chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: ghi thù

Cao mẹ vừa bận bịu lau người cho Cao Lãm vừa cẩn thận xem xem bé con còn phát sốt hay không. Bác sĩ khi nãy có cho Cao Lãm uống thuốc hạ sốt, trước mắt hạ xuống được vài độ thân nhiệt nhưng vẫn chưa có bình ổn, có khả năng tái sốt trở lại. Thân thể omega vốn yếu ớt kể cả khi trưởng thành, đừng nói là một tiểu omega chỉ mới sáu tháng tuổi, cho nên Cao Lãm bệnh lần này làm Cao mẹ lo lắng vô cùng.

Nàng có nghe được, một vài omega sinh ở nông thôn, tuy phẩm cấp không cao và không thuần chủng, nhưng tốt xấu đó là omega. Thế mà điều kiện chăm sóc sức khỏe ở nông thôn không tốt, đã có nhiều omega vì bệnh mà hư mất tuyến thể, lớn lên phải làm phẫu phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, sống không khác beta là mấy. Điều đó còn gì đau khổ hơn nữa đây, tuy rằng xã hội luôn kêu gào công bằng chủng loại, nhưng thực chất xuất thân chủng tộc bậc cao vẫn có khoản đãi hơn nhiều.

Vì vậy, Cao mẹ thực lo lắng, nàng sợ tay chân mình vụng về, không chiếu cố tốt cho Cao Lãm mà lỡ làm hỏng thân thể con bé, như vậy sau này tiền đồ làm sao được đây. Bất giác, Cao mẹ đều khó khăn hô hấp, khịt mũi liên tục, phỏng chừng sắp khóc đến nơi.

Chợt, có người vỗ vai Cao mẹ nhè nhẹ, ôn giọng dịu dàng nói: "Mẹ, đừng lo lắng, dì sẽ không sao đâu."

Pheromones của alpha luôn chứa một sức hấp dẫn đặc biệt, tạo cho alpha một sự đáng tin cậy, bất kì ai cũng muốn dựa dẫm vào tìm bảo hộ. Cao mẹ dù rằng là đại nhân, nhưng thâm tâm vẫn rất mềm yếu, thấy nữ nhi nhà mình đến liền cấp thiết nói: "Tiểu Nguyệt, ngươi đến rồi! Ta, ta... dì ngươi sốt mãi như thế, sẽ không có việc gì đi? Ta không biết, không biết rằng trẻ con..."

Nghe Cao mẹ nói năng lộn xộn, Cao Huyền Nguyệt vốn dĩ muốn xông vào hỏi han tình trạng Cao Lãm, nhưng coi bộ nếu bây giờ nàng mà cũng rối rắm thì cả hai đều loạn, ai chống đỡ được đây. Cho nên nàng định thần bình tĩnh, trấn an được Cao mẹ mới từ từ hỏi han.

Mất gần nửa giờ tình trạng của Cao Lãm ổn định, Cao mẹ mới khá hơn một chút. Cao Huyền Nguyệt thì bận rộn hơn nhiều. Nàng gọi điện cho Trần di, trước tiên cảm ơn đã đưa Cao Lãm đến bệnh viện, sau đó trông cậy nhờ giữ giùm nhà cho bọn họ, ai đi hết rồi thì nhà bỏ không, thực không an tâm. Tuy rằng trong nhà không có gì quý giá nhưng cũng phải coi chừng một chút. Tốt xấu đó là chỗ che mưa che nắng cho ba người các nàng.

Sau đó, Cao Huyền Nguyệt lại chạy ra ngoài bệnh viện, mua cháo và thức ăn trưa vào cho mẹ, chiếu cố cho Cao Lãm cả nửa ngày cả ăn uống Cao mẹ cũng không thiết tha. Cao Huyền Nguyệt vừa đi trong tuyết mỏng mua cháo vừa nghĩ ngợi lung tung.

Từ cử chỉ và sự chiếu cố của mẹ dành cho Cao Lãm, Cao Huyền Nguyệt có thể đoán ra rằng Cao mẹ phi thường coi trọng Cao Lãm. Thậm chí không tiếc bản thân dành hết tim phổi ra đối đãi, đặt trong trường hợp đây là muội muội ruột thịt thì còn miễn cưỡng hợp lý, nhưng còn Cao Lãm? Rõ ràng Cao mẹ biết đứa nhỏ này và mình không quan hệ, vì sao lại liều mạng đến như vậy, thật sự thân thế của Cao Lãm là gì, có phải rất to lớn hay không, đến mức khiến cả mẹ và bà ngoại nàng đều không tiếc hết thảy, còn như tự thôi miên bản thân rằng Cao Lãm thật sự là người Cao gia nữa chứ.

Cao Huyền Nguyệt tự lắc đầu cười nhạo mình. Than một tiếng, bản thân đúng là lòng tham không đáy. Đời trước chết đi thì ân hận lỗi lầm, trọng sinh trở lại đã tự thề sẽ chiếu cố Cao Lãm thật tốt, chỉ cần có thể bù đắp cho Cao Lãm là được rồi, nhưng còn bây giờ? Lại tham lam muốn biết hết mọi thứ của Cao Lãm, đúng là tham không thấy đủ.

Sau khi mua thức ăn về cho Cao mẹ rồi, Cao Huyền Nguyệt bảo mẹ mình nên đi nghỉ đi, bản thân nàng sẽ chiếu cố cho Cao Lãm. Cao mẹ vốn mệt nửa ngày trời, còn thêm tinh thần bất an, cho nên lúc ngồi ăn trưa sắc mặt không tốt lắm. Cao Huyền Nguyệt thấy chỉ có thể thở dài.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi nhè nhẹ. Tháng mười hai năm nay thật lạnh.

Sau đó Cao Lãm lại phát sốt trở lại, lần này dọa cả Cao Huyền Nguyệt và Cao mẹ đi được. Cao Huyền Nguyệt trấn tĩnh đi gọi bác sĩ đến, bác sĩ kia vội vội vàng vàng xem bệnh cho Cao Lãm. Cao mẹ sợ tên bác sĩ này làm qua loa tắc trách, cố tình đặt một tờ bạc vào túi đối phương, lấy lòng nói: "Thỉnh tiên sinh xem cẩn thận, ta xin ngàn vạn hậu tạ."

Tên bác sĩ kia thấy có tiền, liền làm việc mới tận tâm hơn một điểm. Hắn dùng ống nghe xem thân thể Cao Lãm hồi lâu, cả Cao Huyền Nguyệt cũng đã thập phần khẩn trương. Đời trước nàng chỉ cắm đầu lo việc của mình, đúng là Cao Lãm lúc nhỏ thân thể yếu ớt không tốt, vẫn hay có phát bệnh, Cao mẹ rất vất vả để chiếu cố. Thế nhưng căn bản Cao Huyền Nguyệt đời trước rất vô tâm vô phế, cho nên nàng không biết Cao Lãm bệnh có như thế nào. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, nội tâm nàng đều đau.

Cuối cùng, bác sĩ quyết định tiêm thuốc để giúp Cao Lãm hạ thân nhiệt, tránh bị sốt đến hỏng não. Cao Lãm lúc này quấy khóc rất lớn, vì thân thể không thoải mái, cho nên nàng ra sức khóc, bắt đầu giãy giụa lên. Cao mẹ sau lòng gần chết, cố ôm Cao Lãm lại, mặt mũi cũng đều sắp khóc.

Mắt thấy tình hình không ổn, Cao Lãm không chịu phối hợp tiêm thuốc làm bác sĩ tay cầm ống tiêm cứ quơ qua quơ lại với bé con. Cao Huyền Nguyệt không an tâm nữa, nàng xung phong: "Mẹ, ngươi để ta ôm dì cho."

Cao Huyền Nguyệt là người chăm bẵm cho Cao Lãm rất lâu, cho nên biết làm cách nào cho Cao Lãm chịu ngồi yên, nàng kiềm cả tay chân Cao Lãm lại, cố định bé con trong lòng, dỗ dành nói: "Dì, ngươi phải ngoan phối hợp. Chích thuốc xong ngươi sẽ thấy khá hơn ngay!"

Bác sĩ lưu loát tiêm thuốc vào da thịt Cao Lãm, bé con vì đau nên rống lớn, khóc không nhẹ. Cao Huyền Nguyệt khẩn trương giữ bé con không giãy giụa, nếu không kim chích gãy, và ở lại trong da thịt, lúc đó còn đau đớn hơn nhiều.

Lăn lộn suốt hai ngày liền bệnh tình Cao Lãm mới khá hơn, trong thời gian này Trần di vẫn tới lui phụ giúp chiếu cố, còn giục Cao Huyền Nguyệt không được trễ nải học tập, mau chút quay lại trường học. Cao Huyền Nguyệt dù rằng không muốn nhưng Cao mẹ suýt thì đánh đuổi, nàng buộc lòng phải đi. Lúc đó tình trạng của Cao Lãm đã tốt hơn nhiều, nàng mới có thể an tâm như vậy.

Sau lần bệnh này, Cao Lãm ít khóc hơn hẳn, khi khỏe lại về nhà trở nên nhu thuận hơn nhiều. Cao mẹ phi thường vui mừng vì Cao Lãm không có sao, cảm tạ thần phật phù hộ. Cao Huyền Nguyệt cũng bỏ xuống được tảng đá đè nặng trong lòng, nhưng nàng lại phát hiện ra một chuyện.

Đó là... Cao Lãm xa lánh và chán ghét Cao Huyền Nguyệt. Không sai, chính là chán ghét. Chỉ cần Cao Huyền Nguyệt ở gần trong tầm mắt bé con, bất kể xung quanh có vật gì, Cao Lãm tóm được đều sẽ dùng sức ném vào Cao Huyền Nguyệt, gương mặt phì nộn, ân, đầy giận dữ.

Cao Lãm cư nhiên chán ghét Cao Huyền Nguyệt rồi? Cái này ai cũng bất khả tư nghị, bởi vì Cao Huyền Nguyệt chăm bẵm Cao Lãm kĩ lưỡng thế nào, Cao mẹ và nhà họ Trần đều thấy, cơ hồ là móc hết tim phổi ra cho tiểu oa nhi này, thế mà bệnh xong khỏe lại cư nhiên chán ghét Cao Huyền Nguyệt.

Không phải trước giờ Cao Lãm rất thân thiết với Cao Huyền Nguyệt hay sao, người ta nói trẻ con thì nhận định thân sơ rất mạnh, vì sao bệnh lại liền quên mất Cao Huyền Nguyệt rồi.

Cao Huyền Nguyệt đối với chuyện này chỉ có thể cười bất đắc dĩ. Dựa theo tính cách của Cao Lãm đời trước đúng là không sai bao nhiêu, trong thời gian Cao Lãm bệnh người kiềm kẹp Cao Lãm để bác sĩ tiêm thuốc là Cao Huyền Nguyệt, cho nên bé con ăn đau ghi thù, nhất quyết không cho nàng lại gần.

Tính khí ngươi phạm ta một, ta trả ngươi mười và ghi thù dai dẳng này, nguyên lai đã bẩm sinh Cao Lãm từ nhỏ rồi. Lớn lên càng thêm rõ ràng hơn mà thôi, Cao Huyền Nguyệt đã quá hiểu mà. Bất quá, một chút nàng cũng không thấy chán ghét, lạnh lùng cùng độc ác, nếu Cao Lãm không như vậy thì sẽ không là Cao Lãm. Cho nên nàng không chấp nhất mà còn thật bụng thật dạ muốn làm hòa với bé con.

Tỷ như lúc này.

"Dì, ngươi xem cá heo xám mềm mềm ôm rất thích, ngươi muốn hay không cầm một cái? Đảm bảo rất thú vị nha." Cao Huyền Nguyệt cầm thú nhồi bông, dụ dỗ Cao Lãm về mình.

Kết quả Cao Lãm nỗ lực trườn a trườn đi xa, sau đó tóm được con lật đật của mình, hung hăng vứt vào mặt Cao Huyền Nguyệt. Bất quá trẻ con thì khí lực nhỏ, ném không bao xa và không trúng được Cao Huyền Nguyệt. Sắc mặt Cao Lãm tức điên lên, lại trườn tiếp, lại cố tóm được gì đó, lại dùng hết sức ném Cao Huyền Nguyệt, như thể muốn ném chết đối phương để giải mối thù trong lòng.

Cao Huyền Nguyệt nhịn không được phì cười, thấy Cao Lãm vất vả "báo thù" như vậy, nàng cảm thấy thật quá khả ái. Cao Lãm chính là vậy, không biết bản thân khả năng thế nào, cũng không quan tâm kiêng nể ai, muốn trả thù thì trả thù, muốn đánh ai sẽ dùng hết sức mà đánh, đánh cho sảng khoái bản thân thì thôi. Tính khí này nếu lớn lên thì còn tương xứng là độc ác, là tàn nhẫn. Nhưng đặt trong hình hài một oa nhi còn chưa dứt sữa này, thật sự rất buồn cười, ân, còn rất khả ái cùng ngạo kiều a.

Cao Huyền Nguyệt ôm Cao Lãm kéo lại, Cao Lãm kêu lớn lên, liều mạng không cho nàng đυ.ng, tiếng trẻ con chói tai a a ồn ào.

Cao Huyền Nguyệt lật Cao Lãm lại, để bé con mắt đối mắt với mình, thành thành khẩn khẩn: "Dì đừng giận ta nữa, có được không? Ngày mai ta lại gắp một thú nhồi bông khác cho ngươi chơi, nha? Ngươi khó chịu thì cứ đánh ta, có được không?"

Cao Lãm nghe không hiểu những gì Cao Huyền Nguyệt nói, chỉ nhớ chuyện bản thân bị tên đầu sỏ này ép chịu đau chích thuốc, phi thường tức giận. Tự dưng lại ép buộc người ta chịu cảm giác khó chịu như vậy, đáng ghét muốn chết. A a lớn tiếng xong thì cố sức đánh đá Cao Huyền Nguyệt, thậm chí còn cắn.

Cao Huyền Nguyệt cái gì cũng không phản khán, nằm chết dí mặc cho Cao Lãm làm gì thì làm, căn bản Cao Lãm làm không có đau, chỉ có chút nhột vào buồn cười thôi. Nhưng Cao Huyền Nguyệt vẫn giả vờ đau khổ rêи ɾỉ lên, làm cho Cao Lãm có vẻ hài lòng, tiếp tục ngậm, à không, là cắn chết mình.

Kết quả lúc Cao mẹ vào phòng định mang hai đứa trẻ ra ăn tối, chính là trông thấy nữ nhi nhà mình đang nằm vui vẻ tiếp nhận "hành hạ" của Cao Lãm khắp người, thật sự rất buồn cười. Lúc nghe Cao Huyền Nguyệt lý giải Cao Lãm vì sao thất thường, Cao mẹ còn sửng sốt một phen, không phải trí nhớ trẻ con luôn không tốt sao, dễ giận dễ quên? Làm sao Cao Lãm lại nhất quyết nhớ kĩ Cao Huyền Nguyệt đắc tội mà ghi hận đây.

Thật là làm người ta dở khóc dở cười a.

...            

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro