chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: nguyên nhân

Trẻ con rất nhạy cảm, với một đứa nhỏ omega càng thêm nhạy cảm, dù rằng còn bé đi nữa thì nỗi đau da thịt dành cho omega luôn được phóng đại, da thịt mỏng manh đi kèm dễ tổn thương kìa mà. Cao Lãm lại là đứa nhỏ thông minh và nhạy cảm.

Nghe Cao Huyền Nguyệt bị "đau" phản ứng đầu tiên của Cao Lãm là tức giận Cao Huyền Nguyệt không biết chiếu cố bản thân, cho nên giận đánh Cao Huyền Nguyệt. Nhưng sau đó lại đau lòng, bắt đầu lôi kéo Cao Huyền Nguyệt kêu liên tục, đòi Cao mẹ mau làm Cao Huyền Nguyệt hết đau. Đúng là đứa nhỏ khả ái, Cao mẹ và Cao Huyền Nguyệt đều bị phản ứng của nàng chọc cười.

Cao Huyền Nguyệt phì cười, cúi xuống đưa bên mặt bị bầm của mình cho Cao Lãm, như làm nũng nói: "Nguyệt đau, dì làm Nguyệt hết đau, có được không?"

Cao Lãm làm theo những gì mình học trong một tuổi rưỡi qua, phồng má lên, ra sức thổi a thổi, bé con thổi thổi có được không a?

"Phì... A... Phì... Phì..." Nước bọt văng lung tung lên mặt Cao Huyền Nguyệt, đổi lại nàng cười càng cao hứng.

Tiếng phì phì nước bọt trẻ con xèo xèo, Cao mẹ chịu không được mà cười tít mắt lên. Nói: "Thiên a, đúng rồi thân ái muội muội, thổi thổi Tiểu Nguyệt sẽ đỡ đau a!!"

Cao Huyền Nguyệt được Cao Lãm quan tâm, hết thảy đều rất cao hứng, đôi mắt hoa đào đầy ý cười, tựa như đào hoa trong nắng tháng ba, bung nở từng cánh hoa no đủ và đẹp đẽ. Nàng không có bận tâm đến nước bọt văng trên mặt mình, hôn hôn lên trán trẻ con, tán dương: "Dì thật tốt, Nguyệt hết đau rồi."

Cao Lãm bắt đầu nghe hiểu một vài từ, nghe thấy Cao Huyền Nguyệt không còn đau nữa thì rất cao hứng, nhoẻn miệng cười ra. Tay nhỏ vì kích động không ngừng huơ, sau đó còn cẩn thận từng li từng tí chạm vào vết bầm của Cao Huyền Nguyệt, chỉ sợ làm đau đối phương, điệu bộ chim sợ cành cong này, thật sự rất khả ái.

Cao Huyền Nguyệt nói: "Nguyệt thật sự không đau nữa."

Cao Lãm kích động lên, biểu hiện sự kích động của mình, ngọng nghịu kêu lên: "Mô a... mô a... Ng... Nguyệt... A~~"

Cao mẹ và Cao Huyền Nguyệt đồng loạt sửng sốt, giật mình nhìn nhau rồi lại kêu lên: "Thiên nột, thân ái muội muội cư nhiên gọi ngươi đó Tiểu Nguyệt!!"

Cao Huyền Nguyệt cũng kích động, nàng kiềm chế lại, cẩn thận hỏi: "Dì, ngươi lại gọi Nguyệt một lần, có được không?"

"Ng... Nguyệt a~~"

Tâm Cao Huyền Nguyệt đều bị biến thành vũng nước rồi. Dù rằng phát âm của Cao Lãm nãi thanh nãi khí, ngọng nghịu không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe ra chữ "Nguyệt". Đại khái vì chữ Nguyệt thì Cao Lãm nghe nhiều nhất trong nhà, Cao mẹ thường gọi, Cao Huyền Nguyệt lại thường xưng lúc nói chuyện, khắc sâu trí nhớ cho Cao Lãm, vì vậy bé con mới học được cách phát âm chữ này sớm thế.

Cao Huyền Nguyệt ngày hôm đó phi thường cao hứng, lúc đi ngủ ôm chặt Cao Lãm trong lòng, nếu không phải kiềm chế tốt có lẽ đã lay bé con dậy, đòi bé lại gọi lần nữa. Nguyên lai cảm giác Cao Huyền Nguyệt mong chờ biết bao lâu chỉ có vậy, nghe câu gọi từ Cao Lãm lần nữa, lại có thể khiến nàng rung động to lớn như thế.

...

Sau sự kiện lần đó, Cao Huyền Nguyệt thi xong rồi nên được nghỉ một tuần, hiệu sách của Trương lão bá không còn, nàng không thể làm thêm ở đó nữa, cho nên một tuần này, nàng đến hiệu cơm nhà Thiệu Hải phụ giúp. Thiệu mụ mụ cũng không có bạc đãi nàng, trả công khá tốt.

Nhưng kì quái một điều chính là tần suất các học sinh omega xuất hiện trong quán cơm dần đông lên. Có một số trong đó còn là học sinh trường trọng điểm, bạn học chung lớp với Cao Huyền Nguyệt. Ngồi đông nghịt, còn hay lén lút quan sát nữa.

Cao Huyền Nguyệt cũng là người tâm cao khí cao, đi làm công bị bạn trang lứa bắt gặp tất nhiên có chút xấu hổ, nhưng cái đó là thuộc về phản ứng đời trước. Nàng đã dần bào mòn sự xốc nổi rồi, không còn sự bốc đồng và cộc tính nữa, đôi lúc nhẫn nhịn và trầm ổn mới làm là bản lĩnh. Đây là những điều Cao Huyền Nguyệt học được từ thương trường, nếu không chịu được khổ, vĩnh viễn sẽ không thấy được thành công. Vì vậy, nàng rất bình thản, tiếp tục việc làm công của mình.

Cuối tuần, Cao Huyền Nguyệt nghỉ làm sớm, mục đích là mang Cao Lãm đến trạm y tế gần đây khám định kì sức khỏe. Vì chính phủ rất quan tâm đến omega, cho nên các chính sách quan tâm đặc biệt dành cho omega vẫn luôn được triển khai, omega từ nhỏ đã thường có sổ theo dõi sức khỏe, định kì đều phải đến cơ sở y tế gần nhất mà thăm khám, bất kể có bị gì hay không.

Đối với sức khỏe của Cao Lãm, Cao Huyền Nguyệt miễn bàn quan tâm thế nào, cho nên nàng lĩnh nhiệm vụ đưa Cao Lãm đi khám. Bất quá Cao mẹ đã bận việc rồi, có một mình nàng thì cũng không thể giữ được một đứa nhỏ, cần thiết phải có thêm một người. Vì vậy, Cao Huyền Nguyệt nhờ Nhậm Lệ Lệ giúp.

Nhậm Lệ Lệ tất nhiên vui vẻ đáp ứng, nàng phi thường yêu thích dì của Cao Huyền Nguyệt, nhỏ nhắn khả ái, cho nên không có gì để từ chối. Giao tình Cao Huyền Nguyệt và Nhậm Lệ Lệ trong lúc này vẫn còn rất tốt.

Buổi chiều nắng nhẹ trời hơi lạnh, Cao Huyền Nguyệt đạp xe đạp chở Nhậm Lệ Lệ ngồi sau ôm Cao Lãm đi. Thi thoảng tiếng trẻ con nãi thanh nãi khí truyền ra, nghe rất đòi vui.

"Mụ... Mụ a... Ô ô a~~"

Nhậm Lệ Lệ cười lên khanh khách, kéo kéo vạt áo sau lưng Cao Huyền Nguyệt, hỏi: "Huyền Nguyệt, rốt cuộc dì của ngươi đang nói cái gì vậy? Nghe cái gì cũng không rõ, hảo buồn cười."

Cao Huyền Nguyệt đáp: "Dì ta còn chưa biết nói, chỉ biết kêu mấy chữ thôi. Ngươi đừng nháo, cẩn thận ôm dì."

Nhậm Lệ Lệ bỉu môi: "Ai cần ngươi nhắc chứ." Tuy nói lời như vậy, thế nhưng Nhậm Lệ Lệ vẫn giữ Cao Lãm rất cẩn thận, không cho bé con ngã.

Đi một đoạn, tự dưng lại xông ra người cản đường. Cao Huyền Nguyệt tay lái tốt, thắng gấp nhưng không chao đảo, chỉ là Nhậm Lệ Lệ mất cân bằng nên kêu lên một tiếng lớn. Xe đạp ngừng lại vào lề. Nàng quay lại xem Cao Lãm có bị gì không, may mắn Nhậm Lệ Lệ vẫn chiếu cố Cao Lãm tốt lắm, không có sao.

Nhậm Lệ Lệ vốn định mắng chửi Cao Huyền Nguyệt, nhưng trông thấy ai cản đường, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

"Lệ Lệ!" Đối phương thâm tình kêu một tiếng. Không sai, chính là thâm tình kêu lên, Cao Huyền Nguyệt còn tưởng mình nghe nhầm. Tên nam sinh này thoạt nhìn cùng lắm lớn hơn nàng hai tuổi, cư nhiên biết thế nào là thâm tình gọi tên? Bất quá, hình như là người quen của Nhậm Lệ Lệ, Cao Huyền Nguyệt dự cảm không quá tốt.

"Lệ Lệ!!" Hắn ta lại nhìn về phía này, tiếp tục gọi, dáng vẻ như sắp sấn tới vậy.

Nhậm Lệ Lệ sắc mặt rất khó coi, không tình nguyện hô lên: "Ngươi theo ta làm gì? Chặn đường như vậy có biết nguy hiểm hay không?"

"Lệ Lệ, ngươi nói ngươi bận, cho nên không đi chơi với ta, nhưng bây giờ là thế nào đâu?"

Nhậm Lệ Lệ la lên: "Thì ta đang bận giúp Huyền Nguyệt đưa dì đi khám sức khỏe mà!"

"Sai!! Ngươi là trốn đi chơi trò gia đình với cô ta!! Không phải trước kia ngươi nơi sẽ chỉ chơi trò gia đình với ta hay sao? Bây giờ còn ôm đứa nhỏ chơi với cô ta, ngươi đối xử với ta thế hay sao?"

Cao Huyền Nguyệt cảm giác một đầu quạ bay, không tiếng động dựng xe đàng hoàng, lại tiếp Cao Lãm từ tay Nhậm Lệ Lệ ra. Tốt xấu về tâm lý nàng đã rất nhiều tuổi, thế nhưng bị đám tiểu quỷ này chèn giữa như trò bắt gian tại trận, thật sự không còn gì để nói. Đã vậy nàng còn sắp bị đinh ninh là gian phu, cảm giác quá mức khó tiếp nhận.

Nhậm Lệ Lệ lại gắt: "Từ Thiếu, ta nói rồi ta làm gì là quyền của ta!!"

Đổi lại, vị nam sinh gọi là Từ Thiếu kia lại hung ác nhìn Cao Huyền Nguyệt, lầm bầm mấy chữ: "Không biết xấu hổ..."

Lại nói, Cao Huyền Nguyệt nhìn kĩ mới thấy, Từ Thiếu này nhìn có vẻ quen mắt, không sai biệt chính là tên đã xúi giục Hàn Vũ Minh đánh nhau với nàng mấy hôm trước đây mà. Đến đây phân nửa sự tình đã rõ, không nghĩ chuyện Cao Huyền Nguyệt trùng hợp kết giao với Nhậm Lệ Lệ lại là hiệu ứng bươm bướm dẫn đến thế này.

Nhậm Lệ Lệ và Từ Thiếu bắt đầu cãi cọ với nhau, trẻ con bốc đồng cho nên lúc cãi nhau rất ồn ào. Cao Huyền Nguyệt cảm thấy như thế mãi không phải cách hay, quan trọng là Cao Lãm trong lòng đã dần bất mãn ra mặt, giơ tay nhỏ quơ quào, đòi tiếp tục đi xe đạp.

Cao Huyền Nguyệt tiến ra, nhìn Từ Thiếu lạnh nhạt nói: "Nháo đủ chưa? Cổn!"

Từ Thiếu giận đến đỏ bừng mặt mày, nhưng vì hắn là beta không có tin tức tố để phóng xuất, cho nên chỉ có thể phừng phừng tức giận mà không làm gì được Cao Huyền Nguyệt. Bất quá, hắn ta đã lĩnh ngộ sự thâm hậu đánh nhau của Cao Huyền Nguyệt, không ngu xuẩn đánh nhau với nàng khi chỉ có một mình, vì vậy bỏ đi.

Đuổi được Từ Thiếu đi, Nhậm Lệ Lệ vẫn còn rất tức giận, hung hăng nói: "Bám dai hơn cả đĩa, ta đã nói không ưa hắn, hắn ta lại cứ bám theo, sống chết không ngừng. Phiền chết đi được."

Cao Huyền Nguyệt rất lạnh nhạt: "Ngươi đã làm gì mà hắn ta theo ngươi?"

Nhậm Lệ Lệ hơi ấm úng, nhưng cũng thành thật nói: "Thì lúc trước ta và hắn gần nhà có thường chơi chung, hay chơi trò gia đình ta làm lão bà, hắn làm lão công. Nhưng ta gần đây phải học đàn, đâu rảnh rỗi mà chơi nữa, ai biết hắn ta lại quấn quýt hoài, không có để ta yên."

Cao Huyền Nguyệt không biết nói sao nữa, lũ trẻ con bây giờ...

Đến đây có thể suy luận, Nhậm Lệ Lệ thường đi cùng Cao Huyền Nguyệt vì chung đường đến lớp học đàn, vô tình đắc tội với Từ Thiếu, vì thế trong trường hắn liền tìm cách gây xích mích giữa nàng và Hàn Vũ Minh để chỉnh nàng.

"Huyền Nguyệt a, ta nói cho ngươi biết, tên họ Từ đó phiền phức, phi thường phiền phức!! Ngày nào hắn cũng gây sự với ta a!!" Nhậm Lệ Lệ chán ghét nói.

Cao Huyền Nguyệt ngẩn người nhìn Nhậm Lệ Lệ, thoáng chốc sững người. Không biết có phải ảo giác hay không, nàng lại như thấy chính bản thân trong Nhậm Lệ Lệ. Đời trước cũng giống như vậy, nàng chán ghét và xua đuổi Cao Lãm, kết quả đâu? Chính là rơi vào cảnh khổ sở đến tự sát.

Nghĩ đến đây, nội tâm Cao Huyền Nguyệt biến động to lớn, khẩn trương ôm chặt lấy Cao Lãm.

Cao Lãm ăn đau huơ tay hung hăng đánh Cao Huyền Nguyệt, trên gương mặt trẻ con đầy bất mãn cụ xuống. Cao Huyền Nguyệt vì cái đánh của Cao Lãm mà trở về hiện thực, tâm tình dãn ra một chút. Dỗ dành: "Dì ngoan nha, đừng động thủ a."

Nhậm Lệ Lệ bị bỏ rơi như không khí, bất mãn la lên: "Ngươi, ngươi có nghe ta nói gì không hả?"

Đáp lại, Cao Huyền Nguyệt hững hờ: "Đi tiếp thôi."

Thăm khám sức khỏe cho Cao Lãm xong, kết quả không tệ. Cao Lãm đã sắp qua một tuổi rưỡi rồi, phát triển tuy hơi chậm nhưng rất mạnh khỏe, cũng rất hiếu động. Cẩn thận cất sổ theo dõi sức khỏe của Cao Lãm đi, Cao Huyền Nguyệt lại lần nữa đạp chở Nhậm Lệ Lệ quay về, trên đường mua cho đối phương một bát tàu hũ nước gừng ấm, coi như cảm tạ đã giúp đỡ.

Tối đó Cao mẹ trở về có hỏi han về Cao Lãm, Cao Huyền Nguyệt bảo rằng khá tốt. Cao mẹ liền an tâm, bế Cao Lãm dậy hôn hôn: "Thân ái muội muội nga nga~~"

"Mô a... A a... Phì phì..."

Cao Lãm lại tuôn ra một đóng từ vô nghĩa nữa, Cao mẹ lại bị chọc cười, không khí trong nhà phi thường ấm áp, một chút cũng không cô quạnh.

Sáng thứ hai, Cao Huyền Nguyệt đến lớp học, trước đó nàng có đi xem kết quả thi của mình. Không tệ lắm, vẫn là đứng đầu trong lớp.

Bất quá vào lớp rồi nàng mới nhận ra có chuyện khác phát sinh.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro