chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: "bạn gái cũ"

Là người chiếu khán Cao Lãm từ nhỏ, từng miếng ăn giấc ngủ đến thói quen của bé con, Cao Huyền Nguyệt có điểm nào không minh bạch. Đem thỏ bông cấp cho Cao Lãm tuyệt đối là vũ nhục bé con, trái lại mang về một con sói bông...

"Oa, hảo khả ái!" Cao Lãm vội vàng tiếp nhận con sói trong tay Cao Huyền Nguyệt, thực cao hứng ôm lấy.

Được rồi, sở thích không giống những đứa trẻ thông thường cho lắm.

Cao Huyền Nguyệt không ngại, cúi xuống ôm Cao Lãm lên hôn hôn vài ngụm, bé con ghét bỏ phủi phủi mặt nàng đi, nói: "Chán ghét! Không cho ngươi hôn!"

Cao Huyền Nguyệt lại trêu đùa: "Vì sao không được nha? Ta vừa mới đem đồ tốt về cho ngươi đây!"

Cao Lãm phồng phồng má không nói được gì, lại cầm con sói nhỏ ra vẻ gầm gừ dúi dúi vào mặt Cao Huyền Nguyệt, tỏ vẻ muốn dùng con sói cắn chết đi. Thực ngây thơ, Cao Huyền Nguyệt bật cười một tiếng.

Cứ vậy êm êm đềm đềm đi vào kì nghỉ đông. Giữa kì nghỉ giấy báo từ trên trường về, Cao Huyền Nguyệt đậu giải sáng tạo thiết kế kiến trúc, tiền thưởng không ít, còn được tuyển thẳng vào trường trọng điểm thủ đô, đúng là tin tức phi thường tốt. Cao mẹ hay tin mừng rỡ đến phát khóc, hung hăng ôm lấy Cao Huyền Nguyệt hôn hôn không dứt, Cao Huyền Nguyệt gian nan trốn khỏi ma trảo của mẹ mình. Mỉm cười nói: "Được rồi mẹ, ngươi thật là..."

Cao mẹ dáng vẻ phi thường cao hứng, vội vội vàng vàng đeo túi xách và tìm áo khoác giữ ấm, hô lớn: "Quá tốt rồi!! Thật sự là quá tốt rồi Tiểu Nguyệt a!! Nhất định phải ăn mừng thật lớn mới được!! Ta ra ngoài mua đồ ăn, ngươi ở nhà trông Lãm Lãm đi nha!"

Trời hôm nay đổ tuyết, còn có dự báo rằng sẽ rất lạnh, tiết trời như thế này tựa hồ rất thích hợp cho một omega ra ngoài đi? Cao Huyền Nguyệt nhíu mày bác bỏ ngay: "Mẹ, không cần phiền phức thế đâu, thời tiết hôm nay không tốt, để ngày khác ăn mừng cũng không muộn."

Cao mẹ xoắn xuýt nhưng kiên quyết nói: "Như vậy sao được, ngươi hiếm khi đạt được giải lớn như vậy, tuyệt đối không thể qua loa!"

Cao Huyền Nguyệt thở dài thỏa hiệp: "Được rồi. Nếu vậy ngươi ở nhà ta sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho, trời lạnh thế này ngươi đi ta không an tâm."

Cao mẹ vốn không chịu nhưng dưới cứng rắn của Cao Huyền Nguyệt đều phải nghe theo. Nhìn khí thế làm chủ và động tác tiêu soái mặc áo khoác ra cửa của Cao Huyền Nguyệt, Cao mẹ chợt thoảng thốt một trận, cảm giác quen thuộc ùa đến, không phòng bị đều bị dọa ngất đi.

Đã bao lâu rồi, Cao mẹ không trông thấy một loạt hành động quen thuộc như vậy? Giống, thật sự quá giống. Dù rằng diện mạo Cao Huyền Nguyệt đặc trưng của Cao gia, rất ma mị hút hồn nhưng ở phương diện thói quen và vài động tác thường nhật, lại giống người ấy đến lạ lùng. Lắm lúc còn dọa sợ cả Cao mẹ, cái gọi là ngày đêm nhung nhớ đến tức cảnh sinh tình, hẳn là như thế đi.

Cao Lãm lò dò đi đến nắm lấy tay Cao mẹ, nãi thanh nãi khí: "Tỷ tỷ?"

Cao mẹ giật mình: "Ách? Sao vậy thân ái a?"

Cao Lãm chỉ chỉ lên mặt, lo lắng nói: "Sao tỷ tỷ khóc, có phải Nguyệt hư thối không nghe lời không? Chút lát Nguyệt trở về ta liền khiển trách, có được không?"

Cao mẹ sửng sốt lau lau mặt mình, nguyên lai nàng khóc rồi. Có vẻ bối rối lau chùi nước mắt đi, Cao mẹ lắc lắc đầu mỉm cười: "Cái này là ta quá vui mừng vì Tiểu Nguyệt đạt thành tích tốt mà khóc nha, ngươi mới không cần khiển trách Nguyệt nha, tội con bé biết bao nhiêu! Nha?"

Cao Lãm tín nhiệm lời Cao mẹ, thật sâu gật đầu một cái, bi ba bi bô nói: "Ân, ta cũng nên chúc mừng Nguyệt nữa!"

Cao mẹ phụ họa: "Đúng vậy, Nguyệt đúng là thiên thần lão thiên gia phái xuống với chúng ta a, cái gì cũng hiểu chuyện hết, như vậy là có chỗ để nhờ cậy rồi!"

...

Lại nói về Cao Huyền Nguyệt, một đường đạp xe quen thuộc đến siêu thị, trời quá lạnh người ở chợ tản về nhà hơi sớm, cho nên đến chợ cũng không mua được bao nhiêu đồ. Vì vậy, nàng quyết định đến siêu thị một chuyến, vì vấn đề kinh tế cũng không thể mua đồ quá đắt, nàng chọn mua vài thực phẩm tươi mà Cao Lãm và Cao mẹ đều thích sau đó nhanh chóng về.

Bên ngoài nổi gió tuyết, từng đợt không khí buốt giá đập vào mặt, rất lạnh. Cao Huyền Nguyệt mặc áo ấm hôi sắc như tàn thuốc, quấn khăn choàng trên cổ và cả ủng giữ ấm, thổi ra một đợt sương khí khỏi miệng, nàng nhanh chóng dắt xe đi. Trời lạnh như thế vẫn nên nhanh chóng trở về, vạn nhất chốc lát đổ tuyết lớn rồi thì sẽ khó mà về.

Bất quá, tính toán là tính toán, thực tế vẫn có vài chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra. Tỷ như trên đường đi Cao Huyền Nguyệt trông thấy Hiểu Đồng Hân đáng thương ngồi co ro ở một góc bên đường. Nhíu mày một cái, Cao Huyền Nguyệt dù không muốn cũng ghé xe lại, dù sao đối phương là phái yếu, đơn độc trên đường giữa tiết trời này, đúng thực sự quá đáng thương rồi. Cao Huyền Nguyệt tuy tình nghĩa với Hiểu Đồng Hân kiếp này và kiếp trước cũng chẳng bao nhiêu, nhưng mà vẫn còn chút gì đó đồng cảm với người gọi là "bạn gái cũ", bất đắc dĩ không thể vờ như không quen biết.

"Làm sao vậy?" Hiểu Đồng Hân vốn đang chịu lạnh đến buốt người, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm ấy, trái tim hung hăng nhảy lệch mấy nhịp. Ngước gương mặt nhỏ tím tái vì lạnh lên, có chút khó tin nhìn Cao Huyền Nguyệt xuất hiện. Có lẽ vì quá lạnh, môi tím tái run rẩy mà không thốt lên tiếng nào.

Mày phượng anh khí của Cao Huyền Nguyệt nhăn nhẹ, hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Hiểu Đồng Hân vốn dĩ đã chịu lạnh một buổi, phi thường ủy khuất, nghe thấy có người quan tâm hỏi han thì liền bộc phát ra. Không nói không rằng đã khóc thút thít lên, Cao Huyền Nguyệt thực cảm thấy bản thân đột nhiên có kiên nhẫn đến kì lạ, lần ba lặp lại câu hỏi: "Hiểu đồng học, ngươi làm sao vậy?"

Hiểu Đồng Hân lúc này mới lắp bắp nói: "Ta, ta có hẹn ở đây, nhưng hắn không đến. Cho nên..."

Được rồi, bao nhiêu đây thì có vẻ là hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Cao Huyền Nguyệt thở dài trong lòng, coi như bản thân làm một việc nghĩa cuối cùng cho "bạn gái cũ" đi. Nàng nói: "Thời tiết không tốt, ngươi ngồi đây không an toàn, nên nhanh chóng về đi."

Hiểu Đồng Hân cảm thấy như thế cũng đúng, định đứng dậy nhưng chợt nhận ra ngồi hơi lâu chân tay tê cứng không giữ vững thăng bằng, loạng choạng suýt thì ngã. Cao Huyền Nguyệt thấy vậy theo thói quen phong độ ra tay đỡ một cái, Hiểu Đồng Hân ngượng ngùng vô cùng, hối lỗi nhìn Cao Huyền Nguyệt.

"Ta, ta không đi được rồi." Hiểu Đồng Hân gần như khóc nói.

Cao Huyền Nguyệt đành nói: "Ta đưa ngươi về?"

'Thật sao? Thế thì cảm tạ ngươi quá rồi!" Hiểu Đồng Hân vội nói.

Cho nên chuyện cứ vậy biến thành Cao Huyền Nguyệt phải giúp đỡ Hiểu Đồng Hân một phen. Ngồi sau xe Cao Huyền Nguyệt, cảm nhận nhịp xe trầm ổn và có người giúp mình chắn gió phía trước, cảm giác an tâm nảy lên trong lòng Hiểu Đồng Hân, nho nhỏ động tâm rồi lan dần lan dần. Mấy lần nâng tay muốn ôm eo Cao Huyền Nguyệt, cuối cùng lại xấu hổ mà không dám.

Một đường trầm mặc đến nhà Hiểu Đồng Hân, có một người trong nhà Hiểu Đồng Hân tiến ra, đối phương đang mặc áo khoác tính toán đi ra cổng, có vẻ đang gấp gáp. Trông thấy Hiểu Đồng Hân trở về liền la lớn: "Ôi chao! Hân nhi, ngươi thật là hư, mẹ còn định đi tìm ngươi đây, thời tiết lạnh lẽo thế này còn chạy loạn, nháo cái gì không biết!"

Hiểu Đồng Hân vẻ rụt rè hối lỗi, vội nói: "Mẹ, ta xin lỗi, vốn hẹn đồng học nhưng lại bị đối phương đùa bỡn, may mà có đồng học khác của ta giúp đỡ đưa ta về."

Hiểu mụ mụ nghe vậy mới nhìn sang Cao Huyền Nguyệt, chỉ thấy nữ sinh này vóc người rất cao, khí chất rất đặc biệt, hững hờ nhưng lại có chút ý vị phong độ hơn người, coi bộ không tệ. Hơn nữa trời lạnh như thế, đối phương cư nhiên chỉ khăn choàng và áo khoác, đạp xe đi còn không thấy khó khăn sao? Thể lực cũng thực tốt đi, không lẽ là alpha. Đúng, chính là alpha mới có thể trạng tốt như thế a.

Cao Huyền Nguyệt thấy Hiểu mụ mụ quan sát mình thì gật đầu, có lễ nói: "A di hảo."

Hiểu mụ mụ cười: "Đồng học của Hân nhi sao? Ai u, còn cảm tạ ngươi đã đưa Hân nhi về, trời lạnh có muốn vào trong uống nước nóng chút không?"

Cao Huyền Nguyệt không do dự đã lắc đầu, bình bình đạm đạm nói: "Thật có lỗi, ta còn có chút việc phải nhanh chóng về nhà, đành cảm tạ hảo ý của a di."

Lời nói của Cao Huyền Nguyệt có lễ, vừa phải có độ, không chút phập phồng cảm xúc, phối cùng một trương dung nhan lóa mắt mị hoặc như vậy. Không hiểu sao rất cuốn hút, như thể một kiểu lãnh đạm nhưng lại làm người chú ý không thể dời mắt được. Hiểu mụ mụ thầm than trong bụng, cái này thật là alpha sao, bà còn chưa nghe nói mặt mũi alpha có thể dụ hoặc chừng này đâu. Thật quá kì lạ rồi, à mà thôi, nhà bà vốn chỉ là beta, quản nhiều như thế làm gì.

Bất quá, vẫn tiếc nuối nói: "Vậy sao, vậy thì tiếc rồi. Ngươi đi đường cẩn thận a!"

Cao Huyền Nguyệt khách khí: "Cảm tạ a di." xong liền đi. Trễ nải thời gian thế này chắc Cao mẹ và Cao Lãm đã rất lo lắng, Cao Huyền Nguyệt vẫn nên nhanh chóng trở về, do vậy tốc độ đạp xe cũng nhanh hơn. Trời lạnh vận động làm ấm người cũng là ý không tồi.

Cao Huyền Nguyệt đi nên không biết, lúc Hiểu mụ mụ và Hiểu Đồng Hân vào nhà, đối thoại rất ồn ào.

"Ngươi đó vẫn không biết cái thân của mình, chạy loạn như thế làm gì? Mau chóng vào trong ngâm nước ấm và thay quần áo đi, không lại đổ bệnh!"

"Ân mẹ, ta biết rồi mà."

"Bất quá, nữ sinh kia đưa ngươi về, tột cùng là chủng loại gì thế? Là beta hay sao?"

"Làm sao có thể được, người ta là alpha ưu tú danh hào đệ nhất của lớp ta đó. Thành tích không ai sánh bằng đâu nha."

"Ai u, thật sao? Làm sao mà alpha lại xinh đẹp như thế đâu! Lần trước ta lên thủ đô khám bệnh, trông thấy alpha rất là khô khan cứng ngắc mà, ngươi có nhầm lẫn gì hay không?"

"Sao có thể nhầm được đây, người ta còn sắp vỡ lòng kia mà?"

...

"Nguyệt, ngươi về rồi! Đi thật là lâu." Cao Lãm thấy Cao Huyền Nguyệt mở cửa tiến vào liền ríu rít ra mừng.

Cao Huyền Nguyệt vốn muốn ôm bé con một cái nhưng vì người dính hàn khí, sợ lộng hư Cao Lãm nên không thể. Chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Là trên đường gặp chút chuyện nhỏ thôi. Ngươi và mẹ đợi có lâu lắm không, có đói hay chưa?"

Cao Lãm ôm ôm bụng nhỏ, gắt gỏng với Cao Huyền Nguyệt: "Đói, đói chết ta rồi nha! Đều tại ngươi không chịu về sớm."

"Hảo, hảo, là ta không tốt, đều là lỗi của ta!" Cao Huyền Nguyệt mỉm cười dung túng, trong ngữ khí trừ sủng nịch thì chỉ có sủng nịch, nửa điểm cũng không phản bác Cao Lãm.

Biết làm sao được, Cao Lãm bình thường thực ngoan thực nghe lời Cao mẹ, còn với Cao Huyền Nguyệt chính là thích xù lông và gắt gỏng, đôi lúc còn không cho hôn hôn và ôm ôm. Bất quá, Cao Huyền Nguyệt lại hoàn toàn dung túng, thích nhất cũng chính là đi vuốt lông cho bé con, nhất nhất đem hết tim gan ra mà dâng cho bé con chơi đùa.

Lúc này Cao mẹ tiến ra, tiếp lấy đồ đạc trong tay Cao Huyền Nguyệt, nói: "Ta có xả nước ấm cho người rồi. Ngươi mau chóng đi tắm đi, không khéo lại bị cảm mạo."

Cao Huyền Nguyệt nhu thuận gật đầu.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro