chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 93: thử thách

Cao Lãm vẻ mặt thực bình tĩnh, chậm nói: "Chỉ là truy bắt một đám tàn binh bại tướng mà phí phạm nhiều như vậy? Không đáng. Cứ để mặc bọn chó nhà có tang đó một thời gian, để chúng nghĩ rằng ta đã ngừng tay sẽ tự động tụ tập trở lại, nôn nóng báo thù lại ta. Lúc đó, ta chỉ cần đến tận nơi diệt thẳng một lần sẽ tốt hơn. Chư vị thấy thế nào?"

Thú thật lúc mạo hiểm nói ra những lời này, Cao Lãm đã chuẩn bị sẵn tinh thần thất bại rồi, dù rằng nàng sống hai kiếp nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc với những chuyện huyết tinh này, nói trắng ra là gà mờ cái gì cũng không biết. Bất quá, một bang phái mà lại dùng mười mấy năm trời để huyết tẩy đám người kia. Đủ thấy, chuyện này kéo dài nhiều như vậy, hẳn đã tiêu tốn không ít sức lực. Bọn họ chắc cũng đã có ý muốn ngừng, nhưng lại sợ đông sơn tái khởi, hoặc là không cam tâm lão đại chết uổng như vậy.

Cho nên, Cao Lãm mới thử đề xuất cách thức buông để gϊếŧ. Nhử cho bọn kia hoạt động trở lại rồi diệt trọn ổ, chủ yếu cần điểm kiên nhẫn thôi.

Cao Lãm nói xong trong phòng yên ắng hồi lâu, Nghiêm Đại Thiên cũng một vẻ nhíu mày suy tư. Cao Lãm nghĩ bản thân đã bị thất bại rồi... Nàng giữ yên lặng nhưng trong lòng cũng âm thầm khẩn trương.

Cho đến khi nữ nhân có hình xăm hoa hồng kia buông ra một câu: "Diệu kế!! Gia chủ đúng là người biết suy tính, hổ phụ vô khuyển tử!!!"

Sau đó lục tục kéo theo những trưởng lão suy nghĩ khác cũng đồng loạt tán thành, suy nghĩ kĩ càng thấy kế này có độ khả thi rất cao. Thay vì chật vật tìm kiếm càn quét ảnh hưởng nhiều tài lực, chuyển sang áng binh bất động nhử bọn kia hoạt động trở lại, sau đó là một đòn kết liễu. Cách này đỡ phí phạm hơn rất nhiều. Lấy lui làm tiến.

Nhất thời tầm mắt các vị trưởng lão nhìn về phía Cao Lãm càng thêm cung kính cùng nể phục.

Cao Lãm không thể hiện thái độ gì, chỉ bình thản gật đầu. Nữ nhân xăm hoa hồng trên trán lại nói: "Gia chủ, ta gọi là Hồng Cô, là người chịu trách nhiệm càn quét tàn binh Úc châu, hãy để ta đảm nhiệm chuyện này. Cam đoan không làm ngài thất vọng!"

Cao Lãm thấy nữ nhân này mở lời đầu tiên trên bàn ăn, cộng thêm vị trí lại ngồi gần vị trí gia chủ, hẳn là địa vị không thấp, thuyết minh năng lực càng không thấp. Vì vậy Cao Lãm gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Nếu vậy ngươi cứ làm đi."

Trải qua phép thử thành công, Cao Lãm cũng không có bỏ xuống banh thẳng, bởi nàng biết đó chỉ là bước đầu mà thôi. Rất nhanh một vị trưởng lão khác lại lên tiếng, lần này là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, mặt này dữ dằn, giữa chân mày túc một cỗ khí thế như lửa, trên mặt nhợt nhạt vài đạo sẹo. Nếu Cao Lãm là một tiểu cô nương gia thông thường chắc đã bị vẻ ngoài hung tợn của hắn dọa cho khóc thét rồi. Tuy nhiên, khả năng khống chế cảm xúc của Cao Lãm trái lại còn rất thuần thục.

Hắn ta thâm trầm nói:"Gia chủ, quân chính phủ Á Căn Đình đang muốn ta vận chuyển cho một khohàng lạnh số lượng lớn qua Tây Dương. Ngài thấy, ta có nên làm không?"

Hàng lạnh số lượng lớn? CaoLãm nhẹ nhăn mày đẹp, cái này là để chỉ súng ống sao? Không ngờ bang phái nàycòn âm thầm nhận hợp đồng với chính phủ các nước khác như thế, xem ra đường dâytuyệt đối không nhỏ. Nhìn vẻ mặt hoang mang cùng lưỡng lự của hết thảy người ởđây, có thể thấy đây là một kiện trọng sự. Xử trí nếu không thỏa đáng sẽ khôngtốt. Chắc hẳn bọn họ lưỡng lự là chọn vận chuyển hay không vận chuyển, coi bộlần làm ăn này xác suất mạo hiểm khá là lớn. Nếu vận chuyển lợi nhuận tất nhiênkhông thiếu, nhưng vận chuyển rồi thì lại lo sợ bọn bạch đạo kia chơi trò rútván, để tóm bang phái này. Do vậy, khá là đắn đo.

Cao Lãm không biểu tình gì,chỉ phất tay với Nhậm San đứng hầu sau lưng, bình thản ra lệnh: "Pha chota ly sữa nóng."

Cao Lãm nói xong, bàn ăn yêntĩnh lại bắt đầu căng thẳng, bởi vì trên bàn chỉ bày toàn là rượu, cũng chưa aiđộng tay. Bọn họ hình như không lường được rằng, Cao Lãm sẽ uống sữa chứ khônguống rượu. Nghiêm Đại Thiên là người trực tiếp chuẩn bị bàn rượu, có phần sửngsốt rồi tự áy náy và thất trách, hắn cư nhiên lại quên cô nương gia thì khônguống rượu. Một vài vị trưởng lão đầy mặt tự trách, thấp giọng xin chỉ thị:"Gia chủ, hay bọn ta đổi rượu đi?"

Gia chủ không dùng rượu, khônglý nào bọn họ dám dùng. Tôn ti Nghiêm gia đặt ra không phải để chơi, tuyệt đốikhông được khinh nhờn hay dám xúc phạm gia chủ, đó là trọng tội bất khả dungthứ. Huống hồ, gia chủ trên bàn ăn không dùng rượu, bọn họ bày rượu ra đó làcực độ bất kính!!

Cao Lãm tỏ vẻ đã quen với quycủ cấp bậc hà khắc ở đây, nàng lãnh đạm phất tay: "Không cần, lần đầu tara mắt với đại gia, hết thảy đều là cái đầu tiên, cứ tự nhiên. Không cần đổirượu."

Lúc này bọn họ mới thở phàonhẹ nhõm.

Chưa đến một phút, Nhậm San đãquay lại, thần tình cung kính dâng sữa cho Cao Lãm. Cao Lãm bình thản uống sữa,tiết tấu chậm rãi không biểu lộ khẩn trương. Bàn ăn yên ắng nghe thấy cả tiếngkim rơi, ai cũng đợi Cao Lãm.

Thực ra Cao Lãm bảo pha sữa làcó dụng ý. Không biết bọn họ muốn thử hay hỏi ý kiến nàng cho trọng sự hay gìkhác, tuy nhiên lại là một chuyện làm ăn lớn của cả bang phái lại đem ra hỏinàng, nếu nàng trả lời không thỏa đáng thì chính là bị hai chữ "giachủ" bọn họ gọi đè cho chết. Vì vậy, Cao Lãm cố tình bảo đem sữa lên,chính là ngầm ám chỉ cùng nhắc nhở, nàng dù sao chỉ là một tiểu nha đầu mười batuổi, nếu giải quyết chuyện không ổn, thì đó là lẽ dĩ nhiên. Coi như nàng chuẩnbị sẵn bậc thang cho mình leo xuống.

Dùng non nửa ly sữa xong, CaoLãm cũng không có biểu lộ ghét bỏ sữa này không ngon bằng Cao Huyền Nguyệt phacho mình. Nàng tỳ khuỷu tay lên thanh vịn ghế chủ vị, bình bình nói: "Vềphi vụ làm ăn vừa rồi của...?" Nàng liếc nhìn nam nhân dung mạo dữ dằnkia. Hắn ta tức thì nói: "Gia chủ, ta được lão đại đặt là Hổ Lâu."

"Ân, chuyện làm ăn mà HổLâu trưởng lão vừa nói. Vì cái gì phải rụt rè không dám? Quân chính phủ làngười bạch đạo dám ngang nhiên đề nghị chúng ta hợp tác, món hời như vậy khônglý gì từ chối cả. Huy động nhiều nhân thủ vận chuyển cùng thu lợi tức cho tốt.Còn về phần sợ bọn bạch đạo kia lật lọng đòi truy nã chúng ta? Hừ, chuẩn bị cácchứng cứ liên quan bọn chúng cũng nhúng tay vào, nếu bọn chúng dám giở trò rútván chúng ta liền dùng đồng vu quy tận.

Nếu mà công khai chứng cứ bọnchúng cũng tham gia vào ra ánh sáng, uy tín của Chính phủ sẽ giảm sút thận chílà không thể bảo toàn chính quyền. Không tin đến lúc đó bọn chúng có dám lậtlộng nữa không?"

Cao Lãm dùng một phút uống sữacủa mình để nghĩ ra cái này giải quyết, bất quá không biết có được hay không.Cái nàng nói cũng chỉ mà mèo mù vẽ đuôi, còn thành bại thế nào thì vẫn cầnngười có kinh nghiệm thực tiễn. Mà một bàn đông đúc này, đều là dân lão luyệnlăn lộn hắc đạo.

Cao Lãm thầm nín thở, chờ phánquyết. Bất quá chưa quá hai ba giây, vị Hổ Lâu trưởng lão kia lại đùng đùng caohứng: "Hay cho câu bọn chó chết kia dám làm thì chúng ta cái thá gì phảisợ?! Lão tử đây là ngứa ngáy đã lâu, cuối cùng cũng có được lệnh quan hợp lýrồi!! Gia chủ anh minh, chúng ta đếch cần sợ lũ chó chết kia, bọn chúng cũngchỉ được cái vỏ giấy mà thôi!!"

Tính khí nóng nảy lại thíchmạo hiểm, đích thị là một võ tướng. Hổ Lâu chắc là để chỉ sự dũng mãnh rồi.

Hồng Cô lại cười nói:"Gia chủ nói không sai. Ngài quả là cao kiến, chúng ta không cần sợ bị nắmthóp, chỉ sợ không nắm thóp được bọn chúng mà thôi!"

Nghiêm Đại Thiên cũng phải vỗđùi: "Đúng là như vậy! Nếu là đại ca ở đây, nhất định cũng sẽ nói câunày!!"

Nhất thời nhao nhao đồng ý.Cao Lãm yên lặng uống sữa, che đi thở phào trong mắt, hôm nay vận khí của nàngkhông tệ, chó ngáp phải ruồi hai lần. May mắn nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị thửtrên bàn ăn này, do vậy cũng không quá khó khăn.

"Gia chủ, ta là NhĩThông, là người phụ trách thu thập tình báo ở đây. Cứ để ta lo việc chứng từvới bọn bạch đạo kia, nhất định khiến bọn chó chết đó phải ngậm mồm cùng chúngta hợp tác mà không dám giở trò!" Nam nhân trung niên tự lên tiếng nói.

Nghe Nhĩ Thông đề nghị, CaoLãm gật đầu, nhưng vẫn nói một câu nặng nhẹ chẻ đôi khích lệ: "Ân, tìnhbáo bao giờ cũng quan trọng, ngươi hẳn là vất vả. Cần phải lưu tâm nhiều mộtđiểm."

Nhĩ Thông được gia chủ dặn dònhư vậy thì phi thường cao hứng, đầy vẻ thụ sủng nhược kinh mà cung kính nhậnlệnh.

Xong xuôi rồi, Cao Lãm mớilành lạnh hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Hồi gia chủ, khôngcó!"

"Được rồi, nếu vậy thìdùng bữa. Ta lần đầu đến đây, ra mắt đại gia, cho nên bữa hôm nay không cần quáphận câu nệ. Cứ tự nhiên." Cao Lãm dựa người vào ghế dựa, tay đặt lênthành vịn, bình đạm nói.

Có lẽ vì nàng sở hữu một nửahuyết thống là của vị phụ thân lão đại, do vậy khí thế từ trong xương cốt khôngcần học cũng đã đã bộc lộ ra một cách rõ ràng, không cho phép ai khinh nhờn.Một đám trưởng lão đối với nàng chính là vô cùng kính nể, một phần là do nànglà có huyết thống với thủ lĩnh bọn họ, còn lại chính là tôn ti trật tự ở Nghiêmgia này cơ hồ lên đến mức độ kinh khủng nhất. Do vậy dù là gì, bọn họ gần nhưlà ngu trung với địa vị "gia chủ" bất khả xâm phạm này.

Trên bàn ăn, người hắc bangphóng khoáng, rất nhanh thì ồn ào bàn tán đủ trò. Tuy nhiên, bọn họ dù có ồn àothế nào đi nữa, thì nhất quyết ngầm ẩn với nhau rằng tuyệt không đυ.ng nửa giọtrượu. Các chai rượu đều chỉ để tượng trưng, không ai đả động đến.

Cao Lãm không tin người tronghắc bang không uống rượu, trừ khi có cái gì đó đã kích động bọn họ. Mà đúngthực đó là từ nàng, gia chủ nàng không dùng rượu, bọn họ liền một kẻ cũng khôngdám đυ.ng vào rượu. Cái loại này quy tắc khắc khe, đúng là làm người ta phảibất khả tư nghị.

Cuối cùng, Cao Lãm kết thúcbữa ăn về phòng nghỉ. Tối đó, Nghiêm Đại Thiên có đến hỏi ý kiến nàng, nàng cómuốn đến Anh Lan không. Ý nghĩ đầu tiên của Cao Lãm chính là du học. Bất quá,thực tế số trưởng lão hôm nay là trưởng lão nồng cốt của tổng bộ, còn có một bộphận không ít những trung tầng trưởng lão đã có công điều hành khác ở Anh Lan.Có thể nói, trên đất Anh Lan có một cứ điểm thứ hai của các nàng.

Cao Lãm chỉ định nhận thânphận rồi trở về Hoàng gia, tiếp tục kế hoạch tương lai đã lên lịch sẵn củanàng, bất quá, có lẽ nàng cần có sự thay đổi rồi. Nơi này, là của phụ thân nànggầy dựng nên, nàng muốn bỏ e rằng hơi khó.

Lúc Cao Lãm hỏi đến chuyện nhàNghiêm Đại Thiên, hắn cũng không giấu giếm, nói ra thứ nàng cần. Hắn có nhi tửcó thể kế tục tổng bộ. Cao Lãm là đang có ý thoái nhượng vị trí gia chủ, thếnhưng đoán ra ý định của nàng Nghiêm Đại Thiên suýt thì quỳ xuống khóc rốngkhông được.

Bởi vì quy củ ở đây rất hàkhắc, không cho phép chuyện đó.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro