chương 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 135: có chuyện hay

Cao Lãm xuất hiện, nhất tề yến tiệc vốn huyên náo tại khuôn viên Nghiêm gia đều lặng tờ, ai ai đều phóng tầm mắt hồ nghi đến chỗ nàng, nàng phẳng lặng thu hết cảnh ấy vào trong mắt, thần sắc không biến hóa. Duy chỉ có Nguyên Huyên Như đi bên cạnh lại sợ sệt, càng nép sát vào nàng, biết vậy, Cao Lãm cầm tay đối phương chặt hơn để trấn an.

Hồng Cô mỉm cười tiến đến chỗ Cao Lãm, cung kính: "Gia chủ!"

Hồng Cô vừa dứt lời toàn thể càng thêm chắc nịch khẳng định nữ nhân vừa bước xuống chính là gia chủ. Cái này đúng là có phần khó tin đâu, nhìn vóc dáng nữ nhân này tuy không tính là quá nhỏ thấp, thế nhưng từ đường nét nhu hòa trên gương mặt, không quá khó đoán đây là một omega. Tân gia chủ của Nghiêm gia cư nhiên là một omega, điều này không khỏi bất ngờ đâu. À mà thôi, đây là chuyện bọn họ không thể quản, đến đây hôm nay là để móc nối thêm quan hệ mà thôi, tránh phất qua mặt mũi Nghiêm gia thì nguy.

Do vậy, rất nhanh thì nhiều người vội vã tiến đến, hỉ hả nịnh nọt với Cao Lãm. Cao Lãm đã quá quen với cảnh này rồi, phất tay nhàn tản mang Nguyên Huyên Như đến chủ vị ngồi xuống. Giữa khuôn viên Nghiêm bày bàn dài gần mười lăm mét, là để phục vụ bữa tối nay, chỉ những khách quý địa vị ảnh hưởng đặc biệt mới được ngồi cùng bàn với nàng, còn các bàn lân cận khác chính là dành cho những người thứ hạng thấp hơn.

Mắt thấy gia chủ không nhiều hơn mà vào thẳng chỗ ngồi, Hồng Cô liền như xua vịt mà lùa khách khứa vào chỗ ngồi ngay, tránh làm trễ nải thời giờ của gia chủ.

Nguyên Huyên Như thân phận con thứ, được có mặt trong yến tiệc toàn đại nhân vật làm ăn với Nghiêm gia thì đã nhận được mặt mũi rất lớn rồi, không thể nhận thêm. Do vậy, dưới thân phận đặc thù, Nguyên Huyên Như không được ngồi ghế dựa, nàng chỉ được ngồi một ghế đẩu có miếng đệm êm. Con thứ ở trước mặt dòng chính đã là hậu ái, tuyệt không cho phép ngồi ghế dựa. Nào có đạo lý thứ xuất học đòi ngồi được như chính dòng?

Nguyên Huyên Như vén tà váy, ngồi trên ghế đẩu cạnh Cao Lãm, nhu nhược rúc sát vào nàng, tránh những tầm mắt chung quanh. Nàng không phải là muốn tham dự loại yến hội này, trắng ra là nàng thực sự sợ mà không dám lộ diện. Nhưng gia chủ đã hưng trí bừng bừng mang nàng theo, còn trù bị cả lễ phục cho nàng, nếu nàng từ chối, không phải chọc gia chủ mất hứng? Nàng không muốn làm gia chủ mất hứng, nàng chỉ muốn gia chủ sẽ mãi như bây giờ đối với nàng, ôn nhu và chu đáo, nàng chính là diễm phúc lớn bằng trời mới gặp được gia chủ.

Trên thực tế, dụng tâm Cao Lãm để cho Nguyên Huyên Như theo mình vào yến hội. Chủ yếu là để cho đám người khác nhìn kĩ, Nguyên Huyên Như dù là con thứ đi nữa thì cũng vẫn là người của Nghiêm gia, được nàng bảo hộ, sau này Nguyên Huyên Như sẽ không lo bị ức hϊếp nữa. Mẹ con Nguyên Huyên Như đã thụ quá nhiều khổ, làm được cái gì cho bọn họ thì Cao Lãm sẽ làm.

Lúc này lại có tiếng xì xầm tonhỏ.

"Ngươi nói... Nữ nhântheo gia chủ là ai đâu? Là quyển dưỡng à?"

Chuyện quan hệ tìиɧ ɖu͙© bấtchấp chủng loại rất thường diễn ra ở hắc bang, không khó tiếp nhận cũng như bắtgặp. Bọn họ vài người thấy Cao Lãm cùng Nguyên Huyên Như thân thiết xứng đôi,không khỏi phỏng đoán.

"Vớ vẩn! Đó là con thứNghiêm gia!"

"Hả? Cái gì, từ bây giờmột con thứ lại dám ngồi cùng bàn ăn với gia chủ? Cái này thật không có khảnăng!! Huống hồ, đây còn là Nghiêm gia, ngươi có nhầm lẫn không a?!"

"Nhầm cái đầu ngươi, lãonương đích thân moi được tin này kĩ càng, tuyệt không thể sai!! Đó chính là mộttiện nhân con thứ, vạn hạnh được gia chủ nhìn trúng, thu về dưỡng như dưỡng cẩutiêu khiển thôi!!"

"Ôi chao, ra làvậy!"

"Nói đi cũng nói lại.Chậc chậc, con thứ bây giờ không ngờ đạo hạnh cũng rất cao thâm đâu!! Lấy đượclòng gia chủ và la liếʍ đến tận đây, không phải tầm thường thủ đoạn!!"

Đám ngươi nghị luận rất nhỏtiếng, tự cho rằng không ai nghe thấy, nhưng sau đó dưới cái liếc mắt lạnh nhạtcủa Cao Lãm. Thủ hạ ngay lập tức lôi bốn kẻ đó ra, dửng dưng hạ thủ cắt xuốngnửa cái lỗ tai. Tiếng hét chói tai cùng máu tanh tràn ra. Có phần rợn người.

Nguyên Huyên Như run rẩy chứngkiến cảnh tượng thình lình đó, còn chưa hiểu tả hữu gì, mắt trợn tròn. Cao Lãmlại khàn khàn nhắc nhở: "Rót rượu cho ta."

Nguyên Huyên Như giật mình, sợsệt lén nhìn Cao Lãm, lại không có cãi lệnh, vội run run rót rượu ra ly thủytinh đế dài cho Cao Lãm, chất lỏng hổ phách trong ly dưới ánh đèn huyền ảo lónglánh.

Cao Lãm lành lạnh nói:"Ta mời các ngươi đến đây dùng bữa tối, không phải là xì xầm về người củata. Kẻ nào lưỡi còn dài hơn mắt, ta không ngại thay kẻ đó cắt bớt mộtđiểm."

Lần này là cắt lỗ tai cảnhcáo, còn kẻ không sợ mà tái diễn, liền sẽ là cắt lưỡi. Cao Lãm là đang cảnhcáo.

Không khí chùng lại. Vốn dĩrất ồn ào náo nhiệt, hiện tại không ai vực dậy nổi một điểm nhiệt tình. Chủ yếukhí tràng Cao Lãm quá lạnh lùng đáng sợ, hơn hết hành sự không hề báo trước.Một vị gia chủ trong tay sinh sát vô hạn thế nhưng lại hỉ nộ vô thường, coi bộkhông phải là đối tượng dễ dàng nịnh bợ. Vì thế, nhiều kẻ tự chủ trương tínhtoán câu thông với Cao Lãm, nhanh chóng bị dội cho nước lạnh. Tốt nhất cứ tránhra an phận thủ thường đi, vạn nhất tranh thủ đến nói vài câu với gia chủ, chưanói xong đã bị chặt mất đầu cũng nên. Nữ nhân này thoạt đầu dễ bị đánh lừa bởivê ngoài nhu hòa, nhưng thực tế nội tâm lại hung tàn đáng sợ, cộng thêm tâmtình bất định, chỉ bằng kiện sự tình vừa rồi, tuyệt đối là người không dễ kếtthân.

Bốn bề yên lặng. Thủ hạ CaoLãm nhanh chóng giải quyết gọn gàng mấy cái mồm lắm lời kia, Hồng Cô cùng HổLâu lại phi thường ủng hộ cách làm của gia chủ, đơn giản gia chủ là gia chủ,bất luận làm cái gì cũng đúng!

Nghiêm gia cảm thấy khách khứasợ hãi mà câm bặt đi, hài lòng vô cùng. Nghiêm gia là phải như vậy, không phảichỗ cho bọn người này chạy đến tìm cách nịnh nọt, phải cho bọn hắn sợ hãi, mớibiết ai là chúa đất này. Gia chủ, ra oai phủ đầu cực tốt!

Nguyên Huyên Như lần đầu tiênchứng kiến một Cao Lãm thâm trầm đáng sợ như vậy, nội tâm run lên, nhưng lạinhớ đến mỗi lần đối với mình Cao Lãm vẫn luôn là quan tâm săn sóc. Nguyên laiđó là một Cao Lãm rất đặc biệt. Cảm giác được Cao Lãm đối đãi bất đồng làm dấylên trong lòng Nguyên Huyên Như một đóa hoa nho nhỏ, càng nhích sát vào Cao Lãmhơn.

Cao Lãm ngồi trên ghế bành chủvị rộng rãi bằng gỗ Hoàng Đàn hồng sắc quý giá, tay vịn chạm trổ đầy hình thùquái dị gì đó, nàng đặt tay trên tay vịn, Nguyên Huyên Như lại vịn chặt lấy taynàng. Cao Lãm định bụng lấy rượu lại hơi sửng sờ, sao vậy? Nàng vừa làm chủgiành công đạo cho Nguyên Huyên Như, thế mà vẫn sợ sao. Bất đắc dĩ, nàng đànhdịu giọng dỗ dành: "Ngươi không cần phải sợ, đã có ta."

Cùng lúc này, tại chỗ khuấtcủa khuôn viên, bàn ngồi lẫn trong đám hoa cỏ như rác, hai mẹ con Tần Diêu thumình lại, sợ hãi ai đó nhận ra thân phận bản thân. Chỗ ngồi biểu trưng cho cấpbậc. Vì chỗ này quá tối, nhìn không rõ gì, lại thêm muỗi đốt, hai mẹ con phithường không thoải mái. Tên dẫn bọn họ đến đã bị tầng trên Nghiêm gia giáo huấndám phạm vào điều cấm trong nhà, đi đâu mất dạng rồi. Bọn họ chỉ có thể nhưngồi đống lửa ở lại, chỗ này quá xa, nhìn không rõ mặt gia chủ, chỉ biết đượccó một nữ nhân váy hoàng kim bồi rượu bên cạnh chủ vị.

Kiều Hoa nhìn mà thèm nhỏ dãi:"Không ngờ... Sẽ có lúc con thứ được ở gần gia chủ đến như vậy!! Ả thứ nữđó là ai chứ, thủ đoạn đúng là xảo quyệt!!"

Tần Diêu bị muỗi đốt sưng cảchân, nàng ta chẳng được gì cả, tâm tình cực thấp, bực bội giọng: "Mụ mụ,bây giờ thì sao?! Ả ta làm cách thức ti tiện nào không cần biết! Quan trọng làta cùng ngươi hiện tại sắp không xong rồi đây!!"

Kiều Hoa trắng mắt liếc:"Bao nhiêu đây khổ ngươi đã than vãn. Năm xưa ta còn thụ bao nhiêu đắngmới sinh ra được ngươi? Tỉnh táo một điểm, còn cơ hội ở lại thì còn cơ hội tiếpcận gia chủ, chốc lát nữa, chớ làm ta thất vọng!!"

Tần Diêu nhịn không được nói:"Nhưng ta có thể làm gì? Ngươi không nghe đám người kia nói đi, gia chủ cưnhiên là một tiểu tiện nhân omega, ngươi bảo ta làm cách nào đây?"

Kiều Hoa vẻ mặt chính là hậnsắt không rèn thành thép: "Ôi chao. Ngươi đừng quên, xét theo bối phận, talà thân cô của gia chủ, ngươi là biểu tỷ của nàng, còn lo không có cách tiếpcận! Cả một con ả beta còn có được phương pháp lấy lòng gia chủ, càng huống hồlà ngươi?!"

Tần Diêu lúc này mới dịu xuốngmột điểm.

...

Bữa ăn hôm đó của Nghiêm gianặng nề vô cùng, căn bản khách khứa đã hiểu gia chủ là người tâm tình bất định,không dám tùy tiện trêu chọc, chỉ ngồi an phận. Trên bàn, cũng chỉ có NguyênHuyên Như không phấp phỏng, vì nàng vẫn luôn được gia chủ chiếu cố gấp thức ăncho. Nàng ngượng ngùng đòi mạng, nhưng thức ăn gia chủ đã gắp cho, không thểkhông trân trọng mà dùng hết.

Tiếng đồ sứa va chạm lanh canhbăng lãnh, tứ bề lặng như tờ, bữa ăn này càng giống như cho phạm nhân. Khítràng quỷ dị băng hàn xâm lấn. Ai cũng mong mau chóng kết thúc một điểm.

Được hồi lâu, Nguyên Huyên Nhưnói nhỏ vào tai Cao Lãm, sau đó đứng dậy đi một chuyến. Tà váy hoàng kim phấtphơ như cánh bướm, dưới ánh đèn càng tôn sắc kiều diễm. Thú thật, chăm chút lênmột điểm, giá trị nhan của Nguyên Huyên Như tăng lên nhanh chóng, quả nhiên câu"người đẹp vì lụa" thật không sai.

Nguyên Huyên Như là đi WC mộtchuyến. Được một phút, lúc trở ra lại bị hai người chặn đường. Hai người nàydáng dấp rất trau chuốt, ăn vận công phu và hơn cả hai người bọn họ đều làngười nhan sắc tốt, điệu bộ khinh thường mà hướng về Nguyên Huyên Như. Xuấtphát từ bản tính nhu nhược sẵn có, Nguyên Huyên Như nhíu mày lùi lại, rungiọng: "Các, các ngươi là ai? Sao lại cản đường ta?"

Nữ nhân trẻ tuổi trong haingười diện mạo xuất chúng vô cùng, thánh thiện như thiên sứ. Bất quá trong mắtlại nồng đậm mỉa mai, lời thốt ra có điểm chua chát: "Con thứ mà thủ đoạnlợi hại quá nhỉ?"

Hai chữ "con thứ"triệt để làm đồng tử Nguyên Huyên Như mở lớn, lờ mờ đón ra đây hình như làngười cao tầng của Nghiêm gia, khẩu khí mới lớn tới như vậy. Vô thức sợ sệt,Nguyên Huyên Như không nói gì, nàng không muốn tranh cãi thị phi, vạn nhất lạinháo thêm phiền toái cho gia chủ, chọc ngài ấy chán ghét thì sao? Vì vậy,Nguyên Huyên Như định lựa đường vòng mà đi. Bất quá đã bị phụ nhân trung niênhung hăng kéo khuỷu tay lại, đối phương nghiến răng: "Thứ xuất ti tiện thìchớ trang thanh cao cấm khẩu! Cho ngươi biết, ta đích thị là thân cô của giachủ, còn không mau mang bọn ta đi gặp gia chủ?!"

Thân cô cô của gia chủ? NguyênHuyên Như tuy tính khí yếu mềm nhưng cũng không thực sự ngốc. Nếu đúng thực đâylà thân cô của gia chủ, biểu thị địa vị trong Nghiêm gia tuyệt không thể thấp,cũng giống như Nghiêm Đại Thiên, rất được trọng dụng. Nữ nhân này tự xưng làthân cô, vậy mà không tự thân đi gặp gia chủ được, phải nhờ đến mình. Nghĩ đếnđây, Nguyên Huyên Như dám chắc đối phương chỉ được cái hư trương thanh thế.

"Gia chủ không phải ngườicác ngươi muốn là có thể gặp!" Khẩu khí Nguyên Huyên Như hiếm khi cứngrắn. Trong lòng nàng, gia chủ như là thần, nàng tuyệt không cho ai có quyền xâmphạm.

"Ai dô, khẩu khí thậtlớn! Ngươi nghĩ loại thứ xuất ti tiện như ngươi, đáng bao nhiêu xu mà ở đâykháng cự ta?! Lúc ta ở Nghiêm gia, ngươi còn không biết ở lỗ nào chưa chui lênđâu?!" Vốn xuất thân phong trần, bản lĩnh to mồm to miệng của Kiều Hoa làkhông thiếu, luận chanh chua đương nhiên có tầm.

Nguyên Huyên Như bị thái độnày làm cho sợ, chân hơi run, giày cao gót không đi quen nên bị ngã ra đất.Kiều Hoa thấy đối phương mong manh như vậy liền hừ khinh miệt: "Trang cáigì mà trang? Ngươi trang cho ai coi?!"

Nguyên Huyên Như lại ngã trênđất, môi mấp máy lại không nói được gì. Tần Diêu nhăn nhăn mày đẹp, vốn cứ nghĩả con thứ này phải bản lĩnh thâm hậu lắm mới đoạt được vị trí đặc biệt bên cạnhgia chủ, nhưng càng nhìn càng chẳng ra gì. Thật không hiểu nổi.

"Đương nhiên là có ta coirồi." Giữa lúc này, thanh âm lạnh lùng xen lẫn lười biếng truyền đến. CaoLãm từng bước đi đến. Nàng xuất hiện, lập tức Nguyên Huyên Như thở phào mộthơi.

Tần Diêu nhìn thấy Cao Lãm màthập phần khó tin, xen lẫn thù hằn chán ghét. Phản ứng đầu tiên là hồ nghi,không lẽ Cao Huyền Nguyệt cũng có ở đây. Dù rằng Cao Huyền Nguyệt là tổng tàibạch đạo, nhưng cũng không loại trừ khả năng có xuất hiện ở đây, do vậy TầnDiêu hơi giật mình. Vạn nhất để Cao Huyền Nguyệt trông thấy bản thân phải lýgiải làm sao đây?

Cao Lãm nâng tay đỡ NguyênHuyên Như dậy, Nguyên Huyên Như bám vào nàng đứng lên, lại sợ sệt tìm chỗ dựarúc đến gần, nho nhỏ gọi: "Gia chủ..."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro