ không tin tưởng. "Bố không muốn nghe con nói, bố muốn nghe tiểu Niệm nói, để cho nó nói với bố rốt cuộc đã có cái gì xảy ra."

Tiêu Mặc Tồn dừng một chút.

"Nghe cậu ấy nói?"

"Làm sao, không được?" Tiêu Đại Hoa lập tức cảnh giác. "Hay là con dọa nó chạy mất rồi sao?!"

"Đã ngủ rồi."

"Đừng lừa bố, bây giờ mới mười một giờ, vừa mới cãi nhau xong với con, làm sao có thể ngủ được? Nói, cho bố biết, có phải con dọa nó chạy rồi không?"

Tiêu Mặc Tồn buồn bực nói.

"Không, thật sự không có."

"Vậy nhanh đưa điện thoại cho nó."

Giọng điệu của Tiêu Đại Hoa không cho phép hắn được quyền tranh cãi, hắn hoài nghi nếu như bây giờ mà mình nhất quyết không chịu làm theo thì đối phương sẽ lập tức leo lên xe chạy tới dùng cán lăn bột đánh hắn.

Hai phút sau, Tiêu Mặc Tồn bó tay hết cách, đứng ở cửa phòng ngủ phụ tay cầm theo điện thoại di động.

Cốc cốc--

Cốc cốc--

Hắn gõ không mạnh lắm, nghĩ có khi Du Niệm đang ngủ cũng sẽ không nghe thấy. Ai ngờ đâu không quá hai lần qua đi, trong phòng lại vang lên một tiếng nói trầm thấp.

"Anh vào đi."

Hai chữ đơn giản này nói ra đánh thẳng vào trái tim Tiêu Mặc Tồn giống như một chiếc búa nặng nề.

Nó ẩm ướt, mang theo giọng mũi dày đặc, và chứa đựng nhiều cảm xúc không thể nói rõ.

Ngoan ngoãn cực kỳ, nhưng cũng ủy khuất vô cùng. Giống như một con mèo bị chủ trừng phạt, đôi mắt đỏ hoe, bộ lông trắng lộ ra run rẩy, trên người đầy những vết thương to nhỏ đủ kích cỡ, nhưng tiếng kêu meo meo của nó vẫn giả vờ ôn hòa.

Hầu kết của Tiêu Mặc Tồn giật giật, vướng víu mắc ở cổ họng. Giờ phút này, hắn biết đêm nay mình sẽ không bao giờ nói thêm một lời gay gắt nào với Du Niệm nữa, hắn giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ, từ một Alpha giống như dã thú trở lại thành một người trưởng thành chuyên đọc sách.

Mở khóa cửa ra, một tối đen như mực tràn vào, tựa hồ là Du Niệm đã đi ngủ rồi. 

Tiêu Mặc Tồn rất ít khi bước chân vào căn phòng này, nếu không có ánh đèn phía sau thì gần như hắn không thể tìm được bóng dáng gầy gò ốm yếu đang nằm thu mình trên giường.

Sau một lúc tập trung, hắn đang định mở miệng nói về cuộc điện thoại thì chợt nhận thấy trong không khí có mùi hoa gừng hơi thoang thoảng. 

Đó không phải là mùi hoa gừng, mà là mùi pheromone của Du Niệm, hắn chắc chắn một trăm phần trăm.

Mày kiếm liền chìm xuống.

"Cậu chảy máu?"

Nói ra xong thì thấy chính mình hình như là bị ngớ ngẩn mất rồi, trong phòng một chút mùi máu tanh cũng không có, làm sao có thể là máu.

Quả nhiên, Du Niệm cũng giật mình ngẩn ra, thanh âm lẩm bẩm tựa như thì thầm, từ trên giường truyền ra, kèm theo tiếng nức nở nghẹn ngào còn chưa hoàn toàn biến mất.

"Không... Sao anh lại hỏi thế?"

Đó không phải là máu, vậy chỉ có thể là nước mắt.

Đầu dây bên kia điện thoại hình như đã nghe được cuộc nói chuyện, có vẻ lo lắng nên gấp gáp lên tiếng.

"Tiêu Mặc Tồn! Con đánh Du Niệm sao!!"

Alpha bị gọi tên trầm mặc trong chốc lát, điện thoại lên phủ nhận.

"Không có, bố đừng gấp."

Du Niệm khó nhọc chống lên thân thể, ngồi dậy ở trên giường.

"Anh đang nói chuyện điện thoại với bố sao?"

Tiêu Mặc Tồn ừ một tiếng chậm rãi đi đến bên giường, cúi người bật sáng đèn bàn hình mặt trăng lên, ánh sáng ấm áp trong nháy mắt dịu dàng chiếu sáng một góc phòng.

Trước mặt hắn là hình ảnh Du Niệm đang nửa dựa vào đầu giường, tóc tai ướt đẫm, dưới eo còn có kế một cái gối. Cậu trông rất ngạc nhiên, ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Mặc Tồn, đôi bọng mắt sưng húp.

"Bố muốn nói mấy câu với cậu." 

Tiêu Mặc Tồn cũng cậu thật sâu, sau đó đưa điện thoại tới.

Du Niệm run lên, hai giây sau mới kịp phản ứng lại, liền cầm lấy điện thoại đồng thời thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm vào khăn trải giường.

"Bố ơi."

Âm mũi thậm chí còn mạnh hơn khi áp đến gần.

Trái tim của Tiêu Mặc Tồn co giật càng thêm kịch liệt. Không biết tại sao, thật kỳ lạ và bất bình thường, tựa hồ như là Du Niệm càng làm như không có chuyện gì thì hắn lại càng không thể bình tĩnh được.

"Con không sao, hơi cảm lạnh một chút nên chuẩn bị đi ngủ. Bố có thấy khỏe hơn không?"

Du Niệm dùng tay trái nắm lấy góc gối đầu bên cạnh, tay phải cầm điện thoại di động lên, đem lông mi ướt đẫm ném ra một bóng đen dày ở dưới bầu mắt.

"Không có, anh ấy không có cãi nhau với con. Chúng con... chúng con chỉ nói vài lời thôi. Anh ấy không xấu tính đâu."

Những ngón tay cầm vỏ gối kèm theo cử động bồn chồn, là hành động minh chứng cho những lời nói dối của cậu.

"Là thật mà."

"Con không giận anh ấy, bố đừng lo."

Lời nói đến đoạn kết, mép giường bỗng nhiên bị lõm xuống một khối.

Du Niệm quay người lại, nhất thời lộ ra vẻ mặt rụt rè.

Tiêu Mặc Tồn ngồi sát cạnh giường, đôi mắt đen láy vẫn nhìn cậu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

Ánh mắt Du Niệm thoáng động, chỉ có thể tiếp tục.

"Vâng. Bố cũng nên đi ngủ sớm. Hôm khác khóe hơn con sẽ tới thăm bố."

Sau đó thì ngắt kết nối cuộc gọi và đưa lại điện thoại cho chủ nhân.

Tiêu Mặc Tồn đưa tay định nhận lấy, nhưng ánh mắt lại không hề động đậy, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, ánh sáng tỏa ra từng tia dịu dàng. Đôi mắt đen láy thường ngày của Du Niệm bây giờ có chút rụt rè cùng bất lực, tựa hồ còn xen lẫn cả thất vọng.

"Còn có chuyện gì nữa sao?" 

Cậu hỏi.

Alpha đột nhiên đưa tay về phía gò má cậu, nhưng trước khi kịp chạm vào thì đã bị cậu hoảng sợ né tránh.

Tay đưa lên nhất thời dừng lại ở không trung, Tiêu Mặc Tồn im lặng vài giây, trầm giọng nói.

"Tôi không có ý làm tổn thương cậu."

Du Niệm hơi chút kinh hãi ngước đôi mắt sưng đỏ của mình lên, một lúc sau mới chậm rãi đáp.

"Anh... Anh sao thế..."

Tại sao hắn dường như lại trở thành một người khác nữa rồi?

Tiêu Mặc Tồn thu tay về, duy trì một khoảng cách an toàn.

"Không khỏe sao?"

Vành mắt Du Niệm lại đỏ lên, sau đó cụp mắt xuống, chậm rãi gật đầu.

"Không khỏe ở đâu."

Giọng nói của Alpha trước sau như một, vẫn từ tính và có sức lôi cuốn như mọi khi, giờ khắc này thực sự còn có vẻ hơi lo lắng.

Du Niệm siết gối.

"Bụng em có chút đau, nhưng đỡ hơn rồi..."

Bất cứ ai nghe cuộc trò chuyện này đều sẽ nghĩ rằng họ không phải là phối ngẫu, thậm chí còn không phải là bạn thân. Hai người nhất thời không biết nên tiếp tục đối thoại thế nào, liền cứ như vậy im lặng hồi lâu.

"Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi đây." 

Tiêu Mặc Tồn đứng dậy. 

Du Niệm bối rối, hắn không ở lại cũng không chúc ngủ ngon.

Khi tới cửa, Alpha đột nhiên quay người lại, khuôn mặt tối tăm khuất trong tia ánh sáng mờ ảo, nhỏ giọng nói.

"Đừng khóc, lần này là tôi không tốt."

Nói xong cũng không thèm nhìn phản ứng của phối ngẫu trên giường, mở cửa nhanh chóng rời đi.

Màn đêm yên tĩnh sâu thăm thẳm, Du Niệm ngây người ngồi ở bên giường hồi lâu, mấy phút sau rốt cục mới tỉnh táo lại.

Vừa rồi trong một khoảnh khắc nào đó, cậu gần như không thể kiềm chế được sự thôi thúc trong lòng, muốn nói với Tiêu Mặc Tồn rằng mình cảm thấy rất khó chịu, có thể ôm hắn được không.

Thế là cậu lại thất bại.

Cố gắng buông tay, chuyện này cậu đã nếm trải vô số lần. Đôi khi là bởi vì một nụ cười, có đôi khi sẽ vì là một nụ hôn, đôi khi là vì một lời nói, mà kết thúc luôn luôn là thất bại.

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, Tiêu Mặc Tồn lại buông tay cậu rời đi.

Hoàn chương 21

Editor: Tui về rùi nè mọi người ơi! Công quân không tra tới zậy đâu T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo