5 phút nha em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6   lo lắng cho em

Dạ..thưa ông Tiêu  lão gia và anh chị Tiêu . và anh chị 2 ..vợ chồng tôi xin mạn phép nói đôi lời.. Đây  Con gái   của tôi tên Vương nhã  vô cùng xinh đẹp lại dễ mến, còn thuong thầm mến mộ A Chiến  nhà ta  , với lại hai đứa cũng học chung trường với nhau  ,có thể nói là hai đứa  cũng ccó duyên nợ, cũng thường gặp qua vài lần nhưng vì A Chiến  là hôn phu của  cháu trai tôi, nên nó nhìn thấy A Chiến  nên nó ngại ngùng không dám bắt chuyện ạ . với lại trước đây anh 2 chị 2 tôi đã nói về hôn sự này . Nay  tôi mạn phép nói lên .. Không biết chị 2 và anh 2 có cho Vương nhã   và Tiêu Chiến  hoàn thành mối nhân duyên giữa hai nhà chúng ta không ạ...tôi cũng hỏi Vương Nhất Bác rồi cháu trai tôi nó không chịu cho nên  tôi đưa Vương nhã thế vào thằng bé, nếu  A Chiến  đồng ý mới được . Như vậy quả là chuyện vui giữa hai nhà phải không  mọi người

Mộng Gia nghe nói như vậy càng tức giận mà bước tới gần Thúy Vân mà hỏi

Cậu không chấp nhận chuyện hồi trước chúng ta sẽ cho 2 đứa nhỏ thành hôn sao.sao giờ lại đổi lại Vương nhã là thế nào..

Tớ cũng muốn lắm nhưng Cô Vương vy đang làm khó chồng mình thấy không, chuyện hồi trước đây chồng mình từng  bị thua lỗ đến nỗi công ty bị vợ chồng cô Vương vy dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, đã tóm hết toàn bộ tài sản của gia đình mình đến bây giờ, với lại anh Khang từng mượn tiền xã hội đen đến mấy tỷ vạn tuệ .với lại anh Khang từng đánh nhau với tên đại ca đến chết, nên cô Vương vy nói với tớ chỉ cần nhường A Chiến cho Vương nhã ,thì không bắt anh ấy ngồi tù ,lúc đó tớ thấy bệnh tình của cậu đang triển hướng nặng không dám nói cho cậu hây , nên vợ chồng tớ đành đưa Vương Nhất Bác rời khỏi Bắc Kinh về Lạc Dương sống gần 4 năm rồi.. Bây giờ vợ chồng mình làm sao nói lên đây.. Chỉ tội cho thằng bé Nhất Bác quá .huhuhu..

Thôi được rồi cậu cứ giao mọi thứ cho cha mình và chồng mình, chúng ta ra ngoài đi tìm Vương Nhất Bác đã...

Ùm...

Vương nhã  ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn Tiêu Chiến  trống ngự đập dồn dập. cuối cùng cũng có ngày hôm nay, Vương Nhất Bác  triệt để  mày  thua hoàn toàn . Quả thực  tao  rất thoải mái...

Vương Nhất Bác mồ hôi nhễ nhại, nhưng chân em vẫn không dừng bước, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở .Em cảm thấy mình sắp hụt hơi đến nơi, đây có lẽ là lần đầu tiên em chạy nhanh đến vậy ..Cổng chính của Tiêu Gia đã hiện ra trước mắt, em còn thấy cả dì trân và Quang Huy  đang đứng đó nữa, dù hơi khó hiểu nhưng em không có thời gian suy nghĩ lập tức dồn hết sức lực chạy ào đến. Quan huy từ xa đã nhìn thấy em nhưng thay vì cung kính mở cửa cho em hắn  lại bối rối hỏi

Nhất Bác  sao cậu lại về giờ này..cậu học xong rồi àk..

Bây giờ em  có việc gấp lắm ạ, anh mau  mở cửa cho em với. Vương Nhất Bác  thở dốc đứt quãng nói hai tay em nắm chặt song sắt để lấy sức dựa vào.

-Là ...Là thế này Nhất Bác . Cửa .....cửa lớn sáng nay bị hư không mở được, với lại  Cô Vương vy  không muốn em vào nên em có thể đi chơi một lát trở về là có thể vào rồi..

Vương Nhất Bác  không ngu như người ta nghĩ,  anh huh àk anh  không muốn cho em vào phải không.. Trước đây anh thương em lắm mà, sau anh làm việc cho cô vy thì đổi thay quá vậy.. Hay là Vương vy bà ta không muốn cho em gặp Tiêu Chiến sao..nhưng căn nhà này là của cô Mộng gia..và chú Tiêu Trung mà...

Trong nhà, sau lời đề nghị của Vương vy thì  đôi bên lại lâm vào im lặng. Qua hồi lâu Tiêu  lão gia nhìn thấy vậy liền cầm ly trà mà đưa lên miệng  nhấp một ngụm , rồi thanh giọng lên nói

-Hôn sự này, năm đó là do con gái của ta và con bé Thúy Vân đặt ra, hai đứa từ nhỏ đã thân nhau lại mệnh khổ như vậy, cho đến hôm nay ai ai cũng biết ,với lại Vương Nhất Bác cũng đã trở lại sau 4 năm mất tích cùng gia đình nó, bây giờ ta thân là người lớn cũng muốn hoàn thành nó cho bằng được . dù gia đình Vương Nhất Bác có nghèo thì sao đi nữa thì gia đình ta cũng chấp nhận, Tuy nhiên  Vương Nhất Bác đã không muốn kết hôn với Tiêu Chiến , vậy ta cũng không cưỡng cầu,  Nhưng nếu muốn kết thúc hôn ước, phải có mặt đầy đủ mới được....... thế này đợi khi nào Vương Nhất Bác về, chúng ta lại tới lần nữa hỏi rõ mong muốn của nó ,nếu nó không bằng lòng tất nhiên hôn ước sẽ được giải trừ. Còn về chuyện giữa Vương Nhã  và Tiêu Chiến,  nếu 2 đứa đồng ý thì là chuyện đáng mừng, nhưng phải giả quyết chuyện bãi bỏ hôn ước trước đã, vợ chồng cô Vương vy  thấy lời ta nói thế nào?

Tiêu lão gia  nói chí phải, chỉ có điều........Trương Đông  cắn răng như quyết tâm điều gì mới nói như vậy..

Tiêu Chiến đưa gương mặt lạnh  nhìn một nhà 3 người trương  gia, quả đúng như ông ngoại nói trộm long tráo phụng một cách trắng trợn như thế . Điều quan trọng bây giờ là  cục cưng của mình  đang ở đâu , hoặc là mấy người này đã đưa em ấy đi đâu rồi,  Nếu không phải vì dì Thúy Vân  và Vương Nhất Bác với chú Vương khang vì họ hại đến nỗi phải chịu khổ đến bây giờ, nếu không vì Vương Nhất Bác,   anh sẽ chẳng ngồi đây nghe họ ba hoa đủ đều..

Renggggggggggggggg chuông báo trôm bổng reo vang cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người

Rầm .....AAAAAAAAAAAAA. ...........thả tôi ra ............ các người làm ơn thả  tôi ra ,mau thả tôi ra...

Một trận xôn sao truyền đến từ ngoài sân , tiếng người hô hoán kèm tiếng nỉ non gào thét truyền vào tai mọi người.

Lão quản gia trong nhà nhìn thấy liền chạy ùa ra ,còn tên Quan huy đã đổ  mồ hôi lạnh tuôt ra như suối đang ra sức nắm chặt tay Vương Nhất Bác . anh ta không ngờ thằng nhóc ngày thường luôn sợ sệt nhút nhát ,nay lại to gan đến vậy dám lừa anh  ,sau đó lại trộm leo lên cây nhảy vào nhà. Bất chấp bị thương khi nhảy từ trên cao xuống, hệ thống chuông báo trộm ắt hẳn đã đánh động đến mọi người trong phòng, kì này nếu như hỏng việc Lão gia và phu nhân sẽ không để cho cho mình  yên đâu..

Thì lão quản gia lên tiếng.. Nè cậu kia mau thả thằng bé ra cho tôi..

Bác ơi.. Cứu con..

Tôi nói cậu không nghe hả ..lão quản gia cố giựt tay Quan huy ra..nhưng anh  ta lại siết càng thêm chặt.  Vương Nhất Bác  đau đến tái mặt, sức khỏe em vốn không tốt rồi , vừa rồi phải chạy một quãng đường dài rồi lại liều lĩnh nhảy từ trên cây xuống,bây giờ  em đã mệt đến không đứng vững được, hai chân khụy xuống đất tay lại bị hắn  mạnh mẽ kéo lên, từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống làm cay khóe mắt em khóc nức nở.. Còn lão quản sức khỏe yếu ớt cũng lều mạng cứu Vương Nhất Bác, thì bị hắn đẩy mạnh ra khiến cho ông té ngửa xuống đất...

Lão già muốn chết hả..mau cúc cho tao nhanh lên...

Cậu ...cậu.. Lão quản gia ngồi dậy không nổi liền chịu trận..

Trong phòng khách.

-Có chuyện gì vậy? – Tiêu Chiến  hỏi, trong lòng dấy lên một dự cảm mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

. Bà Vương vy liền nhanh chân  chạy ra ngoài  thì  tiếng hét thất thanh lại vang lên. Lần này Tiêu Chiến  nghe rõ ràng, đó là tiếng của Vương Nhất Bác . Anh ngay lập tức bật dậy khỏi ghế phóng ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của mọi người,vài giây sau họ mới sực tỉnh lục đục chạy theo anh ..

Cánh tay của tên Quan huy hằn vết dấu răng còn rướm máu, anh ta liền  nắm cánh tay trừng mắt nhìn  Vương Nhất Bác mà câm hận..

Từ xa Tiêu Chiến  đã nhìn thấy Vương Nhất Bác  ,em ấy  đang ngồi dưới nền đất lạnh tanh ra sức vùng vẫy, Cánh tay em bị hai người khác lôi kéo khuôn mặt đẩm mồ hôi lại tái nhợt hoảng sợ.

Vương Nhất Bác..

Nghe tiếng gọi, không chỉ Vương Nhất Bác  mà hai tên người làm cũng hoảng hồn, vội buông tay em ra em  mất trọng tâm lại té trở lại trên mặt đất đau đến chóng váng xong em không quan tâm, chỉ chăm chăm nhìn người đang chạy đến. Là Tiêu Chiến của  em .......cuối cùng cũng gặp được anh rồi ..

Tiêu Chiến hoảng hốt mà  bước nhanh đến ,mặc kệ ngững người xung quanh, khom lưng bế em lên nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt , làn da trầy xước khắp nơi của em hốt hoảng hỏi.

-Em làm sao thế này ? Họ làm gì em .em có bị gì không..

Anh Chiến...Em muốn về nhà .............họ không cho em vào ...........em thấy tin nhắn của anh ............em muốn về nhà ,Vương Nhất Bác  nghẹn ngào  nhìn anh mà nói lên  ..

-Sao nãy giờ em không gọi cho anh  ? Để anh  đi đón em hả . sao anh điện thoại em ,em không bắt máy,   Tiêu Chiến  xót xa nói .Vương Nhất Bác nghe vậy khựng lại một chút rồi mếu máo.

-Em xin lỗi .........Em quên mất..........em ngu ngốc  quá....huhuhu..

-Không sao, không sao rồi. Tiêu Chiến  vừa nói vừa xoa lưng em dỗ dành.

Mọi người trong nhà chạy ra và Vương nhã  cũng  vừa chạy đến mặt mày trắng bệch thầm nghĩ không xong rồi, đúng là tiểu tai tinh chỉ biết phá hỏng việc của tao , không ngờ mày  và Tiêu Chiến  lại có lien hệ qua lại với nhau như vậy chứ.. Tao ghét mày Vương Nhất Bác, tao không để yên cho mày đâu mày chờ xem..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro