chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: cái quỷ gì sự tình?

Cao Huyền Nguyệt nhận được tin dữ, không chần chừ nửa điểm liền đứng dậy, nói: "Hoàng tổng, thật có lỗi, hiện tại ta có chút gia sự đột xuất, sợ rằng phải đi Z thị một chuyến. Trước tiên đành cáo lỗi với ngươi."

Hoàng Y Sắc vốn dĩ luôn chú ý đến Cao Huyền Nguyệt nói chuyện điện thoại, đương nhiên nghe ra có chuyện không xong. Nghĩ đến mẹ của Cao Huyền Nguyệt, không chỉ nội tâm mà cả thân thể đều sốt sắng cùng khẩn trương, Tĩnh Liên xảy ra chuyện?! Thiên nột.

Hoàng Y Sắc gần như không do dự liền đứng dậy: "Nếu đã có chuyện gấp thì để ta đưa ngươi đi, giờ này tan tầm đường xá đông đúc, nếu đi tàu điện ngầm sợ rằng rất lâu mới kịp chuyến về Z thị."

Cao Huyền Nguyệt không nghĩ nhiều liền đáp ứng ngay. Lúc ra xe, nàng nghe thấy ngữ khí lo lắng xen lẫn cấp thiết của Hoàng Y Sắc: "Mẹ ngươi xảy ra chuyện gì sao?"

Cao Huyền Nguyệt ngẫm nghĩ liền thành thật nói: "Nhà ta có góp vốn liếng kinh doanh cửa hàng cùng một tiểu thương. Sinh ý không tệ, mẹ ta đặt kì vọng rất lớn. Bất quá, kẻ kia lợi dụng giở trò, đã gom hết số vốn chạy biến đi đâu mất. Mẹ ta vì quá kích động không chịu được nên ngất đi thôi, trước mắt đã được đưa lên trạm xá."

Cao Huyền Nguyệt biết rõ mối quan hệ giữa Hoàng Y Sắc và Cao mẹ, cho nên không có do dự liền kể cho đối phương nghe hết, hầu như không giấu giếm. Nàng biết rõ, Hoàng Y Sắc vẫn còn rất nặng tâm với mẹ nàng. Đời trước lúc gặp được Hoàng Y Sắc thì Cao Huyền Nguyệt đã là hai mươi bốn tuổi, bắt đầu bôn tẩu tự thân mở công ty. Khi đó Hoàng Y Sắc rất thưởng thức tài năng của nàng, có phần nâng đỡ không ít, thậm chí là trong tối ngoài sáng giúp đỡ cho công ty nàng, không tiếc sức lực. Cho đến một ngày, lúc giao lưu đối tác, Hoàng Y Sắc quá say, Cao Huyền Nguyệt liền đưa về hộ, trùng hợp khi Hoàng Y Sắc lấy chìa khóa mở cửa nhà, Cao Huyền Nguyệt trông thấy tấm ảnh lúc còn trẻ của Cao mẹ đặt trong bóp da của Hoàng Y Sắc.

Lúc đó, Cao Huyền Nguyệt mơ mơ hồ hồ đoán ra đáp án, nhưng cũng không biết tìm ai để đối chứng, vì một năm trước đó Cao mẹ đã bỏ mình vì tai nạn giao thông rồi. Thời gian sau, Hoàng Y Sắc cùng không có giấu giếm gì, hầu như là bình thản để Cao Huyền Nguyệt biết sự thật. Bất quá, Cao Huyền Nguyệt cũng không có nói thẳng ra, chỉ im lặng giữ lấy chuyện này. Song phương đều quá rõ ràng, nhưng chuyện đã muộn màng để cứu vãn, vì vậy đành giữ nguyên hiện trạng quan hệ đó.

Đời này không khác bao nhiêu, phản ứng và quan tâm của Hoàng Y Sắc dành cho Cao mẹ vẫn lớn như vậy. Rõ ràng tác phong thường nhật rất bình thản và lão luyện che giấu cảm xúc, nhưng hôm nay thần tình lại bại lộ lo lắng chi sắc. Thuyết minh trong lòng Hoàng Y Sắc vẫn còn thâm tình với Cao mẹ, điểm này Cao Huyền Nguyệt có thể vạn phần chắc chắn.

Hoàng Y Sắc nghe Cao Huyền Nguyệt kể mà nhíu mày, nội tâm trập trùng nửa đoạn. Rốt cuộc thời gian qua mẹ con nàng ấy đã chật vật thế nào, tính cách dễ tin người của nàng ấy vẫn không đổi, kết quả vẫn bị lừa gạt như thế. Hoàng Y Sắc vừa giận vừa lo, vừa tự trách bản thân vô trách nhiệm, để thê nhi phải thụ khổ, nhất thời ánh nhìn hướng về Cao Huyền Nguyệt càng phức tạp.

Cao Huyền Nguyệt yên lặng rút điện thoại ra, gọi cho lão sư chủ nhiệm để cáo phép một ngày. Thế nhưng, đối phương trong điện thoại lại rất tức giận. Đã là cao trung năm cuối, còn cận kề ngày thi Đại học, cư nhiên lại bỏ ngang ôn luyện, dù cho ngươi có giỏi cách mấy cũng không thể làm chuyện hời hợt như vậy. Lão sư phi thường tức mắng chửi Cao Huyền Nguyệt trong điện thoại. Ai u, người càng già tính khí càng nóng nảy.

Hoàng Y Sắc không nhịn được cảnh đó, đưa tay lấy điện thoại của Cao Huyền Nguyệt, đơn giản nói mấy câu, đối phương lại như bóng xì hơi bị đâm thủng, không nói gì nữa.

Cao Huyền Nguyệt nhẹ gật đầu: "Cảm tạ ngươi, Hoàng tổng."

Hoàng Y Sắc đưa trả điện thoại cho Cao Huyền Nguyệt, chần chừ một lúc nhưng cũng không có thốt ra câu nào. Thất bại lớn nhất cuộc đời Hoàng Y Sắc là vĩnh viễn không thể làm một mẫu thân tẫn trách, nàng chấp nhận cô quạnh mà không chịu có thêm con cái đến tận giờ, cứ nghĩ sẽ lạnh lùng như thế cho đến già. May mắn nhất là lão thiên gia đột nhiên cho tìm thấy lại được cốt nhục thân sinh. Bất quá, những năm tháng ấy, Hoàng Y Sắc lại không thể một lần vì nữ nhi mà che chở, trên thương trường người người khϊếp sợ nịnh bợ thì thế nào, chung quy vẫn là thất bại. Cho đến tận bây giờ, một lần vì nữ nhi họp gia trưởng ở trường như thế nào, Hoàng Y Sắc cũng chưa từng nếm trải. Thật quá thất bại rồi.

...

Lúc Cao Huyền Nguyệt và Hoàng Y Sắc gấp rút chạy đến Z thị thì đã là buổi chiều, thiên không như trải rộng thẻm, hoàng hôn ráng nắng chiều đỏ ối tràn ngập chân trời xa cách.

Trạm xá quạnh quẽ, chẳng mấy y sĩ túc trực. Cũng phải, trạm xá này cũng chỉ để chuyển vào vài bệnh nhân bệnh tình lặt vặt không đáng ngại, vì vậy đâu nhất thiết hệ trọng. Bất quá, chính vì tiểu khu này chỉ có tầng lớp trung lưu đến bình dân và nghèo khó, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe hơi xa hoa đắc giá, cảm tưởng đầu tiên chính là "hoàng đế vi tuần", người đi đường thần sắc hiếu kì nhìn về phía này.

Hoàng Y Sắc và Cao Huyền Nguyệt không để tâm lắm, chân trước chân sau xuống xe, cước bộ gấp gáp vào trong. Các nàng gặp hộ sĩ trực ở bàn lễ tân, Cao Huyền Nguyệt tiến đến hỏi: "Thỉnh cho hỏi, có phải có một nữ omega họ Cao vừa được chuyển vào đây không, hiện tại đang ở đâu?"

Hộ sĩ kia là con của một gia đình lao động chân tay, nhà đối diện chỗ của Cao Huyền Nguyệt, Cao Huyền Nguyệt có biết mặt nhưng không có thường qua lại, giao tình không khá khẩm lắm. Hắn lại không có nhìn Cao Huyền Nguyệt, mà trố mắt nhìn Hoàng Y Sắc, vì quần áo Hoàng Y Sắc đang mặc là một bộ vest thiết kế riêng đắc tiền, rất xa hoa. Cảm giác của hộ sĩ chính là, thiên nột, con dân đen như hắn đã có lần được diện kiến long nhan vạn tuế gia!

Hoàng Y Sắc mất kiên nhẫn, thấy hộ sĩ cứ ngây ngốc không đáp lời thì lạnh lùng nói: "Hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy hay sao?"

"Hả? Ách ta..." Lại ngờ nghệch dây dưa.

Cao Huyền Nguyệt và Hoàng Y Sắc trùng hợp hờn giận nhướn mày một cái, đồng loạt mất kiên nhẫn. Cái tên này...

Bất quá, có bước chân nhỏ loạch xoạch vang lên, tiếp đó là giọng nói non nớt còn chút nãi khí: "Nguyệt! Ngươi đến rồi."

Cao Huyền Nguyệt trông thấy Cao Lãm liền biến hóa thái độ ngay lập tức, dù rằng vẻ mặt vẫn là trương dung mạo như hoa đào, bất quá nhu hòa và thân thiết đi nhiều, chân mày thả lỏng. Nàng ôn thanh: "Dì, mẹ đâu rồi?"

Hoàng Y Sắc thình lình bị Cao Huyền Nguyệt làm sợ một cái. Xuất phát từ tôn trọng với nữ nhi của mình cùng mong muốn tự tìm hiểu, nàng không có chủ động điều tra gì đó, hầu như không biết nhiều về hiện trạng Cao gia. Nàng không hề biết... Cao Huyền Nguyệt còn có một tiểu di thế này, ân thoạt nhìn còn quá nhỏ nhưng khí chất khá đặt biệt, có cốt cách ngạo mạn và rất lãnh đạm. Nhưng dù sao đi nữa, Hoàng Y Sắc vẫn có phần đột ngột, nàng cư nhiên có một vị em vợ... Còn bé thế này? Cái quỷ gì sự tình chứ?

Trái lại, Cao Lãm lại thập phần bình thản lôi kéo Cao Huyền Nguyệt đến chỗ Cao mẹ, Hoàng Y Sắc bất đắc dĩ theo sát phía sau hai người.

Đến nơi, Cao mẹ vẫn còn đang ngủ, đã được bác sĩ truyền dịch, sắc mặt ôn nhuận nằm trên giường, dù rằng thân người gầy gò nhưng không quá tệ như tưởng tượng. Cao Huyền Nguyệt tìm bác sĩ đã khám cho Cao mẹ, hỏi han nhất tề một lượt. Bác sĩ thở dài nói là do áp lực Cao mẹ thời gian này là rất lớn, hình như phát sinh chướng ngại tâm lý trong vấn đề tiền bạc, sợ hãi tiền nong trong nhà không đủ, sợ hãi Cao Huyền Nguyệt không có điều kiện học đại học, còn có tiền bạc lo cho Cao Lãm nữa. Những nỗi sợ này vô hình chung làm Cao mẹ có một bóng ma tâm lý lớn, lúc tìm được sinh ý từ cửa hàng, trong lòng Cao mẹ đã đặt kì vọng rất lớn, thế nhưng lại bị giáng một đòn đau đớn như vậy. Cao mẹ thụ không nổi mới ngất đi.

Cao Lãm đứng bên cạnh còn đăm chiêu mặt nhỏ, bồi một câu: "Chuyện này đã phát sinh được một tuần. Nhưng tỷ tỷ sợ ngươi đang trong giai đoạn nước rút học tập, cho nên sống chết không chịu nói. Sáng này, số hàng của cửa hàng đến nơi, phía giao hàng đòi tiền thanh toán quá gay gắt, tỷ tỷ không chịu được mới như thế."

Có thể đoán ra được một tuần này Cao mẹ phải trải qua thế nào, cắn răng chịu đựng mà không chịu nói ra. Cao Huyền Nguyệt nghe xong trong lòng thập phần chua xót. Mẹ nàng...

Hoàng Y Sắc đứng cạnh cũng không biết nên nói gì, trong lòng tự trách càng sâu thêm. Bàn tay giấu phía sau cũng hung hăng kháp chặt, rốt cuộc mẹ con nàng ấy đã chịu lam lũ thế nào, đến mức tiền bạc trở thành gánh nặng tâm lý trầm trọng như vậy. Với nàng, một điểm tiền bạc không đáng vào mắt, thế mà với nữ nhân của nàng, với đứa nhỏ của nàng lại là chật vật cỡ nào. Thời gian qua, nàng tuyệt không xứng chức.

"Cảm tạ bác sĩ." Cao Huyền Nguyệt nhẹ giọng tiễn bác sĩ. Biết được tình trạng mẹ mình không tệ lắm, nàng mới thở hắt ra một hơi, tảng đá trong lòng nhẹ đi mấy phần.

Cùng lúc, Cao Lãm lại đang ngước mắt nhìn Hoàng Y Sắc vóc người cao lớn, không phải hiếu kì vô tà của trẻ con, trái lại là híp mắt soi xét, nhìn lên nhìn xuống một lượt. Đánh giá Hoàng Y Sắc xong mới mở miệng hỏi: "A di hảo, ngươi là...?"

Hoàng Y Sắc da đầy hơi run lên, kì thực nàng già rồi, cũng đã chạm vào tuổi bốn mươi, nhan sắc cũng không có trẻ trung mà là cương nghị lão thành, một nha đầu tầm bảy tám tuổi gọi a di cũng không sai lắm. Bất quá, đây lại là muội muội của Tĩnh Liên, không hiểu sao lại làm mất tự nhiên.

Hoàng Y Sắc điều chỉnh sắc mặt, tận lực làm có vẻ tự nhiên và ôn hòa để không chọc tiểu nha đầu này sợ, nói: "Ta là bằng hữu của Huyền Nguyệt, ngươi hảo."

Được rồi, với khoản dỗ trẻ con của Hoàng tổng kì thực không quá đáng tin, lời này muốn bao nhiêu cứng ngắc sẽ có bấy nhiêu cứng ngắc. Cao Huyền Nguyệt quay trở lại chính là trông thấy một lớn một nhỏ trầm mặc, Cao Lãm có vẻ không quá cao hứng.

"Dì, ngươi có đói không? Sáng giờ đã ăn gì chưa, ta đi mua cháo cho ngươi, được không?" Cao Huyền Nguyệt ấm áp hỏi.

Trái lại Cao Lãm lại lạnh nhạt khoát tay nhỏ, bỉu môi: "Mới không cần. Ta đã mua sẵn cháo rồi, lúc nãy vừa mua xong. Chút nữa tỷ tỷ tỉnh lại sẽ cùng ăn, ngươi chút nữa nói vài câu an ủi nàng, đừng để nàng lẩn quẩn nữa. Ta khuyên mãi cũng không khá được bao nhiêu."

Cao Huyền Nguyệt gật gật đầu: "Ân, ta đã biết." lại quay sang Hoàng Y Sắc: "Hoàng tổng, cảm tạ ngươi đã giúp đỡ lần này."

Hoàng Y Sắc nhẹ nhàng nói: "Không khách khí, bây giờ trễ, các ngươi định ở đây đêm nay sao?"

Đối với chuyện ở lại trạm xá, một nhà Cao gia không hiếm lạ, bởi vì lần nào bồi Cao mẹ trong động dục kì không như thế. Vì vậy đồng loạt gật đầu, không có dư thừa động tác.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro