chương 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 118: an ủi đêm khuya [H]

Cao Lãm không có đáp, hơi thở vẫn đều đặn.

Cao Huyền Nguyệt lại làm càn, xem như đã đạt được đồng ý, tay vốn xoa bóp bắt đầu ám muội vuốt ve. Cao Lãm mặc váy ngủ lụa mỏng manh đắt tiền. Sau vài lần ra vào chỗ này, Cao Huyền Nguyệt đã tự đi chọn mua quần áo thủ sẵn trong nhà cho Cao Lãm. Kiểu váy ngủ này nhìn mỏng manh, thực chất rất mịn dai, sờ soạng rất êm tay thoải mái. Tuy nhiên, Cao Huyền Nguyệt tin chắc, nó không thể nào tốt bằng da thịt oánh ngọc của Cao Lãm. Do vậy, bàn tay đói khát bắt đầu mò mẫn, vuốt ve qua vạt áo, tìm chỗ vào.

Cao Lãm vẫn còn thức, chỉ là nàng khép mắt như ngủ, giọng mũi hừ nho nhỏ, không có biểu hiện phản kháng trước sự xâm lược này. Hơi thở từ tính của Cao Huyền Nguyệt thâm nhập vào hô hấp nàng, trong ngực toàn bộ là hương hoa đào mê muội ấy, Cao Lãm thở dài một hơi, tiêu kí trong huyết mạch ẩn ẩn hoạt động mạnh. Tin tức tố cả hai mơ hồ tỏa ra, gợi lên cơn du͙© vọиɠ, dù sao cũng lâu rồi mới có thể giải tỏa.

Cao Huyền Nguyệt thở nhẹ một hơi vào cổ Cao Lãm, hơi thở ẩm ướt nhuốm dục tình, tỏa ra vị mê người lạ lùng. Nàng mυ"ŧ nhẹ, đồng thời tay cũng mon men được vào trong, trực tiếp tiếp xúc với da thịt của Cao Lãm, thoải mái đến thở dài, nàng vội vuốt ve lên xuống. Vòng quanh bụng, chạm nhẹ vào rốn nho nhỏ, bàn tay lại mò lên trên, nơi nhũ phong mềm mại đang phập phồng liên tục.

Tiếng liếʍ mυ"ŧ nho nhỏ ướŧ áŧ, Cao Huyền Nguyệt lướt môi dọc da thịt Cao Lãm từ cằm lên trên, tìm đến đôi môi đang nhè nhẹ thở dốc. Mυ"ŧ rồi liềm vòng quanh, Cao Huyền Nguyệt thành thục tìm đường vào, len lỏi giữa răng ngọc, dễ dàng tìm được đồng bạn, đầu lưỡi tê dại sung sướиɠ, rất nhanh quấn vào nhau trao mật ngọt.

Cao Lãm thở hắt trong môi hôn, vòng tay lên ôm cổ Cao Huyền Nguyệt, bắt đầu đáp lại. Cao Huyền Nguyệt càng thêm kí©h thí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ không ngừng truyền đến, nàng vui vẻ chìm đắm trong nụ hôn này. Bên dưới, động tác cũng gấp gáp hơn hẳn, mò mẫn tháo bỏ váy ngủ của Cao Lãm ra, lòng bàn tay trực tiếp áp vào một bên nhũ phong xoa nắn, xúc cảm mềm mịn tốt kinh người. Cao Huyền Nguyệt càng lúc càng nghiện Cao Lãm mất rồi.

Tiếng sột soạt, thở dốc liên tục, sau đó lại là liếʍ mυ"ŧ ướŧ áŧ. Thấy Cao Huyền Nguyệt đang chôn đầu vào cổ mình gieo ô mai, Cao Lãm hừ hừ nhẹ, vuốt ve cổ Cao Huyền Nguyệt, khàn khàn: "Mai... Ta còn một buổi chụp ảnh..."

Ẩn ý: chớ nháo để lại nhiều vết tích.

Nghe xong cái này, Cao Huyền Nguyệt trong mắt càng thêm tăm tối, nàng yêu Cao Lãm, đây là chuyện rõ ràng, nàng chẳng có gì để giấu giếm. Thậm chí, nàng còn muốn nói cho cả thế giới này biết, Cao Lãm là của nàng. Thế nhưng Cao Lãm vẫn cứ muốn giấu giếm, loại quan hệ mờ ám này đúng là có phần kí©h thí©ɧ, nhưng lại khiến Cao Huyền Nguyệt không có cảm giác an toàn. Như thể bất kì lúc nào, nàng cũng có thể vuột mất Cao Lãm vậy. Như thế lại càng kí©h thí©ɧ bản năng chiếm hữu của nàng, nàng muốn chiếm lấy Cao Lãm, Cao Lãm là của nàng!

Cao Huyền Nguyệt chẳng mấy khó khăn đã áp Cao Lãm dưới thân mình, nàng vứt đồ ngủ của cả hai xuống sàn. Đèn hơi sáng, làm Cao Lãm khó chịu, nàng nói: "Tắt bớt đèn đi."

Cao Huyền Nguyệt tất nhiên vâng lời. Đèn chính tắt, chỉ còn đèn ngủ mờ ảo, vách tượng hôn ám thân ảnh đan xen, trong phòng toàn bộ là tin tức tố cùng âm thanh ám muội. Ướŧ áŧ, động tình, thở dốc... Da thịt quấn lấy nhau, để lại cỗ kɧoáı ©ảʍ ùn ùn vây chặt, thít chặt lại ngọt ngào trong môi hôn, mềm mại chạm vào mềm mại. Dính lấy, không dứt ra được.

Âm thanh xé bao nho nhỏ, giữa đêm thế này, càng có vẻ dục tình mờ ám. Cao Huyền Nguyệt động tác gấp gáp, nàng vừa chiếm hữu môi hôn của Cao Lãm, lại vừa dùng tay trêu chọc nơi chân thân ướŧ áŧ, đóa hoa hạch sưng cứng lên. Bốn khỏa mềm mại của các nàng cọ vào nhau, điểm nhạy cảm bị trêu đùa như vậy, sao có thể trụ được đây, nhất thời tin tức tố thơm ngọt của Cao Lãm càng thêm đậm. Hoa đào nhãn của Cao Huyền Nguyệt triệt để bị biến thành dục trì không đáy.

"Ưʍ... Ahhh... Ưʍ... Ưʍ..."

Nuốt lấy từng tiếng rêи ɾỉ của Cao Lãm, ngón tay Cao Huyền Nguyệt đã tiến vào đào viên tiêu hồn, vuốt ve trên thành da thịt mềm mại. Quá ướt rồi, ngón tay của nàng bị hút chặt, đến mức kɧoáı ©ảʍ trên đầu ngón tay cũng rất rõ ràng.

Cao Lãm thở dốc trầm trọng. Chợt, nàng bị lật lại, nằm sấp đưa lưng với Cao Huyền Nguyệt. Cao Huyền Nguyệt nâng mông nàng dậy, hôn lên sống lưng nàng, động tác kí©h thí©ɧ này làm Cao Lãm run rẩy lợi hại, khinh ngâm ẩm ướt, hơi thở càng thêm dồn dập.

"Hahhh... Ưʍ... Chỗ, chỗ đó... Ahhhh..."

Cự vật tiến vào bên trong Cao Lãm, dù rằng đã bắt đầu làm quen rồi, nhưng tiếp nhận vẫn có phần khó khăn. Cao Huyền Nguyệt chậm rãi mà kiên định tiến sâu vào bên trong Cao Lãm, nàng gục người, thở ấm ách bên tai, hỏi: "Có được không?"

Dù rằng cách này không được tiếp xúc trực tiếp với Cao Lãm, nhưng vẫn khiến Cao Huyền Nguyệt tiêu hồn thực cốt, tê dại khắp cả người, dục hỏa mấy ngày qua vơi bớt đi nhiều.

Cao Lãm không trả lời Cao Huyền Nguyệt, nàng chống tay thở dốc, tư thế này, đúng là quá ám muội rồi. Chợt, Cao Huyền Nguyệt vén tóc Cao Lãm qua, hôn hôn lên tuyến thể phì nộn, Cao Lãm liền biết Cao Huyền Nguyệt muốn đòi hỏi gì. Nàng yên ắng chịu đựng, quả nhiên sau đó Cao Huyền Nguyệt một ngụm cắn xuống cổ nàng. Tin tức tố bang bang xâm chiếm lấy từng tấc da thịt, tuyên thệ rằng Cao Lãm là thuộc về ai.

"Hahhhh... Ưʍ... Ưʍ... Hahhhh..."

Thoạt đầu là cử động rất chậm chạp, cả hai toàn bộ đều tiết ra mồ hôi, hòa vào nhau, khiến mùi cơ thể trộn lẫn, kì lạ một điều là hòa hợp vô cùng. Càng ngửi lại càng thêm động tình.

Luật động bắt đầu trở nên dồn dập, tiết tấu nhanh mạnh, thở dốc từng đợt từng đợt dồn lại. Kɧoáı ©ảʍ dâng trào, tiếng da thịt va vào nhau ba động, tiếng nước róc rách, tất cả đều như âm khúc dễ nghe nhất đêm nay.

Sau cùng, Cao Lãm gần như muốn gục trong kɧoáı ©ảʍ điên cuồng này. Hợp hoan khiến thể xác đều cực độ sung sướиɠ. Kɧoáı ©ảʍ dồn lại rồi bừng nở như một trời pháo hoa, trước mắt đều tung bay hoa đào. Cao Huyền Nguyệt gầm nhẹ, dòng nước ấm bị ngăn cản trong không gian chật hẹp ẩm ướt, chỉ để lại tê dại lan truyền trên từng đốt sống lưng.

Cả hai phù phù thở dốc, Cao Huyền Nguyệt vẫn giữa nguyên tư thế, ôm chặt Cao Lãm vào lòng, chôn đầu trong cổ Cao Lãm, hít hà hương vị dịu êm từ tuyến thể đã trải qua thiển độ tiêu kí.

Tầm mười lăm phút, dư vị cao triều mới chầm chậm rút bớt đi, Cao Huyền Nguyệt tách ra, sửa soạn cho Cao Lãm nằm lại thoải mái, nằm xuống bên cạnh, ôm Cao Lãm vào lòng. Thấy Cao Lãm vẫn còn híp mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ, Cao Huyền Nguyệt kiềm không được mà đặt từng nụ hôn vụn nhỏ lên sườn mặt Cao Lãm. Vốn dĩ vẫn còn muốn, nhưng thấy Cao Lãm mệt mỏi, Cao Huyền Nguyệt bèn không đòi hỏi nữa.

"Ưʍ..."

Cao Lãm rên nhỏ một tiếng kiều mị, có vẻ mệt nhoài đẩy mặt Cao Huyền Nguyệt ra, bực bội nói: "Đừng hôn nữa..."

Cao Huyền Nguyệt có một cái bệnh, đó là thích hôn Cao Lãm. Mỗi lần hôn một cái được rồi, sẽ không dễ gì ngừng lại, mà sẽ tiếp tục hôn mãi, hôn đến Cao Lãm cũng phải phát bực. Dù rằng mỗi nụ hôn của Cao Huyền Nguyệt đều mang theo tình ý nồng đậm, nàng vẫn vô pháp tiếp thu. Cao Huyền Nguyệt bị đuổi thì dừng lại một chút, nhưng chưa quá nửa phút thì lại tái phát, bắt đầu hôn hôn tiếp. Thật là không thể tin được, bệnh quá nặng rồi. Cao Lãm mệt, không thèm quản nữa.

Giữa lúc này, chuông điện thoại lại reo lên nho nhỏ, là của Cao Huyền Nguyệt. Cao Huyền Nguyệt rúc vào cổ Cao Lãm, ừ hử không chịu nghe máy. Cao Lãm phiền muốn chết mà phải vố tay lấy điện thoại, chẳng thèm nhìn là ai, đã tắt máy. Vừa tắt, tin nhắn lại dồn dập đến, là số lạ...

[Huyền Nguyệt, ngươi đừng tránh mặt ta nữa, có được không? Ta hảo khổ sở, ta sai rồi, lý ra ta không nên chọc Lãm Lãm, trăm sai ngàn sai đều là ta. Chỉ cầu ngươi, đừng không để ý ta. Ta cam tâm tình nguyện mang họ Tần của mình ra, tạ lỗi với Lãm Lãm, nàng muốn ta dập đầu, ta cũng sẽ không oán không trách. Chỉ xin ngươi, đừng đối xử như vậy với ta mà.]

Cao Lãm nhíu mày đọc tin nhắn, Tần Diêu? Ha, có chuyện hay rồi.

Cao Lãm dùng vân tay của mình mở khóa. Không biết Cao Huyền Nguyệt từ lúc nào thì cài đặt vân tay nàng, nàng lúc biết cũng chẳng phản ứng gì to tát.

Cao Lãm mở điện thoại, dễ dàng tìm được Tần Diêu, lần này nàng ấn vào chỗ video call. Rất nhanh thì Tần Diêu nghe máy, lúc nghe máy, một giây đầu tiên, Cao Lãm còn có thể nhìn thấy hớn hở vui mừng của nàng ta. Nhưng chỉ một giây, chỉ một giây khi nhìn rõ Cao Lãm, tức thì Tần Diêu đông cứng sắc mặt, trở nên thập phần khó coi. Đều là không thể tin cùng khϊếp sợ.

Thoạt đầu đúng là Tần Diêu đã rất vui sướиɠ vì Cao Huyền Nguyệt lần đầu tiên chủ động gọi cho mình. Vạn hạnh chi điều, trước khi ngủ Tần Diêu vẫn luôn tân trang nhan sắc cẩn thận, còn đang mặc một bộ váy ren xinh đẹp, lúc này video call thì cũng không tệ lắm. Nàng ta hớn hở trông chờ kết nối, nhưng khi trông thấy hoàn cảnh bên kia, mặt nháy mắt tái xanh, tức giận bùng lên.

Trong màn hình là Cao Lãm đang nằm lười biếng trong chăn, ở cổ chính là Cao Huyền Nguyệt ngủ ngon lành, tư thế phi thường thân mật. Dù rằng chăn bông che khuất, nhưng từ đôi vai trần cả hai đã dễ dàng biết được dưới tấm chăn đó là hai cỗ thân thể lõα ɭồ. Giữa đêm hôm, nằm chung một giường ám muội, không mặc quần áo, thần sắc lại uể oải, có khó khăn gì mà đoán được chuyện gì vừa diễn ra.

Tần Diêu cắn răng nghiến lợi, sắc mặt vạn phần khó nuốt: "Ngươi?! Vì cái gì lại là ngươi?!"

Cao Lãm lười biếng hừ nhẹ, vòng tay vuốt vuốt mớ tóc như lông vũ của Cao Huyền Nguyệt, cười khảy: "Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi. Nàng mệt, vừa mới ngủ. Ta không muốn đánh thức nàng nên đành nghe điện thoại, thế nào?"

Tần Diêu biết rõ là Cao Lãm đang khıêυ khí©h mình, thế nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống cục tức. Vặn vẹo gắt: "Ngươi! Ngươi cư nhiên có thể giở loại trò hạ đẳng này! Không lẽ ngươi không biết..."

"Không biết rằng ngươi là hôn thê của Cao Huyền Nguyệt?" Cao Lãm cắt ngang. Lại nhướn mày chế nhạo: "Ta đã nói rồi, một ngày còn ta, ngươi đừng hoang tưởng viển vông nữa. Chừng nào trèo được lên giường nàng, ngươi hẵng nói."

Tần Diêu giận đến tím mặt, muốn rống lớn với Cao Lãm, bất quá giữa lúc này Cao Huyền Nguyệt lại khẽ cử động. Cao Huyền Nguyệt rúc sâu hơn vào lòng Cao Lãm, chóp mũi toàn bộ vùi vào cổ Cao Lãm, hít lấy mùi hương mê người từ tuyến thể.

Một alpha có thể tiêu kí được rất nhiều omega, tuy nhiên có một thuyết sinh học lớn, đó là khi alpha tiêu kí được omega hợp mùi với mình, nhất định sẽ bị nghiện. Không sai, chính là nghiện mùi hương từ omega mà bản thân đã nhận định phù hợp, lúc đó alpha sẽ tự dưng bị thuần hóa, trở thành một con trống chung tình đến lạ lùng, thậm chí là ngu muội vì omega, mê luyến độc nhất mùi hương mà mình thích. Nói cách khác, trở thành thần tử dưới chân omega. Lúc xảy ra hiện tượng này, ai nói gì alpha cũng sẽ không nghe, duy nhất sẽ tuân lệnh omega mà bản thân yêu thương bằng cả mạng sống.

Nhìn biểu hiện bây giờ của Cao Huyền Nguyệt, khả năng rất cao đã rơi vào tình trạng đó. Tần Diêu vì thế mà càng sợ hãi, bản thân càng lúc càng đấu không lại một con oắt chỉ vừa trưởng thành rồi. Uổng công nàng luôn được Tần Hướng Nhân bảo rằng giỏi trong việc xỏ mũi alpha.

Cao Lãm tắt máy hờ hững, lúc này Cao Huyền Nguyệt chậm mở mắt, lẩm bẩm: "Ta không thích Tần Diêu, chỉ thích ngươi."

"Ngươi đừng quên, quan hệ chúng ta chỉ có bao nhiêu đây mà thôi. Đừng mơ tưởng. Bước chân khỏi giường, ngươi chẳng là cái thá gì của ta cả."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro