9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc : COPYCAT - Billie Eilish

Chủ Nhật tuần tiếp theo, đó là ngày cuối tôi ở Singapore trước khi nghỉ đông.
Tôi nghỉ đông 1 tháng, chiều thứ 7, tôi phát điên. Chủ nhật phát điên. Tôi couchsurfing tại nhà 1 người Kazakstan, tôi không biết phải đi đâu tiếp, và thời kì đó là một trong những thời kì hoang mang nhất của tôi. Bỗng dưng tôi có chứng sợ thành phố lớn, lánh ánh đèn, lánh con người, và lúc đi Hàn Quốc còn làm tình hình tệ hơn, tôi bảo tôi chán. Anh bảo tôi lên thử Nepal xem, hồi anh ở trên đấy anh có ghé thăm một nhà ba người nuôi mười ba đứa trẻ bị bỏ rơi. Lên giúp bọn trẻ ít tiền đi học, vì trên đấy không có gì cả nên tôi không cần phải hi vọng để rồi thất vọng, tôi nhận lời, lấy địa chỉ, rồi cả tuần tiếp theo chăm đi fashion event, dự triển lãm, viết web, viết báo thời trang, hoàn thiện 20 bản thiết kế để kiếm tiền lên núi.
Tôi lên núi mất một ngày. Đến cái nhà ấy ở Nepal, tôi hoảng, đúng là không có gì thật, con trai con gái mặc đồ chằn chặn nhau,  xuất cơm bé bằng lòng bàn tay các em hít một cái là hết, thời gian còn lại ngồi mút tay chắc là để tráng miệng. Ngày đầu tiên, tôi mở mấy MV nhạc tôi lưu trong máy cho các em xem, các em bảo các em muốn làm ca sĩ, ngày thứ 2, tôi cho các em xem mấy video triển lãm tranh, các em bảo các em muốn làm hoạ sĩ. Chị chủ nhà nhìn tôi rưng rưng, bảo cảm ơn em vì trước khi em đến bọn nó không có ước mơ. Ở đến 1 tuần, tôi không chịu nổi nữa, tôi xuống núi, về với đèn điện, với wifi, với cafe. Tôi thấy một hàng KFC mở không một bóng người, tôi vào mua 2 xô đùi gà rán và mang lên núi, bọn trẻ thấy tôi bê thịt lên liền khóc và bảo rằng cả đời chưa bảo giờ ăn một cái đùi gà, tôi cười bảo "thế ăn hẳn hai cái nhé !"

Sau những ngày ở Nepal, tôi tưởng tôi đã nhận ra sự cùng cực của khổ, hoá ra là không phải.
Nhưng sau đấy, tôi vẫn đi tiếp. Vẫn bước một, bước hai, rồi đi mãi. Một, hai, một, hai.
Tôi vẫn đi. Thời gian đầu, nơi mới, người mới, tôi thấy mình như được thở hắt ra mỗi lúc máy bay cất cánh khỏi Singapore. Rồi thế quái nào, nỗi buồn lạnh, tôi nhiễm lạnh, và nó cứ ăn sâu dần, vào đến phổi, hết thuốc chữa. Giờ tôi có thở hắt ra thì nó cũng đau buốt.

Từ vui chơi ở Pháp, thư giãn ở Indonesia, quên sầu ở Philippines, tìm lại niềm vui ở Nhật Bản, không quan tâm gì ở Lào, nó biến thành vẫn chán ở Mỹ, vẫn buồn ở Campuchia, vẫn cô đơn ở Myanmar, vẫn muốn chết ở Đài Loan.

Đi bao nhiêu nơi, tới bao nhiêu chỗ, tôi vẫn như con chuột ở trong cái lồng kính.
Mọi người đập phá, la hét, gọi tôi, tôi cũng biết đấy. Nhưng các âm thanh đã bị tắt hết. Kính cách âm, và tôi có muốn đến mấy cũng không hiểu ai nói gì, tôi phải làm gì, tôi phải ôm chụp bên ngoài sự cô độc của tôi.

Tức giận, tức giận đến phát điên người.
Tôi chạy, tôi trốn, nhưng tôi trốn tìm 1 mình và chạy khỏi cái bóng của mình. Nên tôi có nhận ra hay không nó cũng tóm được tôi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#411