chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44: Cao mẹ có chuyện

Cao Huyền Nguyệt tự nhỏ đã quấn lấy Cao Lãm không buông, cho nên dù là ngủ cũng cứng rắn ép bé con ngủ chung với mình. Thời gian Cao Huyền Nguyệt đến thủ đô học tập, Cao mẹ cũng có ý định mang Cao Lãm về chỗ mình ngủ chung, nhưng khổ nỗi bé con không có quen, mấy ngày lăn lộn không ngủ được, đành nhất quyết trở về phòng của mình với Cao Huyền Nguyệt mà ngủ một mình. Cao mẹ cũng chỉ có thể thở dài.

Cao Huyền Nguyệt hôm nay về nhà, tất nhiên là ngủ cùng bé con rồi. Ăn cơm rồi tắm rửa, lại ồn ào ngồi nói chuyện hàn huyên rất lâu, ba người Cao gia mới ai về phòng nấy đi nghỉ. Cao Lãm vì còn nhỏ, tinh lực không nhiều, uể oải trèo lên giường, Cao Huyền Nguyệt thì xếp gọn ba lô đồ đạc vào một góc, chợt trong thấy quyển truyện lật mở đặt ở bàn học nhỏ.

Trên quyển truyện ghi chép hơi nhiều, nhìn sơ sơ có thể thấy đang bị biến tấu thành kịch bản, Cao Huyền Nguyệt hơi ngạc nhiên. Nâng tay cầm lên, tùy tiện hỏi: "Cái này là gì?"

Cao Lãm còn đang thẫn thờ nhìn trần nhà, lắc đến chuyện tổ kịch, thần sắc có phần chán nản nói: "Là kịch của lớp ta."

Gần nhất có trào lưu thịnh kịch cổ trang, lần trước lớp Cao Huyền Nguyệt cũng có lĩnh một bộ kịch về sử thi thần thoạt gì đó, lúc đó Cao Huyền Nguyệt còn đang bận bịu với đề án kiến trúc riêng, không có tham gia phong trào của lớp, thông tin không nhiều lắm. Không nghĩ, lớp học của Cao Lãm toàn tiểu quỷ lại có hứng thú với phương diện này. Cao Huyền Nguyệt ngẫm nghĩ, cười hỏi: "Là ngươi muốn diễn kịch này cho tổ văn nghệ, có đúng không?"

Cao Lãm dù là nhắc đến chuyên môn của mình, thế nà không dậy nổi hứng thú, tay nhỏ cào cào gối đầu, phi thường khó chịu: "Cái gì cũng tốt, duy nhất đoạn cần nhất lại không ra hồn chút nào. Diễn xấu đến mức vịt hay gà nhìn cũng không ra."

Cao Huyền Nguyệt phát hiện thiên phú diễn xuất của Cao Lãm từ rất sớm, bé con như sinh ra là dành cho khoản này, yêu cầu đặc biệt cao. Chỉ là kịch phổ thông góp vui văn nghệ, thế nhưng vẫn đầu tư suy nghĩ như thế, vô hình chung còn biến thành lão luyện, nếu để ngoại nhân biết năng lực khϊếp người ẩn trong cỗ thân thể bé xíu này của Cao Lãm, chắc cũng bị dọa ngất đi thôi. Cao Huyền Nguyệt dù rằng ở đời trước biết đôi chút sở trường của Cao Lãm rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bé con hiển lộ ra thiên phú, bản thân còn khϊếp sợ một phen.

Tắt đèn, rồi khinh thủ khinh cước bò lên giường, Cao Huyền Nguyệt ôm lấy Cao Lãm, thì thầm: "Dù sao cũng là kịch văn nghệ cho vui thôi, ngươi đừng như thế làm gì."

Cao Lãm xụ mặt, ghét ghét bỏ bỏ đẩy tay Cao Huyền Nguyệt đi, buồn bực nói: "Nhưng ta không thích kịch ta chủ đạo lại biến thành như thế nha, hảo khó coi!"

Cao Huyền Nguyệt thở dài một ngụm, cái tính điên cuồng cầu toàn vì nghệ thuật này của Cao Lãm, đúng là có tiềm chất từ nhỏ rồi. Bất quá, hoa đào nhãn chìm trong bóng tối chợt lóe lóe, nàng là nhớ đến chuyện của đời trước. Lúc đó Cao Lãm đang là sinh viên năm hai Đại học điện ảnh ngành biên kịch, có thể nói phi thường dụng tâm, nỗ lực vì tương lai. Nhưng mà... Lúc phát hiện ra đứa nhỏ trong bụng, dù rằng trong kì thi nước rút để giành giải thưởng đặc biệt Biên kịch trẻ có tiềm lực, cư nhiên Cao Lãm không ngần ngại từ bỏ về nhà dưỡng thai. Có thể nói, Cao Lãm có thể điên cuồng vì nhiều thứ, mù quáng phấn đấu đi lên, nhưng chỉ cần đυ.ng đến giọt máu của nàng ấy, nàng ấy sẽ đặt lên trên hết thảy lợi ích.

Giờ nghĩ lại mới thấy, phẩm chất Cao Lãm có nhiều điểm rất tốt, vậy mà Cao Huyền Nguyệt nàng đời trước mù mắt thế nào lại ghét bỏ, đăm đăm cho rằng Cao Lãm vô sỉ chỉ muốn lợi dụng cái thai để trèo lên đầu mình. Thật sự quá ngu xuẩn rồi, Cao Huyền Nguyệt lại bỏ thêm một ngụm thở dài trong bụng. Vòng tay ôm Cao Lãm vô thức thít thít chặt lại.

Cao Lãm oai oái la lên: "Ngươi ôm chặt thế làm gì, khó thở muốn chết, bỏ ra, bỏ ra, ta mới không cần ngươi ôm!"

Cao Lãm bình thường lạnh nhạt và rất hung ba ba, với Cao Huyền Nguyệt cũng vẫn hung ba ba nhưng lại rất hay phát cáu, đúng hơn là xù lông. Bé con đặc biệt thích xù lông với Cao Huyền Nguyệt, và Cao Huyền Nguyệt cũng thực vui vẻ hóng a hóng bé con, trong bóng tối cười rộ lên. Dù rằng không thấy rõ tiếu ý rạng rỡ ấy, nhưng tiếng cười trầm ấm gãi ngứa như thế, đủ khiến người ta mê muội rồi.

Cao Lãm lại là đứa nhỏ, tuyệt không biết phong tình bao nhiêu, vẫn còn bận xù lông đây: "Ngươi a!! Bỏ ra, bỏ ra, hảo đáng ghét nha! Ngươi ở bẩn quá đi!!"

Cao Huyền Nguyệt nỉ non: "Không cần, để ta ôm một chút."

Cao Lãm im lặng không động đậy hồi lâu, vẫn không thấy Cao Huyền Nguyệt buông ra, tiếp tục xù lông la lớn: "Ngươi, đồ đại phôi đản, bỏ ta ra, ôm mãi không buông! Đại phôi đản!!"

Đáp lại là tiếng cười của Cao Huyền Nguyệt, có vẻ đang cao hứng lắm.

Cao Lãm thực thất vọng, bao nhiêu lâu vẫn bị Cao Huyền Nguyệt ức hϊếp thế này. Nghĩ nghĩ một hồi, Cao Lãm đổi chiến thuật, nhỏ giọng dụ dỗ: " Cháu gái ngoan, buông ta ra~"

Nhại lại giọng điệu kiều mị thấu xương của Cao mẹ y như đúc, thần thái trong lời nói không sai một ly. Cao Huyền Nguyệt suýt thì giật mình, càng lúc khả năng của Cao Lãm càng tiến bộ vượt bật rồi. Bất quá, tận bây giờ Cao Huyền Nguyệt vẫn không hiểu, vì cái vì Cao Lãm lại từ bỏ không muốn xuất hiện ở sân khấu, tận giờ Cao Huyền Nguyệt không hề biết được đáp án.

Nàng thử hỏi: "Dì, nếu ngươi thấy đồng học diễn không tốt, ngươi cũng có thể diễn, tại sao lại không tham gia?"

Cao Lãm im lặng một hồi, khoát khoát tay nói: "Không cần, ta muốn ngủ. Ngươi không được ôm quá chặt, ta không ngủ được sẽ đuổi ngươi đi. Biết chưa?"

Hung ba ba uy hϊếp xong thì Cao Lãm bỏ qua giãy giụa chuyên tâm đi ngủ. Cao Huyền Nguyệt thấy Cao Lãm sứt mẻ tránh né như thế, nội tâm càng nghi hoặc, trẻ con lòng nhiệt tình rất lớn, Cao Lãm rõ ràng đã thích diễn kịch như thế, vì cái gì vẫn nhất định từ bỏ? Không lẽ từ nhỏ đã có thứ gì chuyển biến mà Cao Lãm lại không cho ai biết?

Cao Huyền Nguyệt vốn dĩ muốn hỏi Cao Lãm, thế nhưng bé con đã quyết chôn chặt như vậy, đành không ép buộc làm gì.

...

Sáng hôm sau, Cao Huyền Nguyệt trở lại trường học, tiếp tục khắc khổ nỗ lực, gần đến kì thi Đại học áp lực càng lớn, phi thường nặng nề. Cao Huyền Nguyệt dù rằng từng trải rồi, thế nhưng vẫn có khẩn trương nho nhỏ, không lơi lỏng mà nhất quyết tiếp tục khắc khổ trau dồi.

Cùng lúc Hoàng Y Sắc cũng nhận được kết quả mong muốn, nhìn giấy tờ xét nghiệm ADN mà ngây người hồi lâu, đoán trước và chứng thực thì khoảng cách vẫn còn rất lớn. Huyết thống lên đến 99.99% là quan hệ máu mủ thân sinh, đây rõ ràng nói với Hoàng Y Sắc rằng, Cao Huyền Nguyệt thật sự là huyết mạch của nàng. Điểm này làm nàng mừng phát điên đi được.

Tấm dung mạo với đường nét độc nhất vô nhị của Cao gia đó, sớm đã làm Hoàng Y Sắc nảy sinh khẩn trương trong lòng rồi, so với Cao Tĩnh Liên là y như đúc, nàng làm sao không nhận ra đây. Bất quá nàng vẫn còn điểm do dự. Chuyện này đã quá lâu rồi, phủ bụi trong lòng Hoàng Y Sắc chua xót gần mười mấy năm trời. Cao Tĩnh Liên khi ấy ly khai nàng cũng là không từ mà biệt, không hứa hẹn gì, không rõ có đúng là như thế không.

Hiện tại, Cao Huyền Nguyệt tồn tại đã là chứng thực rõ ràng nhất, Tĩnh Liên căn bản vẫn còn để ý nàng, thế như lại cắt đứt hết thảy liên lạc, chắc chắn là nghĩ cho cuộc sống của nàng, không muốn quấy nhiễu. Điểm này, Hoàng Y Sắc càng nghĩ trong lòng càng khổ, giận bản thân đã không suy nghĩ thấu đáo hơn. Chỉ vì tưởng Cao Tĩnh Liên tính khí cương liệt, hận mình không thấy mặt mà mười mấy năm qua cũng không chịu đi tìm đối phương. Suy cho cùng, Hoàng Y Sắc nàng đã có lỗi quá lớn với mẹ con Cao Huyền Nguyệt.

Lúc nhắc đến chuyện gia đình, Cao Huyền Nguyệt không hề đề cập đến ba ba, chỉ nói mẹ. Dự cảm này lớn dần trong lòng Hoàng Y Sắc, làm nàng thập phần mong chờ. Bất quá, nàng cũng không có vội vàng chạy đến tìm Cao Huyền Nguyệt, có vài chuyện không thể nột nháo, vẫn cần chậm rãi tiếp nhận. Thiết nghĩ, nàng cần gặp Tĩnh Liên một lần, nói rõ hết thảy, cũng là hỏi ý kiến đối phương.

Mùa hè không khí dần oi bức lên, nhiệt độ tăng cao, trường học ôn tập rất khắc khổ, mấy chốc lại có omega ngất xỉu truyền dịch nữa rồi, thể lực kém cộng thêm áp lực lớn như thế, omega tay yếu chân mềm không chịu nổi. Tuy rằng bài thi có cộng điểm riêng cho omega khuyến khích một ít, đó là chính sách thúc đẩy của chính phủ dành cho học sinh omega, bất quá không thể không nỗ lực, bằng không thì vẫn rớt tốt nghiệp như chơi. Vì vậy gần đây không khí trường học rất ngột ngạt căng thẳng, thậm chí cả một phút thả lỏng cũng không có, ai cũng một vẻ trầm trọng ôn tập. Mười mấy năm vất vả thành bại chỉ trong mấy ngày, không thể không coi trọng.

Cao Huyền Nguyệt cũng bước vào cao điểm ôn bài, thần sắc nghiêm túc lên, bất quá khẩn trương so với đời trước thì nhỏ đi nhiều. Phần lớn là vì nàng đã nắm hơn phân nửa lợi thế rồi, không quá lo về công khóa, nàng là lo về tương lai chuyện học Đại học, sau đó lại đến chuyện của Cao mẹ và Hoàng tổng, nội tâm vẫn còn điểm thở dài.

Từ ngày gặp Hoàng Y Sắc đến nay, tần suất đối phương tìm gặp Cao Huyền Nguyệt dần tăng lên, vẫn là dung mạo cương nghị lão luyện, bất quá đã ôn hòa rất nhiều, còn chủ động hỏi han nàng chuyện ôn tập. Đôi lúc, Hoàng Y Sắc còn mời cơm nghỉ trưa của Cao Huyền Nguyệt, sự nhiệt tình hầu như không giấu giếm.

Tỷ như lúc này, Cao Huyền Nguyệt lẳng lặng nhìn nữ nhân lão luyện ngồi đối diện, đối phương lạnh nhạt đưa thực đơn lại cho phục vụ sau khi gọi món xong. Lại điềm đạm hỏi nàng: "Thế nào, hôm nay ôn tập ra sao?"

Ngữ khí Hoàng Y Sắc không có cảm tình gì đặc biệt, khá nhạt nhẽo và lãnh đạm, thế nhưng chú ý kĩ sẽ nhận ra có một điểm quan tâm ấm áp bỏ trong đó. Cao Huyền Nguyệt mỉm cười lễ phép: "Rất ổn, còn cảm tạ Hoàng tổng quan tâm."

"Không khách khí, ta đã hứa với Tiết lão sư dẫn dắt ngươi, nhất tay chi lao thôi. Ôn tập thì ôn tập, nhưng nhớ chú ý bảo trọng sức khỏe." Hoàng Y Sắc tiếp tục nhắc nhở.

Chợt lúc này, điện thoại trong túi quần Cao Huyền Nguyệt rung rung, nàng đem điện thoại ra, tự nhiên trước mặt Hoàng Y Sắc nghe máy, không hề cố kị gì. Ngữ khí nàng nhu hòa đi hơn nửa: "Mẹ, làm sao vậy?"

Hoàng Y Sắc nghe Cao Huyền Nguyệt nói "mẹ", trong mắt lóe lóe, nâng tay uống chút nước, che đi biểu tình. Bề ngoài thì vờ lơ đãng lãnh đạm, nhưng thực chất lại vẫn luôn để tâm Cao Huyền Nguyệt nói chuyện.

[Nguyệt, là ta!! Tỷ tỷ xảy ra chuyện rồi!]

Thần sắc Cao Huyền Nguyệt thoáng chốc biến đổi, từ vẻ tùy tiện biếng nhác bỗng đột ngột băng lãnh đi, nghiêm nghị hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đầu bên kia âm thanh hỗn tạp ồn ào, có lẽ đang có chuyện không hay, chỉ nghe Cao Lãm khẩn trương nói: [Cửa hàng xảy ra chuyện. Tào di cắt xén hết vốn liếng bỏ đi rồi, tỷ tỷ bị đả kích, hiện tại vừa mới choáng váng ngất xỉu.]

Cao Huyền Nguyệt thần sắc càng thêm nghiêm trọng nữa, mày phượng hung hăng nhíu lại, mi tâm vặn thành một khối: "Đang ở bệnh viện sao?"

[Không, ta chỉ có thể ngờ Trần thúc đưa đi trạm xá đầu tiểu khu. Ngươi có thể hay không trở về?]

"Được, ta sẽ về ngay, ngươi chịu khó chiếu cố mẹ một điểm. Đừng hoảng loạn, ta rất nhanh trở về thu xếp, vì vậy không cần mất bình tĩnh. Biết chưa?" Cao Huyền Nguyệt từng chữ mạch lạc dặn dò.

Cao Lãm cũng hung hăng đáp: [Ta đương nhiên biết, ngươi nhanh chút trở về đi!!]

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro