23. Hổ Khỏe Hổ Ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trịnh Tú Nghiên từ từ mở mắt ra, bên ngoài mặt trời đã sắp lặn, ánh nắng chiều nhợt nhạt rọi vào từ song cửa sổ.

Bên cạnh nàng không có một bóng người. Đưa tay xem xét chỗ Vu Văn Văn nằm, giường đệm đã lạnh ngắt. Trịnh Tú Nghiên vội vàng ngồi dậy, chỉ mới cử động cánh tay mà đã đau nhức toàn thân. Trên người chi chít vệt đỏ, đặc biệt là trước ngực và cái mông... Nàng nhớ tới tối hôm qua bị Vu Văn Văn lăn lộn đến tảng sáng, cuối cùng nàng phải xin tha nhận sai mới chịu chấm dứt, không khỏi đỏ mặt.

Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn thấy Vu Văn Văn hóa hổ nằm trên đất.

Không biết Vu Văn Văn từ đâu tóm được một con thỏ hoang, quỳ rạp trên đất chơi đùa cùng nó. Vu Văn Văn gối đầu lên hai chân trước, đôi mắt khép hờ một nửa nhìn chằm chằm nó không nhúc nhích. Con thỏ bị dọa suýt ngất, nằm lăn ra đất giả chết.

Nó thấy Vu Văn Văn vẫn không nhúc nhích cứ cho rằng Vu Văn Văn ngủ rồi, vì thế cất bước tính chạy, nhưng Vu Văn Văn tay mắt lanh lẹ, vươn móng vuốt ra kéo nó trở về... Cứ thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Trịnh Tú Nghiên xem đến bật cười khanh khách.

"Lại đây." Trịnh Tú Nghiên ngoắc ngoắc Vu Văn Văn. Vu Văn Văn lập tức ngẩng đầu, đứng dậy ngậm con thỏ đung đưa đủng đỉnh đi tới trước mặt Trịnh Tú Nghiên, đặt con thỏ trong miệng lên giường, dùng đầu đẩy nó tới cho Trịnh Tú Nghiên, sau đó ghé đầu lên giường, vừa phe phẩy cái đuôi vừa nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên như là dâng của lấy lòng.

Con thỏ nhỏ làm sao thú vị bằng con hổ lớn. Trịnh Tú Nghiên ôm mặt Vu Văn Văn, vuốt ve cái đầu xù xì lông của Vu Văn Văn, tựa hồ muốn trả thù nàng tối hôm qua vuốt ve chỗ kia của mình. Bị chà đạp một lúc, Vu Văn Văn không tình nguyện chồm hai chân trước lên giường, nhe răng nhếch mép với Trịnh Tú Nghiên, cái đuôi dựng thẳng như kiếm, quanh thân đằng đằng sát khí, muốn thử hù dọa Trịnh Tú Nghiên một chút.

Nhưng Trịnh Tú Nghiên lại chẳng sợ hãi chút nào, nàng chỉ cảm thấy hiện giờ Vu Văn Văn thật là đáng yêu. Nàng cầm chân trước Vu Văn Văn lắc lắc mấy cái như là muốn bắt tay với nàng. Sau đó vuốt vuốt mấy sợi lông vểnh lên trên đỉnh đầu Vu Văn Văn. Vu Văn Văn giả vờ dùng ánh mắt vô cùng hung ác nhìn chằm chằm nàng, kỳ thật trong lòng đã thích thú sắp lăn qua lộn lại tới nơi. Trịnh Tú Nghiên yêu cái dáng vẻ này của Vu Văn Văn chết đi được, bèn hôn 'chụt' một cái lên trán nàng.

Sát khí trong mắt Vu Văn Văn dần tan biến, đổi thành thích thú cùng hưởng thụ. Dáng vẻ hiện tại của nàng nào có giống hổ mà giống hệt một con mèo, Trịnh Tú Nghiên nghĩ ngợi. Nàng cười cười, thấp giọng kêu "Đại miêu..." Vu Văn Văn lại tức giận, địa vị của mình vốn là Vua của núi rừng há lại bị nàng coi khinh như vậy? Vu Văn Văn nổi ý xấu đảo mắt một vòng, nhảy phốc lên giường, ưỡn người, lộ ra thứ giữa hai chân...... Hổ tiên*.

*pín hổ a.k.a ciu ciu hổ

Vật kia không chỉ to mà còn dài, bây giờ Trịnh Tú Nghiên mới hiểu tại sao hổ tiên thường bị người ta lấy ngâm rượu thuốc tráng dương, Trịnh Tú Nghiên xem đến đầy mặt đỏ bừng, ngoảnh mặt đi không dám nhìn Vu Văn Văn.

Nhưng bị lòng hiếu kỳ thúc giục, nàng vẫn không ngăn được mà dùng dư quang trộm ngắm. Lại nhìn kỹ một chút, bên trên thế mà lại mọc đầy gai ngược, nàng sợ tới mức đại kinh thất sắc, e sợ Vu Văn Văn lúc hóa hổ sẽ 'ức hiếp' mình. Nàng nũng nịu một tiếng "Văn Văn, biến trở về đi!"

Vu Văn Văn nghe lời biến lại thành người, nằm trên giường ngượng ngùng cười với Trịnh Tú Nghiên. Trịnh Tú Nghiên nhéo lỗ tai Vu Văn Văn, mềm giọng chất vấn nàng "Ta hỏi muội, trên thứ kia... Vì sao có nhiều gai ngược như vậy?"

Vu Văn Văn bị nhéo hơi đau, vội vàng lấy lòng xin tha. "Gai ngược... Gai ngược là để phòng ngừa lúc giao cấu con cái sẽ trốn... Có gai ngược này, con cái sẽ không dễ dàng đào tẩu." Vu Văn Văn dứt lời mắt nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ có ý đồ gì đó.

Trịnh Tú Nghiên trừng mắt nhìn nàng không nói, âm thầm tự trách mình đang êm đẹp tự dưng đi hỏi chuyện này làm gì. Dời tầm mắt đến con thỏ đang ngất xỉu, duỗi tay vuốt vuốt lông cho nó.

"Nương tử thích không?" Vu Văn Văn chớp mắt, vẻ mặt lấy lòng. "Ta thức dậy liền ra bên ngoài đi dạo, vất vả lắm mới bắt được cho tỷ một con thỏ á, nếu tỷ thích thì khen thưởng ta chút đi..." Vu Văn Văn nói xong, đưa mặt mình qua.

"Thích, nhưng mà mới vừa hôn muội rồi còn gì." Trịnh Tú Nghiên ôm con thỏ vào trong ngực nựng nịu, tránh né Vu Văn Văn.

"Con hổ vừa rồi không phải ta đâu! Ta mới là phu quân hàng thật giá thật của tỷ nè!" Khóe miệng Vu Văn Văn cong lên, trong mắt chứa đầy ủy khuất. Trịnh Tú Nghiên thấy nàng vẻ mặt vô lại, lại bị nàng cọ cọ thật lâu đành phải nhẹ nhàng in một nụ hôn lên má nàng, Vu Văn Văn lập tức cười tươi vui vẻ.

"Nương tử ơi ta đói quá, chúng ta ăn thịt thỏ đi nha..." Vu Văn Văn xách con thỏ lên, quay đầu nhìn Trịnh Tú Nghiên. "Giờ mình kho tàu hay xào cay thì ngon?"

Trịnh Tú Nghiên trừng mắt Vu Văn Văn một cái. "Thả nó đi, đáng thương thế cơ mà."

Vu Văn Văn chép miệng, buông nó xuống giường. Xoay người lại đè lên người Trịnh Tú Nghiên.

"Làm gì vậy?!"

"Nương tử tốt bụng thật đấy, nhưng mà ta đói bụng lắm rồi, để ta ăn nương tử nha..." Vu Văn Văn cười tươi sáng lạn, lại đè Trịnh Tú Nghiên ra làm xằng làm bậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro