5. Lục Thúy Lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Tử Di nhìn đống quần áo màu vàng đủ mọi sắc độ mà hơi ngán ngẩm, chỉ đành tùy ý lựa chọn một bộ có kiểu dáng dễ hoạt động mặc lấy rồi rảo bước ra ngoài.

Tuy rằng hôm qua nàng có suy nghĩ mãnh liệt là bắt một người làm nam sủng nhưng nàng không hề gấp gáp.

Bởi vì sao ư? Bởi vì hiện tại nàng còn quá nhỏ.

Theo nguyên tác, lúc nữ chính gặp nam chính sau đó thu hắn làm nam sủng cũng chỉ có mười ba tuổi. Mà nam chính khi ấy chỉ vừa vặn mười sáu tuổi.

Còn Lý Tử Di, tác giả thậm chí chả buồn nhắc đến. Nhưng hiện tại, Ngọc Hòa dựa theo ký ức của nàng có thể biết rõ, Lý Tử Di năm nay mười lăm tuổi.

Tuổi này, thật là quá nhỏ, khuôn mặt Lý Tử Di thậm chí vẫn còn chưa mất đi nét non nớt bướng bỉnh của trẻ con.

Lên xe ngựa, Ngọc Hòa lập tức ra lệnh cho phu xe đưa nàng đi đến mấy cửa hiệu buôn bán vải vóc y phục, còn cả mấy tiệm bán trang sức.

Kiếp trước nàng luôn khát khao được mua mấy món đồ xinh đẹp, nhưng mỗi lần mua, đều phải đong đếm kỹ từng đồng. Đến cuối cùng thường chỉ ngắm cho đã rồi thôi.

Kiếp này, nàng muốn trải nghiệm cái cảm giác mua đồ không cần nhìn giá là như thế nào.

Ngọc Hòa lướt vào dãy cửa tiệm, coi từ tiệm này tới tiệm khác.

Vải vóc hợp ý, mua.

Quần áo mùa hè, mua.

Quần áo mùa đông, mua.

Quần áo dị tộc, mua.

Trang sức tinh xảo, mua.

Nhìn nha hoàn Hảo Ý theo sau xuất ra từng xấp, từng xấp ngân phiếu trả cho người ta, mặt Ngọc Hòa vẫn lạnh nhạt như không. Không phải là nàng nhanh như vậy đã quen, mà là vì thanh toán bằng ngân phiếu không có cảm giác sung sướng đặc thù.

Nếu thay số ngân phiếu kia bằng khay vàng khay bạc, không chừng cô sẽ nhìn tới líu lưỡi, hoặc là tiếc của dừng tay kịp thời.

Có điều, Ngọc Hòa đi mua sắm có người hầu theo sau trả ngân phiếu. Đồ đạc thì cửa tiệm đã nhanh nhẹn gói lại đưa về phủ giúp. Ngọc Hòa chỉ mở miệng nói mua, mua, mua, hai tay lại trống không nhẹ nhàng. Cho nên trong cảm giác của mình, cô không cảm thấy mình mua nhiều bao nhiêu.

Nếu là Lý Tử Di nguyên bản, người đã sớm quen với châu báu ngọc ngà. Những thứ đồ này có nhiều cái còn chưa lọt được vào mắt nàng. Nàng có lẽ không mua nhiều như Ngọc Hòa, nhưng giá trị nhất định sẽ cao hơn.

Tại một nơi không người để ý, hai ám vệ mặc trang phục tầm thường lẳng lặng nhìn nàng. Còn không quên ghi lại đống đồ đạc mà nàng vung tiền ra mua. Cuối cùng đúc kết lại một câu: Công chúa đi dọc phố, gặp gì mua nấy, đồ đạc đã đủ chất đầy bốn cái xe ngựa cỡ lớn.

Thần Uy Hầu ngồi nhà nhận thư cấp báo, trong lòng chua xót: con gái bảo bối của ông mua nhiều thứ linh tinh như vậy, nhất định là vì trong lòng khó chịu muốn phát tiết.

Lại nghĩ đến hôm qua con gái bảo bối nói muốn thu nam sủng, Thần Uy Hầu thoáng vuốt râu cân nhắc.

Nếu lời con gái nói là thật tâm, ông có nên mua mấy chục nam sủng về cho nó trút giận?

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy con gái bảo bối của ông nhất định là vì thấy thái tử làm nam sủng mới nói thế. Hạng tầm thường bán mình làm sủng, nàng ắt sẽ không để vào mắt, chỉ có nam sủng xuất thân quý tộc mới có thể làm nàng dễ chịu.

Thần Uy Hầu nghĩ đến đó thì lắc đầu không nghĩ nữa. So với tìm một người chồng tốt, kiếm một nam sủng tốt khó hơn nhiều.

Tuy rằng nam sủng xuất thân quý tộc, vì yêu mà làm nam sủng cũng có, nhưng quả thật là không nhiều. Nếu như ngươi có xuất thân tốt, có tài năng, ai lại muốn làm nam sủng phải tuân thủ không biết bao nhiêu là luật lệ, chịu biết bao nhiêu là quy củ?

Huống hồ, còn là nam sủng của một nữ nhân?

Nên biết, không phải ai cũng đặc thù giống như thái tử điện hạ.

Sau khi mua sắm xong, trời cũng đã gần trưa, Ngọc Hòa lên xe ngựa, suy nghĩ lướt qua những nơi mà Lý Tử Di từng dạo chơi trước đây nhưng không có nơi nào mà bây giờ cô muốn đến cả.

Sau khi mua sắm xong, trời cũng đã gần trưa, Ngọc Hòa lên xe ngựa, suy nghĩ lướt qua những nơi mà Lý Tử Di từng dạo chơi trước đây nhưng không có nơi nào mà bây giờ cô muốn đến cả.

"Hảo Ý, kinh thành gần đây có chỗ nào thú vị?"

Hảo Ý nghe chủ nhân nhà mình hỏi, đầu hơi nghiêng qua bên suy tư. Hầu như nơi nào thú vị, chủ nhân của cô cũng đi qua cả rồi, chỉ có thể cười gượng cho ý kiến.

"Công chúa, đi nãy giờ hẳn là cũng mệt rồi, hay là chúng ta đến Hương Mãn Lâu ăn chút gì đó đã."

Nghe Hảo Ý nói, Ngọc Hòa bất giác sờ bụng, cô đúng là có chút đói.

Tại thế giới này, Tụ Hiền Lâu, Hương Mãn Lâu, Lục Thúy Lâu được xưng là thiên hạ tam tuyệt lâu. Tụ Hiền Lâu là sản nghiệp của nam chính một, Hương Mãn Lâu có dấu vết của nam chính hai. Ngọc Hòa lúc này quả thật không có tâm tư dính vào chuyện của ba người kia. Trong nguyên tác, nhân vật Lý Tử Di chỉ xuất hiện ba lần, Ngọc Hòa cũng không muốn xuất hiện nhiều hơn.

"Đúng thật là có chút đói bụng, vậy đi Lục Thúy Lâu đi."

Nhận được mệnh lệnh, xe ngựa lập tức lộc cộc đi Lục Thúy Lâu.

o O o

Thời điểm Ngọc Hòa xuống xe ngựa, cô liền bị vẻ đẹp của nơi này làm cho ngây ngẩn.

Khác với Tụ Hiền Lâu và Hương Mãn Lâu ở ngay khu vực phố xá sầm uất nhất, Lục Thúy Lâu gần như là ở ngoài rìa kinh thành.

Lục Thúy Lâu ở ngay cạnh một hồ nước nhỏ, xung quanh trồng rất nhiều trúc. Cả tòa kiến trúc có loại hơi thở hòa hợp với thiên nhiên, còn có cả một tòa thủy tạ. Thảo nào lại lấy tên là Lục Thúy Lâu.

Nơi này tốt như vậy, mấy nhân vật chính lại không đến, nghĩ hẳn là vì nó nằm khá xa.

Ngọc Hòa hài lòng dạo bước đi đến, cảnh sắc xinh đẹp khiến cô vô cùng yêu thích. Về sau có lẽ cô sẽ đến đây thường xuyên, vừa tránh mặt được ba nhân vật chính, vừa có thể tận hưởng thiên nhiên. Cuộc sống như vậy, quả thật là chỉ có trong mơ.

Ngọc Hòa nhìn trên thủy tạ đã đầy khách thì nhanh chân dẫn theo Hảo Ý lên lầu. Mùi thức ăn lan tỏa trong không khí đã khiến bụng cô bắt đầu cồn cào.

"Tiểu thiếu gia, mau đứng lại."

"Tiểu thiếu gia, đừng chạy."

Đúng lúc này, trên lầu tự dưng vang lên một trận hô bắt, sau đó một gian phòng bật mở, thiếu niên áo trắng miệng ngậm một cái đùi gà chạy nhào về phía cầu thang.

Vừa hay, cầu thang mà hắn nhào xuống chính là cầu thang mà Ngọc Hòa đang đi.

"Tránh ra, mau tránh ra."

Ngọc Hòa ngẩng đầu đối diện với điệu bộ gấp gáp của thiếu niên kia, thân hình nhanh chóng nép về phía bên phải. Trùng hợp thay, hướng né của nàng lại chắn lại đường chạy của thiếu niên.

Thiếu niên cau mày đổi hướng, vượt qua Ngọc Hòa, hướng phía dưới chạy xuống. Không biết thế nào mà lại va phải Hảo Ý, sau đó hai người mất thăng bằng té xuống cầu thang.

Ngọc Hòa thấy vậy, bản năng bật nhảy, thân hình nhẹ như chim yến lướt xuống chân cầu thang. Phát sau mà đến trước đỡ lấy thân hình hai người kia. Tay trái, tay phải, mỗi tay ôm eo một người.

"Không sao chứ?"

Hảo Ý ngẩng đầu nhìn chủ nhân nhà mình, hoảng sợ tức thì bị ngưỡng mộ thay thế, hai mắt lấp lánh ánh sao mà nhỏ giọng nói.

"Công chúa, nô tỳ không sao. Đa tạ công chúa đã cứu."

Còn thiếu niên kia thì cáu gắt:

"Không ổn, chân ta bị thương rồi."

Ngọc Hòa nghe vậy nhíu mày, lại nhìn thấy đám người đuổi theo thiếu niên kia đã chạy tới, còn vây xung quanh các nàng. Tay trái khẽ buông, thiếu niên áo trắng lập tức ngã sầm trên mặt đất.

"..."

"Ngươi..., ngươi điếc sao? Tiểu gia đã bảo chân của ta bị thương."

Thiếu niên ôm chân, ánh mắt giận dữ, nhìn Ngọc Hòa lên án. Ngọc Hòa lại chả buồn quan tâm mà cẩn thận đỡ Hảo Ý đứng thẳng dậy rồi nhanh chóng muốn rời đi.

"Không được cho nàng đi."

Đám người vây bắt thiếu niên kia nghe vậy thì hơi lúng túng nhìn nhau, nhưng không ai tiến đến cản lại Ngọc Hòa cả. Thiếu niên kia thấy vậy thì tức giận đe dọa.

"Các ngươi..., các ngươi thấy ta bị ả bắt nạt còn thả ả đi? Chờ ta gặp phụ thân, ta sẽ kêu phụ thân phạt cả đám các ngươi."

"Vậy thì cũng phải đợi tiểu thiếu gia về phủ cái đã. Đến lúc đó, lão gia xử như thế nào, Cát Hồng cũng tuân theo."

Người lớn tuổi nhất trong đám đuổi bắt không biết từ khi nào đã đến bên thiếu niên áo trắng kia, một tay nhấc hắn đứng dậy như nhấc gà. Nói xong lại xoay sang nhìn Ngọc Hòa hơi cúi người làm lễ.

"Đa tạ tiểu thư ra tay cứu tiểu thiếu gia nhà ta. Bọn ta đám người dưới này đều là kẻ lỗ mãng, nếu có chỗ nào đắc tội, xin lượng thứ."

Ngọc Hòa nhìn Cát Hồng, đối phương tuổi tác đã lớn, lời nói lại lịch sự đúng mực, cô tự nhiên là không làm khó.

"Ta không sao, không cần khách khí."

Lại nhìn thiếu niên kia.

"Hắn chỉ là trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, không có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro