Chương 22: Số phận an bài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Kỷ niệm ngày cưới đã trôi qua một cách khó chịu như vậy.

Mùa thu đang đến một cách nóng nực, người đi đường đều ướt đẫm mồ hôi, những chiếc áo dệt kim mỏng manh vội vàng cởi bỏ, có lúc gió thu mát mẻ thổi bay hết màu xanh giữa những cành cây, biến chúng thành màu vàng khô khốc.

Vào một ngày thứ bảy trời vẫn còn nắng và trong xanh, Tiêu Mặc Tồn hiếm thấy mà từ trong công việc và tăng ca hàng ngày mà thoát thân ra bên ngoài, đi hẹn hò như hắn đã hứa mà nhiều lần vẫn không thực hiện được.

Buổi hẹn hò chỉ có hai người, một người là Tiêu Mặc Tồn, người còn lại là Chu Chí Tiệp, địa điểm khá đặc biệt——

Bệnh viện trung tâm Lạc Thành.

Chu Chí Tiệp một thân áo khoác trắng đứng trước cửa phòng cấp cứu hồi lâu, nhìn thấy Tiêu Mặc Tồn thì tiến tới đem tay khoác lên vai hắn.

"Anh chàng bận rộn, cuối cùng anh cũng chịu đến rồi."

Tiêu Mặc Tồn liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

"Đúng hai giờ, không muộn một phút." Hắn cầm một chiếc túi giấy màu nâu trong tay đưa ra. "Cái này cho cậu."

"Ô, cái gì đây?" 

Chu Chí Tiệp biết rõ còn hỏi, cố ý mở túi ra nhìn, ánh mắt nhất thời đều bừng bừng sáng lên.

Bên trong túi là những chiếc bánh trung thu được làm thủ công từ một thương hiệu lâu đời ở Hồng Kông. Vị bác sĩ đầy đầy triển vọng và vô cùng hiếu khách này đã yêu cầu hắn một hộp có hai hương vị.

"Cậu tuyệt vời quá trời. Tôi đã tìm hai, ba đại lý rồi mà họ đều nói thực sự không thể làm gì hơn trong năm nay. Vậy mà sao cậu vừa ra tay đã mua được luôn rồi?"

Tiêu Mặc Tồn thản nhiên đáp.

"Tuần trước đi công tác, tình cờ tăng ca đến tận năm giờ sáng, buổi sáng cùng đồng nghiệp bắt taxi để xếp hàng."

Hắn làm người xưa nay vẫn luôn như vậy, che giấu lòng tốt của mình với bạn bè đến từng chi tiết và luôn cố gắng hết sức để xử lý những việc được giao phó. Chu Chí Tiệp thừa biết hắn không muốn nghe lời cảm ơn, liền đấm một cái vào ngực hắn.

"Thú vị đấy, chính cậu tự đi mua à?"

Tiêu Mặc Tồn chỉ mua hộp có hai cái bánh nhưng lại bỏ trong cái túi lớn.

Trong khi xếp hàng chờ đợi, một số đồng nghiệp khác đều cho rằng đây là cơ hội hiếm có. Mọi người sẽ mua ba hoặc bốn hộp về làm quà biếu cho bố mẹ, bạn bè và sếp, sau đó sẽ giữ lại một hộp cho riêng mình.

Tiêu Đại Hoa không thích đồ ngọt, hắn cũng không thích. Dường như xung quanh hắn chỉ có một người thích mùi vị này, đó chính là Du Niệm.

Thời điểm trước đây lúc còn đi học, Du Niệm vốn dĩ là một nhóc tham ăn, trong vòng chưa đầy nửa giờ là có thể ăn hết ba phần tư chiếc bánh sinh nhật cỡ vừa. Kết quả không ngoài dự đoán, bởi vì Du Niệm đã tích trữ đồ ăn quá nhiều trong dạ dày vậy nên đêm đó bụng cậu đã chướng đến mức không ngủ được, bèn trốn dưới chăn và nhắn tin giận dữ, trách hắn không chịu ăn thêm mấy miếng mới khiến cho cậu phải cố ăn nhiều hơn.

Đêm đó, Tiêu Mặc Tồn bị cậu đánh thức, cứ nửa tiếng lại phải nhấc điện thoại lên, nhắn tin hồi âm cho cậu, tránh cho ngày hôm sau bị buộc tội vô cớ.

"Tôi đang hỏi cậu đó." 

Chu Chí Tiệp đụng vào vai hắn. Tiêu Mặc Tồn lắc đầu.

"Không có."

Chu Chỉ Tiệp chặc lưỡi một tiếng.

 "Cậu có thể quan tâm chăm sóc Beta của mình hơn được không? Còn không biết đường lấy bánh trung thu..."

Tiêu Mặc Tồn đúng lúc kết thúc chủ đề này.

"Thời gian có hạn, vào việc thôi."

"Được rồi được rồi, cậu là Alpha tuyệt vời nhất, tôi nghe lời cậu."

Vừa trêu chọc, Chu Chí Tiệp vừa dẫn hắn đi vào bên trong.

Tòa nhà dành cho bệnh nhân ngoại trú của Bệnh viện Trung tâm là một tòa nhà dài, với các khoa ở cánh phía đông và phía tây, mỗi khoa đều có trọng điểm riêng. Khoa tâm thần và rối loạn giấc ngủ đều nằm ở cánh phía tây.

"Tôi cũng chẳng mấy khi tới đây." Chu Chí Tiệp đi lên lầu, đồng thời phố cập kiến thức cho Tiêu Mặc Tồn ở bên cạnh. "Nhưng cậu đừng căng thẳng, không phải thấy gánh nặng tinh thần đâu. Nó không giống với tình huống ở tòa nhà phía đông. Đừng nghĩ nó giống với mấy thứ cậu xem trên ti vi. Lừa người hết đó."

Giống như trên ti vi, trên ti vi thì trông như thế nào?

Là hàng rào song sắt chật hẹp, rèm dày hay phòng trị liệu bằng điện không gây co giật? 

Tiêu Mặc Tồn bình tĩnh đáp.

"Thật à?"

"Đương nhiên rồi." Chu Chí Tiệp lập tức mắc bệnh nghề nghiệp. "Trước hết, giữa ngoại trú và nội trú có sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa, nhập viện còn được chia thành bệnh nhẹ và bệnh nặng. Về cơ bản, những gì cậu đang mắc phải đều là vấn đề không nghiêm trọng, không đáng sợ."

Cách khuyên nhủ cùng an ủi của bác sĩ thực sự rất độc đáo.

Tiêu Mặc Tồn cho rằng Chu Chí Tiệp nói nhiều quá, bèn không thèm trả lời nữa.

Hắn hề giấu bệnh sợ thầy, chỉ không ngờ tới một ngày nào đó chính mình sẽ phải đến gặp bác sĩ tâm lý. Hầu hết các Alpha đều cảm thấy mình là người toàn năng, và Tiêu Mặc Tồn cũng không phải ngoại lệ. 

Chưa kể hắn còn là một Alpha có tính tình nóng nảy. Không dễ để hắn chịu thừa nhận rằng cơ thể mình có gì đó không ổn, và việc hắn xuất hiện ở đây càng đương nhiên không phải vì chính bản thân hắn.

Đêm đó, khi hắn muốn chạm vào Du Niệm, sự phản kháng và rụt rè trong mắt Du Niệm dẫu chỉ là thoáng qua, nhưng lại khiến Tiêu Mặc Tồn nhớ kỹ.

Hắn biết mình đã thay đổi, ít nhất là trong mắt Du Niệm. 

Hắn đã trở nên tàn nhẫn, bạo lực và vô lý.

Đêm đó, hắn tự hỏi liệu có đến lúc những tranh cãi bằng lời nói không còn khiến hắn cảm thấy hài lòng nữa mà thay vào đó, bạo lực bằng lời nói sẽ leo thang thành bạo lực thể xác hay không.

Tiêu Mặc Tồn không biết. 

Nếu có một ngày nào đó hắn thật sự vung tay đánh Du Niệm, đôi bàn tay từng chạm vào cậu trở thành vũ khí làm cậu bị thương, hắn sẽ ra sao?

Vì ý tưởng có phần giật gân này nên hắn đã chủ động liên lạc lại với Chu Chí Tiệp.

Lên đến tầng hai, khoa tâm thần nằm đơn độc ở một khu riêng biệt, bằng cánh cửa mờ đục liền ngăn cách hoàn toàn nó với các khoa lân cận, đó xem như một chỗ khác biệt. 

Bất quá, sau khi bước vào, Tiêu Mặc Tồn nhanh chóng phát hiện ra Chu Chí Tiệp vậy mà cũng không hề lừa dối mình. Việc chờ đợi, gọi điện, tư vấn trực tiếp, kể cả những người ngồi ở khu vực chờ, tất cả đều trông không khác gì tình hình bên ngoài một phòng khám tổng quát. Nếu có thì có lẽ tỷ lệ người trẻ còn cao hơn người trung niên mà thôi.

Chu Chí tiệp đưa hắn đến đây liền rời đi, hai người hẹn gặp nhau ở ngoài cổng khoa nội trú một tiếng sau.

Chờ khoảng hai mươi phút, trên màn hình xuất hiện tên Tiêu Mặc Tồn. Hắn đứng dậy và làm theo hướng dẫn trên phát thanh, đi đến cửa phòng khám thứ ba. Chờ ngồi thêm một phút nữa thì được gọi vào ngay phòng sau khi có một thanh niên trước đó đang bước ra với khuôn mặt buồn bã.

Phía sau màn hình máy tính là một nam bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi, ông ngước mắt nhìn hắn, rồi mỉm cười gật đầu.

"Ngồi đi."

Tiêu Mặc Tồn kéo ra cái ghế rồi ngồi xuống, áo gió gần như rủ xuống sát đất.

"Chiếc ghế này rõ ràng là quá thấp để một người cao như cậu ngồi lên a." 

Bác sĩ nói đùa. Tiêu Mặc Tồn đưa tới tờ giấy đánh giá trong tay.

"Bác sĩ Vương."

"Có chuyện gì vậy? Cậu cảm thấy khó chịu ở đâu?"

Ngay cả việc hỏi han cũng không khác gì các thủ tục y tế và phẫu thuật thông thường.

"Gần đây tính tình tôi không được tốt, dễ nổi nóng, luôn muốn đá và ném đồ đạc."

Tiêu Mặc Tồn mô tả những rắc rối của mình một cách rõ ràng và ngắn gọn nhất có thể, vì hắn hiểu vấn đề lớn trong mắt bệnh nhân thường chỉ nhỏ như con muỗi trong mắt bác sĩ.

Bác sĩ Vương nom rất bình tĩnh, vuốt phẳng phần tóc còn dư lại loe ngoe mấy cọng của mình, vừa viết vào hồ sơ bệnh án vừa lẩm bẩm.

"Dễ tức giận, có khuynh hướng bạo lực". Viết xong, ông ấn đầu bút lên tờ giấy. "Đã bao lâu rồi?"

Tiêu Mặc Tồn im lặng hồi tưởng lại, nếu muốn tính từ lần đầu tiên hắn đóng sầm cửa lại, thì đã là khoảng nửa năm sau khi hắn và Du Niệm kết hôn.

"Đã hơn hai năm, gần đây tình hình tương đối nghiêm trọng."

Bác sĩ lại gật đầu, truyền đạt một sự hiểu biết mang tính công thức.

"Cậu có nghiện caffeine không?"

"Không có."

"Có chứng đau nửa đầu hay hen suyễn không?"

"Cũng không có."

"Có cảm thấy chán nản sau khi mất bình tĩnh không?"

Hắn dừng lại.

"Có."

Lúc này bác sĩ mới ngẩng đầu lên.

"Tâm trạng chán nản kéo dài bao lâu? Vài giờ hay một hoặc hai ngày?"

"Một ngày hoặc lâu hơn."

Mỗi khi Tiêu Mặc Tồn nổi giận cùng Du Niệm xong, ít nhất hắn sẽ cảm thấy thoải mái trong chốc lát, sau đó mới cảm thấy khó chịu. Cảm giác khó chịu này thường kéo dài cả ngày, sau một ngày vẫn như cũ. Nếu phải định nghĩa thì cảm xúc này thì nó  bao gồm cả sự chán nản và hối hận.

Sau đó, có rất nhiều câu hỏi và câu trả lời thông thường được đưa ra. Từ cuộc trò chuyện, không khó để Tiêu Mặc Tồn phát hiện ra rằng đối phương không hề nghĩ rằng vấn đề của mình nghiêm trọng tới mức nào, như thể đó là chuyện bình thường mà thôi.

Lạch cạch gõ bàn phím một lúc, bác sĩ từ trong máy in lấy ra một tờ giấy khác.

"Được rồi, cậu cầm cái này đến máy tự thanh toán để nộp phí. Hôm nay tổng cộng có ba cái kiểm tra cậu có thể làm."

Tên của ba cái xét nghiệm này đều rất dọa người, đặc biệt là xét nghiệm dịch não. Nhưng bác sĩ hiển nhiên không nghĩ như vậy, ông dùng lời lẽ keo kiệt của mình để giới thiệu qua một phen.

Tiêu Mặc Tồn nhận lấy nó, xem cũng không xem, động dạng cũng không đem mấy cái hạng mục đó để ở trong lòng.

Cái mà hắn quan tâm là một vấn đề khác. 

Căn cứ vào dự đoán tâm lý đã có sẵn, hắn thả chậm tộc độ.

"Bác sĩ, nếu quả thực là chứng hưng cảm, tôi cùng phối ngẫu của mình ở bên nhau ngày đêm có nguy hiểm không?"

So với cách trả lời về bệnh tình của mình một cách thờ ơ, lúc này Tiêu Mặc Tồn dường như cuối cùng mới thả vào sự bất an, và giọng điệu của hắn giống như một con sư tử đang lo lắng cho sự an toàn của vợ con mình.

Vị bác sĩ đối diện liếc nhìn hắn.

"Nhìn cậu, chắc là Alpha đi." Tiêu Mặc Tồn gật đầu. "Nồng độ Pheromone là bao nhiêu?"

"Eβ10."

Bác sĩ ồ lên một tiếng, đang định nói thì đột nhiên quay xe, còn quên cả ngậm miệng.

"Bao nhiêu cơ?"

"Eβ10." 

Tiêu Mặc Tồn lặp lại lần nữa. Một đạo ánh mắt chất vấn đột nhiên bắn về phía hắn, nhìn đi nhìn lại đánh giá khuôn mặt hắn.

"Tại sao lúc đầu cậu không nói với tôi?"

Tiêu Mặc Tồn nhìn ông.

"Ông không có hỏi tôi."

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nồng độ pheromone đỉnh cao là điều may mắn hay đáng để khoe khoang nên nếu người khác không hỏi đến, hắn đương nhiên sẽ tự nhiên mà chủ động trả lời.

Vẻ mặt của vị bác sĩ thoáng chốc trở nên nghiêm túc với hắn hơn, giây tiếp theo ông lấy lại tờ giấy đánh giá bệnh tình lại từ tay hắn, dứt khoát xé nó ra một cách gọn gàng.

Những mảnh giấy vụn đã tiến thẳng vào thùng rác, lật tung mọi thứ vừa rồi.

"Tình trạng của cậu cần phải kiểm tra thêm." 

Bởi vì lời nói trở nên nghiêm trọng hơn, ánh mắt của Tiêu Mặc Tồn liền rời mắt khỏi mảnh giấy.

"Kiểm tra cái gì?"

"Kiểm tra pheromone."

Máy in bắt đầu kêu cót két, tên của các hạng mục kiểm tra được phun lên các tờ kiểm tra tiêu chuẩn bên trong, rồi lần lượt xuất hiện ở đầu ra của máy. Vị bác sĩ bình tĩnh lúc này đã mất kiên nhẫn, dùng tay phải chờ ở lối ra, như thể muốn nhận được mệnh lệnh càng sớm càng tốt.

Tiêu Mặc Tồn nhìn động tác của ông, chậm rãi nói.

"Không cần kiểm tra, ông muốn biết gì về pheromone của tôi, hiện tại tôi có thể nói cho ông biết."

Ánh mắt bác sĩ tập trung tới hắn.

"Ý cậu là gì?"

"Sau hai tháng khi tôi được mười tám tuổi, tôi đã phân hóa thành Alpha, nồng độ mạnh và có mùi gỗ mun."

"..."

"Nồng độ tăng liên tục ba cấp trong vòng mười tháng, từ Eβ7 lên Eβ10. Trong giai đoạn này, tôi đã từng cao sốt, thiếu chút nữa đã không thể qua khỏi. Tới năm hai mươi ba tuổi tôi có tiếp nhận thêm một lần kiểm tra kín, lần thứ hai này xác định là pheromone của tôi trùng khớp 100% với số pheromone 859 được ghi trong kho lưu trữ." Hắn dừng lại và kết luận. "Vậy nên tôi là Alpha cấp độ Eβ10, A10859, có hai lần phân hóa thiếu hụt."

Vị bác sĩ ngồi trên chiếc ghế xoay đối diện im lặng nghe những lời trên rồi dời con chuột sang một bên.

"Cậu hiểu sai ý tôi rồi. Xét nghiệm pheromone mà tôi đang nói đến không phải là xét nghiệm rập khuôn, mà là xét nghiệm trình tự gen."

"Xét nghiệm trình tự gen?" 

Tiêu Mặc Tồn cau mày.

"Đúng vậy." Bác sĩ gõ nhẹ ngón trỏ trái lên bàn hai lần. "Nó chủ yếu dùng để sàng lọc các bệnh có nguồn gốc từ pheromone. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán sơ bộ thôi. Cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều về nó. Hiện tại, khả năng xảy ra chứng hưng cảm nhẹ cũng rất cao. Không thể xác định được điều gì cho đến khi có kết quả xét nghiệm hết."

Những lời này Tiêu Mặc Tồn nghe vào tai cũng chỉ có thể hiểu được một nửa.

Vị bác sĩ trước mặt này không nói về những bệnh có nguồn gốc từ pheromone gây ra là bao gồm những bệnh gì và cả ý nghĩa của chúng, vậy nhưng hắn cũng không hỏi.

Đối với ba chữ pheromone, trong tiềm thức hắn hoàn toàn không muốn chạm vào, giống như nó là bãi mìn vậy.

"Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa được không?" 

Thái độ thoải mái khi nãy của bác sĩ Vương bỗng dưng giống như biến thành một người khác, muốn hỏi mà lại trưng cầu ý kiến của bệnh nhân. 

Tiêu Mặc Tồn làm một động tác mời ông nói.

"Sao vừa rồi cậu lại nói là mình tiếp nhận hai lần kiểm tra mà chỉ nói có lần thứ hai, lần thứ nhất đâu, sao không nói cho tôi biết?"

Độ nhạy nghề nghiệp của bác sĩ luôn cao đến kinh người, một câu ông hỏi ra cư nhiên là điều hắn không muốn nói.

"Không có lý do gì đặc biệt." Tiêu Mặc Tồn nói: "Bởi vì lần đầu tiên tiếp nhận là khi nào chính tôi cũng không biết."

Khi còn là một đứa trẻ chỉ có thể khóc nỉ non lúc mới sinh, hắn từng được dùng cho một mục đích khác - buộc tội cha ruột của mình. E rằng lúc đó cũng là lúc mà hắn bị mang đi làm xét nghiệm DNA cùng di truyền pheromone, số mẫu pheromone của hắn ngày hắn chưa đầy một tháng tuổi cũng được ghi lại. 

Từ đó trở đi, 10859 đã được xác nhận.

Nếu không có kết quả "thuận tiện" này, Du Niệm làm sao có khả năng có thể tìm ra A10859 từ trong biển người mênh mông và bắt hắn trở về từ nước ngoài cho được?

Số phận an bài. 

Mọi chuyện đều sẽ bị quyết định ngay từ khi sinh ra.

Hoàn chương 22

Editor: Hay truyện này mỗi ngày một chương cho mau hết hihi, k post luôn cái bị quên nội dung á mụi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo