101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Untitled
Tất cả chúng ta đều là đứa thần kinh
Với ám ảnh đâu đó còn mắc kẹt
Đứa ngại mưa, đứa hãi cơn sấm sét
Đứa sợ bị bỏ rơi, đứa sợ bị hết thời
Mình co ro một góc ở bên đời
Với tiềm thức thiếu một điều gì đó
Một điều gì tưởng chỉ là nho nhỏ
Đến ngày kia, lớn phổng nuốt chửng mình!
Ừ phải rồi, tôi là kẻ thần kinh
Nhưng ý thức, bản thân cần chữa trị
Tôi khoẻ lên, mỗi ngày dầu một tí
Nhờ hiểu rằng mình có một nỗi buồn
Một nỗi buồn mà ai cũng nói suông
"Rồi sẽ tốt, ngày mai rồi sẽ ổn"
Nhưng chỉ một người, dịu dàng và từ tốn
Hiểu được rằng vấn đề gốc ở đâu
Cây chết dần đâu phải bởi ngọn đầu
Là do gốc đang thối dần đấy chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#411