chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: tỉnh lại

Ngủ lại trạm xá? Nghe xong đáp án này, Hoàng Y Sắc mày ninh lại thành một khối, tầm mắt rơi vào chung quanh, soi xét điều kiện vật chất một phen. Đối với Hoàng tổng đã quen tiện nghi điều kiện hảo mà nói, thì trạm xá này xếp vào loại "phi thường tồi tàn". Tồi tàn như thế rất có khả năng ảnh hưởng đến sức khỏe xấu đi, nàng làm sao để một nhà ba người Cao gia ở đây. Vì vậy không chần chờ liền rút điện thoại, vừa lướt tìm gì đó vừa nói: "Để ta phân phó cho các ngươi đến bệnh viện lớn trung tâm. Nơi này quá không tốt."

Chợt, tay nàng bị ngăn cản, ngước mắt liền đối diện với hoa đào nhãn mị hoặc của Cao Huyền Nguyệt. Đối phương cười nhợt nhạt, ngữ khí bình thản: "Đừng, mẹ sẽ không muốn. Huống hồ di chuyển xốc nảy, nàng không chịu được, vạn nhất tỉnh giấc dọc đường nhất định sẽ nháo."

Bất luận trong quá khứ Cao mẹ và Hoàng Y Sắc trải qua chuyện gì, nhưng mười mấy năm qua Cao mẹ thà một mình lao lực chiếu cố Cao Huyền Nguyệt cũng không cầu cạnh giúp đỡ từ Hoàng Y Sắc, đủ để thấy mối quan hệ này không tốt. Vạn nhất để Hoàng Y Sắc quá đột ngột nhúng tay vào chi phối, Cao mẹ nhất định sẽ cực lực bài xích, với tính khí cương ngạnh đó, khó nói trước chuyện gì.

Hoàng Y Sắc làm sao không hiểu, đành thôi, cất điện thoại đi. Bất quá, lúc nhìn qua Cao mẹ vẫn là trùng trùng lo lắng, lại nhìn Cao Huyền Nguyệt và Cao Lãm, quan tâm nói: "Nếu không các ngươi hãy về nghỉ, ta ở lại chiếu cố nàng cũng được. Huyền Nguyệt còn phải trù bị ôn tập không thể lơi lỏng, còn có... tiểu di này, còn nhỏ như vậy, vẫn nên về nghỉ ngơi sớm sẽ tốt hơn."

Chưa để Cao Huyền Nguyệt mở miệng, Cao Lãm đã mở miệng đánh gãy: "Không được. Như thế thì quá không được, Hoàng a di giúp đỡ đã là làm Cao gia mang nợ rồi, há có thể tiếp tục phiền nhiễu, vẫn là không nên. Hảo ý của Hoàng a di, Nguyệt và ta chỉ có thể thu nhận mà ghi nhớ thôi."

Cao Lãm một hơi nói rành rọt, triệt để làm Hoàng Y Sắc mộng bức. Một đứa nhỏ bảy, tám tuổi đã có thể dùng ngôn từ tốt như vậy, thật là bất ngờ. Còn có, Cao Lãm còn nhỏ nhưng lại rất biết đạo lý đối nhân xử thế đâu. Lúc nói chuyện rất biết uyển chuyển biểu đạt. Là từ chối nhưng không nói thẳng ra "không tin tưởng một ngoại nhân như nàng" mà làm như sợ quấy rầy nàng. Về điểm này, quả thực có chút đặc sắc rồi, không phải đứa nhỏ nào cũng rất ngây thơ bộc trực và thích khóc nháo sao, mới bây lớn tâm tư đã kín đáo là thế nào?

Vì Cao Huyền Nguyệt và Cao Lãm trưởng thành trong gia cảnh thiếu hụt, trong nhà không có gia trưởng nào ngoài Cao mẹ, mà Cao mẹ tính khí quá mức yếu ớt rồi. Vì vậy, hai đứa nhỏ không thể không lão thành hơn tuổi tác một điểm, so với những đứa trẻ khác càng hiểu chuyện, càng biết đạo lý đường hoàng hơn. Đó là vì hoàn cảnh bức ép mà thích nghi, tự ép bản thân phải trưởng thành hơn. Về mặt này, phỏng chừng cả Cao Huyền Nguyệt và Cao Lãm đều không biết, chỉ có người đứng ngoài như Hoàng Y Sắc là sâu sắc cảm nhận.

Nhất thời không khí có chút vôthố không kịp trở tay.

Cao Lãm sau khi giả bộ kháchkhí một hồi, lại không quá cao hứng nhìn Cao Huyền Nguyệt. Biểu hiện chính làkhông quá thích Hoàng Y Sắc- "cái ngoại nhân này".

Thực tế, ấn tượng xấu xí củabé con dành cho Hàn Tạ Thiện ba năm trước vẫn còn, thời thời khắc khắc đều vìCao mẹ mà cảnh giác. Cho nên, đối với "người xa lạ" đề nghị đơn độc ởchung với Cao mẹ, Cao Lãm chính là "cái quỷ gì đây?" biểu tình.

Cao Huyền Nguyệt chủ động đánhvỡ không khí khó chịu này, mở miệng nói: "Không cần phiền toái như vậy, bangười chúng ta đã quen rồi. Hoàng tổng, thỉnh nhờ ngươi trông chừng mẹ ta mộtlúc, ta cùng tiểu di quay về nhà lấy ít vật dụng cần thiết sẽ trở lại ngay. Sẵntiện hỏi mượn phòng nghỉ bên cạnh với bác sĩ, trạm xá vắng như vậy, phỏng chừngkhông quá khó khăn. Ngươi thấy sao?"

Hoàng Y Sắc tất nhiên không cóý kiến. Bất quá, Cao Lãm nhỏ bé lại lần nữa lạnh lùng thốt: "Nếu vậy thìngươi đi lấy đồ của ngươi đi. Ta sẽ ở lại với tỷ tỷ!"

Ngữ khí Cao Lãm có thể nói làphi thường âm u, thực sự bé con bất mãn với Cao Huyền Nguyệt rồi. Không nóikhông rằng đem "ngoại nhân" đến, còn muốn đơn độc Cao mẹ ở lại vớingười này. Bất luận đối phương nhân phẩm tốt xấu, thì cũng không thể hời hợtnhư thế mà bỏ mặc Cao mẹ. Đối với hành sự của Cao Huyền Nguyệt, Cao Lãm thực sựnhìn không vừa mắt. Chính vì thế, bé con không ngần ngại liền trở mặt ngay, mộtkhắc trước lúc trông thấy Cao Huyền Nguyệt xuất hiện còn thân thiết dựa dẫm,nhưng còn bây giờ thì chỉ là lạnh lùng mà thôi.

Cao Huyền Nguyệt sớm tối bồiCao Lãm, so với chân tơ kẽ tóc thì hiểu biết Cao Lãm cũng không sai là mấy,đương nhiên rõ ràng bé con vì sao mà mất hứng. Chỉ có thể cười nhẹ một tiếng,mềm giọng với Cao Lãm: "Hảo, nếu vậy dì ở lại một lúc. Ta sẽ mua thêm vàimón, ngươi có muốn ăn gì không?"

Đối với nhiệt tình của CaoHuyền Nguyệt, Cao Lãm làm mặt lạnh, thờ ơ nói: "Ta không cần. Ngươi cầnthì ngươi cứ tự mà mua lấy."

Sau đó, chuyện thuận lý thànhchương. Cao Huyền Nguyệt trở về nhà một chuyến để lấy vài vật dụng như bàn chảiđánh răng, khăn mặt, áo ấm cùng chăn mỏng, phòng hờ Cao Lãm ban đêm bị lạnh, vàcũng là cho Cao mẹ nghỉ dưỡng hảo. Còn nàng và Hoàng Y Sắc, đối với thời tiếtnóng bức đầu hè thế này, alpha các nàng chỉ hận không thoát y mà ngủ đây.

Cao Huyền Nguyệt đi rồi, khôngkhí phòng bệnh lại tiếp tục căng cứng như cũ. Cao Lãm lật đật kéo một cái ghếnhỏ lại giường của Cao mẹ, động tác tận lực thả nhẹ, khinh thủ khinh cước bòlên ghế ngồi, sau khi ngồi xong thì im thinh làm tượng hộ pháp cho Cao mẹ. Toànbộ động tác, rất không nể nang đến sự có mặt Hoàng Y Sắc. Hoàng Y Sắc dù saovẫn là alpha rộng lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ nhặt này. Tự mình tìm chỗngồi, lúc nhìn thấy ghế cùng đồ đạc trong phòng, nhịn không được vẫn nhíu mày.

Nơi này quá là tồi tàn rồi,nhưng thần sắc của một nhà Cao gia tựa hồ rất quen thuộc. Rốt cuộc phải trảiqua điều kiện sống mấy năm như thế nào mới bình thản trước hoàn cảnh như vậyđây?

Cao Lãm yên ắng thủ hộ cho Caomẹ, nội tâm banh thẳng, kì thực vẫn luôn âm thầm để ý đến Hoàng Y Sắc. Nàngtuyệt không tin tưởng đối phương, dù rằng có là Cao Huyền Nguyệt đem đến. Nhấcđến Cao Huyền Nguyệt, Cao Lãm lại một bụng khó chịu. Hảo cho suốt ngày làm nữnhi hiếu thuận, kết quả lại hành xử quá vô trách nhiệm, không thể nào hiểu nổi.Bé con bắt đầu nổi cáu lên, nhưng vẫn để ý Cao mẹ đang nghỉ ngơi, vì vậy chỉmím chặt môi nhịn xuống.

Cao Lãm có thể ác độc, tànnhẫn, vô lý,... Lúc nàng chỉnh người chưa từng vì bất cứ thì gì kiêng kị, tuynhiên con người ai cũng có giới hạn riêng. Chạm đến điểm giới hạn, hết thảy đềusẽ rất khác. Chính xác mà nói, Cao Lãm vẫn luôn rất để bụng Cao mẹ. Đó là lýdo, lúc nàng phát bực với Cao Huyền Nguyệt, trước tiên vẫn nể nang mặt mũi Caomẹ. Cho nên, lúc nãy mới không có đùng đùng phát tác như mọi ngày.

Hoàng Y Sắc thấy không khícàng lúc càng khó chịu, ngẫm nghĩ bản thân nên câu thông chút đỉnh nhỉ? Cho nênchủ động định đến gần giường bệnh, thuận tiện quan sát Cao mẹ một cái. Tuynhiên, rất nhanh nàng liền bị đôi mắt như dao của Cao Lãm phóng đến, như conthú nhỏ mà hăm he đe dọa, biết tiểu di này đang cố bảo vệ Cao mẹ, cho nên HoàngY Sắc đành thôi. Nàng ngồi lại góc xa xa của mình, mở miệng hỏi: "Ngươigọi là gì?"

"A di đã để tâm, ta gọilà Cao Lãm." Cao Lãm buồn bực đáp, dựa theo câu văn xã giao thông thườngmà máy móc.

Không khí lần nữa khôi phục đènén.

Hoàng Y Sắc lại thử câu thông:"Ngươi học lớp mấy rồi đâu?"

"Ta học lớp ba."

Lại đi vào ngõ cụt, Hoàng YSắc từ bỏ ngay sau đó. Đứa nhỏ này tâm tư tuyệt đối không như thường, quá mứcthâm trầm rồi. Uy, không lẽ Tĩnh Liên dạy dỗ đứa nhỏ đều là cách giáo dục...Ân, rất khác người hay sao? Thiên nột.

...

Lại nói về Cao Huyền Nguyệt,một đường gấp gáp về nhà lấy đồ, suốt quá trình đều rất bận rộn không có dưthừa động tác. Bất chợt, điện thoại trong túi quần rung lên, nàng phải một taybận bịu, tay kia ấn nghe điện thoại: "Alo?"

"Uy, Huyền Nguyệt, nhớ takhông?"

Cao Huyền Nguyệt hơi chau màynhẹ một cái, nàng tùy tiện đáp: "Ngươi là... Lệ Lệ?"

Nghe tiết tấu Cao Huyền Nguyệthơi chậm, Nhậm Lệ Lệ liền đoán ra Cao Huyền Nguyệt sớm quên béng mình từ lâurồi. Vội vàng lên án nói: "Ngươi a! Cư nhiên quên mất ta? À mà thôi, tađại nhân đại lượng không chấp nhất với ngươi, hiện tại ta đang ở Z thị đây,ngươi có rảnh không, ra gặp ta một lát đi?"

Nhậm Lệ Lệ từ năm ngoái đã xácđịnh học lực bản thân không thể đậu Đại học, vì vậy học tập tương đối buôngthả, chỉ cần đậu tốt nghiệp là được rồi. Đối với chuyện áp sát kì thi cao điểm,cơ hồ không có mấy phần tâm tư, vì thế rất ung dung vui vẻ, còn có thể đòi CaoHuyền Nguyệt ra bồi tiếp mình như vậy. Cũng khá lâu, kể từ lúc Cao Huyền Nguyệtchuyển nhà, đôi bên chỉ liên lạc hời hợt mà không có gặp mặt.

"Hôm nay ta không thểtiếp ngươi." Cao Huyền Nguyệt nói.

Nhậm Lệ Lệ liền cao giọng lên:"Ai u, ngươi đang tỏ thái độ gì vậy chứ? Ngươi có biết ta là đang thụ khổkhông hả? Ta xúi quẩy thế nào bị chó dại hàng xóm cắn cho một phát, đi tiêmngừa thì địa phương hết thuốc, phải chuyển đến tận đây mới có thuốc, ta chỉ mộtthân một mình... Nghĩ rất lâu mới muốn nhờ ngươi ra giúp một điểm. Ngươi hà tấttuyệt tình như vậy, huống hồ năm xưa ta còn giúp ngươi rất nhiều đâu?"

Càng nói về sau, Nhậm Lệ Lệcàng ủy khuất sụt sùi, có vẻ là thật sự tịch mịch rồi, lấy hết dũng khí gọi CaoHuyền Nguyệt cư nhiên bị từ chối. Cao Huyền Nguyệt bất đắc dĩ vô cùng,phải đemtiền căn hậu quả nói hết một phen với Nhậm Lệ Lệ, sau đó gọi điện nhờ một bằnghữu đến hứa hẹn giúp đỡ cho Nhậm Lệ Lệ một chút. Xong hết thảy, nàng mới có thểtrở lại trạm xá.

Lúc này đã sẩm tối, trời nóngkhô rát, đi trên đường da thịt đều bị hong khô vì hơi đất nóng cả ngày bắt đầubốc lên, phi thường khó chịu. Đi một đoạn đường thế mà môi mỏng đều bị khô, cóđiểm nứt nẻ. Nàng cũng không quan tâm lắm, chỉ mong mau chóng về bồi tiếp CaoLãm mà thôi.

Cao Huyền Nguyệt trở về, khôngkhí trong phòng bệnh lúc nàng càng khó chịu hơn ngoài trời rất nhiều. Cao mẹtỉnh rồi, sắc mặt rất khó coi với sự xuất hiện của Hoàng Y Sắc, đáy mắt có điểmkinh hoảng. Trông thấy nàng liền kêu lên: "Tiểu Nguyệt, ngươi đếnrồi!!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro