Chương 6: Một tên rắc rối?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mở cánh cửa ra thì một ai đó ôm chầm lấy nó. "Ai đó" chắc chắn là Jin chứ còn ai vào đây nữa. Jin ôm nó rất chặt khiến nó dường như ngạt thở. Cái hộp quà nó đang cầm rơi xuống. Tim nó lúc này như ngừng đập vì "hết hồn". Ai trai gì mà như ma ý!!!

- Oái... Thả ra!!!

- Em đi đâu bây giờ mới về hả? Biết mẹ và anh lo lắng như thế nào không?- giọng nói trầm của Jin vang lên trong sự nghẹn ngào.

- Hic... hic, anh... có... cần... ôm... chặt... vậy... không? Em... sắp... ngạt... thở... rồi... nè!

- Đứng yên đó- Jin tiếp tục ôm chặt lấy nó.

Một lúc sau, Jin thả lỏng vòng tay ra, trở lại với tính cách hàng ngày. Cậu lại cốc liên tiếp vào đầu nó:

- Đi đâu mà giờ mới về? Nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi hả?- Jìn mắng nó té tát, mắt nhìn nó đằng đằng sát khí.

- Dạ, em đi chơi cùng bạn ạ.- nó ngoan ngoãn trả lời.

- Đi chơi mà không nói trước một tiếng, để anh đợi em gần một tiếng đồng hồ. Tưởng em bị bắt cóc chứ. Biết anh lo thế nào không hả???

- Dạ, em biết lỗi rồi ạ.

- Nói biết rồi là xong hả? Đã vậy còn bảo ai đó nữa. Người đó đến ra lệnh cho anh về, hỏi em đang ở đâu thì tên đó không chịu nói, cứ đứng ì ra đợi anh về hắn mới chịu quay đi. Không biết đấy là ai nữa.

- Người hầu của bạn em ạ.

- Còn nữa, đi đến giờ này mới chịu về. Mẹ thấp thỏm đợi em suốt từ chiều đến giờ, nãy mới chịu đi ngủ đấy. Mà về muộn thế này thì học hành kiểu gì hả?

- Hic hic, em xin lỗi. Anh nói nhỏ chút thôi cho mẹ còn ngủ chứ!- nó đưa tay lên che miệng Jin.

- Ờh nhỉ.- Jin nói nhỏ, quay đầu nhìn lên phíaửtần nhà nghe ngóng xem có làm mẹ thức giấc không.

Và nó nhân cơ hội đó chuồn lên phòng... nhưng sao qua được mắt ông anh khôn ranh của nó chứ.

- Đứng lại, Yul. Còn cái hộp to đùng này là cái gì?

Jin chỉ chỉ vào cái hộp trước cửa. Nó quay lại nhìn Jin cười trừ. Rồi nó khép nép từ từ bước xuống cầu thang, tiến lại gần cái hộp.

- Dạ, quà của em ạ.

- Ở đâu ra đấy?

- Bạn em tặng ạ.

- Bạn nào?

- Dạ, là bạn. Thôi em buồn ngủ rồi! Em đi ngủ nhá.- nó nhìn chằm chằm vào ông anh trai với vẻ mặt đáng thương của người đang khát khao được "ngủ".

- Thôi chiều cô. Đi ngủ đi, không mai dậy muộn đùng trách anh là ác.- Jin lườm nó.

- Vâng. Ơ, mai là chủ nhật mà anh.

- Ừh nhỉ. Dù sao cũng ngủ sớm đi. Mai dậy anh hỏi tội tiếp.

~"Hic hic, biết ngay là sẽ thế này mà. Anh gì mà ác thế không biết, em mà cũng không tha cho. Tra hỏi như phạm nhân ý. Tất cả là tại tên khùng Kyo"~ nó phụng phịu bê cái hộp to đùng lên phòng mình.

~"không biết tên khùng này tặng mình cái gì nữa? Tự nhiên để zô cái hộp to đùng. Vướng quá đi mất!!!"~ nó nhìn cái hộp rồi than thở.

Nó đến chỗ phòng mình, khẽ mở cửa, bật điện rồi lôi cái hộp to đùng vào. Nhìn nó kéo cái hộp trông đến khổ. Sau một hồi vật lộn với cái hộp, cuối cùng món quà bên trong cũng hiện ra. Ồ, là một con gấu đại bự. Nó nhìn ngắm con gấu và phát hiện ra một tờ giấy. Trên tờ giấy có ghi dòng chữ

"Con gấu này là Mimi. Nó thay cho lời xin lỗi của tôi đối với cô. Nhớ đó, nó là Mimi. Cô phải chăm sóc cho nó thật tốt, phải yêu thương nó biết chưa. Cô mà không nghe lời thì đừng trách tôi đây!!!"

~"Tên khùng này không biết viết linh tinh gì nữa. Hừm, con gấu này tên Mimi, cái tên nghe quen quen. Nhưng nó cũng đẹp và đáng yêu đấy chứ"~Nó nhìn ngắm con gấu và cười thầm.

Nó bỏ gọn cái hộp qua một bên và ôm con gấu lên giường đi ngủ. Nó chìm vào trong giấc ngủ một cách nhẹ nhàng... Và nó mơ... một giấc mơ kì lạ...

...

...

Sáng hôm sau, một buổi sáng không tràn ngập nắng như thường ngày mà mữa tầm tã suốt từ sớm tới giờ. Nó ngồi trong phòng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Điều gì đó khiến cho nó khe rùng mình sợ hãi. Nó sợ trời mưa. Nó dậy từ rất sớm, suy nghĩ quẩn quanh về cái giấc mơ kì quái hôm qua. Nó cũng chẳng nhớ rõ về giấc mơ ấy... Nhưng nó chắc chắn một điều rằng... Trong giấc mơ đó, nó nhìn thấy con gấu bông đó... Mimi...

...

...

"Cốc"... "cốc"... "cốc"...

~"Chắc là anh Jin gọi mình xuống ăn sáng."~ Nó nghĩ rồi chạy ra mở cửa.

- A, mẹ- mới thấy mẹ nó đã hôn "chụt" vào má bà một cái rồi.

- Ừm, hôm nay con dậy sớm nhỉ?- Bà nhìn nó trìu mến cười.

- Dạ.- nó cũng cười toe toét đáp lại.- Ủa, anh Jin đâu ạ?

- Jin ra ngoài rồi. Vào phòng đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.

- Dạ vâng ạ.- nó nhìn mẹ với ánh mắt hơi khó hiểu.

Nó chờ mẹ bước vào trong thì đóng cửa lại, chạy đi lấy một cốc nước cho mẹ nó uống rồi ngồi lại trên giường, gần chỗ mẹ nó đang ngồi. Hôm nay nhìn bà có vẻ hơi lạ. Có lẽ là do chuyện hôm qua...Nó lên tiếng trước.

- Con xin lỗi về chuyện hôm qua.

- Ừm, nhân tiện mẹ muốn cho con biết một bí mật. Điều này đến anh con cũng chưa từng được biết.

- ...- nó im lặng, lắng nghe mẹ nói.

- Con biết tại sao mẹ lại dễ dàng nhận con làm con nuôi, đối xử tốt với con, chăm lo và bảo vệ cho con không?

- Dạ, con không biết ạ.

- Bởi vì con rất giống... rất giống con gái mẹ trước kia...

- Mẹ còn một người con gái nữa ạ?

- Ừm, em song sinh với Jin. Jin cũng chưa từng biết đến sự có mặt của người em này.

- Vậy là...

- Ừm, tất cả là do lỗi lầm của mẹ. Mẹ đã bỏ mặc đứa con gái ở lại với bố ruột của nó... Và khi mẹ đến tìm nó, ông ý nói đứa bé đó đã chết rồi. Lúc đó, mẹ rất buồn, rất đau. Nếu mẹ không bỏ mặc nó ở lại với ông bố vô tâm đó, thì chuyện này đâu có xảy ra. Và bây giờ, con xuất hiện. Con khiến mẹ có ý định chuộc lỗi với đứa trẻ đó. Nên... - Bà nói trong hai hàng nước mắt.

Nó khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho bà...

- Không sao đâu mẹ, dù sao mẹ vẫn là người con kính trọng nhất. Mẹ có thể coi con như đứa trẻ đó cũng được. Con không thấy buồn đâu mà lại thấy rất hạnh phúc.

- Nhưng...

- Mẹ biết mẹ quan trọng như thế nào đối với con không. Chính mẹ đã cho con hạnh phúc mà hiện giờ con đang có. Con sẽ không cảm thấy giận mẹ đâu. Coi như đây là sự trả ơn của con đối với mẹ, mẹ nhé!

- Con gái yêu!

Nó khẽ ôm lấy bà và khóc. Những giọt nước mắt khẽ lăn trên má hai người. Đây là những giọt nước mắt tượng trưng cho sự đau khổ, sự hối hận, sự đồng cảm và là giọt nước mắt của hạnh phúc... Hạnh phúc luôn bắt nguồn từ chính sự đau khổ... Nếu không có đau khổ, con người cũng không thể nào tự đấu tranh để tìm hạnh phúc cho mình... Cuộc sống là một vòng tuần hoàn khép kín... Sự bắt đầu, nguyên nhân của cái này là sự kết thúc, kết quả của cái kia... Tất cả đều chịu một mối ràng buộc nhất định... Hạnh phúc bắt nguồn từ đau khổ... Hận thù bắt nguồn từ sự yêu thương...

...

...

Sau cuộc trò chuyện đó, nó càng hiểu mẹ nuôi nó hơn. Nó không hề ghét mà lại càng kính trọng, yêu thương bà. Nếu con gái bà còn sống, hiểu được tâm trạng của bà thì người ấy chắc cũng không hận bà đâu. Nó luôn nghĩ như thế, nhìn nhận mọi việc dưới mặt đẹp nhất của nó...

...

...

Một tuần, hai tuần, rồi một tháng trôi qua, mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi, trừ việc nó có thêm một người bạn đáng ghét- Kyo. Cái tên đó hễ gặp nó là trêu chọc nó đủ điều, khiến nó tức giận vô cùng. Anh Jin cũng ít khi gặp tên đó. Nhưng thấy nó bên Kyo, Jin luôn cảm thấy khó chịu và ấm ức trong lòng...

... Một hôm, vào một ngày trời mưa tầm tã, mẹ sai nó ra ngoài mua đồ. Mẹ không hề biết rằng nó rất sợ trời mưa. Nhưng thôi kệ, mưa cũng có sao, chỉ cần mẹ nuôi vui là được. Nó lon ton cầm cái ô đi giữa trời mưa.

~"Thực ra mưa cũng đâu có gì đáng sợ cơ chứ?"~ nó nghĩ.

Ừm, nó không quá sợ mưa... mà điều khiến nó sợ hãi hơn cả là SẤM SÉT. Nhưng may mà trời chưa có sấm. Chỉ là chưa thôi nhá!

Nó đang đi thì một người vụt qua làm nó giật bắn cả mình. Một người không mặc áo mưa, không che ô mà cũng chẳng đội mũ nón gì hết. Hắn ta cứ đi giữa trời mưa, để mặc mưa làm ướt áo. Nước mưa thấm dần vào da hắn khiến hắn run lẩy bẩy. Nhưng tên này khùng thật đấy. Ướt sũng người, lạnh buốt như thế mà còn không chịu tìm chỗ trú, cứ đi thôi. Hay hắn ta điên. Thôi mặc kệ tên đó. Nó nghĩ ngợi rồi đi tiếp. Những có cảm giác gì đó kéo nó lại.

~"Chẳng phải là tên cận đó sao???"~

Nó cầm ô chạy lại chỗ tên đó, kéo hắn ta vào một chỗ trú mưa an toàn. Tên đó có vẻ không đồng tình nhưng vẫn mặc cho nó kéo đi. Và nó cùng tên cận dừng lại tại một trạm xe buýt bên đường.

- Cô khùng hả?

- Anh mới là người khùng ý.

- Tự nhiên kéo tôi vào đây làm gì hả?- hắn ta nhìn chằm chằm vào mặt nó.

- Bộ anh cứ đi ngoài trời mưa tầm tã như thế hả? Cảm lạnh thì sao?- nó nhìn lại hắn với ánh

mắt giận giữ.

- Không cần cô quan tâm.- hắn nói rồi quay mặt đi

- Dù sao tui cũng đã quan tâm và anh cũng đã nhận rồi.

- Cô nghĩ cô là ai chứ?

- Là người tốt. Tui giúp đỡ anh mà anh trả ơn tui thế ah.

- Tôi cần cô giúp hả?

- Đồ khùng. Đúng là làm phúc phải tội mà.- nó than thở.

- Cô mới khùng ý. Người cô ướt rồi kìa.

- Ờ... ờm... Tại đồ khùng như anh ý.- nó lườm lườm hắn ta.

- Hừ. Đâu phải việc của cô.

- Anh làm như thế, bị cảm lạnh thì bố mẹ anh lo lắng lắm đấy.

- Tôi không có mẹ.- hắn ta lạnh lùng đáp lại.

- Ơ... tui xin lỗi.

- Không sao... - hắn ta xua tay.

Nó khẽ đưa mắt nhìn hắn. Hình như hắn khóc thì phải. Mắt hắn ta đỏ lừ kìa. Nó cứ nhìn hắn như thế cho đến khí hắn quay sang nhìn nó. Nó ngượng ngùng quay mặt đi. Nó chẳng hiểu những gì mình vừa làm nữa, tự nhiên đi quan tâm một tên không quen biết. Lạ thật, dù nó đã từng gặp tên này một lần nhưng đó cũng chưa đủ để nó có tư cách quan tâm đến người đó. Nhìn lại hành động bồng bột vừa rồi thì nó có thể bị gọi là vô duyên. Đang đâu tự nhiên xía vào chuyện của người khác. Nó đứng suy nghĩ một lúc rồi nhìn sang tên bên cạnh.

- Lạnh không?

- Có.

- Đợi đó.

Nói xong nó cầm ô chạy qua quán tạp hoá bên kia đường. Một lúc sau, nó quay lại với một cốc sôcôla nóng trên tay.

- Nè.- nó chìa cốc sôcôla nóng vào mặt tên đó.

- Đây là cái gì?

- Sôcôla nóng. Mẹ tui bảo nếu lạnh uống cái này vào sẽ ấm hơn.

- Uống được không?- hắn ta nhìn chằm chằm vào cái cốc đó.

- Thử đi thì biết. Không có độc trong đó đâu.

Nó cứ nhìn chằm chằm tên này với ánh mắt khó hiểu. Đến cái cốc Sôcôla nóng hoàn toàn bình thường mà hắn ta cũng để ý xem nó có vấn đề gì không.

- Cô đừng nhìn tôi như thế.

- Ừm...-nói rồi nó quay mặt đi - nhìn anh không đeo kính đẹp trai hơn đấy.

- Cô nói gì thế? Bộ tôi quen cô ah?

- Không quen, nhưng từng gặp. Anh quên rồi ah.

Hắn ta nhìn nó một lúc rồi đưa ra kết luận.

- Thì ra cô là con nhỏ hậu đậu đó.

- Hậu đậu gì chứ?

- Đâm vào tôi còn gì.

- Hừ, không cãi với anh- nó lườm lườm

~"Lại là một tên quỷ quái giống Kyo."~nó nghĩ thầm.

- Gặp nhau hai lần rồi. Cũng gọi là có duyên đấy nhỉ? Cô tên gì thế?

- Yul. Còn anh?

- Cô nghĩ được quyền biết tên tôi sao?

- Đồ khùng kiêu ngạo. Không nói cũng không sao. Tui chỉ muốn kết bạn thui mà.

- Gọi tôi là Zan.

- Ờh, Zan khùng.- nói rồi nó cười.

- Cô khùng ý. Bộ cô rảnh nhỉ, có thời gian đi quan tâm người khác ghê?

- Úi!!!!

Nó chợt nghĩ ra điều gì đó. Đúng rồi, nó đang đi mua đồ giúp mẹ mà.

- Tui bận rồi. Tạm biệt.- nó nói rồi cầm cái ô chạy đi.

- Ừh- tên này đứng nhìn- Con nhỏ này khùng thật - hắn cầm cốc sôcôla nóng đưa lên miệng và suy nghĩ...

Nó chạy thật nhanh tới chợ. Trời mưa mà nó chạy bán sống bán chết như thế. Sau khi mua một số đồ mà mẹ dặn, nó vội vã về nhà. Vừa tới cổng, nó đã thấy bóng mẹ đứng ngóng đợi phía sau cửa sổ. Nó khẽ mở cửa bước vào, đặt chiếc ô ngoài cửa. Mẹ nó bước gần lại phía nó, nhìn nó với vẻ mặt thoáng chút lo lắng.

- Con về rồi thưa mẹ.- nó cười tươi với mẹ.

- Con về muộn thế, mẹ lo quá.

- Dạ, tại con đi chậm cho đỡ bị trượt ngã ạ!- nó nhìn mẹ và cười.

- Ờh. Mà người con ướt rồi kìa.- mẹ nhìn nó.

- Hì, tại con không để ý nên bị ướt chút thôi ạ. Không sao đâu mẹ.

- Ừm, con zô phòng thay đồ đi, mặc như thế này dễ bị cảm lắm.- bà mỉm cười.

- Dạ. Đồ mẹ cần nè.

Nó đưa đồ cho bà rồi chạy lên phòng. Mẹ nuôi lúc nào cũng vậy. Có lẽ bà quá lo lắng cho nó, lúc nào cũng muốn biết rằng nó đang an toàn. Bà làm như vậy cũng phải. Bà đã từng mất đi một đứa con gái nhưng ông trời đã không vô tình, tặng lại cho bà một đứa con khác. Và lần này, bà nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc nó với tất cả tình yêu thương mà trước kia đứa con của bà không có được. Nó là món quà mà ông trời đã trao cho bà để sửa lại lỗi lầm của mình. Vì vậy, chỉ cần biết rằng nó đang hạnh phúc và an toàn thì bà cũng vui rồi. Nó cũng hiểu được điều đó nên dễ dàng chấp nhận sự quan tâm của bà. Nó biết rằng bà chỉ coi nó như người thay thế cho đứa con trước của bà. Nhưng sao cũng được, bà đã cho nó hạnh phúc... thứ mà nó đã từng mơ ước được có. Điều nó cần biết là trả ơn cho bà, ân nhân của mình, như vậy là đủ. Nó sẽ coi bà như mẹ ruột của mình, khiến bà trở thành người mẹ hạnh phúc nhất. Và bà sẽ không còn cảm thấy đau khổ vì những chuyện trước kia nữa. Nó lúc nào cũng suy nghĩ đơn giản như vậy.

SAu khi thay đồ xong, nó ngồi lặng yên trong phòng, chơi với bé Mimi của nó. Trời lúc này cũng đã về chiều rồi, nó chỉ cần ngồi đợi mẹ nấu đồ ăn xong là xuống măm măm thôi. Nó lại nghĩ về cái tên Zan mà nãy nó gặp. Nó biết rằng tên này là bạn của Kyo. . Nhưng nó lại có một cảm giác là lạ khi gặp tên đó. Cảm giác đó có thể tả như thế nào nhỉ? Một cảm giác quen thuộc chăng? Nó đâu có quen biết hay có quan hệ gì với Zan mà lại có cảm giác đó chứ. Nghĩ đến đấy nó lại lác đầu nguây nguậy. Nó nhớ cả mấy cái hành động vô duyên vừa rồi của nó nữa. Nào là kéo Zan và chỗ trú mưa, rồi lại đi mua sôcôla nóng cho tên đó nữa. Đã thế hắn ta không thèm cảm ơn mà còn lạnh lùng trước hành động "giúp đỡ" của nó nữa chứ. Nó cảm thấy hơi xấu hổ trước hành động của mình và úp mặt và bé Mimi.

~"Tự nhiên đi làm mấy việc vô bổ, kiếm giận vào thân nữa chứ. Tốn tiền mua cốc sôcôla mà không được nhận được một lời cảm ơn nào hết."~nó nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yuki