27H. Câu Dẫn Không Thành Còn Bị...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Văn Văn, ăn không hết." Trịnh Tú Nghiên quay đầu đi, ý bảo Vu Văn Văn lấy cái chén ra.

"Hảo tỷ tỷ, ăn thêm chút nữa đi, canh này bổ lắm..." Vu Văn Văn đáng thương vô cùng nhìn chằm chằm Trịnh Tú Nghiên, một tay bưng chén, một tay cầm cái muỗng cố chấp đưa tới miệng Trịnh Tú Nghiên.

Trịnh Tú Nghiên bị ánh mắt của nàng làm cho mềm lòng, thế là mở miệng ra.

"Thật sự ăn không hết nổi, Văn Văn..." Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên tha thiết cầu xin.

"Rồi rồi, để ta ăn." Vu Văn Văn lấy cái muỗng ra, húp một hơi cạn sạch chén canh.

Từ sau cái lần Bạch đại phu nói Trịnh Tú Nghiên thân thể suy nhược cần phải bồi bổ, Vu Văn Văn vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Hiện tại trên cơ bản là thứ ba thứ năm nấu canh gà đen, thứ hai tư sáu hầm canh sườn, cuối tuần nấu một nồi canh thập toàn đại bổ......

Sức ăn của Trịnh Tú Nghiên rất nhỏ, mỗi lần cơ bản chỉ ăn được một chút, dư lại đều vào bụng Vu Văn Văn. Tinh thần Trịnh Tú Nghiên càng ngày càng khỏe, thân mình càng ngày càng đẫy đà, trên mặt cũng ngày càng rạng rỡ, không còn ốm yếu gầy gò như xưa.

Ngay cả Vu Văn Văn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà béo lên. Có một lần Trịnh Tú Nghiên sực tỉnh vào ban đêm, phát hiện trên gối đầu bỗng dưng có một vũng máu. Nàng sợ tới mức đại kinh thất sắc, vội vàng gọi Vu Văn Văn dậy. Lại không ngờ Vu Văn Văn xoa xoa cái mũi -- hóa ra là nàng chảy máu mũi.

Vu Văn Văn ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: "Bổ quá rồi..."

Trừ bỏ bồi bổ cơ thể, hai người đã thật lâu chưa hành phòng sự, thế này càng giống như ở cữ. Vu Văn Văn một lòng lo chăm sóc Trịnh Tú Nghiên, mỗi lần hạ thân nổi lên phản ứng sinh lý, tiểu huynh đệ ngẩng đầu lên Vu Văn Văn đều sẽ quở trách nó -- sao ngươi lại thế này! Đều bởi vì ngươi mà Nghiên tỷ tỷ mới suy yếu thành như vậy! Vì thế bao nhiêu ham muốn đều biến thành áy náy, càng thêm dụng tâm chiếu cố Trịnh Tú Nghiên. Nàng đâu có biết, lúc này Trịnh Tú Nghiên còn 'muốn' hơn cả nàng.

Tỷ như hiện tại, Vu Văn Văn ôm nàng ngủ trưa, Trịnh Tú Nghiên vẫn còn tỉnh, hạ thân trỗi dậy một dòng nước ấm.

Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc đã hiểu, cái gì gọi là ấm no tư dâm dục.

Nàng cũng không biết là cơ thể mình từ khi nào bắt đầu trở nên nhạy cảm như vậy. Kỳ thật vào lần đầu tiên nàng cùng Vu Văn Văn làm tình mới được nếm trải tư vị ái ân thực sự, lúc sau nàng phải cô đơn trống trải suốt một năm. Sau đó chính là cách đây vài ngày, mình cùng Vu Văn Văn ở trên núi, làm suốt ba ngày, lúc sau hai người vẫn luôn không hành phòng sự, mãi cho đến hiện giờ.

Hạn quá thì chết, mà úng quá cũng chết nốt, thế thì ai mà chịu được chứ.

Gần đây hai người nhiều nhất cũng chỉ ôm nhau mà ngủ, trừ lần đó ra rốt cuộc không có làm ra chuyện gì quá phận. Nàng không biết Vu Văn Văn làm cách nào nhịn xuống được, dù sao mình đã không chịu nổi nữa rồi.

Thậm chí vào ban ngày, đôi khi vẫn sẽ có dòng nhiệt lưu thoáng qua. Nàng từng thử qua kẹp chân nhưng chung quy mãi không bắt được trọng điểm. Huống chi mình lại không phải người độc thân, bên cạnh rõ ràng có một Vu Văn Văn hàng to xài tốt lại nghe lời, tội tình gì mình phải tự xử cơ chứ, Trịnh Tú Nghiên rầu rĩ.

Ngẫm lại bản thân từng đọc qua sách vở hiểu biết lễ nghĩa, không hiểu sao lại trở nên không biết xấu hổ như bây giờ...

Thân hình nổi lên một tầng nhiệt ý nóng bỏng, cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, tay Trịnh Tú Nghiên tìm được thứ giữa hai chân Vu Văn Văn, trực tiếp duỗi vào, cầm lấy khúc thịt kia.

Bé gậy thịt tựa như đang ngủ say cùng bé Vu Văn Văn, giờ phút này vẫn còn mềm mại, không hề có một chút dấu hiệu muốn dâng trào. Mặt trong ngón tay cái nàng đánh vòng ở lỗ sáo, đôi khi sẽ vuốt ve côn thịt Vu Văn Văn lên xuống, nhẹ nhàng xoa xoa nó, côn thịt bỗng nhiên trở nên nóng cháy lên.

Trịnh Tú Nghiên âm thầm vui vẻ, càng nỗ lực vuốt ve côn thịt Vu Văn Văn, khó khăn lắm mới có dấu hiệu ngẩng đầu, Trịnh Tú Nghiên ngồi dậy, khen thưởng cho lỗ sáo của Vu Văn Văn một cái hôn. Tựa hồ là vừa cảm nhận được đôi môi mềm mại của Trịnh Tú Nghiên, côn thịt liền trở nên vừa cứng vừa nóng rực.

"Hưm... Làm sao vậy..." Vu Văn Văn nhận thấy thân thể mình có chút khác thường, nàng kinh ngạc mở mắt ra. Trịnh Tú Nghiên nhanh rụt tay về, dùng một đôi mắt ẩn tình trừng nàng. Vu Văn Văn không hiểu chuyện gì, lại kéo Trịnh Tú Nghiên vào trong lòng chuẩn bị ngủ.

"Nương tử đừng bực mình nha, nếu không thích ăn canh thì tối nay ta nấu cháo cho nương tử là được..." Vu Văn Văn ngáp một cái, nhắm mí mắt nặng nề lại.

"Ta thích cái gì muội đều cho ta hả?" Trịnh Tú Nghiên chớp chớp mắt. Tiếng nói có chút rù quến ngọt ngào.

"Ừm..." Vu Văn Văn chợp mắt nói.

"Thế... Ta muốn cái này." Trịnh Tú Nghiên chọc chọc vào bé gậy thịt đô con dữ tợn của Vu Văn Văn.

"Ơ... Canh hổ tiên thì đại bổ đấy..." Vu Văn Văn trở mình, đã sắp thanh tỉnh. "Nhưng mà nương tử ơi, tính phúc sau này của chúng ta biết phải làm sao bây giờ, ta còn muốn sinh một bầy tiểu hổ..."

"Ưm... Muốn..." Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt rên nhẹ.

Vu Văn Văn bỗng nhiên tỉnh táo đôi chút, xoay người đè lên Trịnh Tú Nghiên, duỗi tay xem xét hạ thân nàng, quả nhiên đã lầy lội không chịu nổi.

"Hiểu rồi. Hóa ra không phải miệng trên của tỷ tỷ há mồm muốn ăn, mà là miệng dưới này há mồm muốn ăn." Vu Văn Văn cười tủm tỉm.

Mặt Trịnh Tú Nghiên càng đỏ hơn. Nàng muốn xoay mặt Vu Văn Văn đi, Vu Văn Văn lại trước nàng một bước thối lui đến đuôi giường.

"Để ta kiểm tra giúp nương tử xem phía dưới đã ổn chưa..." Vu Văn Văn cười mỉm, tách hai chân Trịnh Tú Nghiên ra.

Khi ngón tay ấm áp của nàng chạm tới chỗ kia, thân thể Trịnh Tú Nghiên cầm lòng không được khẽ run. Vu Văn Văn vươn hai ngón tay, tách hai cánh hoa hơi hơi mấp máy ra.

Từ bên ngoài nhìn vào coi như đã khôi phục tốt, so với lần trước sưng đỏ không chịu nổi thì hiện giờ đã ổn hơn rất nhiều, chỉ là một màu hồng nhàn nhạt.

"Đau không?" Ngón tay Vu Văn Văn dò xét móc vào một cái, vỗ về nếp uốn trên vách thịt.

"Ư... Không... Không đau..." Không chỉ không đau mà còn sướng nữa kìa, Trịnh Tú Nghiên khó nhịn muốn kẹp chặt hai chân.

"Vậy... Thế này thì sao?" Vu Văn Văn nổi lên ý xấu, ngón tay lại mò mẫm bên trong, nhẹ nhàng hướng lên trên móc nhẹ một cái.

"Ưm... Không đau..." Trịnh Tú Nghiên thở dốc nói. Cảm nhận được tay mình bị vách thịt kẹp chặt, ngón tay Vu Văn Văn tiến sâu vào bên trong móc móc.

"Thế này? Thế này có đau không?" Ngón tay Vu Văn Văn lại móc lên trên, lần này đụng phải một chỗ nhô lên nho nhỏ. Trịnh Tú Nghiên liền ưỡn eo, hô hấp có chút dồn dập. Vu Văn Văn bèn nhanh trí chậm rãi ra vào kiều huyệt, mỗi lần đều cố tình nhắm vào chỗ kia.

"Ứm... Đừng..." Từng đợt khoái cảm đánh úp lại khiến Trịnh Tú Nghiên nhíu chặt mày. Lời vừa ra khỏi miệng Vu Văn Văn liền dừng đưa đẩy. "Tỷ tỷ có đau không? Đau ta liền bất động."

"Không... Không đau..." Hạ thân bỗng chốc trống trải làm Trịnh Tú Nghiên hoảng sợ. Nàng muốn Vu Văn Văn lại tiến vào, thật sâu mà lấp đầy nó.

"Thế tỷ tỷ có sướng không?" Vu Văn Văn cười khẽ, đánh vòng xung quanh cửa động.

"Sư... Sướng..." Bất chấp xấu hổ, cũng bất chấp lễ nghĩa liêm sỉ, Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt nói ra ý nghĩ chân thật trong lòng. Lời này, nghe như lời thỉnh cầu vậy.

"Tỷ tỷ cũng thành thật đấy," Vu Văn Văn chồm tới. "Để ta khen thưởng tỷ tỷ một cái hôn nha." Nói xong liền hôn tới, vươn đầu lưỡi liếm liếm hột thịt lớn bằng hạt đậu.

"Đừng! Ớ... Dơ..." Hai chân Trịnh Tú Nghiên bất giác khép lại, kẹp lấy đầu Vu Văn Văn rên rỉ. Trong lòng nàng rất mâu thuẫn, vừa cảm thấy nơi đó dơ lại muốn Vu Văn Văn lưu luyến nơi đó lâu một chút.

"ông ơ ỷ ỷ à, ơi ày uyệt ời ắm." Vu Văn Văn nói ra lời mơ hồ không rõ, cố tình thè lưỡi nhẹ nhàng chậm chạp mà có tiết tấu đảo quanh nơi đó. Bỗng nhiên bú rột một cái, bụng Trịnh Tú Nghiên liền co rút lại.

Thật là muốn cho nàng luôn cái mạng này.

"Tỷ tỷ, ta chuẩn bị vào nha..." Vu Văn Văn vén áo trong lên, côn thịt dâng trào liền nhảy xổ ra. Nàng bóp nhẹ vài cái vào thỏ ngọc trước ngực Trịnh Tú Nghiên, cúi người chậm rãi hạ eo.

"Không! Không được..." Trịnh Tú Nghiên đẩy Vu Văn Văn ra, tự mình ngồi dậy.

Vu Văn Văn vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt còn vương sắc dục. "Tỷ tỷ, phía dưới của tỷ ổn rồi, chúng ta có thể..."

Không chờ Vu Văn Văn nói hết lời, Trịnh Tú Nghiên liền thô lỗ vén áo Vu Văn Văn lên, trực tiếp ngồi lên người Vu Văn Văn. Bởi vì là ban ngày, vẻ ngượng ngùng bá đạo của Trịnh Tú Nghiên đều khắc sâu vào đầu Vu Văn Văn.

Tiểu tức phụ vẫn luôn dịu dàng e thẹn từ khi nào lại trở nên chủ động thế này? Vu Văn Văn chớp chớp mắt, khúc thịt lại sưng to hơn. Nàng đỡ côn thịt, nhắm ngay cửa động ướt nóng của Trịnh Tú Nghiên, cọ lỗ sáo vào nơi đó.

"Không được!" Trịnh Tú Nghiên quỳ ngồi nhổm dậy, húng hắng giọng, giống như bên trong bị thứ gì nóng bỏng chặn lại. Tuy đã bị tình dục tra tấn đến ướt nhẹp hạ thân nhưng nàng vẫn quyết tâm không cho Vu Văn Văn đi vào dễ dàng như trở bàn tay.

"Văn Văn, muốn tiến vào không?" Trịnh Tú Nghiên ôm cổ Vu Văn Văn, cười với nàng, mị nhãn như tơ.

"Ừm ừm! Muốn!" Nụ cười này tựa hồ có thể câu hồn đoạt phách, Vu Văn Văn lập tức gật đầu như băm tỏi, trên mặt còn mang theo vẻ cầu xin.

"Vậy muội kêu hai tiếng tỷ tỷ rồi cầu xin ta đi, nếu cao hứng không chừng ta sẽ cho muội." Trịnh Tú Nghiên lại cười khanh khách, thổi hơi vào tai Vu Văn Văn, rù quến đến cực điểm.

"Tỷ tỷ... Hảo tỷ tỷ, cầu xin tỷ cho ta..." Vu Văn Văn ôm chặt eo Trịnh Tú Nghiên, trong mắt toàn là cầu xin, ánh mắt nhìn như đáng thương vô cùng nào ngờ lại che giấu một ý đồ xấu xa. Nếu như Trịnh Tú Nghiên không cho thì nàng sẽ cưỡng luôn là được.

"Ngoan." Trịnh Tú Nghiên vừa lòng sờ sờ mặt Vu Văn Văn. Chậm rãi hạ người xuống, tiểu huyệt cơ khát nuốt côn thịt nóng cháy vào từng chút một, dục vọng kêu gào rốt cuộc được thỏa mãn.

"Tỷ tỷ thật là lợi hại!" Tiểu huyệt khít khao nhiệt tình siết lấy côn thịt, Vu Văn Văn híp mắt phát ra một tiếng rên. Nàng bóp eo Trịnh Tú Nghiên, hận không thể thẳng lưng một cái, hung hăng xỏ xuyên qua người Trịnh Tú Nghiên.

"Không được... Không được nhúc nhích!" Trịnh Tú Nghiên nũng nịu gọi một tiếng, ấn bả vai Vu Văn Văn xuống. Nàng cảm nhận được dục vọng muốn thẳng lưng của Vu Văn Văn nên hơi hoảng sợ. Vu Văn Văn ngoan ngoãn bất động, đôi tay vuốt ve thỏ ngọc mềm mại của Trịnh Tú Nghiên.

"Huhu... Căng quá... Làm sao bây giờ..." Lâu lắm rồi không làm, tiểu huyệt nhỏ hẹp cũng không thể một ngụm nuốt trọn côn thịt to dài. Côn thịt tựa hồ bị kẹt ở chỗ nào đó bên trong huyệt thịt, khó mà tiến vào thêm một tấc. Hạ thân Trịnh Tú Nghiên căng đau, nằm trên bả vai Vu Văn Văn khóc kêu, thanh âm mang theo sắc khí khóc nức nở.

Vu Văn Văn nổi lên ý xấu, nhếch mép cười. Nàng thẳng lưng một cái, va chạm làm Trịnh Tú Nghiên rùng mình. "Không phải tỷ tỷ lợi hại lắm à? Sao không thể cho ta vậy?"

"Hư..." Tiểu huyệt tham lam cắn côn thịt, Trịnh Tú Nghiên không nhịn nổi khoái cảm tê dại, cắn bả vai Vu Văn Văn.

"Tỷ tỷ có muốn bị ta chơi không?" Vu Văn Văn rối loạn hô hấp, một tay bóp chặt eo kiều thê, một tay kia tùy ý bóp mạnh kiều nhũ của nàng. Bị ép buộc không đường thối lui, hai mắt Trịnh Tú Nghiên đẫm lệ mông lung cào lưng Vu Văn Văn ra vài vệt đỏ.

"Muốn..." Trịnh Tú Nghiên đỏ bừng mặt, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

"Muốn cái gì?" Vu Văn Văn thở gấp đặt câu hỏi. Khúc thịt từ từ chui vào, bổ ra tầng tầng lớp lớp thịt mềm. Cố tình chỉ đong đưa chậm chạp mà không đâm sâu vào.

"Muốn... Muốn muội chơi ta..." Tuy không muốn nói ra câu khiến nàng cảm thấy thẹn, nhưng hạ thân trống trải và dục vọng kêu gào hết lần này đến lần khác thôi thúc nàng phải mở miệng nói ra.

"Hảo tỷ tỷ," Vu Văn Văn nuốt một chút nước miếng, đặt Trịnh Tú Nghiên nằm thẳng, còn mình thì quỳ xuống, vác hai chân thon dài mảnh khảnh của nàng lên vai. "Liền như tỷ mong muốn." Dứt lời Vu Văn Văn chậm rãi hạ eo, thúc côn thịt nóng cháy vào trong huyệt thịt mềm múp.

"Ứm á... Lớn... Lớn quá.. Á á..." Khúc thịt vừa mới vào tới, mị thịt liền siết chặt bao lấy như muốn lấy lòng. Vách thịt phảng phất như có ngàn vạn cái miệng nhỏ, liếm láp côn thịt thô to dữ tợn.

Vu Văn Văn sướng tê da đầu, suýt nữa thì bắn ra. Nàng lấy lại bình tĩnh, thẳng lưng nhanh chóng mạnh mẽ thọc vào rút ra. Phần hông vỗ bành bạch vào thịt mông, làm cánh mông trắng nõn sưng lên đỏ lừ.

"Hà hà... Nương tử ơi, sao tỷ khít quá vậy, để ta nong cho tỷ lỏng ra nha..." Vu Văn Văn cúi xuống, bàn tay thô ráp trùm lên thịt mềm trắng nõn trước ngực Trịnh Tú Nghiên, ngón tay nhẹ nhàng nhéo đầu ti sưng đỏ.

"Huhu... Đừng mà... Chậm một chút..." Đôi tay Vu Văn Văn trêu chọc khắp nơi khiến dục vọng của Trịnh Tú Nghiên càng tăng vọt, côn thịt cọ vào nơi lầy lội giữa hai chân nàng, không ngừng trêu đùa tiểu huyệt mềm múp, lúc nhẹ lúc mạnh nghiền ép cánh hoa sưng to.

Tiếng thịt va phành phạch vào thịt đối với Vu Văn Văn mà nói cứ như liều thuốc kích dục, cổ vũ nàng va chạm càng hung ác hơn. Mà đối với Trịnh Tú Nghiên mà nói lại khiến nàng cảm thấy thẹn vô cùng, hai mắt nàng đẫm lệ mông lung ghé vào trên giường, siết chặt khăn trải giường dưới thân, chịu đựng vật kia xỏ xuyên qua mình hết lần này tới lần khác.

"Không... Đừng... Ứ ứ... Mạnh quá... Á á á..." Tiếng khóc nức nở mỏng manh sắc khí hòa cùng tiếng rên rỉ kiều mị của Trịnh Tú Nghiên, kích thích thần kinh mẫn cảm của Vu Văn Văn. Nhưng nàng nào có nghe vào tai, càng ngày càng làm tàn nhẫn hơn một chút.

"Ta nói... Dừng..." Trịnh Tú Nghiên chỉ cảm thấy hạ thân kịch liệt tê dại, tiểu huyệt theo từng cơn run rẩy chảy ra ngày càng nhiều dịch nhầy. Đột nhiên tiểu huyệt co rút, bị đưa lên cao trào.

Vu Văn Văn trở mình Trịnh Tú Nghiên để nàng quỳ bò ở trên giường. Vòng eo hơi hơi hạ xuống, hiện ra một đường cong tuyệt đẹp. Côn thịt Vu Văn Văn tuy rằng dâng trào cứng ngắc, nhưng nàng cũng không sốt ruột đi vào mà chỉ vuốt ve bờ mông nở của Trịnh Tú Nghiên. Thân thể Trịnh Tú Nghiên vốn gầy yếu nay đã ngày một đẫy đà, thân mình trơn mịn bóng láng. Nghĩ đến đây, Vu Văn Văn nuốt nuốt nước miếng.

"Văn Văn, tiến vào đi..." Rõ ràng mới vừa được Vu Văn Văn thỏa mãn một lần, thế mà bị người ta âu yếm một chút lại phấn khởi lên rồi. Nàng vô thức lắc mông, khát vọng Vu Văn Văn xỏ xuyên qua nàng, lấp đầy nàng. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến mình quỳ ghé vào trên giường, chổng cái mông cao cao lên, trông chẳng khác nào một con thú cái khát vọng giao cấu cùng con thú đực. Đang lúc nàng đỏ bừng mặt tự xấu hổ, côn thịt Vu Văn Văn không một tiếng chào hỏi đã thẳng tắp tiến vào.

"Ứaa... Lớn quá..." Tiếng rên rỉ ngọt ngào tràn ra khóe miệng, Trịnh Tú Nghiên siết vội khăn trải giường, hai chân dạng ra đón nhận sự chiếm hữu thô lỗ của Vu Văn Văn.

"Không lớn... Thì làm sao thỏa mãn tiểu nương tử thân yêu của ta được?" Vu Văn Văn vuốt ve kiều mông của kiều thê, thô bạo nắc vào kiều huyệt còn chưa khôi phục lại từ cao trào. Giờ phút này Vu Văn Văn phấn khởi dị thường, tựa hồ thú tính nguyên bản của nàng đã hoàn toàn lộ ra vào giờ phút này. Ở trên giường nàng không biết thương hương tiếc ngọc là gì, tốc độ hạ thân va chạm chỉ có tăng chứ không hề giảm, nắn bóp cơ thể Trịnh Tú Nghiên đến xanh xanh tím tím.

Người này ở dưới giường luôn luôn ôn nhu khắc chế, không hiểu sao vừa lên tới giường liền trở nên thô lỗ như vậy, chỉ biết cúi đầu làm bừa... Trịnh Tú Nghiên nằm sấp xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung túm khăn trải giường thầm nghĩ.

"Ứ ứ ứ... Văn Văn hư... Sao... Sao còn chưa bắn... Huhu..." Trịnh Tú Nghiên mắng, nàng khó nhịn khóc kêu thành tiếng. Vu Văn Văn lại thọc vào rút ra càng ngày càng hung mãnh hơn, càng tiến vào sâu hơn. Mông thịt đỏ bừng một mảng, mị thịt lần lượt bị kéo ra lại bị cực đại quan đầu đẩy trở vào. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ, mình đã sắp tiết hai lần mà Vu Văn Văn vẫn không hề có dấu hiệu muốn tiết...

"Có thích ta chơi tỷ như vậy không?" Vu Văn Văn cong lưng, cắn dái tai màu hồng nhạt của Trịnh Tú Nghiên, ở bên tai nàng thở hổn hển.

"Thi... Thích..."

"Thích cái gì?" Vu Văn Văn vỗ bồm bộp vào mông Trịnh Tú Nghiên.

"Thích... Thích Văn Văn chơi ta như vậy... Ta... Muốn cho Văn Văn bắn vào trong..." Trịnh Tú Nghiên bị côn thịt làm cho thần hồn điên đảo, làm sao còn nửa phần lý trí. Vu Văn Văn run run một cái, đại quan đầu như đầu nấm bỗng nhiên xấu xa nghiền qua chỗ kia, phập phập cho tiểu huyệt càng chảy ra nhiều dịch nhầy. Chọc cho Trịnh Tú Nghiên phải rùng mình.

Quả nhiên như nàng mong muốn, nàng và Trịnh Tú Nghiên cùng nhau tới chín tầng mây. Dương vật bắn ra từng luồng chất lỏng trắng đục nóng cháy, phun tung toé vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt.

Trịnh Tú Nghiên quỳ gối trên giường co giật thân thể, bị Vu Văn Văn ôm vào trong ngực, rốt cuộc hứng trọn dịch thể nóng bỏng đang ào ạt xịt ra.

Lâu như vậy... Còn chưa bắn xong... Nàng cau mày 'ưm' một tiếng, cuộn tròn thân mình rúc vào trong ngực Vu Văn Văn. Trịnh Tú Nghiên nằm xuống giường, toàn bộ thân thể Vu Văn Văn đều dán chặt lấy người nàng, thịt mềm trước ngực dán vào cái lưng trơn mịn của nàng, tựa hồ là muốn trùm kín nàng vào giữa đệm giường mềm mại và vòng tay rắn chắc của mình. Tư thế này làm cho Trịnh Tú Nghiên thập phần hưởng thụ, nàng có cảm giác an toàn nói không nên lời. Vu Văn Văn choàng một tay ôm thân thể trần trụi của Trịnh Tú Nghiên, cúi đầu hôn lên tóc nàng.

Vu Văn Văn ở trên giường luôn là người thu dọn tàn cục. Biết làm sao chứ, ai bảo tiểu kiều thê nhà nàng luôn bị làm đến ngất xỉu. Thu dọn xong nàng nhẹ nhàng xốc chăn lên nằm bên cạnh kiều thê, sợ sẽ đánh thức nàng ấy. Trịnh Tú Nghiên trong lúc hôn mê vẫn cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể người nọ.

Thế là theo bản năng dựa sát lại, vùi đầu vào hõm vai Vu Văn Văn, lâu lâu còn phát ra vài tiếng rên khe khẽ như tiếng mèo kêu.

Nàng ngáp một cái thật dài, sau đó ôm sát tiểu kiều thê trong lòng ngực. Đại miêu ôm tiểu miêu ngủ, mơ thấy các nàng sinh ra một bầy tiểu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro