22H. Bị Đánh Dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chương rồi là do tác giả cắt chương chứ hổng phải tại tui nha mấy hảo tỷ muội :))

Vu Văn Văn nghe vậy sửng sốt, hoang mang tột độ.

"Sao ta có thể không thích tỷ chứ, ta thích tỷ đến nỗi cho tỷ cái mạng này còn được. Ây da, tỷ đừng khóc nữa mà..." Vu Văn Văn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt Trịnh Tú Nghiên, vừa đau lòng vừa buồn cười. Thế là cố tình ghẹo thêm một câu.

"Đừng khóc, khóc sẽ xấu lắm."

"Vậy muội đi tìm người đẹp đi! Đi đi! Đi tìm cháu gái của thôn trưởng đi!" Trịnh Tú Nghiên được Vu Văn Văn vỗ về thuận khí vốn đã sắp nín, nhưng nghe vậy lại "Òa" một tiếng khóc nấc lên, hai tay dùng sức đẩy Vu Văn Văn ra.

Vu Văn Văn chỉ muốn tự đánh cho mình một bạt tai, đang yên đang lành tự nhiên lại nói bậy nói bạ. Nàng xích lại gần Trịnh Tú Nghiên, kéo nàng vào trong ngực, dù Trịnh Tú Nghiên có đẩy thế nào cũng không buông tay.

"Chuyện đó là do ta muốn gạt tỷ thôi! Cháu gái của thôn trưởng là Càn Nguyên, còn cao to lực lưỡng hơn ta nữa kìa, nàng ta mà nổi điên lên vỗ cho một phát chắc ta ngã cắm đầu luôn ấy chứ! Làng trên xóm dưới làm gì có ai dịu dàng hiền hậu như tỷ đâu? Ta nào dám có tâm tư đó... Được rồi được rồi, đừng khóc nữa..."

Trịnh Tú Nghiên thấy Vu Văn Văn chịu khom lưng cúi đầu, ở bên tai nàng mềm mỏng dỗ dành, cuối cùng mới nín khóc mỉm cười. Chỉ là vẫn không chịu cho nàng sắc mặt tốt, qua thật lâu sau mới hít thở đều trở lại.

"Sau này... Không được gạt ta nữa nghe chưa?" Trịnh Tú Nghiên cũng khóc mệt mỏi, dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, thấy Vu Văn Văn gật đầu như băm tỏi mới yên tâm.

"Mệt rồi, đi ngủ." Trịnh Tú Nghiên nói xong chui vào lòng Vu Văn Văn, đem cánh tay Vu Văn Văn gác lên người mình, trở mình đưa lưng về phía nàng, tìm tư thế thích hợp chuẩn bị ngủ.

"Khoan đã nào," Vu Văn Văn nhẹ nhàng thổi nhiệt khí bên tai Trịnh Tú Nghiên, "Ta không mệt."

Mặt Trịnh Tú Nghiên đỏ lên. Nàng đương nhiên biết Vu Văn Văn có ý tứ gì, dù sao hôm nay cũng là nàng câu dẫn Vu Văn Văn trước, nàng không nói gì, làm bộ ngủ.

Vu Văn Văn đương nhiên không mắc cái mưu này của nàng. Cả mình và Trịnh Tú Nghiên vừa mới lăn lộn như vậy, quần áo hai người đều xốc xếch, càng tiện 'làm' việc.

Nàng vén áo trong Trịnh Tú Nghiên lên, đỡ côn thịt cứng ngắc để ngay giữa kẽ mông nàng không nhanh không chậm mà cọ xát. Một tay đưa ra trước vuốt ve trêu đùa hồng mai trên đỉnh nhũ phong, một tay luồn ra sau vuốt ve mông thịt Trịnh Tú Nghiên như nhào bột.

Bị vật nóng cháy kia cọ tới cọ lui nơi hạ thân, mặt Trịnh Tú Nghiên ngày càng đỏ bừng nhưng vẫn không thèm để ý tới nàng. Vu Văn Văn dùng sức vỗ mông Trịnh Tú Nghiên một cái, trong chăn phát ra một tiếng 'bốp' giòn tan.

Nàng thấy Trịnh Tú Nghiên vẫn không dao động, Vu Văn Văn dứt khoát banh mông Trịnh Tú Nghiên ra, đút côn thịt vào kẽ mông đưa đẩy từng chút một.

"Hảo nương tử, tỷ để ta vào nha. Tỷ sờ mà xem, nó nhớ tỷ lắm luôn á..." Tiếng nói Vu Văn Văn nhuốm màu tình dục có chút khàn khàn, nàng kéo tay Trịnh Tú Nghiên mò mẫm xuống hạ thân. Đầu ngón tay Trịnh Tú Nghiên liên tục chạm vào côn thịt nóng bỏng cứng ngắc của Vu Văn Văn, ngoài ra còn có chất lỏng ướt át bên trên. Nàng đương nhiên biết chất lỏng này từ đâu mà đến, bởi vì nàng đã sớm động tình, hoa huyệt lầy lội không chịu nổi. Trịnh Tú Nghiên chỉ thẹn thùng dùng bả vai cọ cọ người phía sau.

"Gọi ai đấy, ai cho phép muội gọi ta là nương tử!" Trịnh Tú Nghiên nũng nịu nói, hơi thở có chút dồn dập.

Vu Văn Văn cười khẽ. "Ta cứ tưởng nương tử ngủ rồi, không ngờ nương tử còn thức. Đúng lúc quá, chúng ta..."

"Văn Văn! Chỉ cho phép một lần!"

Trịnh Tú Nghiên hoảng hốt, nàng đoán được Vu Văn Văn muốn làm gì vì thế vội vàng nhắc nhở. Nhưng nàng vừa dứt lời, Vu Văn Văn đã thẳng lưng một cái. Côn thịt mới vừa đi vào một tấc đã bị hành lang thịt khít khao kẹp đến tê dại da đầu.

"Cái lỗ của nương tử sao mà khít quá! Hay là sinh ra vì muốn kẹp côn thịt của vi phu?" Vu Văn Văn vừa thẳng lưng vừa ở bên tai Trịnh Tú Nghiên nói ô ngôn uế ngữ. Vu Văn Văn vào ban ngày là thiếu niên vô cùng thuần lương, nhưng không biết vì sao mỗi lần lên giường lại trở nên không biết xấu hổ như thế.

"Ôi... Không... Đừng nói nữa..." Trịnh Tú Nghiên xấu hổ đỏ bừng mặt, muốn đưa tay che cái miệng của người đang ôm mình, nhưng tay lại bị Vu Văn Văn bắt lấy, hai người đan mười ngón vào nhau đặt lên eo.

"Rõ ràng là nương tử câu dẫn ta, thế mà bây giờ lại nói đừng với chả không, nương tử nên bị phạt." Vu Văn Văn đẩy eo càng thêm cần mẫn, thịt trụ nổi gân xanh đâm toạc nhục huyệt non mềm. Tầng tầng lớp lớp mị thịt hút chặt lấy côn thịt.

"Ứ... Á á... Đừng... Chậm một chút..." Trịnh Tú Nghiên thở phì phò, ngực phập phập phồng phồng, đau khổ cầu xin.

Mị thịt bị chà đạp có hơi sưng đỏ bị Vu Văn Văn cắm thụt vào rồi rút ra, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, kiều huyệt chỉ còn biết đón ý hùa theo côn thịt. Hông Vu Văn Văn dập mãnh liệt vào cái mông Trịnh Tú Nghiên, dập ra từng đợt cực hạn khoái cảm.

Trịnh Tú Nghiên hai mắt đẫm lệ mông lung túm chặt ga trải giường, đón nhận từng đợt khoái cảm khó mà chịu đựng nổi.

"Hảo nương tử, một năm qua, nhớ chết ta rồi..." Nàng thở hổn hển, hai tay kiềm chặt eo Trịnh Tú Nghiên như thể giây tiếp theo Trịnh Tú Nghiên sẽ biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, nàng hung hãn thúc eo giáng xuống từng cái nắc như muốn dùng roi thịt trừng phạt nàng, có trời mới biết nàng khao khát Trịnh Tú Nghiên đến nhường nào.

"Ứa ứ... Chậm một chút... Căng quá... Văn Văn ứ ứ..." Chìm nổi trong sóng triều tình dục nhưng Trịnh Tú Nghiên vẫn chưa mất đi lý trí. Hai người như tâm linh tương thông, nghe vậy nàng bỗng nhiên đau lòng Vu Văn Văn. Tuy rằng hôm nay nàng phạt Vu Văn Văn phải xin lỗi mình, rõ ràng là mình chiếm thế thượng phong, Vu Văn Văn cam tâm tình nguyện khom lưng cúi đầu, hai người cũng đã nói rõ ràng cùng nhau, nhưng kỳ thật lòng Trịnh Tú Nghiên hiểu rõ, mình rời đi lâu như vậy, người tổn thương nhiều nhất vẫn là Vu Văn Văn.

"Nương tử... Tỷ... Tỷ đẹp quá..." Tuy hạ thân hì hục đưa đẩy nhưng Vu Văn Văn cũng không quên hôn lên khuôn mặt người trong lòng. Nàng đưa tay vén tóc ướt mồ hôi ra sau tai cho Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên cắn môi dưới, nàng có chút chịu không nổi. Rõ ràng hạ thân bị từng đợt va chạm thô lỗ căng ra không chịu nổi, nhưng hành động ôn nhu này của Vu Văn Văn lại làm lòng nàng mềm nhũn. Tâm niệm vừa động, nhẹ giọng thì thầm: "Hảo... Hảo tướng công..."

Vu Văn Văn cho rằng mình nghe nhầm, dừng đưa đẩy. Nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường, bế Trịnh Tú Nghiên nằm nghiêng trên người mình. Nàng co hai chân lại, bảo đảm Trịnh Tú Nghiên sẽ không ngã xuống. Vu Văn Văn đỡ eo Trịnh Tú Nghiên trừng lớn hai mắt, hỏi lại một lần: "Nương tử, tỷ mới vừa gọi cái gì?"

Trịnh Tú Nghiên bị nàng nhìn chằm chằm có chút thẹn thùng, thân mình mềm nhũn ngã vào lòng ngực nàng, vùi vào cổ nàng xấu hổ giận dỗi nhẹ nhàng lặp lại: "Tướng công..."

"Ôi! Nương tử! Ta đây! Nương tử gọi thêm vài tiếng cho ta nghe đi..." Vu Văn Văn nhất thời vui vẻ ra mặt, kích động quên hết tất cả, ôm Trịnh Tú Nghiên vừa hôn vừa gặm, giống như không cách nào thổ lộ hết sự vui vẻ, nhất thời quên mất các nàng đang làm chuyện gì...

Trịnh Tú Nghiên lại ngoan ngoãn gọi thêm vài tiếng, nàng chỉ cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng mà kiều huyệt vừa mới được lấp đầy hiện giờ lại trở nên trống trải, làm lòng Trịnh Tú Nghiên cũng cảm thấy trống vắng.

Nàng nằm trong ngực Vu Văn Văn, ngón tay vẽ vòng tròn lên bụng, tiếp theo ngọt ngào nói: "Tướng công, vào đi..."

Ánh mắt Vu Văn Văn nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên như có điều cân nhắc, nắm eo Trịnh Tú Nghiên, nhấc bổng tử sung huyết lên thọc mạnh lút cán.

"Ứa... Ứ ứ... Hảo bổng... Á áhh..." Trịnh Tú Nghiên vòng cổ Vu Văn Văn, rên rỉ không chút e dè. Nhưng Vu Văn Văn cố tình chỉ thúc eo trong chốc lát rồi ngừng lại, không hề có ý định tiếp tục nhúc nhích. Trịnh Tú Nghiên nhìn ra tia giảo hoạt trong mắt Vu Văn Văn, cắn cắn môi dưới, ngồi quỳ trên người Vu Văn Văn, nhẹ nhàng nhấp lên nhấp xuống.

"Ư ư... Căng quá..." Tay nàng chống lên vai Vu Văn Văn, vô lực đứng dậy lại vô lực ngồi xuống. Đặc biệt là mỗi lần ngồi xuống, bởi vì hai chân không chịu nổi trọng lượng cơ thể mà côn thịt đều thọc vào chỗ sâu nhất trong kiều huyệt, mỗi lần ngồi xuống nàng đều không muốn ngồi dậy, nhưng từng đợt trống rỗng lại thúc giục nàng gượng dậy từng chút, nhấp nhô phun ra nuốt vào côn thịt.

"Ư ahh... Mỏi quá... Căng quá..." Mặt Trịnh Tú Nghiên đỏ bừng. Vu Văn Văn cũng không phải không làm gì hết, nàng một tay bóp eo Trịnh Tú Nghiên, một tay bóp mạnh cái mông nàng, miệng cũng không nhàn rỗi -- gặm cắn mút vào đầu vú bị nàng chà đạp ướt nhẹp đỏ chót. Có đôi khi còn cố tình dùng lỗ sáo của côn thịt nghiền ép hoa tâm kiều huyệt.

Khoái cảm đánh úp lại từ nhiều phía làm Trịnh Tú Nghiên không cách nào thoát khỏi sóng tình, vì thế khóc kêu thành tiếng, nước mắt ủy khuất chứa đầy hốc mắt.

"Hảo tướng công, ta mệt mỏi quá... Muội động chút đi..." Giọng Trịnh Tú Nghiên thều thào hơi mang theo chút nức nở.

Như một luồng gió xuân thổi tới, Vu Văn Văn si mê ngẩng đầu lên. Khi còn nhỏ nàng có theo cha đi xuống phía Nam, cha từng nói nữ nhân phương Nam nói chuyện lúc nào cũng 'e ấp', nàng nhớ rõ từ 'e ấp' này, nhưng nàng đã sớm quên mất những nữ nhân đó ăn nói ngọt ngào đáng yêu thế nào, ngại ngần 'e ấp' ra sao. Hiện giờ nghĩ lại, thanh âm của Trịnh Tú Nghiên chính là cảm giác ấy.

"Nương tử, tỷ cầu xin ta đi, phải cao hứng ta mới ra sức 'làm' tỷ được." Vu Văn Văn phấn chấn ngồi dậy, đôi tay bóp eo Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên không muốn thỏa mãn ý đồ xấu xa của Vu Văn Văn, nhưng nàng lại muốn nếm thử mùi vị 'ra sức' mà Vu Văn Văn nói là thế nào, nhất định sẽ không mệt mỏi đau khổ như nàng tự mình nâng lên hạ xuống rồi...

"Hảo tướng công... Xin muội hãy... Chơi ta..."

Nghe vậy Vu Văn Văn như mất đi lý trí, bế eo Trịnh Tú Nghiên lên, hạ thân hung ác phập một cái, dùng hết sức động thân đưa đẩy côn thịt, Trịnh Tú Nghiên bị Vu Văn Văn cắm đến ngả nghiêng, khóc kêu thành tiếng, muốn quay người đào tẩu nhưng lại bị trọng lượng bản thân hung hăng kéo xuống.

"Ứ ứ ứ... Ớhh... Tướng công ơi... Sao muội... Thô... Thô lỗ quá... Á á áhhh..." Trịnh Tú Nghiên chỉ cần cúi đầu một cái là có thể thấy côn thịt to dài dữ tợn ở giữa hai chân kiêu ngạo ra ra vào vào, kéo theo lớp lớp mị thịt. Nàng chịu không nổi thọc vào rút ra thô lỗ như vậy, té xỉu trong lòng Vu Văn Văn.

Vu Văn Văn nhìn kiều thê trong ngực, trong lòng ảo não. Không biết vì sao mà hôm nay mình lại trỗi thú tính như thế.

Ngôi nhà nhỏ trên núi là nơi nàng dùng để thoát khỏi những ký ức của nàng và Trịnh Tú Nghiên, chỉ có nàng mới biết nàng đã ở đây vượt qua bao nhiêu đêm thức trắng, ở đây nhớ Trịnh Tú Nghiên nhớ đến điên dại.

Mà hiện tại, nàng đang ở trong ngôi nhà nhỏ hoan ái cùng người mà nàng đã nhung nhớ suốt một năm qua.

Côn thịt Vu Văn Văn vùi trong cơ thể Trịnh Tú Nghiên. Tuy rằng nàng làm chuyện phong nguyệt nhưng trong lòng vô cùng thành kính.

Cũng không biết là vị thần nào cai quản nhân duyên, Vu Văn Văn thầm nghĩ, nếu như nàng tìm được nhất định mỗi ngày đều sẽ dập đầu thắp hương cho vị thần tiên ấy.

"Ưm... Buồn ngủ..." Trịnh Tú Nghiên ghé vào lòng ngực Vu Văn Văn vô thức rên rỉ một tiếng, một tiếng ưm nhẹ nhàng đã kéo Vu Văn Văn trở về hiện thực.

Vu Văn Văn lo sợ Trịnh Tú Nghiên sẽ ngã xuống, vì thế đặt nàng lên giường, động thân một cái, côn thịt lại hung hăng chọc vào kiều huyệt, ấn eo thon Trịnh Tú Nghiên mạnh mẽ va chạm đầy kích thích. Vốn dĩ Trịnh Tú Nghiên đã ngất xỉu lại bị Vu Văn Văn cắm cho tỉnh lại. Nàng nắm ga trải giường, khóc kêu bị Vu Văn Văn đưa lên chín tầng mây, thân thể ưỡn thành một đường cong tuyệt đẹp.

"Ứa ứa... Tới rồi... Sắp hỏng rồi... Huhu..." Vu Văn Văn vẫn cứ đè nàng ra nỗ lực khai khẩn, kiều huyệt bị côn thịt nhét đầy tràn khiến nàng không cách nào tiết thân. Hạ thân đã đau lại căng mà tiểu oan gia kia còn cố tình đâm thọc lung tung. Mắt Trịnh Tú Nghiên đờ đẫn, dựa vào lý trí còn sót lại kẹp kẹp nhục huyệt.

Vu Văn Văn lại cứ muốn đối nghịch với Trịnh Tú Nghiên, nàng kẹp càng chặt thì Vu Văn Văn càng không chịu rút côn thịt để nàng tiết ra. "Ứ ứ... Hư... Văn Văn hư..." Bụng Trịnh Tú Nghiên khó chịu giống như bị một cục bông chặn lại, nàng khóc kêu thành tiếng.

"Hữm? Ai hư?" Vu Văn Văn nhướng mày, côn thịt thọc mạnh chặn ngay hoa tâm.

"Muội... Muội làm ơn... Để thê tử tiết đi mà... Hảo... Hảo tướng công huhuhu..." Trịnh Tú Nghiên bị cái thọc mạnh kia làm cho ưỡn eo, khóc đỏ cả mắt.

Trán Vu Văn Văn nổi gân xanh cuồn cuộn, bị tiểu huyệt khít khao kẹp đến thở hổn hển. Nàng lại phập thêm vài cái mới chịu ngừng. Vu Văn Văn nhớ trước kia Trịnh Tú Nghiên không cho nàng bắn vào nơi đó. Nàng gắng nhịn chuẩn bị rút côn thịt ra, nhưng phần hông lại bị hai chân Trịnh Tú Nghiên khoanh lại không thể động đậy.

Hai cái đùi như bạch ngọc của Trịnh Tú Nghiên quấn lên eo Vu Văn Văn, cánh tay ngọc ôm đầu Vu Văn Văn. Hai mắt nàng mông lung, ngượng ngùng cắn cắn môi, thở hào hển nói: "Đừng đi... Bắn... Bắn vào trong..."

Vu Văn Văn ngẩn ngơ, hỏi: "Tỷ nói cái gì?"

"Bắn... Bắn vào đi, muốn..." Trịnh Tú Nghiên bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, duỗi tay che mắt Vu Văn Văn lại. Nàng luyến tiếc tư vị kiều huyệt bị lấp đầy, càng luyến tiếc cơ hội để Vu Văn Văn đánh dấu mình.

"Nhưng mà... Không phải trước kia tỷ đã nói..." Đêm đó, hai mắt Trịnh Tú Nghiên rõ ràng đã che kín một tầng dục vọng mãnh liệt mà vẫn cố tỏ ra nghiêm khắc, không cho nàng bắn vào trong, đến bây giờ Vu Văn Văn vẫn còn nhớ rõ ràng. Vậy mà hiện giờ nàng lại...

"Ưm... Cứ bắn vào đi... Phía dưới muốn ăn..." Trịnh Tú Nghiên làm nũng. Nàng kẹp chặt vách thịt, cảm nhận khúc thịt mà Vu Văn Văn vùi trong cơ thể mình dần dần to dài, nở ra.

Vu Văn Văn chỉ còn sót lại nửa phần lý trí. Nàng nằm trên người Trịnh Tú Nghiên, hai người tay nắm tay, ngực dán ngực, một lúc sau, Vu Văn Văn mới bắn ra chất lỏng nóng bỏng.

"Ứmm... Nhiều quá... Tướng công giỏi quá..." Cảm nhận được côn thịt ở trong cơ thể mình thành kết, Trịnh Tú Nghiên run rẩy trong sung sướng. Nàng thỏa mãn liếm liếm môi. Nàng đã bị Vu Văn Văn đánh dấu, từ nay về sau nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về Vu Văn Văn.

'Póc' một tiếng, côn thịt sáng bóng bị rút ra khỏi kiều huyệt, run run chỉa về phía trước hơi vểnh lên. Hỗn hợp chất lỏng trơn đục ồ ạt chảy ra, bụng dưới Trịnh Tú Nghiên căng phồng, Vu Văn Văn vỗ về nhè nhẹ, thẹn thùng cười, rốt cuộc trong này đều là bảo bối của mình.

Tay Vu Văn Văn cũng không an phận, chụp lên kiều nhũ Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên xụi lơ trên giường, nước mắt lưng tròng, ánh mắt chứa đầy cầu khẩn, chỉ có thể run rẩy xin tha: "Đừng mà... Chịu không nổi..."

Lòng tham không đáy như Vu Văn Văn sao có thể buông tha cho nàng nhanh như vậy. Thế là

bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch!

Trịnh Tú Nghiên lại bị nàng ức hiếp cả đêm, khóc la đến tận bình minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro