Chương 4: Cảm xúc lạ lẫm (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi trước đi Yugi. Tớ sẽ đuổi theo ngay. Đừng chờ tớ." Tôi nói, cố gắng đứng dậy thật chậm rãi và run rẩy. Tôi từ chối sự giúp đỡ. Tôi cần phải trở nên mạnh mẽ hơn.

"Nhưng mà..."

"Tớ sẽ ổn thôi. Jonouchi, cậu đi cùng cậu ấy đi." Tôi lặp lại lần nữa.

Cậu ấy nhìn tôi, mỉm cười cảm ơn.

"Cảm ơn! Làm ơn chăm sóc cậu ấy." Cậu ấy vừa chạy vừa nói, hấp tấp nhảy xuống khỏi cầu thang. Jonouchi bám theo cậu ấy và lao xuống đường, nhanh chóng chìm vào bóng tối.

"Pharaoh, để chúng tớ giúp cậu xuống cầu thang." Anzu nói.

"Tớ sẽ ổn thôi, nhưng chúng ta cần một người quay lại và tìm Ryo. Cậu ấy vẫn còn ở bên trong và có lẽ cần sự giúp đỡ." Tôi nói.

******

Tôi chạy thật nhanh, Jonouchi ở cùng bên cạnh, cơn gió thổi tốc qua đầu tóc và quần áo. Chúng tôi chạy song hành, hai người đồng bộ bước chân, mặc dù tôi biết rằng cậu ấy sẽ chạy nhanh hơn rất nhiều nếu không phải đang cố gắng ở bên cạnh tôi. Chúng tôi chạy băng qua các con đường, cua qua những con hẻm, băng băng trên những con đường tắt mà không nói một câu. Chúng tôi cũng không cần chỉ hướng đi, chúng tôi biết con đường nào về nhà nhanh nhất và tin rằng đối phương cũng biết điều đó.

Tôi vẫn không thể tin được Bạn tôi đã có lại cơ thể của cậu ấy, đó có lẽ là điều cuối cùng mà tôi có thể dự đoán được, nhưng mà bây giờ chỉ một mình tôi giữ Trò chơi ngàn năm, tôi không thể đi vào lại bên trong, cũng không có bất kỳ vách ngăn nào còn nằm giữa tâm trí tôi. Tâm trí của tôi bây giờ hoàn toàn thuộc về tôi. Không còn bất kỳ cánh cửa nào có thể sử dụng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sức mạnh của nó. Tôi tự hỏi rằng liệu đây có phải là những gì mà Bạn tôi cảm nhận được khi vẫn còn ở bên trong. Tôi chưa từng thật sự sử dụng ma thuật của Trò chơi trước đây nhưng tôi không thể suy nghĩ ra điều gì khác ngoài nhiệt độ nóng ẩm này.

Tôi cố gắng tập trung lại tinh thần, tôi không được phép tập trung vào những điều đó bây giờ. Tôi cần phải về nhà để cảnh báo ông nội. Tôi gọi lại vào cửa hàng game nhưng ông ấy không trả lời. Mẹ nó, nếu Bakura dám làm đau ông ấy tôi thề rằng mình sẽ tìm được chính xác những gì mà Trò chơi này có thể làm với một con người.

Chúng tôi quẹo ở con hẻm cuối cùng, nhìn quanh cửa hàng game, nhà tôi, không có gì lạ cả. Đèn trong cửa hàng đã được tắt nhưng đèn ở trong nhà vẫn còn bật, điều đó thật tốt, tôi cảm thấy vậy.

"Không có dấu hiệu nào của Bakura." Jonouchi nói thật nhỏ, có lẽ lo rằng việc nhắc đến tên hắn có thể thật sự gọi hắn ra vậy.

Cậu ấy nói đúng, nhưng tôi không có thời gian để tự hỏi xem hắn đang ở đâu. Tôi bước nhanh qua đường, dùng sức mở mạnh cửa và nhảy nhanh vào ngôi nhà. Tôi chắc chắn sẽ gặp rắc rối khi đi vào nhà mà không cởi giày ra, nhưng tôi sẽ chịu trận la mắng đó sau vậy.

"Ông nội!" Tim đập thật nhanh, tôi gọi to. Tại sao ông ấy không trả lời tôi ngay lập tức?

"Yugi?" Tôi nghe ông ấy gọi vọng lại từ nhà sau. Tạ ơn Trời.

Tôi và Jonouchi chạy nhanh vào bên trong, ông ấy đang ở trong bếp. Mùi cơm cà ri thơm tràn ra khỏi phòng, hơi nóng bốc lên và ông ấy quay lại nhìn tôi, lo lắng nhưng vẫn an toàn. Ông ấy vẫn đang nấu ăn, và có vẻ như chưa có việc gì xảy ra cả.

"Cháy ở đâu à?"

Tôi không thể tưởng tượng được cảm giác thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng mình là người đến sớm hơn. Nhưng nếu hắn ta không ở đây, thì... hắn đang ở đâu?

Suy nghĩ của tôi vòng nhanh về lại cậu ấy, Bạn tôi đang ở một mình cùng Anzu và Honda. Bakura muốn giết chết cậu ấy, vậy mà tôi lại để cậu ấy ở lại một mình.

"Jonouchi, cậu mau gọi cho Honda." Tôi nói nhanh với cậu ấy. Jonouchi nhìn tôi một lúc, nhưng sau đó lập tức bấm phím điện thoại.

"Ông nội, ông có nghe thấy hay nhìn thấy chuyện gì kỳ lạ tối nay không?" Tôi hỏi ông ấy.

"Không có gì ngoài việc cháu trai của ông ấy chạy vào nhà mà vẫn còn mang giày. Yugi con nên biết rằng..."

Tôi phớt lờ ông ấy, quyết định đi lên lầu để kiểm tra lại những món bảo vật. Ông nội la lên cho đến khi tôi vào tận phòng, hỏi rằng tại sao tôi dám phớt lờ ông ấy. Có lẽ tôi sẽ lại bị mắng một trận rồi.

Trái tim tôi dừng đập khi mình mở ra cánh cửa phòng. Hắn ta đang ở đây. Bakura.

Hắn quay mặt lại nhìn tôi, nở nụ cười xấu xa trong khi đang giữ Quyền trượng và Vòng cổ ngàn năm. Tôi gần như không có thời gian phản ứng lại khi hắn ta bắt đầu hành động. Hắn ta nhắm Quyền trượng về phía tôi và con mắt trên nó chói lên ánh sáng mạnh mẽ. Tôi chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng trước khi nhận ra rằng mình bị đánh bật ngược về phía cầu thang, lăn ngược vài vòng dọc theo bậc lầu. Đầu tôi ong ong, tai tôi không nghe được gì nữa, mắt tôi nặng trĩu, cổ tay tôi đau nhức, cột sống có vẻ cũng không ổn chút nào.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra ông nội và Jonouchi đang ở bên cạnh mình.

"Con không sao... Bakura." Tôi cố gắng phát ra tiếng. Jonouchi nhảy qua tôi để tiến lên, còn ông nội cố gắng giúp tôi ngồi thẳng dậy.

"Chuyện gì với Bakura? Yugi chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ông ấy hỏi tôi.

"Con sẽ kể ông nghe sau, ông nội." Tôi cố gắng đứng dậy, hình như có thứ gì đó nóng hổi chạy dọc bên má tôi nhưng tôi không để ý đến nó.

Jonouchi chạy nhanh xuống. "Hắn ra ngoài rồi." Cậu ấy vừa la vừa chạy ngang qua chúng tôi.

"Ông nội ở đây nha." Tôi nói với ông ấy trước khi rời đi để đuổi kịp Jonouchi.

Jonouchi nhìn quanh, cố gắng tìm ra vị trí của Bakura, nhưng có vẻ hắn ta lại sử dụng khả năng của Diabound để trở nên vô hình. Điều này có nghĩa hắn có thể không ở đây, và hắn đã có được Vòng tròn Trí Tuệ, Quyền trượng và Vòng cổ ngàn năm... chết tiệt.

Tại sao tôi không để nó ở chỗ khác? Lẽ ra tôi nên mang nó theo bên mình hoặc giấu ở vị trí nào kỹ càng hơn. Suy nghĩ hay lắm Yugi, một chiếc va li dưới gầm giường là nơi tốt để giấu các bảo vật. Bạn tôi, ông nội, cả chị em nhà Ishtar có lẽ sẽ nổi nóng với tôi mất.

"Hắn đâu rồi?" Jonouchi mất hết kiên nhẫn. "MAU BƯỚC RA VÀ LÒ MẶT NGƯƠI RA ĐI TÊN NHÁT GAN!" Cậu ấy hét lên.

Sự thật là nếu chọc giận hắn ta sẽ không phải là một ý kiến tốt, nhưng tôi thật sự cũng muốn biết hắn đang ở đâu.

"Được thôi. Như ngươi yêu cầu." Giọng nói của hắn vang vọng trong bóng tối trước khi Jonouchi bị quăng ra đường.

"Jonouchi!" Tôi la lên, cố gắng chạy thật nhanh để bắt được cậu ấy. Cậu ấy lăn vài vòng trên đất trước khi dừng lại và dừng trước mặt một chiếc xe mô tô. Honda và Yami đang ở trên đó, nhưng mà Anzu... cô ấy đâu rồi?

Trước khi tôi kịp hỏi bất cứ thứ gì, có thứ gì đó giật mạnh Trò chơi ngàn năm, kéo tôi lên không trung, sợi dây xích siết chặt cổ họng tôi.

"Yugi!" Họ la lên nhưng những gì tôi còn chú ý được là làm sao để không bị nghẹt thở. Cổ họng tôi nghẹn lại, cảm giác mọi thứ bên trong như bị nghiền nhuyễn. Ngón tay tôi bấu chặt dây xích, cố gắng kéo giãn nó ra nhưng không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì.

Mắt tôi dần mất tiêu cự, những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống, tôi không hít thở được, cảm nhận máu dồn hết lên não, và tim thì đập mãnh liệt. Chân tôi quơ quào trong không khí, hy vọng có thể đá được bất cứ thứ gì hoặc ít nhất tìm được vật gì giúp tôi giữ vững lại, nhưng tôi không thể chạm bất cứ thứ gì trên không trung này cả. Có lẽ chỉ cần một bức tường cũng có thể giúp tôi có được chút sự giúp đỡ, nhưng không có gì cả, tôi... chỉ đá loạn.

Tôi cố gắng chụp lấy... nhưng không có gì cả.

Tôi cố gắng hít thở... nhưng tôi không làm được.

Tôi cứ cố gắng... nhưng không được gì cả.

Tất cả đều không có.

Tôi không thể chết ở đây.

Tôi không thể thở.

Tôi không thể nhìn thấy gì ngoài màu đen bao trùm.

Tôi không thể nghe thấy gì ngoài tiếng dòng máu mình chảy ngược.

Tôi không thể cảm thấy gì ngoài cảm giác ngứa ngáy trên làn da và sự nóng bức trong lồng ngực.

Tôi không còn sức mạnh nào cả.

Trong tâm trí tôi chợt nhìn thấy cậu ấy, tôi thấy ông nội và bạn bè, họ đều đang cười, đang nhìn tôi. Tôi nhìn thấy họ đang đợi mình, đang chờ tôi đến bên họ nhưng tôi không thể. Tôi không thể di chuyển. Tôi không thể gọi họ. Tôi đang bị kéo đi. Họ càng ngày càng xa, dần dần biến mất trước mặt tôi.

Cậu ấy là người cuối cùng tôi còn nhìn thấy. Cậu ấy đứng đó, thật cao lớn và mạnh mẽ, trong cơ thể của chính cậu ấy, trong bộ trang phục Hoàng gia đó, cùng với nụ cười ấm áp và lòng quyết tâm mạnh mẽ. Cậu ấy lấy lại được cơ thể rồi, cả ký ức của cậu ấy nữa. Chúng tôi đã làm được. Vậy bây giờ đến lượt của tôi à? Chúng tôi chỉ vừa mới lấy lại được mọi thứ cho cậu ấy và bây giờ tôi phải chết rồi?

Không!

Không đời nào!

Tôi còn muốn biết về các bí mật của cậu ấy. Tôi muốn biết về quá khứ của cậu ấy. Tôi muốn biết chúng tôi đã phải chiến đấu vì điều gì. Tôi muốn biết cậu ấy là ai. Tôi muốn biết tên của cậu ấy.

Tôi muốn biết về cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro