chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: đã không còn gì nữa

Cao Huyền Nguyệt tốt nghiệp thủ khoa trường Đại Thắng Thiên, xét lý là một kiện đại hỉ sự, nhưng vì Cao Lãm đột ngột phát bệnh, cho nên chuyện này chợt nhuốm ảm đạm chi sắc. Không ai có tâm tình đề cập đến, bao gồm cả Cao Huyền Nguyệt, cơ hồ không để tâm đến, chỉ nhất nhất tề tề lo chiếu cố cho Cao Lãm, sợ hãi bé con còn phát bệnh trở lại. Bất quá, từ đêm hôm đó, Cao Huyền Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện lại trước mặt Cao Lãm, đều là tận lực tránh né.

Có thể thoạt đầu không ai để ý nhưng một hai ngày, Cao mẹ liền nhận ra Cao Huyền Nguyệt cũng có dị thường. Hốc mắt nữ nhi nàng thâm lại, trong mắt có tơ máu, hiển nhiên là do cái gì đó đả kịch, cố tỏ ra tinh thần tốt kì thực là che giấu, đứa nhỏ này càng lúc càng khiến người ta đau lòng.

"Tiểu Nguyệt, ngươi thật sự không vào trong xem dì một cái sao?" Cao mẹ quấn quýt hỏi.

Cao Huyền Nguyệt cố nặn ra nụ cười tự nhiên, nói: "Không cần. Ngươi mau chút đem đồ ăn vào trong cùng dì ăn đi. Hiện tại đã trễ rồi đâu."

Bệnh tình Cao Lãm đột phát rất lạ, cho nên thời gian theo dõi hơi lâu. Tận giờ đã ba ngày ba người Cao Huyền Nguyệt luân phiên ở bệnh viện túc trực vì Cao Lãm, trong đó thϊếp thân kề cận là Cao mẹ, Cao Huyền Nguyệt thì lo chuyện bên ngoài, giấy tờ linh tinh thì đành cho Hoàng Y Sắc lo liệu.

Cao Huyền Nguyệt vẫn luôn là thái độ tận tâm tận lực, nàng luôn ở ngoài lo chuyện quần áo, cơm nước cùng lấy thuốc men vân vân. Bận rộn đến chẳng muốn nghỉ, tất cả đều là lo lắng vì Cao Lãm. Nhưng nàng biết Cao Lãm không muốn nhìn thấy mình, vì vậy nàng không xuất hiện trước mắt Cao Lãm, mà nàng cũng không dám.

Kì thực... Cao Huyền Nguyệt rất sợ phải đối diện với đôi mắt đẹp như mưa hạ của Cao Lãm, rất đẹp. Chỉ tiếc... Với nàng, nàng ấy chỉ dành cho toàn thù hận cùng địch ý. Không khỏi khiến người ta thương tâm.

Đời người có đôi lúc sẽ sai lầm, sẽ ngu xuẩn, điều này hiếm ai tránh khỏi. Bất quá, đáng trách chính là trong phút bồng bột đã thương tổn người quan trọng của đời mình. Thứ gì một khi đã đổ vỡ, hàn gắn thì khó nhưng khi hàn lại được, chắc gì đã đẹp như thời khắc ban đầu. Chung quy lại, vì thế mới có thứ gọi là ân hận tiếc nuối. Một người đo lường sai lầm thời trẻ đôi khi chỉ bằng những tiếc nuối lúc về già.

Nhưng còn Cao Huyền Nguyệt, nàng chưa già nhưng kì thực là kẻ đã sống qua hai đời người, tiếc nuối dai dẳng cả hai đời. Thứ gì càng sợ hãi xảy ra nhất vẫn sẽ xảy ra, Cao Lãm đã nhớ lại hết thảy. Coi như, Cao Huyền Nguyệt đã nhìn thấy kết cục của mình. Bất quá, nàng vẫn không từ bỏ, vô luận là gì, nàng vẫn sẽ như cũ đem hết tâm can ra chiếu cố cùng bù đắp lại cho Cao Lãm, dù cho đối phương chỉ toàn địch ý với nàng.

Ngày thứ tư, Cao Lãm xuấtviện, tình trạng của nàng đã khá hơn rất nhiều, mất mấy ngày bình ổn tâm tình,nàng đã không còn kích động nữa, chí ít đã bình tĩnh hơn được hai ba phần. Vìvậy trong lúc vô tình nhìn thấy Cao Huyền Nguyệt, Cao mẹ còn tưởng nàng sẽ hunghăng nháo một hồi, kết quả lại thực bình tĩnh, cứ như vậy xem là không khí màbước qua.

Cao mẹ thở phào nhẹ nhõm, cólẽ đúng thực là do thân ái muội muội bệnh xong mới khó tính một điểm, bây giờhoàn toàn khang phục rồi sẽ không nháo nữa. Bất quá, Cao Huyền Nguyệt lại đầymặt thương tâm cười khổ, tiếu ý chua chát đến kì lạ. Nàng thà rằng Cao Lãm điênlên, đánh chửi hay trút giận nàng cũng được, bình thản lướt qua như thế, nàngliền biết, trong lòng Cao Lãm một tia phân lượng nàng cũng không còn.

Nguyên lai, mất đi chỗ đứngtrong lòng một người, lại là cảm giác thương tâm đến vậy. Không hận nhưng cũngchẳng còn yêu, vì đã chết tâm, không còn lưu luyến, không còn kì vọng, cũngkhông còn cơ hội nào nữa. Kì thực, tận cùng của sự kết thúc không phải là hòahoãn, cũng không phải là đoạn tuyệt... Mà đó là khi, một người đã lẳng lặng đặtngười kia ra khỏi nhân sinh của mình, hết thảy chỉ còn gió thoảng qua, bìnhthủy trôi dạt, không còn xem trọng cũng chẳng còn kì vọng, không còn tranh cãicũng chẳng còn quan tâm.

Khi không còn đặt kì vọng vàongười ta nữa, chứng tỏ là đã thất vọng quá nhiều, đau khổ đủ rồi tự khắc sẽbuông tay.

Kết thúc rồi, có lẽ nên hờhững... Người làm được, nhưng ta thì lại không. Càng trông mong bù đắp lại sailầm, càng sâu sắc tột cùng của thất vọng.

...

Vấn đề chỗ ở trở nên cấp bách,vì Cao Huyền Nguyệt vẫn chưa có chỗ ở ổn định ở thủ đô, nhà nàng vốn là ở Zthị. Bất quá bây giờ, tình trạng Cao Lãm không rõ đã khá hơn bao nhiêu, Cao mẹcũng không có ý định để bé con ngồi tàu xe mệt mỏi, vạn nhất bệnh tình chuyểnbiến xấu thì ở lại thủ đô mới có điều kiện y tế tốt để cứu chữa đâu. Vì thế chủtrương là nhất định phải lưu lại thủ đô, còn có một vài giấy tờ của Cao HuyềnNguyệt làm thủ tục rút khỏi trường cũng cần có thời gian.

Chỗ ở tất nhiên là nan giải,bất quá đó là khi không có Hoàng Y Sắc ở đây, chứ còn bây giờ một nhà bốn ngườirất thư thả ngồi xe về chỗ của Hoàng Y Sắc. Sự tình đã sớm phơi ra như banngày, song phương cũng không ai khách khí nữa, Hoàng Y Sắc thập phần vui vẻ mangthê nhi về nhà, dọc đường tâm tình rất tốt.

Bất quá, trên xe di chuyển,Cao Huyền Nguyệt ngồi ghế phó lái song hành với Hoàng Y Sắc, còn Cao mẹ cùngCao Lãm thì ngồi phía sau, bởi vì Cao Lãm vốn không ưa gì Cao Huyền Nguyệt nữa,vì vậy Cao Huyền Nguyệt cũng chủ động tránh mặt, hạ thấp tồn tại cảm để khônglàm bé con khó chịu.

"Chút nữa có muốn ăn gìkhông?" Hoàng Y Sắc mở lời hỏi, đánh vỡ trầm mặc trong xe.

Cao mẹ thử đề nghị: "Hayăn canh gà đi, thân ái muội muội vừa bình phục, cần bồi bổ một điểm đâu. Cóđúng không Lãm Lãm a?"

Cao mẹ đã nhiệt tình tạo khôngkhí, Cao Lãm cũng không nỡ đánh gãy. Rất cấp mặt mũi mà nhàn nhạt gật đầu, ngữkhí bình đạm: "Hết thảy nghe ngươi sắp xếp."

"Hảo a hảo a, còn TiểuNguyệt thì sao nha? Ngươi có muốn ăn đồ nướng không a?"

Cao Huyền Nguyệt ngồi phíatrước rất kiệm lời, không có thể hiện tâm tình gì nên không rõ thái độ nàng thếnào. Ngữ khí bình bình đáp: "Ân, đều nghe mẹ đi."

Cao mẹ bĩu môi một cái, haiđứa nhỏ từng đứa từng đứa đều không khả ái chút nào. Hừ, không thèm để ý nữa.

Trong bụng thì nói như vậy,thế nhưng dọc đường Cao mẹ vẫn chế tạo cơ hội cho Cao Huyền Nguyệt cùng CaoLãm, thật lòng mong hai đứa nhỏ trong nhà có thể hòa hoãn quan hệ lại. Đột ngộtbiến đổi như vậy, thật sự không tài nào lý giải nổi, mà làm trưởng bối các nàngcũng lo lắng không thôi đây.

Hoàng Y Sắc thấy Cao mẹ vất vảbận bịu như thế, bất đắc dĩ cười một cái. Chuyện của lứa trẻ thì cứ để bọnchúng xử trí, thật là... Bản tính thích lo lắng cho người khác này vẫn không bỏđược. Bất quá, lại rất khả ái.

Đến nhà Hoàng Y Sắc rồi Cao mẹmới sâu sắc, cái câu: "Nhà ta dư một hai phòng, có thể ở được vàingày." của Hoàng Y Sắc kì thực rất đáng đánh.

Rõ ràng là biệt thự cao cấpgiữa lòng thành phố, xa hoa như lâu đài thu nhỏ, vạn phần đắc tiền như vậy, thếmà đối phương lại dùng giọng điệu "tệ xá có chút bần hàn, nhưng miễn cưỡngở được" để nói. Đúng là không thể nào nuốt trôi được mà.

Vì vậy Cao mẹ lẩm bẩm:"Quá đáng, có tiền đến mức vô nhân đạo!"

Hoàng Y Sắc cũng biết rõ Caomẹ nghĩ gì, cười cười nói: "Nếu ngươi muốn thì sau này cho ngươihết."

Cao mẹ xù lông: "Mớikhông cần!"

Hai đại nhân tú ân ái, lứa trẻlại rất trầm mặc, Cao Huyền Nguyệt ra sau cốp xe lấy đồ đạc linh tinh, việcchuyển nhà đã được Hoàng Y Sắc kiến nghị rất nhiệt tình, chưa đợi Cao mẹ đồng ýđã tự chủ trương chuyển hết đồ đạc ở nhà trọ Cao Huyền Nguyệt về nhà mình cảrồi. Việc này đã từ mời mọc thành ép buộc, Cao Huyền Nguyệt xuôi tay thuậntheo, Cao mẹ cũng chỉ đành oán giận kiều mị một cái. Vì đã có thu xếp từ trước,cho nên đồ đạc hôm nay cần chuyển không nhiều lắm, toàn là quần áo và vân vâncủa Cao Lãm lúc còn nhập viện thôi.

Có kinh nghiệm từ việc chuyểnnhà liên tục. Cho nên thu xếp việc này không quá khó khăn với ba nữ nhân Caogia, rất quen thuộc.

Cổng lớn mở, người hầu trongnhà Hoàng Y Sắc đều ra đón, bọn họ đều là rảnh rỗi suốt vì Hoàng Y Sắc quanhnăm xuất ngoại, hiếm khi gia chủ long trọng trở về, bọn họ vốn chuẩn bị tinhthần thu dọn đồ đạc rồi. Thế nhưng chỉ có Cao Huyền Nguyệt xách một túi đồ,thoạt nhìn rất nhàn nhã tùy ý, còn lại cái gì cũng không có, coi bộ không giốngchuyển nhà, giống dã ngoại bên ngoài về thì có.

Một hầu nữ beta xung phongthạo việc, tiến đến gần. Đỏ mặt cúi đầu trước Cao Huyền Nguyệt, có vẻ là bị vẻlãng khí cùng phong lưu đào hoa của Cao Huyền Nguyệt hút hồn đi mất, lí nhínói: "Để, để ta cầm đồ cho."

Cao Huyền Nguyệt đứng sau CaoLãm, cố để bé con không khó chịu vì mình, nhìn Cao Lãm đứng trước lạnh nhạttrong lòng đã thống khổ. Càng không dư hơi sức nghĩ nhiều đến chung quanh,thuận miệng lạnh lùng đáp: "Không cần."

Lúc vào nhà rồi, Cao mẹ mớithoảng thốt nhớ ra, hình như đây là nhà chính của Hoàng gia, chỉ có điều đượctu sửa lại đến bảy tám phần kiến trúc, nhiều năm quá nên nàng không nhớ rõ nữa.Đi vào một lúc, cảm nhận được địa linh quen thuộc chỗ này, nàng mới nhớ ra đóchứ. Nguyên lai... Đây chính là cổng chính cao rộng mà năm xưa kẻ hạ tiện nhưnàng có cố bò cũng không bò vào được. Hết thảy đã qua, mười mấy năm khỏa lấp,cảnh đổi dời mà người cũng không còn, chẳng còn ai cản cấm Cao Tĩnh Liên nữa,thế nhưng vẫn là chút chua xót chợt tái hiện.

Con người ta sẽ không hiểuđược uất ức cho đến khi bị đối xử bất công, chỉ vì một xuất thân, đối xử rạchròi giai cấp, Cao Tĩnh Liên trẻ trung ấy đã không có cơ hội theo đuổi hạnh phúccủa mình, cũng không được gia trưởng Hoàng gia chấp thuận, cơ hồ không trôngmong được đặt chân vào cửa chính Hoàng gia này. Lỡ làng bao nhiêu năm, vật đổisao dời, bước chân lại vào nơi này, không khỏi cảm thán thế sự vô thường.

Bất chợt, Cao mẹ thở dài mộttiếng, Hoàng Y Sắc cũng nhạy cảm nhận ra dị thường, ân cần cầm tay Cao mẹ chechở. Nhỏ giọng nói: "Bây giờ đã khác, đừng nghĩ nhiều nữa."

Cao mẹ hoàn hồn, mỉm cười gậtđầu một cái. Lại quay lại nhìn hai đứa nhỏ, gọi: "Tiểu Nguyệt, Lãm Lãm,nhanh lên, vào trong thôi!"

Chuyện chuyển nhà cứ vậy làxong, cơ hồ không có gì đặc biệt. Trừ... không khí của Cao Huyền Nguyệt cùngCao Lãm vẫn khô cằn như vậy.

Chiều đó, lần đầu tiên bốnngười đầy đủ như gia đình ăn bữa cơm. Cao Lãm không muốn ngồi gần Cao HuyềnNguyệt, cho nên ngồi cách rất xa, cũng không đối diện, mà nàng cũng ăn uống rấtqua loa, có lệ liền lui về chỗ mình nghỉ ngơi. Hai đại nhân thì thở dài, duychỉ có Cao Huyền Nguyệt lại hạ mi mắt che đi tầng ảm đạm.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro