chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: đi nhà trẻ

Sau ngày khai giảng mọi thứ vẫn bình đạm diễn ra, Cao mẹ bận rộn công tác, Cao Huyền Nguyệt bận rộn công khóa, và một điều đặc biệt có thay đổi, Cao Lãm được đi nhà trẻ rồi.

Ngày Cao Lãm đi nhà trẻ không chỉ Cao mẹ là trưởng bối lo lắng mà cả Cao Huyền Nguyệt cũng rất khẩn trương. Vì nguyên do từ nhỏ chăm bẵm, tận giờ Cao Huyền Nguyệt vẫn rất ích kỉ giữ Cao Lãm ngủ chung với mình. Nhìn bé con ngủ ngon lành, Cao Huyền Nguyệt vẫn không an tâm lắm, nàng là lo sợ đột nhiên đổi môi trường cho Cao Lãm thì sẽ không quen, vạn nhất có ai bắt nạt bé con, nàng càng đau lòng. Nghĩ tới nghĩ lui cả đêm, Cao Huyền Nguyệt hậu tri hậu giác nhận ra, bản thân là nghĩ quá nhiều rồi, làm sao có thể quên tính khí đầy gai nhọn của Cao Lãm đây. Tuy còn nhỏ nhưng Cao Lãm đã là đứa nhỏ khá bướng bỉnh, còn rất ghi thù, thiết nghĩ chắc chắn không để chịu thiệt được rồi.

Huống hồ, cửa ải này sẽ là bước đầu tiên trong cuộc đời Cao Lãm, nhất định phải để bé con tự mình trải qua, Cao Huyền Nguyệt tự nhủ nhất định phải cẩn thận bảo hộ mới được.

"Nguyệt, chúng ta đi đâu vậy?" Cao Lãm ngồi sau xe đạp Cao Huyền Nguyệt, móng vuốt nhỏ níu áo a níu áo Cao Huyền Nguyệt để ngồi vững, chớp chớp mắt tò mò hỏi.

Cao Huyền Nguyệt chạy rất chậm, còn lựa đường bằng phẳng lái xe để Cao Lãm không khó chịu, nàng kéo một tay Cao Lãm ra cầm trong tay. Dịu dàng đáp: "Không phải ban sáng ta nói rồi sao, hôm nay ngươi sẽ đi học a. Bây giờ đến nhà trẻ, chúng ta ghi danh rồi học luôn, có được không?"

Trong nhận thức mấy năm non nớt của Cao Lãm, học là một việc phi thường trọng đại. Bởi vì bé con luôn thấy Cao mẹ chu đáo quan tâm việc học của Cao Huyền Nguyệt, còn Cao Huyền Nguyệt học hành bán sống bán chết, rất khắc khổ và đi sớm về muộn nữa. Lại thêm ai di nãi nãi thúc thúc hay những người lớn chung quanh, luôn nói rằng học hành của hài tử là rất trọng yếu. Những điều này đã làm cho nhận thức của Cao Lãm về việc học rất lớn lao, cũng rất đáng hiếu kì.

Bé con nhích a nhích mông nhỏ trên yên xe, vì sợ Cao Lãm mỗi xe lần ngồi xe bị ê mông, Cao Huyền Nguyệt nhịn một ngày ăn sáng lót đệm cho yên sau xe đạp, vì vậy Cao Lãm thực thích. Mỗi lần ngồi xe bé đều như ngồi đệm nhún vậy, mềm mại còn có đàn hồi.

Tiếng trẻ con bi ba bi bô lại truyền đến: "Vậy... Lão sư có đáng sợ không a?"

Cao Huyền Nguyệt đáp: "Không đáng sợ, lão sư sẽ rất ôn nhu, sẽ chiếu cố ngươi ăn ngủ đầy đủ, còn có rất nhiều bạn mới, ngươi sẽ thích. Chỉ là, nhớ phải học hành chăm chỉ, nhu thuận nghe lời lão sư, nếu có ai bắt nạt ngươi, nhất định phải nói cho ta biết, được không?"

Cao Lãm rất kiên định gật đầu nhỏ một cái: "Hảo! Thành giao!!"

Cao Huyền Nguyệt sờ sờ bàn tay nhỏ của Cao Lãm quanh hông mình, mắt vẫn điều khiển xe rất tốt nhưng trong đầu lại phân tâm. Thì ra cảm giác trưởng bối mang hài tử nhà mình đi học lại có chuyển biến cực kì to lớn. Như thể viên ngọc quý báu nhà mình sắp phải đem ra cho nhiều người xem, có khi còn bị ai đó không biết trân trọng mà tổn thương, chắc bản thân sẽ đau lòng lắm. Khó trách vị phụ huynh nào mỗi lần tiễn đứa nhỏ đi học đều rất luyến tiếc, Cao Huyền Nguyệt sâu sắc cảm nhận được rồi.

Cao Huyền Nguyệt thở dài mộthơi, bất giác nắm chặt tay bé con một chút. Vì alpha khí lực lớn không khốngchết tốt lực đạo được, còn da thịt một tiểu omega lại mỏng manh dường nào, CaoLãm ăn đau, dùng một tay còn dư hung hăng đánh Cao Huyền Nguyệt một cái, bất mãnhô: "Nguyệt bỏ ra!! Ngươi làm ta đau!!"

Cao Huyền Nguyệt vội buôngtay, hóng hóng: "Ân ân, là Nguyệt không tốt, ngươi đừng giận, có đượckhông?"

Cao Lãm lầm bầm gì đó, đánhlên lưng Cao Huyền Nguyệt hung hăng vài cái nữa, nhưng vì thể lực không lớn nênCao Huyền Nguyệt căn bản không có đau đớn gì. Chỉ buồn cười thôi, tính khí ănmiếng trả miếng này của Cao Lãm, cơ hồ mỗi lúc một lớn thêm, Cao mẹ đương nhiênnhận ra, thế mà một chút cũng không có ý định uốn nắn Cao Lãm nên mềm mại lại.Thế cũng tốt, như vậy sẽ không sợ bị bắt nạt được, Cao Huyền Nguyệt rất tánđồng.

Có một điều cả Cao HuyềnNguyệt cũng không có nhận ra. Đời trước Cao Lãm cũng như thế, vô luận ai ứchϊếp mình, Cao Lãm đều không kiêng nể gì mà đáp trả, thậm chí lúc đáp trả cònrất nhẫn tâm tàn nhẫn, điểm này chính là điểm làm Cao Huyền Nguyệt nhìn khônghợp mắt nhất ở Cao Lãm. So sánh Cao Lãm và Tần Diêu, Tần Diêu là một omega ônnhu lại có phong vận thướt tha, Cao Huyền Nguyệt mới cảm thấy Tần Diêu có baonhiêu thánh thiện, có bao nhiêu tốt đẹp so với Cao Lãm. Thế mà bây giờ, nửađiểm nàng cũng không có nhớ đến Tần Diêu, yêu lấy mọi mặt của Cao Lãm, thậm chíkhông tiếc yêu bằng tim gan bản thân.

Cao Lãm ngày hôm đó sâu sắchiểu được bước ngoặt to lớn của nhân sinh, nhìn cổng nhà trẻ trước mắt, gươngmặt nhỏ liền lộ ra khẩn trương. Đỗ xe xong, Cao Huyền Nguyệt cầm tay dắt CaoLãm vào trong. Vì Cao mẹ đang bận công tác cao điểm, cho nên hôm nay Cao HuyềnNguyệt nhận việc ngày đầu đưa Cao Lãm đi học. Thành thực mà nói, nàng chính làmuốn giành vị trí này, nàng muốn mọi một sự kiện trọng đại trong đời Cao Lãm,nàng đều sẽ có mặt. Như vậy, sau này Cao Lãm nhớ đến nàng sẽ càng sâu đậm, sẽkhông thể quên được nàng, coi như nàng ích kỉ đi.

Cao Lãm nhìn một lớp mầm nhốnnháo rất nhiều tiểu quỷ, líu ríu theo chân Cao Huyền Nguyệt vào trong. CaoHuyền Nguyệt tìm lão sư nói chuyện, suốt quá trình vẫn luôn lưu tâm Cao Lãm cẩnthận, thấy bé con có biến hóa nàng càng cẩn thận nắm tay hơn.

Cao Huyền Nguyệt hiện tại đã1m67, chiều cao không tệ cộng thêm khí chất chững chạc thanh nhã, dù rằng nonnớt nhưng không thể xem thường. Lão sư nhà trẻ nghe nàng ghi danh thì rất lịchthiệp đồng ý, làm các bước hướng dẫn. Bên ngoài thêm vài vị gia trưởng lục tụcdẫn đứa nhỏ đến ghi danh, coi bộ lớp học năm nay sẽ rất đông đủ.

Cao Huyền Nguyệt hoàn thànhxong hết thảy, gửi lại số điện thoại trong nhà và bản sao sổ khám sức khỏe cholão sư. Nhìn thấy sổ khám sức khỏe của Cao Lãm, lão sư lưu tâm hơn một chút,tầm mắt nhìn Cao Lãm cũng lâu hơn. Thân thể omega tương đối nhạy cảm, cho nênhọc sinh omega trong lớp phải luôn có sự giám sát đặc biệt, không thì rất phiềntoái. Lúc trước, có một lão sư kinh nghiệm thiếu, lúc cho đám tiểu quỷ đùa giỡnkhông để ý, kết quả một học sinh omega chơi đùa đến hết thể lực mà ngất xỉu,chuyện đó miễn bàn phiền toái thế nào. Vì vậy, lão sư rất nhanh thì nhớ kĩ mặtCao Lãm.

"Thỉnh lão sư chiếu cốnhiều hơn." Cao Huyền Nguyệt nhờ cậy nói.

Lão sư gật gật đầu: "Ân,cứ giao lại cho ta."

Cao Huyền Nguyệt yên tâm, lạingồi xổm xuống đối diện với Cao Lãm, thấy trong đôi mắt hạnh như mưa hạ của CaoLãm có hoang mang, nàng trấn an nhỏ nhẹ: "Đừng sợ. Hiện tại ta phải đirồi, buổi chiều sẽ đến đón ngươi, lão sư rất tốt, sẽ đối tốt với ngươi. Ở đâycòn có rất nhiều tiểu bằng hữu, ngươi không cần sợ, có được không?"

Bất kể một đứa nhỏ nào, lầnđầu tiên bị chuyển đến một nơi xa lạ, còn không có ai thân thuộc che chở nữa,trong lòng đều sẽ phát sinh sợ hãi. Cao Lãm thực khẩn trương, tiểu móng vuốtlôi kéo tay áo Cao Huyền Nguyệt, mím môi không nói gì, cũng không có khóc. Chỉdùng hành động im lặng để biểu lộ sự sợ sệt của mình. Vì Cao Lãm có nhận thứcrằng việc học hết sức trọng yếu, cho nên biết bản thân phải học thôi, bất quábé con vẫn sợ, vẫn không muốn Cao Huyền Nguyệt đi có được không?

Cao Huyền Nguyệt nội tâm mềmnhũn rồi, trong lòng đã bắt đầu nghĩ làm sao để hôm nay cáo phép nghỉ học mộtngày bồi Cao Lãm.

"Nào Lãm Lãm, đừng nhiễunha, đến, lão sư dẫn ngươi giới thiệu với các tiểu bằng hữu khác, thế nàoa?" Lão sư tươi cười hóng.

Đối với chuyện đứa trẻ nàođược mang đến đều cố giữ gia trưởng ở lại, lão sư tập mãi thành quen, cho nênrất có trách nhiệm lĩnh nhiệm vụ hóng đứa nhỏ ngay từ đầu, cũng là lấy lòng tinủy thác từ phía phụ huynh. Ai da, làm lão sư cũng có thi đua nha, ai cũng đềura sức tranh thủ để được cấp trên khen thưởng mà. Dù không tận tâm, cũng phảicố tận tâm thôi.

Cao Huyền Nguyệt thực an tâmvề nhà trẻ này, giá cả học phí nhỉnh hơn những nơi khác một ít, nhưng so rachất lượng ở đây phi thường hảo. Lão sư rất tận tâm chiếu cố đám nhỏ, Cao mẹ đãrất vất vả dò la rất lâu mới tìm ra chỗ giữ trẻ đáng tín nhiệm này.

Cao Huyền Nguyệt cẩn thận quansát Cao Lãm rất lâu, cho đến khi bé con chịu di chuyển theo lão sư, nàng mới antâm ly khai. Cao Lãm thường ngày có chút bướng bỉnh, nhưng thực tế vẫn là mộthảo hài tử, khi cần nghe lời sẽ rất nghe lời, vì vậy Cao Huyền Nguyệt tin hômnay sẽ không quá khó khăn với Cao Lãm.

Dù vậy buổi chiều hôm đó CaoHuyền Nguyệt vẫn cáo phép nghỉ một buổi tối tự học, đích thân đến nhà trẻ đónCao Lãm. Vì Cao Huyền Nguyệt đi xe đạp, lại thêm giờ cao điểm tan tầm đường xátương đối đông đúc, cho nên nàng đến nhà trẻ có chút muộn. Lúc nàng đến, lão sưtrừ giữ Cao Lãm còn đang rất bận rộn dỗ hai ba tiểu quỷ khóc nhè khác nữa, hìnhnhư gia trưởng chưa đến đón nên bọn chúng mới phát khóc.

Cao Huyền Nguyệt tiến đến, lãosư liền nhận ra nàng, cười nói: "Lãm Lãm, tỷ tỷ ngươi đến đón rồikìa!" Vì Cao Huyền Nguyệt không có nói ra vấn đề thân phận, cho nên lão sưvẫn luôn nghĩ nàng là tỷ tỷ của Cao Lãm, chứ không có nghĩ là cháu gái được.

Cao Lãm vẫn ngồi như làm ổtrên bàn ghế nhỏ của mình cả hôm nay, dáng vẻ rất rụt rè. Thi thoảng ngơ ngácnhìn ra cửa, tuy không có khóc nháo nhưng có thể thấy nàng cũng rất trông chờthân nhân rồi. Mắt thấy Cao Huyền Nguyệt đến, Cao Lãm cao hưng phấn nhảy khỏighế, chạy đến.

"Nguyệt! Ngươi đếnrồi!" Tiếng trẻ con nãi thanh nãi khí gọi.

Cao Huyền Nguyệt cúi xuống ômCao Lãm dậy, bế trọn một cái liền đưa vào lòng, đúng là nhỏ xinh tiểu áo bông.Nàng thân thiết hỏi: "Hôm nay thế nào?"

Cao Lãm nhăn nhăn gương mặtnon nớt lại, ghét bỏ nhìn mấy tiểu quỷ đang khóc lóc kia, khịt khịt mũi. Thấymột đứa nhỏ nữa có người đón rồi, những tiểu quỷ còn lại càng khóc nháo hơnnữa, lão sư càng bận rộn dỗ dành.

"Lão sư, cảm tạ ngươi hômnay chiếu cố!" Cao Huyền Nguyệt khách khí nói.

Lão sư phủi tay: "Khôngcó gì, đây vốn là bản phận của ta."

Nói vài câu thủ tục nữa vớilão sư xong, Cao Huyền Nguyệt đưa Cao Lãm về. Trên đường về Cao Huyền Nguyệtnhạy bén nhận ra Cao Lãm ôm chặt mình hơn những ngày bình thường, có lẽ là dodấu ấn tâm lý hôm nay vẫn còn. Cao Huyền Nguyệt vừa lái xe vừa quan tâm:"Hôm nay ngươi đã học được những gì rồi?"

"Lão, lão sư dạy ta cáchbiết chào người lớn a~"

"Ngoan, thế có được ănuống đầy đủ không?"

"Được a, nhưng không cóngon, vẫn là đồ tỷ tỷ nấu ngon hơn!" Cao Lãm thập phần khẳng định.

"Hảo, mẹ cũng vừa gọi chota đã nấu canh bí mà ngươi thích, chốc lát trở về liền có thể ăn."

Cao Lãm rất cao hứng gật đầu,tự lẩm bẩm hát gì đó. Cao Huyền Nguyệt đều đều đạp xe, cảm nhận yên bình trôiqua rất an nhiên và bình thản.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro