chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: mộng xuân [H nhẹ]

"Ngươi về rồi à?"

Giọng nói quen thuộc mà xa lạ làm Cao Huyền Nguyệt phút chốc ngơ ngác, mơ mơ hồ hồ nhìn người trước mặt. Trông thấy rõ dung mạo đối phương, nàng lại kinh hãi hút một ngụm lãnh khí. Người xuất hiện chính là Cao Lãm, nhưng lại là Cao Lãm đã trưởng thành, vóc người khác đi và giọng nói cũng trong trẻo hơn trước, duy nhất đôi mắt đẹp như mưa hạ giội trên mái ngói ấy vẫn chưa từng thay đổi. Trong mắt Cao Lãm là chút lo lắng và quan tâm hướng về phía Cao Huyền Nguyệt, điều này làm Cao Huyền Nguyệt sợ hãi.

Tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vươn tay, sợ sệt và rụt rè muốn chạm vào Cao Lãm, thế nhưng Cao Huyền Nguyệt lại cảm thấy quá không chân thực, mọi thứ mơ mơ hồ hồ.

Cao Lãm thế nhưng đi đến, lẳng lặng đứng trước mặt Cao Huyền Nguyệt, nhíu mày nói: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Cao Lãm này... Chính là Cao Lãm của đời trước, những câu hỏi quen thuộc này Cao Huyền Nguyệt tưởng chừng như khó mà nghe thấy lại. Thật quá bất ngờ rồi, làm sao... Đối phương lại xuất hiện ở đây, chuyện gì đã xảy ra?

Cao Huyền Nguyệt vuốt vuốt mi tâm, nỗ lực để bản thân thanh tỉnh một điểm, đại não nàng như bị đυ.c khoét mất một mảng, quên mất một chuyện rất trọng yếu gì đó. Lý trí kêu gào cần thức tỉnh, nhưng cơ thể lại cư xử thực quái dị, đổ sụp xuống trong lòng Cao Lãm, trước mắt như một đống hồ nhào, hết thảy không còn rõ ràng nữa. Bên tai văng vẳng ngữ khí quan tâm của Cao Lãm: "Nguyệt, ngươi làm sao thế? Say rượu rồi sao, đã bảo ngươi đừng cố chấp uống nhiều như vậy."

Cao Huyền Nguyệt rõ ràng một phút trước còn rất thanh tỉnh suy xét và vân vân, nhưng không hiểu sao bây giờ lại không nhúc nhích được, đầu óc cũng vựng vựng hồ hồ, cơ thể dần dần nóng lên kì lạ. Như thể sau câu nói "say rượu à" của Cao Lãm, cơ thể nàng liền răm rắp tuân lệnh mà phát sinh phản ứng của say rượu, từ đầu chí cuối không báo trước mà đột ngột xảy ra, làm người ta không kịp trở tay, hơi men xông lên não tức khắc giật đứt thanh tỉnh.

Sau đó, cái gì xảy ra sau đó Cao Huyền Nguyệt cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy mọi thứ như là tái diễn lại một ngày nào đó, rất quen thuộc nhưng cụ thể là gì nàng lại không nhớ ra được. Cổ họng khô khốc, nàng dường như có lẩm bẩm gọi Cao Lãm. Cao Lãm dùng thứ gì đó lành lạnh lau trên mặt nàng, ngữ khí vừa lo lắng nhưng cũng vừa giận dỗi: "Kêu cái gì, khó chịu lắm đúng không, cho đáng đời ngươi. Lần sau đừng có uống nhiều như thế nữa, tỷ tỷ đi rồi ngươi càng lúc càng không pháp tắc, uống uống uống, uống cho chết ngươi đi!"

Tỷ tỷ đi rồi? Cao Huyền Nguyệt hoảng hốt, mẹ nàng đi đâu?

Sau đó kinh khủng hơn nàng lại đột ngột kéo Cao Lãm đè xuống giường, Cao Lãm hoảng loạn kêu một tiếng, tức giận vùng vẫy: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy hả? Bỏ ta ra!"

Cao Huyền Nguyệt cảm nhận được cơ thể mềm mại ngọt ngào dưới thân, vì tác dụng của rượu nên hơi thở nóng bỏng như ngửi mùi ngon mà lả lướt khắp da thịt Cao Lãm. Tin tức tố đặc trưng của omega lọt vào hô hấp, thật tinh tế và mềm mại, thật dụ dỗ người ta phạm tội. Tay Cao Huyền Nguyệt run rẩy giữ chặt Cao Lãm, hạ thấp người xuống ngửi ngửi thêm mùi hương trên người Cao Lãm, xích͙ ɭõa thèm thuồng hiện lên trong mắt, đôi mắt hoa đào nhuốm dục tính như muốn nuốt chửng người khác.

Cao Lãm bị tin tức cầu hoan từ người Cao Huyền Nguyệt ập đến làm kinh hoảng, cố sức vẫy vùng nhưng bất lực. Cuối cùng không hiểu sao lại chiều theo đối phương, có lẽ đây cũng là điều nàng muốn...

Không rõ ai bắt đầu trước, là ai cưỡиɠ ɠiαи ai hay cả hai đều hưởng thụ, nhanh chóng môi lưỡi đôi bên giao triền. Cảm giác bị vây trong sự mềm mại, ẩm ướt và ngọt ngào khiến Cao Huyền Nguyệt như phát điên, cố sức liếʍ láp và mυ"ŧ mát, chiếm đoạt hết hô hấp của Cao Lãm, quá mức mê người. Đôi môi này như một loại mứt quả thiên đường, khiến người nếm một lần liền nghiện trong kɧoáı ©ảʍ của nó, cả cơ thể đều bị khơi dậy dục hỏa bừng bừng. Phút chốc, cái gì gọi là lý trí và thanh tỉnh đều bị vứt ra sau đầu, chỉ còn để lại hành động xuất phát từ khao khát và nguyên thủy.

Cao Huyền Nguyệt hôn Cao Lãm rất lâu rất sâu, đầu lưỡi càn quét mọi ngõ ngách, có xu hướng thô bạo và cưỡng đoạt. Cao Lãm chịu không nổi tiết tấu nhanh như vậy, run rẩy "ưm" một tiếng, tiếng rên này miễn bàn bao nhiêu du͙© vọиɠ, thành công gọi dậy con dã thú bên trong Cao Huyền Nguyệt, bản năng chinh phạt con mồi thức tỉnh.

Cao Huyền Nguyệt hành hạ đôi môi Cao Lãm mấy lần, triệt để làm nàng hỗn loạn hô hấp, khả năng kháng cự tan rã đi. Môi mỏng dời đi theo da thịt, mò mẫm để lại dấu hôn chi chít trên cổ và xương quai xanh Cao Lãm, mỗi lần mυ"ŧ mạnh Cao Lãm lại kêu rên một tiếng, Cao Huyền Nguyệt hứng thú càng làm càng hăng.

"Roẹt!" Quần áo trên người Cao Lãm bị Cao Huyền Nguyệt nỗ lực xé rách, trong mắt nóng bỏng động tình mà muốn tìm da thịt non mềm phát tiết. Đôi môi mấp máy thở dốc, hô hấp nhuốm đầy tin tức tố giao hoan của cả hai, mê hoặc đến kì lạ, thúc giục nhanh hơn cơn khát tình. Như thể, đây là chuyên phải xảy ra từ sớm mới đúng. Cao Huyền Nguyệt tìm thấy một chỗ mềm mại, vui vẻ ngậm lấy một bên đóa hoa đào, ấm áp mυ"ŧ một cái, tức thì phản ứng của Cao Lãm bị đưa lên cao hơn, gần như là run rẩy liên tục dưới thân Cao Huyền Nguyệt, thở dốc trầm đυ.c và tiếng rêи ɾỉ không thành lời. Quá dụ hoặc.

Cao Huyền Nguyệt chìm đắm trong dục tình, hưởng thụ cảm giác chinh phạt tốt đẹp trước nay chưa từng có, cưỡng đoạt hô hấp và đùa bỡn khắp người Cao Lãm, để lại dấu tích rậm rạp kiều diễm, hơi thở ướŧ áŧ phủ lấy da thịt non mềm.

Kịch liệt vận động, sàng đang lay động. Hình ảnh kiều diễm bên trong phòng vẫn đang tái diễn, ướŧ áŧ và rêи ɾỉ, sự ấm áp từ vách tường ẩm ướt của Cao Lãm khiến Cao Huyền Nguyệt như phát điên. Dục tiên dục tử.

Nhưng mà... Đúng lúc này, đằng một tiếng, Cao Huyền Nguyệt giật mình tỉnh lại, một đầu mồ hôi ướŧ áŧ, nàng có điểm gấp gáp quay qua nhìn. Vẫn là bé con Cao Lãm đang phì phì ngủ trong lòng, con sói xám nhồi bông bị vứt lăn lốc trên đầu nằm. Lúc này, mọi thứ mới trở nên chân thật. Đầu Cao Huyền Nguyệt có chút đau, cả cơ thể cũng vô lực kì lạ, nàng sờ sờ trán, thật nóng bỏng...

Cao Huyền Nguyệt biết cơ thể mình xảy ra vẫn đề, nàng trở mình, cẩn thận dời đầu Cao Lãm khỏi tay mình rồi rời giường. Tiến vào phòng tắm, Cao Huyền Nguyệt lúc này mới nhịn không nổi mà ồ ồ thở dốc, nhìn bản thân trong gương, tóc tai và mồ hôi tán loạn, gò má ửng hồng, quanh thân còn đang tiết ra tin tức tố nhàn nhạt, có xu hướng đậm hơn nữa, dù rằng rất nhạt nhưng có thể thấy được đây là tin tức tố giao hoan.

Mất một tiếng bình ổn, hồi lâu cỗ xao động trong người Cao Huyền Nguyệt mới vơi đi, dần dần tiêu biến. Phản ứng cơ thể đã quá rõ ràng, nàng đã bước vào giai đoạn phát dục, phản ứng sinh lý là điểm khó tránh khỏi, mộng xuân của đời trước ùa về làm nàng kí©h thí©ɧ không có kịp khống chế.

Thở dài rồi dùng nước lạnh lau qua cơ thể, chắc chắn cơ thể không phát tin tức tố nữa Cao Huyền Nguyệt mới trở về phòng. Nhìn Cao Lãm còn đang ngủ say sưa, Cao Huyền Nguyệt thở dài một tiếng, có lẽ nên phòng hờ một chút rồi.

...

Sáng hôm sau, lúc Cao Lãm lạch bạch thay một bộ váy màu trắng tiến ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy Cao Huyền Nguyệt nói vài câu với Cao mẹ.

"Mẹ, ta nghĩ sau này dì nên chuyển qua ngủ với ngươi."

Cao mẹ đang bận rộn với dao và củ cải trên tay làm bữa sáng, nghe Cao Huyền Nguyệt nói có điểm giật mình. Phải biết trước giờ Cao Huyền Nguyệt cơ hồ là độc chiếm lấy Cao Lãm, nhất quyết không buông, từ nhỏ tới lớn đều khư khư giữ chặt Cao Lãm bên người, ăn cùng ăn ngủ cùng ngủ. Hôm nay đột nhiên nghe thấy Cao Huyền Nguyệt tỏ ý "đẩy" Cao Lãm đi, Cao mẹ thoảng thốt một trận, cẩn thận hỏi lại: "Sao tự dưng lại như vậy a?"

Cao Huyền Nguyệt cũng không biết nói sao, cơ thể nàng sắp bước vào thời điểm vỡ lòng, tâm sinh lý bất ổn, đôi khi còn có xu hướng muốn động thủ động cước, vạn nhất ngộ thương Cao Lãm thì sao? Vạn bất khả kháng, nàng đành đưa Cao Lãm đi thôi.

Cao mẹ còn chưa phản ứng hết thì đã nghe thấy Cao Lãm xuất hiện xù lông: "Nguyệt, ngươi đuổi ta?"

Trong ngữ khí Cao Lãm rất khó nghe ra ủy khuất, chỉ nghe thấy gắt gỏng thôi, lại phát tính khí với Cao Huyền Nguyệt nữa rồi. Cao Huyền Nguyệt quay sang, dịu dàng nói: "Dì, ý ta không phải vậy, sức khỏe ta dạo này không tốt, sợ chiếu cố ngươi không chu đáo, tạm thời ngươi ngủ với mụ mụ, sau khi ta tốt rồi sẽ tìm ngươi, có được không?"

Cao Lãm liếc Cao Huyền Nguyệt từ trên xuống dưới, có vẻ hồ nghi cái gọi là "sức khỏe bất hảo". Cao mẹ nghe thấy lời Cao Huyền Nguyệt lại vỗ trán bừng tỉnh đại ngộ, kêu lên: "Ôi chao, sao ta có thể bất cẩn như thế đây, ngươi cũng "sắp đến" rồi đi? Tiểu Nguyệt a, được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cẩn thận đi, ta sẽ đem dì về phòng ta ngủ thời gian này."

Cao mẹ cũng lên tiếng Cao Lãm đã không còn gì để nói, đối với việc đột nhiên bị "đuổi đi" trừ thoạt đầu có vẻ cáu gắt ra thì rất thản nhiên tiếp nhận. Chỉ là suốt ngày hôm đó, bé con như có như không cư xử rất lạnh nhạt với Cao Huyền Nguyệt, cả khi Cao Huyền Nguyệt buổi chiều ra ngoài dạy bổ túc làm thêm, bé con cũng không có ra tiễn.

Cao mẹ vì vấn đề sức khỏe, kì nghỉ đông nào cũng phải nghỉ ở nhà không thể đi làm, hôm nay bận rộn dọn dẹp thôi. Lúc dọn đồ cho Cao Lãm từ phòng Cao Huyền Nguyệt sang phòng mình cho tiện việc chăm sóc, thấy bé con ngồi lủi thủi một mình, bèn mỉm cười trêu chọc: "Ai dô, thân ái muội muội là luyến tiếc Tiểu Nguyệt sao? Không muốn chuyển chỗ nữa sao a?"

Cao Lãm đích thực có chút tủi thân, bất quá bé con lại tỏ ra rất lạnh nhạt nói: "Mới không có, ta sẽ không vì người không quan tâm mình mà nhọc lòng đâu!"

Lần đầu tiên Cao mẹ nghe thấy Cao Lãm nói một câu, ừm, miễn cưỡng có tính lạ lùng chút đi, nhưng cũng có ba phần đạo lý đó chứ. Không vì người không thương mình mà đau lòng, làm được điều này phân nửa người trên thế gian đã bỏ xuống biết bao đau khổ, một đạo lý tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế vẫn đầy người không thông thấu. Cao mẹ cũng là một cái ví dụ thôi.

"Hảo hảo, thế thì tối nay thân ái ngủ với ta, chớ có khóc nhè đòi về tìm Tiểu Nguyệt đó nha! Ôi chao, nếu mà bỏ rơi tỷ tỷ ta giữa chừng, ta sẽ thực thương tâm."

Cao Lãm không nói gì, chỉ ôm thú nhồi bông của mình đem đi thôi. Hừ, Nguyệt khó ưa, nghĩ rằng muốn đuổi bé đi thì tốt sao, đừng có mong bé quan tâm trở lại. Biến biến đi!! Sau này mới không thèm ngủ chung với Nguyệt nữa!!

Lại nói về Cao Huyền Nguyệt, dạy bổ túc cho một đứa nhỏ gần trung tâm thành phố, kì nghỉ đông sinh hoạt phí vẫn đều đặn kiếm thêm. Có thể nói, Cao Huyền Nguyệt trong vấn đề gánh vác gia đình vẫn luôn có trách nhiệm, rất đáng tin cậy. Hôm nay trời lạnh, bà chủ thấy nàng tận tâm đúng giờ đến bổ túc, ghi nhận cách làm việc của nàng còn gửi tặng một ít đồ ăn lặt vặt nữa. Nhìn túi hải sản tươi sống trong tay, Cao Huyền Nguyệt ngẫm nghĩ chắc hôm nay lại có lẩu ăn rồi.

Lãm Lãm vẫn rất thích ăn lẩu đâu, nhân tiện vuốt lông chuyện hồi sáng cho bé con luôn.

"Huyền Nguyệt, ngươi thỉnh chậm!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro