12. Lời đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

o O o

Triệu Bình rời đi Triệu phủ xong cũng không trở về quân doanh mà đi thẳng đến Lục Thúy Lâu.

Bổng lộc của hắn không quá tệ, tiền tiêu vặt mà Triệu phủ cấp mỗi tháng cũng không ít. Thi thoảng đến mấy nơi như Lục Thúy Lâu dùng bữa cũng không tính là gì nhưng nếu ngày nào cũng đến đó dùng bữa thì lại không đủ.

Triệu Bình lúc đi đã mang theo gần như một nửa số tiền để dành bên người. Hắn muốn dùng số tiền này để bao một sương phòng của Lục Thúy Lâu bảy ngày bảy đêm.

Người quản lý Lục Thúy Lâu nhìn chồng ngân phiếu cùng mấy chục đĩnh bạc kia, không nói nhiều mà lập tức gật đầu đồng ý.

Sương phòng của Lục Thúy Lâu không nhỏ, tuy rằng không có giường đệm như trong khách điếm nhưng so với căn phòng trống lạnh lẽo kia thì khá hơn nhiều. Triệu Bình vào đến sương phòng rồi liền bò lên bàn nằm sấp mà ngủ mất.

Thương thế của hắn không nhẹ lại vừa bỏ chạy một mạch đến tận ngoại thành liền rách ra. Đau đớn dần dần khiến hắn cảm thấy cả người nóng cháy như nằm trong lò lửa. Triệu Bình mấy lần nửa tỉnh nửa mê, đến nửa đêm liền phát sốt.

Thân thể tốt xấu ra sao, tự bản thân hắn hiểu rõ nhất. Triệu Bình cố chống lại cảm giác mệt mỏi khiến người đầu óc mơ hồ kia mà mở to mắt lấy thuốc từ trong tay nãi ra uống một viên, lại nhờ người lấy cho mình một chậu nước ấm cùng bình rượu trắng.

Nước ấm để lau vết thương, rượu trắng để lau người hạ sốt. Vòng vo nửa canh giờ đau nhức mới có chút tan đi, Triệu Bình cũng liền an ổn rơi vào giấc ngủ.

...

Tuy rằng hẹn với Triệu Bình bảy ngày sau gặp mặt tại Lục Thúy Lâu nhưng điều này cũng không có nghĩa phải bảy ngày sau Ngọc Hòa mới đi đến đó. Dù sao cô bây giờ đã có thể xem như là khách quen của nơi này. Chỉ cần có chút thời gian rảnh đều sẽ đến đó ăn bữa cơm, thậm chí ngẩn người ngồi câu cá.

Lại không nghĩ đến, ba ngày sau, khi cô vừa bước chân vào Lục Thúy Lâu, người quản lý đã tiến đến nói với cô Triệu phó doanh đã đợi cô mấy ngày nay. Còn đặc biệt dặn quản lý khi nào cô đến thì mời cô đến sương phòng của hắn.

Ngọc Hòa dù thấy lạ nhưng vẫn theo người quản lý kia tiến đến sương phòng mà Triệu Bình bao lại.

"Công chúa, Triệu phó doanh có nói, không có hắn căn dặn, người làm của Lục Thúy Lâu không thể tiến vào phòng của hắn. Tiểu nhân chỉ đưa người đến đây thôi."

"Được, lui đi."

Ngọc Hòa nhìn quản lý kia rời đi, thoáng nghĩ một chút rồi căn dặn Hảo Ý đợi ở bên ngoài cửa. Triệu Bình đã không muốn có người lạ tiến vào, cô nên tôn trọng hắn.

"Triệu phó doanh?"

Ngọc Hòa gõ gõ cửa nhưng không nghe có người đáp lời. Thế là cô lại gõ gõ cửa, giọng nói cũng to hơn một chút.

"Triệu phó doanh, là ta đây."

Lần này quả nhiên có người đáp.

"Công chúa?"

"Phải, là ta."

"Người đợi hạ quan một chút. Hạ quan..."

Lời còn chưa dứt liền nghe thấy bên trong phát ra âm thanh té ngã cùng tiếng rên khe khẽ. Ngọc Hòa tiếp nhận thân thể của Lý Tử Di, có võ công, ngũ quan tinh nhạy đương nhiên nghe rõ mồn một. Thế là cô lo lắng đẩy cửa bước vào. Sau đó rầm một phát sập cửa lại.

Nhìn thấy Triệu Bình quần áo không chỉnh tề nằm dưới chân bàn, toàn bộ cái mông mang theo thương tích ghê người vừa vặn hướng về phía cô, ánh mắt Ngọc Hòa thoáng cái trầm xuống.

Mà Triệu Bình thấy nàng tiến vào khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hai tay vội vàng kéo quần lên rồi lúng túng đứng phắt dậy.

"Công... Công chúa... Hạ quan thất lễ... Ta... Hạ quan không cố ý..."

"Ngươi bị thương? Ai đánh ngươi? Ở trong quân bị phạt sao? Phạm lỗi gì?"

"Hạ quan... Không phải trong quân, hạ quan bị phụ thân trách phạt. Hạ quan phạm tội ngỗ nghịch."

Triệu Bình càng nói càng cúi thấp đầu. Thân hình cao lớn nhất thời lộ ra vẻ tự ti.

Ngọc Hòa nhìn bộ dạng của hắn, cũng nghe lời nói của hắn, có chút không tin mà hỏi lại.

"Ngươi? Tội ngỗ nghịch?"

Triệu Bình mím môi không nói, chỉ gật đầu. Mà Ngọc Hòa thì hơi gợi lên khóe môi. Cái người suốt ngày quy quy củ củ lại cứng nhắc này cũng có thể làm ra loại hành vi ngỗ nghịch? Cũng quá lạ đi.

"Ngươi, lên bàn nằm sấp."

Ngọc Hòa không hỏi nữa mà trực tiếp ra lệnh.

"Ta giúp ngươi xem vết thương."

"Không được."

Triệu Bình nghe lời ấy liền ngẩng phắt đầu nhìn nàng.

"Quả thật là ngỗ nghịch."

Ngọc Hòa nhướng mày khẽ nhếch môi cười.

Mà Triệu Bình thì cứng người lại sau đó như bị ma nhập mà bò lên bàn nằm sấp xuống.

Ngọc Hòa tức thì tắt tiếng. Cô chỉ tự nhiên nhịn không được nên đùa hắn chút thôi. Hắn vậy mà làm thật?

Người này có biết, ở trước mặt cô bày ra loại tư thế này có bao nhiêu nguy hiểm hay không?

Ngọc Hòa tiến lại gần hắn, máu nóng cả người giống như sôi lên. Khát vọng vốn được che đậy kỹ bắt đầu trồi lên khỏi mặt nước phát ra yêu cầu từ sâu trong tâm khảm.

"Cởi quần."

Triệu Bình hoảng hốt quay đầu nhìn nàng, hai bàn tay bám lấy mặt bàn siết đến trắng bệch. Hồi lâu sau, hắn cúi đầu, một tay vươn ra sau siết chặt lấy thắt lưng.

"Công chúa... Nam nữ có khác."

Triệu Bình lại hít một hơi sâu, run giọng nói tiếp.

"Công chúa, người có thể thu hạ quan làm nam sủng hay không?"

Cả kinh thành đều biết đến. Công chúa Lý Tử Di yêu thái tử điện hạ sâu sắc. Sau khi thái tử nhận tiểu thư của phủ Tư Đồ làm chủ nhân, cam thân nam sủng, Lý Tử Di tính tình phút chốc đại biến. Bắt đầu cả ngày loay hoay ở xưởng gốm, thậm chí nói qua đời này không gả cho người khác mà chỉ thu nam sủng.

Triệu Bình trong lúc làm nhiệm vụ tuần tra phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lời đồn gì cũng nghe nói qua. Cho nên hắn biết rất rõ mình đang nói cái gì, lại vì sao mà nói như vậy.

"Công chúa, người có thể thu ta làm nam sủng hay không?"

Triệu Bình lại hỏi, chỉ là lần này, giọng nói cũng không còn run rẩy nữa.

Mà đáp lại câu trả lời của hắn là sự im lặng tuyệt đối của Ngọc Hòa.

Ngọc Hòa không ghét Triệu Bình, thậm chí khá là thích hắn. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô sẽ tùy tiện đáp ứng loại yêu cầu này.

Có lẽ với người khác, nam sủng chỉ là nam sủng. Có được nam sủng là chuyện rất đáng để hãnh diện, thậm chí có càng nhiều càng tốt. Nhưng với cô thì không. Nam sủng mà cô muốn không chỉ là nam sủng, đó còn là người cùng cô đi qua năm tháng dài dằng dặc.

Cho nên, trước lời "đề nghị" này của Triệu Bình, Ngọc Hòa bừng tỉnh, ngừng bước, cũng im lặng.

Triệu Bình đợi nàng thật lâu, đợi từ lúc cảm thấy xấu hổ tột cùng, đến lo lắng hồi hộp, rồi cuối cùng nguội lạnh tâm tư. Hắn chuyển người nửa quỳ cạnh chân bàn mà cúi đầu thật thấp.

"Hạ quan đã mạo phạm, mong công chúa thứ tội."

"Nam sủng ở Quốc Khánh vương triều sống hay chết đều nằm trong tay chủ nhân. Trước mặt chủ nhân, bất kể nam sủng có địa vị quyền thế cỡ nào đi nữa cũng phải buông xuống tôn nghiêm. Không cần biết là đúng sai thế nào, chỉ cần chủ nhân muốn liền phải nhận lấy quy củ khắt khe. Thậm chí là giữa thanh thiên bạch nhật, xung quanh là người qua kẻ lại mà nhận lấy quy củ."

Ngọc Hòa từ tốn nói.

"Triệu phó doanh, ngươi không giống như một người xem rẻ bản thân. Càng không phải là dạng người vì yêu mà cam nguyện làm nam sủng. Ta và ngươi lần này gặp mặt chẳng qua chỉ là lần thứ ba."

"Cho nên, lý do của ngươi là gì?"

Ngọc Hòa hỏi hắn. Trên trời không có gì là miễn phí, người này đột nhiên đặt xuống tôn nghiêm của bản thân, đã bỏ ra cái giá lớn như vậy tất muốn thu về thứ càng lớn. Lại như cô đã nói, hai người chỉ tính là vừa quen biết, cô cũng không tin hắn đã yêu cô đến mức cam nguyện làm nam sủng.

"Hạ quan..."

Triệu Bình không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ hàm hồ đáp.

"Là do hạ quan sốt cao nên đầu óc không tỉnh táo, buông lời mạo phạm đến người."

Ngọc Hòa âm thầm thở một hơi, hắn đã không muốn nói vậy cô sẽ không truy hỏi đến cùng. Cô bước lại gần hắn, bàn tay tự nhiên đặt lên trán hắn. Chỉ vừa chạm, hắn đã vội vàng né tránh đụng chạm của cô. Ngọc Hòa không trách tội, trong một thoáng đó, cô rõ ràng cảm nhận được thân nhiệt của hắn quả thật có chút cao, trong lòng liền lo lắng.

"Ngươi..., vết thương chưa khá, tại sao lại ở lại chỗ này?"

Dứt lời liền mở cửa căn dặn Hảo Ý gọi đại phu tới, cũng phân phó nàng mang đến một bộ chăn đệm. Chủ quản của Lục Thúy Lâu là người nhanh nhạy, thấy nàng cần liền cho người sắp xếp, đem chăn đệm thật dày mang lên phòng trải ra. Lục đục một hồi, sương phòng dùng để bày tiệc đã bị bày biện thành bộ dáng một căn phòng độc lập.

Ngọc Hòa bắt hắn nằm xuống, an ổn để đại phu bắt mạch. Đến tận khi nhìn hắn uống thuốc rồi sắc mặt mới dịu đi mấy phần.

"Khá hơn không?"

Ngọc Hòa lại hỏi, bàn tay nhẹ đặt lên trán đối phương thăm dò nhiệt độ, cử động nhanh gọn không để đối phương có cơ hội từ chối.

"Trên người có vết thương lại không biết chăm sóc bản thân, quân nhân đều giống như ngươi sao?"

"Không có, là bản thân hạ quan kém cỏi."

Triệu Bình từ tốn trả lời, chỉ là ánh mắt không chịu nhìn lấy nàng. Không cần hắn còn quan tâm hắn như vậy, hắn lại không biết nên dùng thái độ gì đi đối diện nàng.

"Người đừng đối tốt với hạ quan như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro