chương 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 134: uy hϊếp Nghiêm gia

"Mẹ kiếp, bỏ thứ khỉ gió trên tay ngươi xuống ngay!!!"

Hổ Lâu đùng đùng từ giận tiến đến, ồm ồm hung ác quát lớn, kéo theo vết sẹo chằng chịt dữ tợn trên mặt càng thêm thập phần hung ác. Thoạt nhìn, phi thường dọa người, dọa cho tên oắt cầm xì gà thiếu chút vọt cả tim ra ngoài, cả người vô pháp khống chế run lên sợ sệt. Hắn vội nuốt nước bọt, lắp bắp nịnh nọt: "Ôi chao, Hổ Lâu ca, ngươi cũng hứng thú loại mới nhập khẩu này sao? Đến, ta mời ngươi, có được không?"

Hổ Lâu càng thêm cáu giận, thân người vạm vỡ thô kệch đều run lên, quát lớn ồm ồm: "Câm cái mồm thối của ngươi vào!! Lão tử đếch cần cái khỉ gió của ngươi!! Bỏ cái thứ củ l*n đó vào thùng rác ngay!! Không thì tay ngươi sẽ đi thay nó!!"

Tên oắt kia càng thêm run rẩy. Hắn luyến tiếc điếu xì gà trên tay, lại không hiểu mô tê gì. Đây là hàng nhập khẩu có được không, đắt như vàng, à không thiên kim còn khó cầu, vốn định đem ra mua chút tiếng tăm chịu chơi, tự dưng lại bị dọa tới thót tim. Nhìn sắc mặt Hổ Lâu trưởng lão, tuyệt không giống đùa bỡn. Thế là làm sao, hắn còn không có làm cái gì, có được không?

Đúng lúc, Hồng Cô đến, nàng ta cười hỉ hả vỗ vai Hổ Lâu đang nóng như lửa, nói: "Ai u, vẫn cứ nóng nảy như vậy! Không khéo khách khứa cũng bị ngươi dọa cho mất mật hết, lúc đó gia chủ lại phải mất hứng đâu. Ai da, hắn còn trẻ người non dạ, thôi thì cứ giáo huấn nhẹ nhàng thôi, ngươi nóng nảy như thế làm gì?"

Hổ Lâu chẳng khách khí thở phì một hơi, nghiến răng: "Cái này mà là chuyện nhỏ của ngươi?!"

Hồng Cô cười cười nhún vai: "Thôi thôi. Để ta tới." Nói đoạn, Hồng Cô lại uyển chuyển tiến tới bên kia, tên oắt bị dọa xanh mặt còn đang ngây ngốc, Hồng Cô đã dễ như trở bàn tay rút ra cả hộp xì gà của hắn, vung tay như cánh bướm vỗ mà quẳng lên không trung.

"Đoàng!!" Tiếng súng nổ chói tai rạch ngang, nhất tề quan khách giật mình trừng sang phía này.

Hộp xì gà bị bắn tan nát giữa không trung, bụi phấn phảng phất dưới ánh đèn thủy tinh lấp lánh phản chiếu. Còn như thể phản chiếu cả vẻ mặt tột độ sợ hãi cùng đau lòng của tên chủ xì gà, hắn tốn gần nửa gia tài mới mua được hộp này có được không? Thiên nột, cứ vậy biến mất trong giây lát, tiền của hắn!!

Hắn phẫn nộ vô cùng. Bất quá người bắn thứ này là Hồng Cô, là trưởng lão cao tầng của Nghiêm gia, hắn dám đắc tội sao, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống ngụm máu trong cổ họng, cười vặn vẹo: "Hồng Cô... Trưởng lão là có ý gì đây?"

Quan khách cũng thập phần chú ý nhìn Hồng Cô, súng nổ với bọn họ đã quá quen rồi, cái quan tâm là bắn để làm gì kìa. Không lẽ là dạo đầu chào mừng Nghiêm gia chủ? Hay là sắp có mâu thuẫn động thủ động cước, chắc là không có khả năng, gây sự trong khuôn viên nhà chính mà không có mặt gia chủ, đây là tuyệt đối không thể với người Nghiêm gia.

Hồng Cô thái độ lại rất thản nhiên, vén tà váy, giắt lại súng vào bao đựng ở đùi trong, nheo nheo mắt cười, trong lời nồng đậm mùi thuốc súng: "Nghe cho kĩ, gia chủ bọn ta không hút thuốc!"

Lần này, chung quanh đều hiểu rõ ngay. Thầm nuốt một ngụm nước bọt, vạn hạnh chi điều, bọn họ nãy giờ chưa ai rút thuốc lá hay thứ khác ra hút, không thì cực độ đắc tội với Nghiêm gia chủ rồi. Phải biết, đứng trên đất Nghiêm gia, phải lấy gia chủ làm đầu, nếu gia chủ không ăn thịt thì toàn bộ nhà sẽ không ai đυ.ng đến thịt. Hoặc rượu, hoặc bất cứ thư gì cũng vậy. Đây đã là một loại luật ngầm bất thành văn của Nghiêm gia, không ai dám phá vỡ. Kể cả là khách khứa bên ngoài cũng sẽ đôi phần cố kị, tốt nhất tránh ra để không chọc giận Nghiêm gia.

Hiện tại, Hồng Cô đã lên tiếng cảnh cáo rõ ràng như vậy, bọn họ thầm thở phào vì được biết trước. Không khéo chốc lát vạn nhất có kẻ ngu xuẩn nào dám mời thuốc hút gia chủ, đó chính là muốn cả nhà hắn chết thảm ngay trong đêm.

Một tên tiểu bang chủ khác, hồi thần nhanh, trong bụng rủa một tiếng khốn kiếp, lại vội cầm ly rượu ra cười ngả ngớn cầu hòa: "Thật là thật là, do ta không dạy dỗ tiểu đệ tốt, khiến hắn chọc giận Hồng Cô trưởng lão rồi. Mong ngươi nể mặt chút đỉnh, thủ hạ lưu tình cho. Ta tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện ngươi giáo huấn hắn đâu a!!"

Tên chủ xì gà là em út của tên bang chủ này, hắn ta mang đến dạo quanh. Không nghĩ lại ngu xuẩn chọc giận phải Nghiêm gia, để bảo toàn hòa khí, hắn không thể không ném tên đó ra để làm chỗ hả giận cho Hồng Cô, mong rằng bà cô nãi nãi này sẽ dịu hỏa khí, không tiếp tục truy cứu hay nói lại với gia chủ. Không thì... Đầu cùng thân hắn, e rằng không liền ở cổ nữa. Nghĩ đến đây, hắn nuốt nước bọt một ngụm, nội tâm lộp bộp.

Hồng Cô thấy tên bang chủ chủ động đánh thái cực thì chỉ cười khảy phủi tay: "Huynh đệ của ngươi thì tự ngươi đem về mà giáo huấn. Ta không có hứng thú!"

Tên bang chủ nghe xong tức thì mừng húm, liên tục nói: "Hảo hảo, đa tạ Hồng Cô rộng lượng khoan hồng. Ai da, hắn a, ngu xuẩn như heo, ta nhất định sẽ mang về hảo hảo giáo huấn. Tuyệt không ở đây làm phiền đại gia nữa. Cáo từ, cáo từ..."

Nói xong tên bang chủ hung hăng lôi tên kia đi. Phỏng chừng kết cục không mấy tốt đẹp đâu. Dù gì đi nữa màn dạo đầu này đã rất rõ ràng, Nghiêm gia vẫn như trước giờ sừng sững như thái sơn ngàn cân, khét tiếng nổi danh trong thế giới ngầm, luận về tiếng tăm hay hung tàn. Không ai dám đắc tội, chỉ có thể run sợ cùng thần phục.

Sau đó, khách khứa đều được Hồng Cô giản tán bằng vẻ mặt hỉ hả, ai cũng trang ra vẻ mặt chả sao cả cười cười. Thế nhưng sau đó, ai cũng không hẹn mà không hút thuốc gì nữa. Thậm chí, nhiều người mang theo thuốc lá còn giấu kĩ đi. Tốt xấu ra khỏi đất Nghiêm gia muốn hút bao nhiêu cũng được. Nhưng còn bây giờ, tốt nhất không thể liều mạng đắc tội Nghiêm gia chủ. Gia chủ Nghiêm gia đã không hút thuốc, bọn họ dám lượn lờ hơi thuốc ở đây, khác nào cực độ bất kính, thậm chí đó còn có thể xem là một động thái gây hấn.

...

"Đoàng!"

Tiếng súng rõ ràng vọng vào điện thoại, khiến Cao Huyền Nguyệt nghe máy còn nghe rất mạch lạc. Hơi nhăn mày lo lắng: "Lãm Lãm, ta nghe thấy tiếng súng, đã có chuyện gì sao?"

Cao Lãm nhàn nhạt đứng trên lầu, qua cửa kính thủy tinh nhìn xuống khuôn viên rực sáng đông đúc người, ở giữa trung tâm là Hồng Cô đang nói gì đó. Nàng đương nhiên thấy cảnh Hồng Cô nổ súng, nhìn không giống như có biến, hình như cảnh cáo gì đó, chuyện này đã thành bình thường ở hắc bang rồi. Do vậy nàng đung đưa ly rượu trên tay, nhàn nhạt đáp: "Không có chuyện gì. Chuyện ta bảo ngươi làm, ngươi làm đến đâu rồi?"

Chuyện Cao Lãm muốn Cao Huyền Nguyệt làm chính là mở rộng phạm vi tuyên truyền quảng bá cho studio của Nguyên Huyên Như vừa mới mở. Đồ thiết kế cùng vài mẫu y phục cấp tốc hoàn thành của Nguyên Huyên Như nhìn rất mãn nhãn, tuy nhiên vạn sự khởi đầu nan, studio chưa có tiếng tăm thương hiệu, muốn làm cái gì cũng khó, đặc biệt là khách hàng hầu như là đếm trên đầu ngón tay. Ai sẽ quan tâm đến loại quần áo mới mở này đâu? Cái người ta quan tâm sẽ chỉ là những thương hiệu đắt giá đương kim thượng lưu trên bảng xếp hạng.

"Ân, Lãm Lãm, chuyện studio Bách Họa, ngươi không cần quan ngại. Ta đều thay ngươi thu xếp cả rồi..." Nói đến đây ngữ khí Cao Huyền Nguyệt chậm một chút, mang theo ôn nhu cưng chiều, còn có điểm bất đắc dĩ thở dài.

Bởi vì... Cao Huyền Nguyệt biết Cao Lãm không hề có hứng thú ở lĩnh vực thời trang, thế mà lại chấp nhận mở một studio, rốt cuộc là để làm gì đâu, nàng vô phương lý giải. Nghe ngóng hồi lâu, nàng lại hay biết sự tồn tại của Nguyên Huyên Như, nữ nhân này đích thực có sự liên kết vô hình với Cao Lãm, Cao Lãm cũng thực để tâm nàng ta. Nhưng vì Cao Huyền Nguyệt toàn tâm tín nhiệm Cao Lãm, toàn tâm làm cho Cao Lãm thứ mà nàng ấy muốn. Mang theo khoan dung dịu dàng, là bất đắc dĩ nhưng lại tin tưởng.

Không hiểu sao, mỗi lần nghe thấy ngữ khí chiều chuộng bao dung này của Cao Huyền Nguyệt, Cao Lãm rùng mình có cảm giác, nàng là một phu tế đốn mạt, đi nuôi tiểu tam bên ngoài còn đòi chính thất phải hỗ trợ. Cái này... Là nàng tưởng tượng đi?

Mất tự nhiên nghe Cao Huyền Nguyệt dặn dò gì đó xong, Cao Lãm dập điện thoại. Đúng lúc, có tiếng gõ cửa lộc cộc. Cao Lãm biết là Nghiêm Đại Thiên mang người đến, chính xác hơn là mang một người con thứ nữa đến, thân là ca ca đồng phụ dị mẫu của nàng. Vì hắn là alpha, nên được rộng lượng mang họ Nghiêm, nhưng sẽ không được vào gia phả, từ bé được trao cho thúc thúc Nghiêm Đại Thiên của nàng dưỡng dục, những năm qua luôn là trợ thủ đắc lực của dòng tộc. Chỉ là nàng chưa có cơ hội nhìn mặt, đúng hơn có lẽ đã đυ.ng mặt nhưng lại không hay biết tầng kia quan hệ.

Dựa trên lời Nghiêm Đại Thiên, đối phương vẫn luôn biết về thân phận thứ tử của mình, thế nhưng lại vì bản năng thứ bậc, rất nhu thuận phục tùng gia tộc. Thậm chí, chưa từng mảy may dám xuất hiện trước mặt nàng, coi bộ nếu Cao Lãm thực không hỏi đến, hắn sẽ trầm lặng như cái bóng đến cuối đời, chỉ toàn tâm phục vụ cho Nghiêm gia.

"Vào đi."

"Gia chủ, ta mang người đến rồi đây!" Nghiêm Đại Thiên cười vào cửa hô hoán.

Cao Lãm nhàn nhạt nhấp rượu, nhìn nam nhân đang đến, đối phương thân cao mét tám tả hữu, dáng dấp cương nghị nhưng bảo thủ, cứng ngắc vô cùng, ngũ quan cũng tính là tuấn tú nhưng không phải kiểu sẽ làm người ta si mê được. Tàm tạm mà nói, không tệ, chỉ có điều xuất thân hắc bang, đặc thù khí chất âm lãnh, còn có phần độc lai độc vãng, đáy mắt vô cảm. Đừng trước mặt nàng, hắn bất đồng Nguyên Huyên Như, không có sợ sệt đến mức thái quá, nhưng cũng không mấy nhiệt tình, chung quy rất kính trọng nhưng chừng mực.

Hắn gọi là Nghiêm Đình.

"Ra mắt gia chủ." Nghiêm Đình hơi khom người chào hỏi. Điệu bộ thập phần cứng ngắc.

Cao Lãm gật đầu coi như đáp lễ, lại nhàn nhạt hỏi: "Vừa từ Anh Lan về à?"

"Vâng thưa gia chủ."

Cao Lãm đặt ly rượu không xuống, tức thì Nghiêm Đại Thiên tiến đến rót rượu cho nàng ngay.

"Tình hình ở Anh Lan thế nào rồi?"

"Gia chủ, hết thảy đều ổn, lô hàng số 7 đã xuất phát đúng giờ, ta vẫn luôn định vị theo dõi, không sai biệt đầu tuần sau sẽ đến nơi."

Lô hàng này là lô hàng trọng yếu nhất trong năm nay, thực tế gia yến tổ chức ra mắt gia chủ chỉ là một phần nhỏ mục đích, cái lớn nhất là dẫn tầm chú ý của thế giới ngầm vào cái gia yến này mà lô hàng kia có thể âm thầm ly khai rồi đúng hẹn cập bến. Mỗi lần hàng Nghiêm gia ra khơi, y như rằng không giới bạch đạo giở trò ngán chân thì phía sau đã có bọn "linh cẩu" chực hờ đòi cướp. Không khỏi Cao Lãm phải nghĩ ra dụng kế này, để đám người kia lơ là chuyện hàng hóa bằng yến tiệc.

"Vậy sao? Năng lực ngươi không tệ." Cao Lãm tán dương. Bất quá Nghiêm Đình chỉ khô cằn đáp "vâng", không hề có điểm tiếu lâm đáp lời nữa. Hắn từ bé đã được giáo dưỡng quá khắc khe về vấn đề tôn ti, trước mặt gia chủ, hắn trừ trầm mặc tuân lệnh, thì không hề sinh ra được một tia thân cận chi ý, thú thật lạnh nhạt vô cùng.

Cao Lãm yên lặng, hắn cũng yên lặng, một phòng lâm vào trầm mặc. Cuối cùng, Cao Lãm không cố nữa, cho hắn lui, đồng dạng cũng cho Nghiêm Đại Thiên lui. Nàng vuốt nhẹ mi tâm, vốn dĩ định bụng câu thông tìm lại điểm thân tình, thế nhưng e rằng không thể, bởi vì Nghiêm gia này quá đỗi khắc khe đích thứ rồi. Điển hình Nghiêm Đại Thiên, hắn chính là kiểu mẫu rõ ràng. Thôi, nàng không miễn cưỡng nữa, tốt xấu có Nguyên Huyên Như cũng rất tốt.

Vừa nghĩ tới Nguyên Huyên Như, đối phương liền xuất hiện. Nãy giờ vì Nguyên Huyên Như vẫn luôn trang điểm chuẩn bị cho buổi tiệc, không khỏi tốn nhiều thời giờ, không có bồi tiếp Cao Lãm được. Còn Cao Lãm, thân là gia chủ, nếu nàng ăn dọn hoa hòe lộ diện, như vậy quá làm Nghiêm gia yếu đuối, nên nàng không trang điểm hay lễ phục, chỉ vận áo vest phủ vai ngoài áo sơ mi màu đen bên trong. Dáng dấp lạnh lùng cự nhân thêm một bậc.

Nguyên Huyên Như đến, mặc lễ phục vàng kim thướt tha như hồ điệp, đứng gần cùng Cao Lãm, khá là mãn nhãn cùng hòa hợp. Nguyên Huyên Như được chăm chút từ đầu tóc đến trang dung, cùng với lễ phục váy đuôi cá vàng kim lả lướt, ôm gọn thân người, phút chốc bừng sáng như một viên minh châu được mài giũa. Chỉ là, giữa ấn đường quá đậm cỗ rụt rè, khiến nàng phá lệ khϊếp nhược, thoạt nhìn càng giống đóa hoa đỗ quyên.

Cao Lãm tiến đến, rất hài lòng sửa tóc tả hữu cho Nguyên Huyên Như, cười khen ngợi: "Không tệ, nhìn rất kiều tiểu lung linh đâu."

Nguyên Huyên Như dè dặt đỏ mặt, lần đầu nàng được khen ngợi theo kiểu này, mất tự nhiên hô: "Gia chủ!"

Cao Lãm mỉm cười: "Hảo. Ta mang ngươi ra ngoài thôi. Chút nữa, ngươi chỉ cần ngồi rót rượu cho ta, vậy là được rồi. Hết thảy đều có ta, không cần phải sợ."

Nguyên Huyên Như nhược nhược gật đầu, tự dưng lấy đâu ra dũng khí, vịn cả hai tay vào khuỷu tay Cao Lãm, Cao Lãm động tác khựng nhẹ lại, sau đó lại bình đạm vỗ vỗ tay Nguyên Huyên Như, dắt nàng ra ngoài.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro